Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 91 - KHI NGƯỜI TỪNG IM LẶNG CHỌN LÊN TIẾNG

CHAP 91 – “KHI NGƯỜI TỪNG IM LẶNG CHỌN LÊN TIẾNG, SỰ THẬT KHÔNG CÒN BỊ CHÔN VÙI.”

---

Thứ Hai.
Tòa soạn báo chuyên ngành du lịch – khách sạn đăng tin:

> “Một cựu nhân viên kỹ thuật cung cấp bằng chứng về vụ việc nội bộ tại H.L Hotel năm 20XX.”

Không nói tên. Không chỉ đích danh.
Nhưng cái bóng của Trần Kiến Bằng xuất hiện quá rõ.

---

Nội bộ H.L Hotel bắt đầu dao động.
Ban giám đốc họp khẩn.
Một vài nhân sự cũ âm thầm xóa tài khoản mạng xã hội,
cũng có người gửi email xin phỏng vấn lại – muốn "nói điều đúng đắn".

> “Tôi nghĩ đến lúc phải nói thật.

Nếu không, sau này tôi là người tiếp theo bị phơi bày.”


---

Ngày hôm sau.
Phương nhận một email từ ban tổ chức diễn đàn ngành:
“Women in Hospitality – Tiếng nói của những người đứng sau quầy lễ tân.”

Lời mời lên sân khấu.
Không để kể khổ.
Mà để đại diện cho một phần của những người từng bị xem nhẹ.

---

Cô do dự.
Cũng sợ.

Nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

---

Hôm diễn ra sự kiện.
Cô bước ra.
Trước mặt là hơn 300 người trong ngành, có cả báo chí, học viên, chuyên gia nhân sự.

---

Phương đứng trên bục nhỏ, ánh sáng dịu.

Giọng cô vang đều:

> “Tôi từng là một lễ tân không giỏi ăn nói.

Từng nghĩ rằng, nếu mình chịu đựng đủ lâu – thì mọi thứ sẽ qua.

Nhưng không.

Chúng ta không thể chữa lành nếu không gọi đúng tên vết thương.”

“Tôi đứng đây không để khơi lại quá khứ.

Tôi chỉ muốn những người đang bị xem thường – biết rằng, họ không hề nhỏ bé.”


---

Cả khán phòng im lặng.
Có người cúi đầu.
Có người rơi nước mắt.

---

Sau phần chia sẻ, một người đàn ông đứng tuổi bước lên.
Dáng vẻ chững chạc.
Gương mặt quen thuộc –
ông Vinh, quản lý bộ phận tiền sảnh cũ của khách sạn H.L.

---

Ông cầm mic.

> “Tôi từng là cấp trên của cô Phương.”

> “Tôi biết việc đã xảy ra.

Và tôi… đã chọn không can thiệp.”

> “Vì sợ.

Vì ích kỷ.

Vì nghĩ ‘không liên quan tới mình’.”


---

Ông cúi đầu.

> “Tôi xin lỗi.

Công khai.

Trước tất cả mọi người.”


---

Không ai nói gì.
Chỉ là tiếng vỗ tay vang lên – từ một góc.
Rồi lan dần.
Lớn dần.

---

Tối hôm đó.
Phương không về nhà ngay.
Cô và Hạ ngồi ở bậc cầu thang chung cư.
Trầm ngâm.

---

> “Em mệt không?” – Hạ hỏi.

> “Mệt.
Nhưng nhẹ.” – Phương đáp, mắt nhìn xa xăm.

> “Vì lần đầu tiên…

Em không còn bị giam trong im lặng nữa.”


---

Hạ siết nhẹ vai cô.

Lần này, không phải vì đau.
Mà là một cái ôm…
để nói rằng: em đã đi được rất xa.

---

[HẾT CHAP 91]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com