61: TÔI YÊU LẦM ANH + 62: CÔ VẪN CÒN Ở ĐÓ
CHƯƠNG 61: TÔI YÊU LẦM ANH
Đôi mắt Tần Mộc Ngữ ngập tràn nước mắt, toàn bộ thế giới trong tâm trí chỉ còn tiếng ù ù.
Ánh mắt cô trong veo ngấn lệ nhìn Thượng Quan Hạo, từ trong đôi mắt thâm trầm đỏ ngầu của anh có thể nhìn thấy rõ sự căm ghét đang bốc cháy hừng hực. Cô bắt đầu thấy khó thở, anh đang run rẩy nên không thể khống chế được lực nên càng mạnh hơn.
Bàn tay mảnh khảnh của cô phủ lên mu bàn tay anh, run giọng nói: "Anh đã hiểu lầm rồi... Chuyện của chị ấy không liên quan gì tới tôi cả..."
"Bốp!" Một tiếng giòn tan vang lên! Một cái tát hung bạo giáng xuống mặt cô!
Cơn đau buốt ập tới, tai ù đi chỉ còn vang vọng tiếng ù ù. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô nhanh chóng hằn lên vết tích đỏ bừng của năm ngón tay. Một giọt nước mắt nóng hổi trong suốt chạy dọc theo gò má cô.
Đôi mắt trong veo của Tần Mộc Ngữ từ từ nhìn thẳng anh, trái tim như bị dao đâm vào.
"Thượng Quan Hạo... Tôi nói lại một lần nữa không phải là tôi sai người đến cường bạo chị ấy, không phải tôi, tôi không làm điều đó!" Cô nghiến răng nói ra từng chữ, trong mắt ngấn lệ nói với anh!
"Bốp!!" Lại là một cái tát tàn nhẫn!
Cảm giác đau rát trên mặt quét sạch toàn bộ tâm trí cô, Tần Mộc Ngữ hơi động đậy, run rẩy. Trong phút chốc toàn bộ tinh thần đã sụp đổ hoàn toàn, nước mắt cứ thế thi nhau rơi xuống. Cô không quan tâm vết bầm đáng sợ trên khuôn mặt, không quan tâm sự oán hận cùng phẫn nộ ngập trời của anh, liều mạng giãy dụa đẩy tay anh ra!!
"Buông tôi ra!!" Cô hét lên, nước mắt nóng hổi rơi xuống, tuyệt vọng đẩy bàn tay anh đang cố bóp cổ cô và lồng ngực vững chãi như tường đồng vách sắt của anh, "Thượng Quan Hạo, anh là đồ khốn!! Rõ ràng tôi không làm vậy! Tôi không hại chị ấy! Anh dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy! Dựa vào cái gì hả!!"
Cô như một con thú nhỏ bị dồn vào chân tường, cả người đầy vết thương máu chảy đầm đìa, gào thét. Mỗi chua xót và đau đớn trong lòng đã lên đến đỉnh điểm!
Sắc mặt Thượng Quan Hạo ảm đạm, lửa giận thiêu đốt hung hăng giữ chặt cổ tay cô, dường như cảm nhận được cô đang liều mạng dùng hết sức lực, dấu tay in đầy lên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô, hiện lên sự xót xa mà thống khổ!
"Cô ủy khuất cái gì?" Anh lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ, đôi mắt đỏ ngầu đằng đằng sát khí, "Trách tôi không tin cô? Ha..... Tần Mộc Ngữ, ngay từ đầu tôi đã không nên tin cô! Người bị thương là Cẩn Lan, người bị hủy hoại tất cả mọi thứ cũng là Cẩn Lan! Cô có tư cách gì mà ở đây giả vờ đáng thương?!"
Cổ tay bị bóp chặt khiến xương cốt như muốn nứt ra đau nhức, Tần Mộc Ngữ khẽ kêu lên, nước mắt chảy đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"... Đau... Anh buông tôi ra..." Hơi thở của cô mong manh, nói ra vài chữ.
Thượng Quan Hạo cười khẩy, hơi thở nóng rực kề sát khuôn mặt cô, giọng nói khàn khàn mang theo từ tính: "Đau? Cái này cũng được xem là đau sao? Cô có biết khi cô ấy bị người khác cường bạo đau đớn đến mức nào không? Tần Mộc Ngữ, cô có biết là tôi hận vì không thể giết cô ngay lập tức!!"
Bờ môi cô tái nhợt vì đau đớn, một câu cũng không nói ra được.
Xương cốt toàn thân đều đang run rẩy, Tần Mộc Ngữ nhắm mắt lại, trên hàng lông mi đầy nước mắt.
Cắn chặt cánh môi, cô mở mắt ra nhìn anh, giọng khàn khàn hơi run rẩy, chậm rãi nói: "Tôi đã yêu lầm anh, Thượng Quan Hạo... Sai lầm lớn nhất của tôi, không phải là hãm hại chị, mà là đã yêu một người đàn ông ngay cả niềm tin dành cho tôi cũng không có..."
Chỉ mấy câu nói thôi cũng khiến đôi mắt của Thượng Quan Hạo càng ngày càng đỏ, trong lòng bị đảo lộn đến nghiêng trời lệch đất.
"Cô vẫn có thể tiếp tục diễn kịch..." Anh tiến lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô, nói một cách tàn nhẫn, "Nhưng cô nhớ kỹ cho tôi, Tần Mộc Ngữ, tất cả những thứ Cẩn Lan phải chịu đựng ngày hôm nay, tôi sẽ đòi lại tất cả không thiếu chút nào trên người cô!"
"Cô chờ mà xuống địa ngục đi!" Anh trầm giọng nói xong câu này, lạnh lùng buông cổ tay cô ra, quăng cô gái nhỏ cả người mềm nhũn vào cạnh bàn, đứng dậy rời đi.
CHƯƠNG 62: CÔ VẪN CÒN Ở ĐÓ
Cho đến tận đêm khuya, Tần Cẩn Lan mới dần tỉnh lại.
Trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, cánh môi nứt nẻ, hơi sưng đỏ, lông mi thật dài, nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, trong lòng chua xót, tay nắm chặt ga giường, khẽ gọi một tiếng: "Hạo..."
Đột nhiên cơ thể Thượng Quan Hạo cứng đờ, chậm rãi xoay người lại. Trong mắt đong đầy yêu thương sâu đậm nhìn Tần Cẩn Lan chăm chú.
Đến bên giường cô, cúi người ôm lấy cô nhẹ nhàng cách một tấm chăn, khẽ hôn vào trán cô, giọng khàn khàn nói: "Đã tỉnh rồi à?"
Trong hơi thở ấm áp của anh, hốc mắt Tần Cẩn Lan ươn ướt: "Hạo..."
Thượng Quan Hạo ôm cô càng chặt hơn: "Đừng nghĩ quá nhiều, đã qua hết rồi, tĩnh dưỡng cho thật tốt..."
Tần Cẩn Lan đưa tay lên muốn chạm vào khuôn mặt anh, nhưng đến nửa chừng lại rút tay về, run giọng nói: "Đừng ôm em, bây giờ em rất dơ bẩn... thực sự rất bẩn..."
Đôi mắt lạnh lùng của Thượng Quan Hạo trở nên khát máu, đột nhiên nắm lấy tay cô, nắm thật chặt.
"Em không bẩn, vĩnh viễn không bao giờ dơ bẩn..." Giọng nói khàn khàn của anh cất lên, "Từ nay về sau không được nói như vậy nữa. Anh yêu em, dù em có biến thành bộ dạng gì anh cũng vẫn yêu em, trừ khi, em muốn để cho anh chết cùng với em..."
Hốc mắt Tần Cẩn Lan càng thêm ẩm ướt, vòng tay ôm chặt cổ của anh, nghẹn ngào.
"Vâng, Tiểu Ngữ đâu rồi..." Tần Cẩn Lan khàn giọng hỏi, "Em ấy đã về nhà chưa? Có phải rất hoảng sợ không?"
Sự dịu dàng ở hai đầu lông mày của Thượng Quan Hạo lập tức tan biến, thay vào đó là sự nguy hiểm lạnh lẽo.
"Sau này đừng nhắc đến cô ta nữa, có anh bên cạnh em, em hãy tạm thời quên rằng mình có một người em gái như vậy đi..." Giọng nói của anh trở nên lạnh lẽo, nhưng vẫn dịu dàng như trước, "Những người đã làm em tổn thương, sẽ phải nhận sự trừng phạt."
Trong lòng Tần Cẩn Lan trở nên căng thẳng: "Hạo, anh... muốn làm gì?"
Trong đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, không nói gì nữa. Cánh môi mỏng đặt lên trán cô, nhẹ nhàng hôn một cái, thì thầm nói: "Những chuyện đó em không cần bận tâm. Từ hôm nay trở đi, trong cuộc sống của em chỉ còn lại mình anh. Phải giữ khoảng cách với bọn họ, bọn họ đừng nghĩ đến chuyện làm tổn thương em thêm nữa."
Trái tim Tần Cẩn Lan đập loạn xạ, có chút luống cuống. Người đàn ông lạnh lùng này như một vị thần, luôn che giấu sự khát máu và vẻ đáng sợ, cho cô tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới.
Suốt nửa đêm, Thượng Quan Hạo đều ở bên cạnh giường chăm sóc cho Tần Cẩn Lan, đợi cô ngủ say mới giúp cô đắp kín chăn, đi ra khỏi phòng bệnh.
Trong hành lang lạnh lẽo, chỉ có ngọn đèn lặng lẽ tỏa sáng.
Một người đàn ông mặc âu phục đen đang đợi ở bên cạnh phòng bệnh, lúc anh đi ra, người đó hạ thấp giọng nói: "Bên phía cảnh sát đã được sắp xếp ổn thoả. Chắc hẳn bọn họ cũng biết phạm nhân là do chúng ta dẫn đi, nhưng không dám có ý kiến gì.... Ngài có muốn xử lý bọn chúng không?"
Đôi mắt đen sẫm của Thượng Quan Hạo nhìn lướt qua phòng bệnh, giọng nói lạnh nhạt lộ ra khí thế lạnh lùng: "Giữ lại. Đích thân tôi sẽ ra tay."
"Vâng, Thượng Quan tiên sinh."
"Vẫn có một chuyện nữa." Anh đi về phía trước, giọng nói trầm thấp vang lên, "Bắt đầu kế hoạch thu mua từ ngày mai. Trong vòng nửa tháng, làm cho Tần gia sụp đổ hoàn toàn, hiểu chứ?"
Hàng mi của người đàn ông đó khẽ giật, buột miệng hỏi: "Vậy Tần Tiểu Thư..."
Một ánh nhìn sắc lẹm lãnh liệt như băng nhìn lướt sang, sắc mặt người đàn ông đó trắng bệch, lập tức im bặt: "Vâng, tôi sẽ thực hiện ngay."
"Ngoại trừ tài sản mang tên Cẩn Lan tại Tần thị ra, còn lại tất cả không cần nương tay." Đôi mắt thâm trầm của Thượng Quan Hạo hiện lên sự khát máu, "Vì vậy hãy để cho Tần Chiêu Vân nhìn cho rõ, cô con gái bé bỏng của ông ta tài giỏi đến thế nào, có khả năng phả huỷ toàn bộ Tần thị...."
Người đó trả lời "Vâng", sau đó rút lui, chậm rãi đi ra khỏi hành lang.
Thượng Quan Hạo cũng định rời đi, đột nhiên có một thứ hấp dẫn tầm mắt của anh, ánh mắt sắc bén của anh nhìn sang—— Trên chiếc ghế ở cuối dãy hành lang, một cô gái nhỏ bé yếu đuối ngồi co ro ở đó, trên mặt hằn dấu tay đỏ bừng, hình như đang ngủ thiếp đi.
Cô, vẫn còn ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com