Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12.

"Này Kim Taehyung, có đang nghe tớ nói không đấy?"

Kẻ ngồi đó nghe thấy tiếng gọi liền giật mình, sơ ý làm rơi một chiếc đũa đang dùng xuống sàn nhà, lúng túng cúi xuống nhặt lên, tiếc là thao tác có hơi chậm một chút, lúc ngẩng đầu chiếc đũa đã nằm gọn trong bàn tay người ngồi ghế đối diện.

"Để em đổi cái khác cho anh." - Jungkook nói xong liền cầm theo đũa bẩn đi đến khu phục vụ.

Taehyung bức bối vò rối mái tóc, cốc vào đầu hai cái, miệng than trách: "Chỉ được cái hậu đậu."

"Đúng vậy." - Park Jimin nhàn nhã uống một thìa canh, buông lời cảm thán - "Chỉ có Jeon Jungkook mới chịu nổi cậu." - Vừa dứt lời liền nhận ngay cái lườm cháy da của Taehyung.

"Cậu đừng có mà ăn nói lung tung."

Jimin nhàm chán chép miệng, nhẹ nhàng xoay đầu của Taehyung về hướng khu phục vụ, nơi Jungkook đang đứng xếp hàng đợi đến lượt của mình.

"Nếu chiếc đũa rơi xuống là của tớ, tớ thề người đang xếp hàng ở đó chắc chắn không phải cậu ta."

Sau đó lại xoay đầu Taehyung về phía mình.

"Bạn ngốc của tôi à, thế vấn đề ở đây là gì nào?"

Hắn bất lực nhìn cái lắc đầu từ Taehyung, đưa tay ép hai gò má của anh vào nhau.

"Jeon-Jung-kook chỉ làm những việc này cho Kim-Tae-hyung thôi." - Jimin gằn giọng nhấn mạnh từng chữ một - "đã hiểu ra chưa?"

Taehyung bị ép đến tê cứng cả cơ mặt, nhưng mà vẫn chưa hiểu thì biết làm sao? Chính là tiếp tục lắc đầu!

Jimin đơ người trước độ nhạy bén của kẻ khờ khạo trước mặt, hắn cụp mắt bỏ cuộc, thả tay ra khỏi gương mặt anh, hít một hơi sâu nói tiếng "Thôi bỏ đi." rồi tiếp tục dùng bữa.

Jungkook đổi đũa xong còn tiện tay mua thêm hộp sữa dâu, trước khi đi đến bàn ăn đặt cạnh phần cơm của Taehyung còn lần nữa tiện tay lắc đều lên giúp anh, cuối cùng cũng chịu ngồi xuống. Cậu ta cầm đũa của mình lên, nhưng không phải để ăn cơm, mà là để gắp đậu từ phần ăn của Taehyung sang khay thức ăn của mình. Kì lạ ở chỗ Taehyung lại cảm thấy những điều đó vô cùng bình thường, lúc nhận sữa cũng chỉ đơn giản bảo "đúng lúc tôi đang khát khô cổ" sau đó cư nhiên cắm ống hút vô uống. Có phải chỉ mỗi Park Jimin mới nhận thấy những điều này không? Hai người bọn họ không phải là...

"Hai người đang hẹn hò hả?"

Jimin đột nhiên hỏi, sắc mặt Jungkook không hề dao động, chỉ có Kim Taehyung là phản ứng vô cùng mãnh liệt, thiếu chút nữa bàn ăn đã ngập trong sữa dâu từ miệng anh, giận dữ la lớn.

"KHÔNG PHẢI! Park Jimin thối cậu muốn chết hả?"

. .

"À lúc nãy ở căn tin cậu đã nói gì nhỉ?"

Jimin hơi nghiêng người về bàn sau.

"Chuyện hai người hẹn hò hả?"

Taehyung biểu tình méo mó nhìn hắn, loại đùa dai này nhất định không thể thông suốt bằng lời nói. Nghĩ xong liền khởi động khớp tay, dùng lực ở hai ngón tay cái và trỏ, nắm một mảng da trên lưng Jimin véo mạnh, quả nhiên có tiếng hét chói tai vang lên cùng lời khẩn cầu tha thiết.

"Tớ sai rồi, sai rồi Kim đại nhân." - Taehyung nghe thấy liền nhếch mép lên, buông tay tạm thời tha cho họ Park.

Jimin kéo áo chỉnh chu lại, quay xuống lườm Taehyung, chợt nhớ ra ý định nhờ vả của mình liền nhanh chóng cười híp chặt hai mắt. Taehyung trông thấy nụ cười đầy ẩn ý của hắn, đột nhiên cảm thấy bất an vô cùng.

. .

Mặt trời vừa ngả bóng đã có người ngồi bó gối trên tầng cao nhất của học viện Seoul.

"Tối nay tớ phải đi dự tiệc mừng tuổi của bà. Cuộc hẹn chụp ảnh tư liệu chủ đề thiên văn học của chúng ta, tớ sẽ cử người đến giúp cậu."

Park Jimin nói ngắn gọn, nắm lấy vạt áo Taehyung tròn mắt chớp liên tục hết sức đáng yêu, lý do cũng chính đáng, còn vấn đề nào để từ chối nữa đây? Hơn nữa hắn có bảo sẽ bù đắp cho anh, còn cho người đến thay thế mình, họ Park đã chu đáo như vậy, Taehyung cũng nên thông cảm một chút.

Taehyung xem đồng hồ trên tay vừa đúng 8 giờ, cũng là lúc tiếng mở cửa vang lên từ phía sau, anh xoay người liền thấy kẻ mà Park Jimin nói. Hắn càng bước đến gần Taehyung càng thấy quen thuộc, dừng lại một chút, anh đột nhiên cảm thấy rất tức giận.

Jungkook cẩn thận đặt kính thiên văn vừa mượn ở phòng dụng cụ xuống, chưa kịp ngẩng đầu đã bị mắng một trận.

"Này Jeon Jungkook, cậu học Kinh tế hay học Báo chí thế? Sao người khác nhờ vả cái gì cậu cũng giúp vậy? Bộ không thấy thiệt thòi à? Park Jimin cũng thật là!" - đoạn tức tối thở hắt ra - "lần sau còn đồng ý làm mấy chuyện này, cậu chết chắc với tôi, có hiểu không?"

Nói xong liền giơ nắm tay lên đe dọa, vẻ mặt "đáng sợ" vô cùng, khiến cho kẻ bị mắng không nhịn được bật cười thành tiếng.

"Còn cười?"

Taehyung bức bối không nói nên lời. Jungkook lúc này mới cắn răng nén cười lại, vui vẻ giải thích.

"Đâu phải của người khác, là chuyện của anh mà."

"Hả?"

Cậu ta cúi người xuống kiểm tra kính thiên văn, bình thản nói tiếp.

"Là chuyện của Taehyung nên không sao."

Kiểm tra xong thì đứng dậy, thích thú nhìn anh.

"Mà anh đang lo cho em hả?"

Taehyung đần mặt ra, nhanh chóng biện hộ.

"Lo cái đầu cậu. Mau mang kính qua bên kia đi."

Nói rồi cúi xuống không dám nhìn Jungkook, đỏ mặt đi đến thanh chắn ăn toàn, miệng còn lầm bầm gì đó rất nhỏ.

"Đáng yêu khó thở quá!"

Jungkook hít sâu, phấn khích nắm chặt hai tay lại cười, sau đó ngoan ngoãn vác kính đến chỗ Taehyung chỉ.

. .

"Để em trả kính."

Cậu nói trong lúc đang gấp các chân đế của kính thiên văn lại. Taehyung đáp "ừ", sau đó ngồi bệt xuống nền xem lại các bức ảnh bọn họ đã chụp. Âm thanh báo nhắn vang lên hai hồi, Taehyung lơ đãng lần tìm điện thoại, chần chừ một lúc trước khi chạm mở, là tin nhắn từ Jung Hoseok.

Có vẻ như lần này không thể chờ được rồi. Hai ngày nữa anh sẽ đưa cha về Luân Đôn.
Taehyung hãy sống thật tốt nhé!
Được gặp lại em anh thật sự rất vui.

"Taehyung?"

Taehyung nghe tiếng Jungkook gọi, vội vã tắt điện thoại, vẻ mặt bối rối nhìn cậu. Jungkook hiểu chuyện gì đang diễn ra, bởi vì vừa rồi cậu cũng nhận được một tin nhắn.

"Mình về nhà thôi anh."

Cậu đeo ba lô của Taehyung lên vai, lúc đi được vài bước thì anh ngập ngừng lên tiếng.

"Hay là chúng ta ở lại một chốc nữa."

"Dạ?"

Jungkook bắt gặp ánh mắt trống trải của anh, anh một mình đứng đó, dáng vẻ cô độc đến lạ lẫm.

"Chỉ là... bầu trời đêm nay đẹp như vậy..."

Chỉ là... trong một khoảnh khắc bất chợt nào đó, Taehyung nhận ra bản thân rất yếu đuối, anh không thể một mình chống đỡ, cũng không thể tiếp tục giả tạo đối phó nữa. Đột nhiên Taehyung trở nên rất sợ hãi, rất muốn đem tất cả lo lắng của bản thân một lần nói hết với người trước mắt. Vậy nên nếu anh gọi, có phải cậu sẽ quay đầu lại hay không?

. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com