Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 4. SỰ CHỮA LÀNH CỦA ĐÊM KHUYA

​Bảy ngày. Thời hạn mà Trưởng Lão Thảo Trang đưa ra treo lơ lửng trên Vọng Lâu Mạn Châu Sa, nặng nề như một lời nguyền mới. Áp lực không chỉ đến từ việc tìm kiếm 'Thủy Tinh Tâm', mà còn từ sự giám sát của Đồng Ánh Quỳnh, người đã trở nên cảnh giác gấp bội. ​Ái Phương và Bùi Lan Hương dành phần lớn thời gian trong Thư viện Âm Vực, nơi không khí dày đặc mùi da thuộc và giấy cũ. Họ làm việc trong sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối, chỉ thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng lật trang sách hoặc những lời thì thầm về các ký hiệu âm phổ. ​

Bùi Lan Hương vẫn giữ vẻ ngoài tập trung sắc lạnh, nhưng có một sự thay đổi tinh tế, cô không còn cố gắng đẩy Ái Phương ra xa. Cô chấp nhận sự hiện diện của Thuận Lãng bên cạnh Huyền Âm của mình. Tuy nhiên, sự căng thẳng và nỗi sợ bị tổn thương vẫn ghim chặt trong cơ thể cô. ​Ái Phương nhận ra rằng, Hương không chỉ sợ lời nguyền bịa đặt, mà còn sợ hãi chính cảm xúc của mình. Sự kiêu ngạo của Hương là một bộ giáp quá nặng, và nhiệm vụ của Phương là tháo gỡ nó một cách nhẹ nhàng.

"Ký hiệu này," Hương chỉ vào một đoạn mã phức tạp trong sổ tay, "có liên quan đến 'Nghệ Thuật Lãng Mạn' bị cấm kỵ. Rõ ràng là các Trưởng Lão muốn loại bỏ hoàn toàn yếu tố này khỏi Huyền Âm."

​Ái Phương nghiêng người sát lại Hương, đầu nàng hơi cúi xuống để xem rõ hơn ký hiệu. Hơi thở ấm áp của nàng chạm nhẹ vào gáy Hương. Tiếp xúc gần bất ngờ này khiến Bùi Lan Hương khựng lại, một sự co cứng nhẹ chạy dọc sống lưng cô khiến cô rùng mình.

"Nếu nó bị cấm kỵ, nghĩa là nó là chìa khóa," Ái Phương thì thầm, giọng nàng trầm ấm, chỉ đủ cho hai người nghe.

"Huyền Âm không hoàn hảo nếu thiếu đi sự kết nối sâu sắc của Lãng Mạn. Chúng ta cần mô phỏng lại những cảm xúc đó trong buổi tập đêm nay."

​Hương không phản đối sự gần gũi thân mật này như thường lệ. Cô chỉ nuốt khan, ánh mắt vẫn cố định vào trang giấy, nhưng sự tập trung đã hoàn toàn phân tán.

"Đừng làm những việc vô ích," Hương cố gắng giữ giọng ổn định, nhưng sự cảnh báo của cô yếu ớt. "Chúng ta không có thời gian cho những trò đùa cảm xúc."

​Ái Phương ngẩng đầu lên, mỉm cười dịu dàng. Nàng dùng tay chạm nhẹ vào cánh tay Hương, một cái chạm ngắn nhưng đầy ý nghĩa xoa dịu.

"Đó không phải là trò đùa, Hương. Đó là nghiên cứu. Để hiểu được sự giải phóng của Nguyền Chú Hát, chúng ta phải chấp nhận sự giải phóng của chính mình."

​Buổi tập diễn ra vào lúc nửa đêm tại Phòng Thẩm Âm. Không khí căng như dây đàn. Đồng Ánh Quỳnh đứng ẩn mình sau bức tường cách âm, dù bị ngăn cách, Ái Phương biết cô ta đang lắng nghe. Bùi Lan ​Hương và Ái Phương bắt đầu thử nghiệm âm phổ Lãng Mạn. Họ không hát ca từ, mà dùng sự giao thoa của Huyền Âm và Thuận Lãng để mô phỏng sự thăng hoa cảm xúc. ​Huyền Âm của Hương bắt đầu bằng sự cô độc, dần dần chuyển sang sự khao khát, dằn vặt, và cuối cùng là bùng nổ mãnh liệt của tình yêu bị cấm đoán. Thuận Lãng của Phương đi theo, không phải là đối lập, mà là đồng điệu, xoa dịu, và bao bọc lấy những khao khát dữ dội đó.

​Trong một đoạn cao trào, nơi âm thanh cần sự giao thoa tuyệt đối, Ái Phương đột ngột bước tới. ​Nàng đến gần Bùi Lan Hương, đôi mắt nàng không rời ánh mắt Hương. Dưới ánh đèn mờ ảo của Phòng Thẩm Âm, Ái Phương đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên vai Hương, sau đó từ từ trượt xuống ôm lấy eo Hương. Hương cứng đờ, giọng hát cô run rẩy, gần như bị đứt đoạn.

"Hãy thả lỏng," Ái Phương thì thầm vào tai Hương, giọng cô trầm ấm và trấn an. "Đừng chống cự lại cảm xúc. Hãy để tôi là bến bờ của cô. Hãy để Thuận Lãng bảo vệ cô. Cô an toàn."

​Hơi thở của Bùi Lan Hương trở nên dồn dập. Đây là sự tiếp xúc thân mật nhất cô từng trải qua trong đời, và là điều cấm kỵ nhất mà Nguyền Chú Hát nghiêm cấm. Nhưng thay vì cảm thấy hủy hoại, cô lại cảm thấy một luồng điện chữa lành chạy khắp cơ thể. Ái Phương không phải là hủy diệt, mà là tái sinh. ​Bị vây quanh bởi sự ấm áp và mùi hương dịu nhẹ của Ái Phương, sự phòng thủ của Hương sụp đổ. Cô không còn cố gắng hát. Cô chỉ ngân lên một tiếng thét nội tâm của sự đầu hàng và khao khát. Giọng ngân đó, được bao bọc bởi Thuận Lãng, tạo ra một cộng hưởng năng lượng mạnh mẽ chưa từng thấy. ​Màn hình âm phổ trong phòng thu của Maitinhvi lập tức bùng sáng, báo hiệu độ Hòa Hợp đạt mức 99.9%, vượt xa mọi kỷ lục.

​Khi bản nhạc kết thúc, sự tĩnh lặng trở lại. Ái Phương vẫn giữ Bùi Lan Hương trong vòng tay mình.

​"Chúng ta đã tìm thấy nó," Ái Phương nói, giọng nàng tràn đầy cảm xúc. "Sự giải mã nằm ở sự chấp nhận vô điều kiện của tình yêu."

​Bùi Lan Hương vẫn run rẩy. Cô dựa vào Ái Phương, gần như không thể đứng vững. Cô đã để cảm xúc của mình bùng nổ mà không bị hủy hoại. ​Ái Phương nhẹ nhàng vuốt ve lưng Hương, dùng Thuận Lãng để xoa dịu những sợi thần kinh đang căng thẳng tột độ.

"Cô thấy không? Lời nguyền là một lời nói dối. Cô không bị hủy hoại. Chúng ta đã tạo ra sức mạnh lớn hơn bất kỳ sự cô lập nào."

​Hương ngẩng đầu lên, ánh mắt hổ phách chứa đựng sự bối rối, sợ hãi, và một chút khao khát không thể che giấu. Cô biết cô không thể buông tay Ái Phương ra lúc này.

"Tôi... tôi cần phải hiểu rõ hơn về ký hiệu đó," Hương nói, cố gắng chuyển sự tập trung sang công việc, nhưng giọng cô vẫn run rẩy.

​Ái Phương mỉm cười. Nàng biết Hương đang tìm kiếm một lý do lý trí để kéo dài sự gần gũi này.

"Được rồi, Đại Tiểu Thư," Ái Phương đáp, nhưng vẫn chưa buông Hương ra. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay Hương, đặt nó lên ngực mình. "Ký hiệu này nói về sự tin tưởng tuyệt đối. Cảm nhận nhịp đập của tôi. Nó là chân lý của Thuận Lãng. Nó sẽ không bao giờ phản bội cô."

​Bàn tay lạnh lẽo của Bùi Lan Hương cảm nhận được hơi ấm và nhịp đập đều đặn của trái tim Ái Phương. Đó là một cảm giác an toàn mà Huyền Âm chưa bao giờ cho phép cô có được. Cô siết nhẹ tay Ái Phương, một hành động vô thức của sự đầu hàng và chấp nhận.

​Ngoài Phòng Thẩm Âm, Đồng Ánh Quỳnh đứng dựa vào bức tường, tai nghe của cô ghi lại toàn bộ âm thanh và sự cộng hưởng bất thường. Dù không nhìn thấy, cô cảm nhận được sự gần gũi thân mật và sự buông lỏng của Bùi Lan Hương. ​Trái tim Quỳnh đau nhói. Cô không chỉ sợ luật bị phá vỡ, mà còn sợ sự hủy hoại mà cô tin rằng Ái Phương mang lại cho Bùi Lan Hương. Ái Phương không dùng vũ lực, không dùng âm mưu, nhưng lại dùng sự dịu dàng để phá vỡ mọi phòng vệ. ​Quỳnh rút điện thoại, nhanh chóng gửi một tin nhắn mã hóa đến Thảo Trang và MisThy

"Tình trạng vượt quá giới hạn an toàn. Cần hành động ngay lập tức."

​Trở lại Phòng Thẩm Âm, Hương cuối cùng đã lấy lại được sự bình tĩnh. Cô thoát khỏi vòng tay Ái Phương, nhưng bàn tay vẫn còn vương vấn hơi ấm của đối phương.

"Hôm nay đủ rồi," Hương nói, giọng cô đã mạnh mẽ hơn, nhưng ánh mắt vẫn còn sự bối rối. "Cô đã chứng minh được giả thuyết. Giờ là lúc tìm kiếm vị trí của Bảo Vật."

​Ái Phương gật đầu, cô hiểu rằng cô đã đạt được bước tiến lớn. Cô nhẹ nhàng nhặt cuốn sổ tay lên, trao lại cho Hương. Khi tay họ chạm nhau, Ái Phương siết nhẹ tay Hương thêm lần nữa.

​"Hãy nghỉ ngơi, Hương. Cô đã chiến đấu đủ rồi. Từ giờ, chúng ta sẽ tìm 'Thủy Tinh Tâm'," Ái Phương nói.

​Bùi Lan Hương gật đầu, lần đầu tiên trong nhiều năm, cô cảm thấy một sự bình yên lạ lùng, không đến từ sự cô lập, mà đến từ sự gần gũi và chữa lành của người phụ nữ đối diện.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com