mười bảy
sáu.
đó là một buổi tối chủ nhật bình thường, êm ả. nabi đã lên bốn, nói rất rành rọt, và hiếu động vô cùng. họ đi cùng nhau ra siêu thị khi trời vừa mới dứt mưa. còn năm ngày nữa là sinh nhật minho - felix thấy mình phải nấu món gì đó thật đặc biệt.
"bố ơi," nabi nói, nắm lấy tay áo khoác em. "tí nữa - mình mua kẹo đào nhé?"
đó là món yêu thích của con bé.
"ừ, nhưng nabi ăn nhiều kẹo đào lắm rồi mà?"
"đâu nào? con ăn rất ít cơ?"
và họ cứ nói mãi như thế trong lúc đi lướt qua mấy kệ hàng của siêu thị.
chỉ cho đến khi felix đứng lại ở quầy đồ đông lạnh em mới cảm nhận được cái gì đó. một nỗi bất an lạ lùng - như thể em đang bị theo dõi. nỗi bất an lâu lắm rồi chưa quay lại. felix nhìn quanh quất trong sự lo sợ khiếp đảm và cảm nhận nhịp tim mình đang tăng dần.
"bố ơi," có vẻ như nabi đang nói, "bố ơi?"
nhưng felix không phản ứng. em còn không phản ứng kịp với nỗi sợ đang dâng lên trong người mình. phải đến cái lay thứ năm thứ sáu gì đó của nabi felix mới giật mình để nhìn con bé.
"bố sao thế?"
lưng áo felix ướt đẫm mồ hôi. một vài người khách đi ngang qua nhìn họ một lát rồi đi thẳng. không ai nán lại đủ lâu để trở thành một nghi phạm.
nhưng felix không còn đủ tỉnh táo để làm bất kỳ điều gì cả: em còn không nhớ nổi mình đang định mua gì tiếp. những món đồ nằm trong xe đẩy bỗng chốc trở nên thật vô nghĩa. và cứ mỗi lần em nhớ lại về hyunjin thì cả cuộc sống mới này cũng trở nên vô nghĩa.
bảy.
cuối cùng - dù mọi chuyện chẳng có gì hết - felix chịu không nổi nữa và quyết định bắt taxi để về sớm.
nabi hẳn cũng cảm nhận được sự lo âu từ bố mình nên cô bé giữ im lặng gần như tuyệt đối và chỉ nắm lấy tay felix.
họ về đến nhà an toàn. không có chiếc xe bán tải nào đang đậu ở bãi đõ, em quan sát. nhưng đã ngần ấy năm và hyunjin hoàn toàn có thể đi một chiếc xe khác. hoặc chiếc xe ấy của cậu vẫn đang ẩn nấp đâu đó trong đêm đen bít bùng ngoài kia - felix không thể biết được.
em gần như bế nabi lên và đóng cửa có phần hơi mạnh quá mức. cô bé con nép vào cổ felix sau tiếng động lớn, vang dội như sấm rền đó.
"... bố sao thế?"
nabi hỏi, giọng đặc sệt. có lẽ con bé cũng rất sợ. felix ngửi mùi dầu gội trẻ em trên tóc con và mùi phấn rôm thoang thoảng để khiến mình bình tĩnh lại.
"không có gì đâu," em đáp sau một lúc hít thở sâu. "bố xin lỗi nhé, nabi có sợ không?"
"không ạ." nabi lắc đầu. "con chỉ lo cho bố thôi."
cô bé nói trong lúc níu chặt lấy cổ áo felix và vùi mặt mình vào đấy. felix nghĩ em yêu con nhiều đến mức em sẵn sàng cầm lấy khẩu súng - nếu có còn phải thế - và tự tay kết liễu bất cứ ai dám đả động đến nabi.
tám.
cuối cùng thì họ cũng không mua được đủ đồ - trừ món kẹo đào cho nabi và bánh pudding cho minho. anh có vẻ rất ngạc nhiên khi được chào đón như vậy. "gì đấy?" minho hỏi lại. "nhà mình có tiệc à?"
felix chỉ lắc đầu và chui vào lòng anh. minho, dù hơi bối rối, vẫn vòng tay ôm lấy em. nabi trèo lên lưng anh và đu cứng ở đó.
"có gì đâu," em đáp, giọng điệu hệt như lúc nãy em đã đáp lời nabi. "em chỉ thấy vui thôi."
minho siết lấy eo felix. "thế á?" anh hỏi, hơi mỉm cười. nabi đu chán chê và rồi nhảy phốc xuống nhẹ như mèo. con bé nắm một lần một vốc kẹo đào rồi bỏ vào miệng trước khi cả hai kịp ngăn cản.
chín.
họ ăn tối ngoài phòng khách - một việc hiếm hoi tới mức có thể được sánh ngang với một bữa tiệc hoành tráng vô cùng - và xem tivi cùng nhau. thật ra chỉ có nabi xem: cô bé con thích mê chương trình về chú chó con làm cảnh sát mà cả felix và minho đều đồng ý là chán kinh khủng, dù nó mang tính giáo dục cao.
mười.
felix đổi chỗ mua sắm. em quyết định đi đến một nơi xa hơn chỗ họ vẫn thường đi. nabi thì không có ý kiến gì về việc đó - miễn là ở siêu thị mới này vẫn có kẹo đào thì cô bé thấy ổn.
nhưng thỉnh thoảng khi đi đi về về em vẫn không giũ bỏ được cảm giác rằng có người đang theo dõi mình. một cặp mắt ẩn nấp trong bóng tối, trong những khe hẹp giữa các tòa nhà. một chiếc xe màu đen. felix luôn quan sát những chiếc xe bán tải có phần cửa sổ bịt kín và không thể trông thấy người lái xe đâu. tài xế có thể là bất cứ ai.
mười một.
minho biết về quyết định đó của em nhưng anh không nói gì cả. họ lắp đặt thêm camera giám sát bên ngoài và ổ khóa điện tử. mỗi một tháng minho đổi mật khẩu một lần. vì lẽ đó mà cả hai phải giữ hẳn một cuốn sổ để biết rằng mật khẩu hiện tại là cái nào.
buổi tối trước khi đi ngủ felix đứng ở ban công để nhìn xuống bãi đỗ xe im lìm, vắng lặng như một người cai quản nông trại - một thói quen em đã cố bỏ.
nhưng cũng như sự hiện diện của hyunjin - thật khó để loại trừ điều ấy ra khỏi cuộc đời họ. có lẽ đây là sự trừng phạt thích đáng dành cho cả hai: họ đã phạm phải một điều cấm kỵ vô cùng và đang trả giá cho tội lỗi ấy.
mười hai.
minho cãi nhau với em về việc cho nabi nhập học.
felix muốn cho con bé được đến trường nhưng minho bảo việc ấy thì quá nguy hiểm: nếu nhập học có khả năng cao người ta sẽ phát hiện ra nabi là sản phẩm của một chuyện phạm pháp. felix ghét hai cái tiếng ấy khủng khiếp: phạm pháp. họ không phải là tội phạm và nabi cũng không phải tội đồ. kẻ phạm tội thực thụ lại đang nhởn nhơ ngoài kia, chực chờ như một con quái vật lẩn trong bóng tối.
to tiếng được một lúc thì minho lấy áo khoác và nói rằng anh sẽ đi ra ngoài. "đừng đợi anh," anh bảo thế, rồi đóng sầm cửa.
felix cứ ngồi ngơ ngác trong cái bóng tối ấy một lúc lâu. và tự hỏi rằng rồi họ sẽ như thế nào về sau. họ sẽ như thế nào khi nabi đủ lớn và đủ hiểu biết để nhận thức được tình hình? sớm muộn gì cả hai cũng phải đối diện với việc đó.
felix nhìn về phía phòng ngủ của nabi, chờ đợi. chờ điều gì thì em cũng không biết. mỗi lần cãi vã xong em cứ như bị tê liệt từ đầu tới chân. chờ một lúc - có lẽ là tầm mười, mười lăm phút, nhưng với felix thì gần như một thập kỷ đã trôi đi - em đứng dậy và bước vào phòng con gái mình.
nabi đang ngủ say, ngoan ngoãn và im lặng như một thiên thần nhỏ bé. con gái họ chỉ mới bốn tuổi. họ vẫn dạy cô bé con bảng chữ cái đơn giản và cách đọc, nhưng không gửi nabi ở nhà trẻ như những đứa trẻ khác.
rồi sang năm nabi sẽ lên năm, năm tới nữa con bé sẽ lên sáu. rồi nó sẽ cần đến trường. và rồi sao nữa, felix tự hỏi chính mình. và rồi sao nữa?
câu hỏi này, như bao câu hỏi khác em đã đặt ra từ lúc bắt đầu mối quan hệ, không hề có một câu trả lời rõ ràng.
tbc;
huhu đã quá lâu rồi ạ ;; mong mn chưa quên mình ;;
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com