Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

Bảy người cùng nhau chậm rãi tiến vào cổng chính trước con mắt tròn to láo liên của đám trẻ con còn mơ hồ mường tượng về những con người quần áo phẳng phiu đến từ nơi phố thị.

Bọn chúng đang mơ màng, chợt thấy các chú sơ mi là lượt bước tới náo nhiệt gào ầm cả lên, ùa ra, ríu rít chăm chăm vào mấy gói quà xinh xinh cực kì bắt mắt trên tay các chú. Một đứa reo lên vội vã nháo nhào tóm lấy từ tay cán bộ, lăng xăng ngồi phịch xuống khoanh tròn chân kẹp lấy gói quà dưới nền đất, dùng ngay răng cắn phăng cái nơ xanh thít kín ra, hồ hởi tóm vào đầu túi làm cái dáng lén lút cố ý gây bất ngờ.

Chợt nó đột ngột banh túi, tất cả ồ lên, bên trong nào những kẹo dồi, kẹo lạc, bánh quy đường giòn thi nhau tràn cả ra ngoài. Mắt bọn trẻ vội vã sáng rực, thi nhau oa lên rồi nhảy vào theo vòng tròn xô lấn tranh cướp, vần nhau bẩn cả áo quần. Có đứa tay cầm được hai cái, tung tăng chạy vòng khoe mẽ khích tướng mấy đứa đứng vòng ngoài không được cái nào. Bọn chúng rủ nhau bóc ngay, ăn nhau nháu, miệng đứa nào đứa nấy vừa nhồm nhoàm, vừa cười hề hề mà rối rít cảm ơn. Cán bộ đứng đó nhìn bọn trẻ dịu dàng, bọn chúng cứ như chim non như thế, ai mà ghét cho được?

"Cán bộ Điền, anh xem xét thế nào lần sau chắc phải mang thêm quà bánh rồi đấy."

Trịnh Bằng đứng đó cười cười trêu chọc anh cán bộ điển trai đang nhìn bọn nhỏ bằng ánh mắt đầy ân tình, đôi mắt thầy cứ chăm nhìn theo bàn tay đang nhẹ nhàng xoa đều mái tóc bông tơi, trượt xuống phủi lên gò má vương chút đất bùi bụi vàng cháy. Đám nhỏ dễ thương như thế, thầy yêu nghề, yêu trò, thấy đám trẻ vui cười cười rả rích, ấy mà vui, ấy mà hạnh phúc làm sao.

"Thầy cứ yên tâm, độ sau tới tôi mua thêm dăm cân lê mang sang, lê trung tâm độ này ngọt lắm, thấy bảo nhập bên cửa khẩu về, chắc chúng nó thích phải biết."

Và rồi họ lại nhìn nhau, mỉm cười, thanh âm trong trẻo âm thầm hoà vào tiếng nô đùa rôm rả vang xa mãi...

oOo

Lễ hội bắt đầu khi nắng đã treo leo trên đỉnh đồi, sương đã tan gần hết, thoả lấp khắp không gian với những tầng hoa phớt hồng men theo cái thì trắng phau của đám hoa mận đã rủ cành đâm bông.

Cảnh sắc xanh hồng hoà lẫn, thực hùng vĩ, thăm thẳm. Những man điệu cất lên giữa ánh dương tràn lan trên nền đất nâu sẫm vẩn bụi, không khí êm đềm vốn có của làng ven đã bị thay thế hoàn toàn bởi sự ồn ã náo nhiệt, ầm ĩ hệt như ở chợ huyện, rôm rả phải biết. Tất cả không khí đột nhiên hoạt náo đến mức các bậc bô lão tay chống ba toong cũng phải háo hức khoác mành áo nâu mà ùn tới xem hội, ai cũng cười, ai cũng vui tươi và ngập tràn rạng rỡ. Da dẻ ai cũng căng đầy mà đỏ lựng, đáy mắt họ cứ trong vắt, lấp lánh và đầy hi vọng như thế.

Các em học sinh ngồi giữa sân trường xem văn nghệ, hàng ghế giữa là hàng ghế của ban lãnh đạo và các thầy cô, giữa hội làng nhốn nháo, văn nghệ ca múa linh đình, không hiểu vì lí gì mà có hai con người nọ vẫn đang chụm đầu tâm sự, thủ thỉ gì đó nom chừng như tâm tình lắm.

"Thầy Trịnh đã công tác ở đây lâu chưa? Nghe bảo là thầy giáo trẻ mới ra trường?"

Cán bộ Điền ngồi gọn trên ghế, một tay đặt trên bụng, tay còn lại phong lưu quàng qua vịn ngay lên ghế của thầy, nhận được lời hỏi han đưa lời, thầy bụm môi đáp ngay. "Vâng tôi cũng còn trẻ tuổi lắm, đi làm cũng chưa được bao lâu, chắc đến tháng mười hai này là tròn bốn năm cán bộ ạ."

Cán bộ Điền à lên một tiếng, cười khúc khích một mình, Trịnh Bằng nheo mắt hỏi ngược. "Anh là cán bộ trung tâm, có vất vả lắm không? Nghe loáng thoáng áp lực với nhiều việc lắm hả?"

Cán bộ gãi gãi đầu.

"Ôi dào, nom tất bật vậy thôi chứ cũng rảnh rang lắm, tôi vẫn có thời gian đến đây thưởng ca với các thầy đây thây."

Và rồi thầy lại cười, hai cái người hâm dở, cứ nói một câu lại cười một câu, hỏi han tâm tình tựa như đã quen trước từ bao giờ. "Cán bộ ngoài đó làm ở phòng nào?"

"Huyện đoàn thầy ạ."

Jimin hơi bất ngờ, trố mắt hỏi ngược. "Ơ, vậy anh có biết Trịnh Tố Hương không?"

Cán bộ nghiêng đầu, ngón tay cứ lay lay ở phía sau thầy múa máy giữa không trung, đùi rung rung tặc lưỡi. "Tôi đây thì lạ gì nữa, chị ấy làm thủ trưởng cũng cả tháng nay, nghe nói nhà cũng ở trong này đúng không thầy?"

Trịnh Bằng tủm tỉm phổng mũi, hai bàn tay trắng trắng, hồng hồng xoa nhẹ trên đùi mình mà thẹn thùng khoe mẽ với cán bộ Điền ngay.

"Chị gái tôi đấy cán bộ ơi... thế nào, trông cũng giống nhau đấy chứ?"

Điền Lôi chao đảo trong sự bất ngờ ập tới từ lỗ nhĩ. Trịnh Tố Hương với cán bộ Điền xưa nay tựa như duyên nợ chằng chịt, làm chung cơ quan với nhau từ hồi còn làm ở uỷ ban thị trấn, không lâu sau chị chuyển sang uỷ ban huyện, cán bộ cũng vừa vặn được chuyển công tác sang huyện đoàn. Chị đi đâu em lại có đó, chị em nói chuyện thân thiết, cuối cùng lại thành ra thân quen với cả em trai thủ trưởng. Đúng quả là hữu duyên, có xa cách mấy cũng vừa vặn mắc quàng vào nhau thế này thì quả là chuyện lạ trên đời.

"Bảo sao thấy thầy thực quen mắt."

Cán bộ nhìn ngang liếc dọc vỗ vào đùi một cái cảm thán. Thầy cười ha hả, hí mắt chọc ghẹo. "Ôi chà, quen thật hay tôi nói vậy cán bộ mới thấy quen mắt đây?"

Cán bộ ngượng chín chớp chớp mắt. "Kìa thầy xem, bọn trẻ múa hay đáo để chưa này..."

Và rồi cán bộ cứ lân la lảng chuyện đi chỗ khác, quay hẳn mặt ra sân khấu im lặng tập trung vào màn trình diễn của mấy đứa nhỏ xinh xắn tay múa dẻo quẹo, thầy Trịnh vẫn ngồi đó, ngẩn ngơ, đôi mắt cứ vậy nhìn theo đường sống mũi thẳng tắp dẫn đến một đầu môi đang dẩu lên cảm thán liên hồi, thầm cười vì sự ngượng ngùng ngập tràn trên trán người kia khiến thầy chỉ biết lảng mắt thỉnh thoảng nhìn đi chỗ khác.

Cán bộ Điền quả thực là quan chức trung tâm, anh mang một nét đẹp lạ, cái đẹp có chút gọn gàng hiếm thấy ở làng ven này lắm. Cán bộ huyện đoàn gì mà suốt ngày phơi nắng phơi gió vẫn cứ trắng trẻo, hơi gầy, dỏng cao, gò má hồng tươi với cái khoé miệng tinh nghịch mãi chẳng rủ xuống. Thú thực, nhìn anh rất giống với mấy chàng tài tử phong lưu xuất hiện trên băng đĩa ca nhạc hải ngoại, một kiểu đẹp rất lôi cuốn, rất thu hút, rất phong tình. Thầy chợt nhận ra dường như mọi mĩ từ và chuẩn mực sinh ra đều là dành cho anh, hoặc chẳng rằng anh chỉ đẹp như vậy vì đó là cột mốc cuối cùng của tạo vật, không thể tạo thêm một phiên bản nào hoàn thiện hơn được nữa.

Giống hệt như lời kể của các chị, cán bộ cao lắm, hơn thầy đến cả một cái đầu, dáng người đồ sộ khiến anh càng thêm to cao lực lưỡng hơn, trông vậy, bảo sao mà lại có được lòng dân. Cán bộ có cái cười đẹp, trông cứ xúng xính, căng tràn, mí mắt díp nhăn đầy tươi tắn, nhìn anh cười, thầy đây còn cũng muốn tủm tỉm cười theo.

Người đẹp, lòng cũng đẹp, vẻ ngoài sáng láng đó không khiến anh trở thành một kẻ đáng ghét và đáng bị ghét, nghe nói rằng ông trời sẽ chẳng cho một ai tất cả, nhưng hình như tất cả lại chẳng nghe lời mà tìm cả về anh.

"Cán bộ này, lát nữa các anh về, ghé nhà tôi chơi một lát. Hôm nay chị tôi có ở nhà đấy."

Trịnh Bằng vỗ vỗ vào vai anh, đưa ra lời mời từ một cái ghé tai thầm thì, cán bộ Điền vui vẻ, nghiêng người cười lên toe toét, gật đầu lia lịa ngay. "Được vậy thì còn gì bằng, thôi chắc đêm nay phải ở lại đây rồi, phải bảo anh em gọi về báo vợ mới được, không các chị lại nhảy bổ lên trách tôi mang các anh đi rồi để các anh vớ vẩn lung tung."

Thầy khe khẽ liếc mắt, láo liên hỏi nhỏ. "Thế... cán bộ không gọi vợ à?"

Cán bộ gạt phắt tay, cười nhạt.

"Thầy Park thấy khổ không, vợ còn chẳng có để gọi về đây này?"

Thầy bĩu môi nhìn cán bộ, rúc rích. "Cán bộ xinh giai thế mà chưa có vợ ấy hử? Có nhầm không thế?"

"Thầy cứ quá lời, tôi cũng chỉ tàm tạm thôi."

Và rồi tiếng trống khai hội đã nhanh chóng đánh thức hai vị khán giả rất thiếu tập trung ra khỏi câu chuyện chẳng có hồi kết của chính họ. Nếu cứ để bọn họ tán gẫu qua lại, có lẽ đến tối, đến đêm, triền miên mãi, khen qua đáp lại, khen lại đáp qua, vừa hỏi han như cũng vừa thăm dò về đối phương một chút có lẽ cũng phải đến tận khi trời sáng mất. Khi bọn họ ngẩng đầu thoát khỏi hai mái đầu đang chụm lại, xung quanh là các chị đang ghé đầu dòm ngó, rồi lại quay ra cười ầm cả với nhau, hai người ngượng chín, quay ngoắt lưng lại chẳng nhìn nhau thêm giây nào, một chị liến thoắng.

"Thầy chủ nhiệm với cán bộ di chuyển dần ra hội trại đi thôi, cứ ở đó lâu, hết cả hội bây giờ..."

Có chị lại thở dài. "Tâm tình gớm, chúng tôi bây giờ khéo lại ghen tị nổ mắt mất thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com