Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 9

Sáng sớm, sau khi ăn bữa sáng mà Choi Hyunjoon đã chuẩn bị trước khi anh đi ra ngoài, Jeong Jihoon đứng trước tủ lạnh trong bếp với hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm vào mấy tờ note trên tủ lạnh với vẻ mặt nghiêm trọng.

Đó là những tờ note mà chính Jeong Jihoon đã viết cách đây vài tháng và được Choi Hyunjoon dán lên. Cái đầu tiên đã bị Jeong Jihoon tháo xuống cách đây vài tuần, và bây giờ còn lại hai cái.

Jeong Jihoon nhìn chằm chằm vào hai cái nhãn dán như thể mình có sự thù hận sâu sắc với chúng.

Lý do cậu đứng đây và nhìn vào tủ lạnh với vẻ mặt nghiêm trọng là vì những gì đã xảy ra sáng nay.

Jeong Jihoon, người đã ngủ hơn mười tiếng đồng hồ sau khi uống rượu với các anh em ngày hôm qua, trở về nhà nơi mình sống với Choi Hyunjoon sau 11 giờ tối. Sau khi chào Choi Hyunjoon, người sẽ dậy sớm vào ngày hôm sau và nằm nghỉ trên giường, cậu nhanh chóng tắm rửa và ngủ thiếp đi trên giường.

Có lẽ do ngủ quá nhiều ngày hôm trước, Jeong Jihoon đã bị đánh thức bởi tiếng chim ngoài cửa sổ vào lúc sáu giờ sáng hôm sau.

Khi cậu thức dậy, Choi Hyunjoon nằm quay lưng về phía Jihoon và ngủ trong vòng tay cậu. Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua những khe hở của rèm cửa vào phòng ngủ chính. Choi Hyunjoon trong vòng tay cậu phát ra tiếng ngáy nhỏ. Jihoon cẩn thận chôn mặt vào phần gáy của Choi Hyunjoon. Hành động này không làm Choi Hyunjoon tỉnh dậy. Có lẽ Choi Hyunjoon đã quen với thói quen khi ngủ của Jeong Jihoon.

Vì sử dụng chung sữa tắm, Choi Hyunjoon có mùi giống như của Jeong Jihoon. Đó là sữa tắm thảo dược mà Choi Hyunjoon đã mua khi mới chuyển đến đây. Lúc đầu, cậu hơi không quen với mùi đó, nhưng dần dần cảm thấy hương vị không có hương liệu nhân tạo cũng khá tốt.

Mặc dù Choi Hyunjoon không chênh lệch nhiều về chiều cao so với Jihoon nhưng có thể vì không tập thể dục nên trông anh gầy hơn rõ rệt so với cậu, và dáng vẻ hơi khom lưng khi ngủ trông rất dễ thương.

Đột nhiên, một ý nghĩ lạ lùng xuất hiện trong đầu Jeong Jihoon. Nếu cậu giả vờ mơ ngủ và sờ vào Choi Hyunjoon như trong video mà Choi Hyunjoon quay, không biết Choi Hyunjoon sẽ phản ứng thế nào.

Jeong Jihoon đã xem video đó. Những video đều được Choi Hyunjoon quay trong tháng đầu tiên họ sống chung, và không có video mới nào được quay sau đó. Không biết có phải vì cậu đã không làm điều đó trong một thời gian dài, hay vì Choi Hyunjoon quá lười để quay quá nhiều video.

Jihoon nhắm mắt lại và nhớ lại cách mình đã chạm vào Choi Hyunjoon trong video. Mặc dù trước mắt cậu thật tối tăm, nhưng cậu vẫn có thể hình dung được vóc dáng của Choi Hyunjoon trong đầu. Khi Choi Hyunjoon bị ốm và thay đồ trước mặt cậu trước đây, Jihoon chỉ thấy phần thân trên của Choi Hyunjoon lộ ra một lần, và chưa bao giờ chạm vào bằng tay của mình.

Trước khi nhận ra tình cảm của mình, đối với Jeong Jihoon, tình cảm và ham muốn thể xác hoàn toàn tách biệt nhau, nhưng bây giờ hai
điều này dường như đã liên kết với nhau. Chỉ bằng cách tưởng tượng cơ thể của Choi Hyunjoon trong đầu, Jeong Jihoon cảm thấy cơ thể mình nóng lên, và phần dưới của cậu tiếp xúc gần với Choi Hyunjoon cũng có phản ứng.

Bàn tay phải của Jeong Jihoon vẫn ở dưới cơ thể Choi Hyunjoon, vì vậy cậu nhẹ nhàng thả lỏng bàn tay trái đang ôm eo Choi Hyunjoon, duỗi tay trái ra để chạm vào viền áo ngủ của Choi Hyunjoon, và từ từ vuốt ve ngực của Choi Hyunjoon từ bụng dưới lên. Làn da của Choi Hyunjoon rất mịn màng, nhưng thân hình gầy của anh lại có những cơ bắp rắn chắc, và bàn tay của Jihoon dừng lại trước ngực Choi Hyunjoon, nhẹ nhàng vuốt những phần nhô ra trên ngực cậu bằng ngón tay trỏ.

"Ưm... Jihoon?"

Choi Hyunjoon phát ra một tiếng rên khẽ. Jeong Jihoon cảm thấy cơ thể của Choi Hyunjoon, gần sát ngực cậu, đã run rẩy và thư giãn. Anh có vẻ như bị đánh thức bởi hành động của cậu. Người đầu tiên cậu thích trong đời ngủ trong vòng tay mình, và Jihoon có thể chạm vào tùy ý. Cảm giác này rất tuyệt vời, khiến Jeong Jihoon cảm thấy hài lòng một cách khó tả.

Kể từ khi nhận ra mình thích Choi Hyunjoon, Jihoon không thể không tự hỏi Choi Hyunjoon nghĩ gì. Choi Hyunjoon không phản kháng lại sự động chạm của cậu. Jeong Jihoon suy nghĩ một chút. Không biết Choi Hyunjoon có sinh ra phản ứng với sự động chạm của cậu không? Jihoon cảm thấy rằng Choi Hyunjoon không bao giờ từ chối những lần tiếp xúc cơ thể của mình. Có lẽ anh không ghét cậu, đúng không? Có thể là anh ấy cũng thích cậu?

Jeong Jihoon, đang chôn mặt sau gáy Choi Hyunjoon, có thể cảm nhận được tóc phía sau gáy Choi Hyunjoon hơi dựng lên cọ má cậu. Jihoon đưa lưỡi ra liếm sau gáy Choi Hyunjoon, rút tay trái khỏi ngực Choi Hyunjoon, di chuyển xuống dưới cơ thể Choi Hyunjoon, và dán sát cơ thể của Choi Hyunjoon, mà phần dưới đã bị kích thích bởi những động tác trước đó, qua lớp áo ngủ mỏng và rộng của anh. Phần dưới của Choi Hyunjoon được cậu nhẹ nhàng xoa nắn.

Cơ thể trong vòng tay cậu lập tức trở nên căng cứng. Jeong Jihoon có thể cảm nhận sự thay đổi của cơ quan sinh dục của Choi Hyunjoon từ mềm mại sang cứng hơn trong lòng bàn tay mình. Cậu không thể không cảm thấy nhẹ nhõm. Choi Hyunjoon cũng có phản ứng với sự động chạm của cậu, và Jihoon có thể cảm nhận được sự nóng lên từ cơ thể của Choi Hyunjoon qua lớp áo ngủ.

"Ah... đợi đã..."

Choi Hyunjoon lẩm bẩm với giọng nói khàn khàn khi vừa mới tỉnh dậy, điều này khiến Jeong Jihoon cảm thấy hưng phấn, nhưng ngay lúc này, Choi Hyunjoon đột ngột xoay người về phía Jihoon.

Jeong Jihoon suýt nữa quên mình đang phải ở trạng thái mơ ngủ , nên cậu lập tức giả vờ ngủ và nhắm mắt lại ngay khi Choi Hyunjoon quay lại, chỉ ti hí nhìn một chút để xem phản ứng của Choi Hyunjoon.

Choi Hyunjoon dường như không có ý định kiểm tra xem Jeong Jihoon có còn đang ngủ không và chỉ quay lại nằm trên tay phải của Jeong Jihoon, mắt chăm chú vào phần thân dưới của Jeong Jihoon.

"Thì ra Jihoon cũng có thể phản ứng như vậy vào buổi sáng?"

Choi Hyunjoon nói với vẻ mặt ngây ngô như thể không hiểu gì cả. Jeong Jihoon suýt cười vì câu hỏi này của anh khi vừa mới tỉnh dậy và suýt nữa không thể tiếp tục giả vờ ngủ. Câu hỏi này thật dễ thương.

Mặc dù rất muốn trả lời vì câu hỏi của Choi Hyunjoon, nhưng Jeong Jihoon cảm thấy cơ thể mình rất trung thực. Choi Hyunjoon có lẽ nói vậy vì cậu mới cảm thấy sự kích thích của cậu. Jihoon thực sự muốn cười khi nghe câu đó, nhưng khi Choi Hyunjoon lại nhìn lên mặt Jeong Jihoon, Jeong Jihoon phải cố gắng giữ nét mặt của mình.

Choi Hyunjoon không đeo kính và có vẻ như muốn nhìn rõ hơn. Khuôn mặt của anh hướng lại gần về phía Jeong Jihoon. Jeong Jihoon hơi hoảng hốt. Nếu anh đến gần hơn, có thể anh sẽ phát hiện ra rằng Jihoon không hề ngủ. Vì vậy, Jeong Jihoon kéo Choi Hyunjoon lại gần mình, như thể muốn chôn anh vào trong vòng tay mình. Tuy nhiên, Choi Hyunjoon không phản kháng, mà chỉ để tay lên ngực, tiếp tục nằm gối trên tay của Jeong Jihoon, rồi nhắm mắt lại như thể chuẩn bị ngủ.

Khi xác nhận rằng Choi Hyunjoon đã nhắm mắt, Jeong Jihoon lén lút nhìn khuôn mặt của anh. Mũi của Choi Hyunjoon hơi to, nhưng trông rất dễ thương. Đôi lông mày của Hyunjoon rất đẹp, khiến đôi mắt trông sáng, nhưng chúng sẽ hơi xệ xuống khi anh cười.

Đôi môi trên của Choi Hyunjoon hơi nhếch lên, và môi dưới của anh dày và có màu hồng nhạt. Không giống như đôi môi của Jeong Jihoon, vốn khô và nứt nẻ quanh năm, môi của Choi Hyunjoon trông rất mềm mại.

Jeong Jihoon nghĩ rằng sẽ không sao nếu cậu lén hôn anh khi đang ngủ. Ngay cả khi bị phát hiện, miễn là cậu còn buồn ngủ, Choi Hyunjoon có lẽ sẽ không từ chối. Jeong Jihoon nghĩ một cách nghịch ngợm và bắt đầu thực hiện, từ từ nghiêng về phía mặt Choi Hyunjoon.

Chỉ còn cách chưa đến mười centimet, Choi Hyunjoon đột ngột mở mắt từ từ một lần nữa. Jeong Jihoon lập tức tiếp tục nhắm mắt và giả vờ ngủ, nhưng cậu không dừng lại động tác của mình. Ngay khi Jihoon nghĩ rằng Choi Hyunjoon sẽ chấp nhận hành động của mình, cậu cảm thấy tay của Choi Hyunjoon trên ngực mình di chuyển lên chặn miệng cậu.

Choi Hyunjoon dùng tay ngăn cách giữa đôi môi của Jeong Jihoon và đôi môi của cậu. Sự từ chối đột ngột khiến Jeong Jihoon dừng lại. Jeong Jihoon không dám động đậy, nhưng khi bị tước mất thị giác vì nhắm mắt, thính giác của cậu trở nên rất nhạy. Cậu cảm thấy im lặng đến mức ngay cả tiếng chim ngoài cửa sổ cũng đột ngột biến mất.

Cho đến khi âm thanh của báo thức từ điện thoại di động rung lên từ tủ đầu giường, Choi Hyunjoon thì thầm một câu khiến Jeong Jihoon trong một khoảnh khắc trở nên trống rỗng. Cậu thậm chí không nhận ra rằng Choi Hyunjoon đã nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay cậu. Choi Hyunjoon đi vào phòng tắm để chuẩn bị rửa mặt và ra ngoài.

Trở lại hiện tại.

Sau bữa sáng, Jeong Jihoon tiếp tục nhìn chằm chằm vào note trên tủ lạnh, trong đầu cậu vang vọng câu thì thầm của Choi Hyunjoon khi cậu áp môi vào.

"Dù có nhận nhầm người thì cũng không thể hôn bừa bãi..."

Wow, thật sự rất khó chịu.

Jeong Jihoon không tức giận với Choi Hyunjoon, người đã nói những lời như vậy. Cậu cảm thấy mình đã hiểu nhầm ý nghĩa của những lời đó. Jihoon cũng đã nghe câu này trong video do Choi Hyunjoon quay trước đó, nhưng không hiểu tại sao Choi Hyunjoon lại nói như vậy trong hiện tại.

Nếu chỉ từ chối hôn, có thể có hàng ngàn lý do, nhưng câu tiếp theo sau sự từ chối lại rất lạ. Kể từ khi Choi Hyunjoon rời khỏi phòng, Jihoon đã trở mình mãi trên giường cho đến khi đồng hồ báo thức kêu, cậu phải chuẩn bị ra ngoài và xuống lầu ăn sáng. Sau khi rửa bát, Jihoon nhìn vào tủ lạnh và thấy rằng note trên đó đột nhiên mang lại cho cậu sự ngộ ra.

Những nhãn dán còn lại trên tủ lạnh, một trong số đó ghi "2. Jeong Jihoon được tự do quen biết với những người khác miễn là không ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân này và Choi HyunJoon cũng vậy."

Có lẽ vài tháng trước đây, Choi Hyunjoon đã bị tổn thương bởi lời nói này?

Jeong Jihoon không nghĩ rằng Choi Hyunjoon yêu ai đó, nhưng điều đó không có nghĩa là Choi Hyunjoon cũng nghĩ rằng Jeong Jihoon không có ai khác bên ngoài. Nhìn lại, cậu yêu Choi Hyunjoon. Cơ thể cậu đồng bộ với cảm xúc, khiến nó trở nên trung thực.

Choi Hyunjoon chỉ cho phép cậu chạm vào một cách ngẫu nhiên, điều đó không có nghĩa là anh thích Jeong Jihoon. Vì điều kiện thứ hai, có lẽ anh ấykhông nghĩ rằng Jeong Jihoon có thể thích mình, hoặc anh ấy tin rằng Jeong Jihoon thích người khác. Ngay từ khi nhãn dán đầu tiên vẫn còn trên tủ lạnh, Jeong Jihoon đã biết Choi Hyunjoon rất tuân thủ thỏa thuận.

Cậu thực sự muốn quay về quá khứ và đánh Jeong Jihoon của trước đây.

Jihoon không khỏi thở dài, Choi Hyunjoon đã cho cậu viết luật lệ và nội dung là do chính cậu quyết định, điều này giống như Jihoon đã tự đá vào chân mình.

Note thứ hai không thể để lại. Mặc dù note thứ ba cũng rất đáng ghét với Jeong Jihoon hiện tại, nhưng gỡ bỏ nhãn dán thứ ba ngay bây giờ có lẽ sẽ khiến Choi Hyunjoon hoảng sợ đến chết. Jeong Jihoon cảm thấy hình ảnh hiện tại của mình trong lòng Choi Hyunjoon là một người vô tâm, còn yêu đương với người bên ngoài, là một vị hôn thê chỉ trên giấy tờ.

Cậu cảm thấy tâm trạng rất tồi tệ.

Bầu không khí uể oải của Jeong Jihoon đã kéo dài suốt vài ngày. Trong vài ngày qua, công việc của cậu dường như bị ảnh hưởng bởi tâm trạng nặng nề. Go Dongbin, người đã ở bên cậu nhiều năm, đã sớm nhận thấy sự khác thường của Jihoon. Mặc dù không ảnh hưởng đến công việc của Jihoon, cậu vẫn thực hiện công việc một cách chuyên nghiệp. Ban đầu, Gi Dongbin còn nghĩ rằng có thể Jihoon bị trầm cảm vì phải làm việc sau khi nghỉ phép, nhưng khi thời gian trôi qua và không thấy Jihoon cải thiện tâm trạng, điều đó càng khiến Go Dongbin cảm thấy ngày càng kỳ lạ.

Trong vài ngày qua, Jeong Jihoon đã cố gắng rất nhiều để kiềm chế bản thân và không động chạm đến Choi Hyunjoon (mặc dù cậu thật sự không thể kiểm soát được khi đang ngủ). Mỗi ngày, cậu cũng thông báo cho Choi Hyunjoon khi nào cậu sẽ về nhà. Choi Hyunjoon dường như không cảm nhận được nỗ lực của cậu, hoặc không quan tâm đến cậu chút nào. Anh vẫn như mọi khi, quan tâm đến cậu bằng những câu nói quen thuộc và gửi ảnh mèo cho cậu. Nhưng giờ đây Jeong Jihoon cảm thấy rằng Choi Hyunjoon không chủ động gửi tin nhắn cho cậu, mà có vẻ như vì Jeong Jihoon chủ động nhắn tin nên anh trả lời. Jeong Jihoon không muốn ngắt cuộc trò chuyện, nên đành tiếp tục chủ động.

Nhìn Jeong Jihoon ngồi trước gương trang điểm, thở dài nhìn điện thoại di động lần thứ hai mươi trong ngày, Go Dongbin cuối cùng không thể không hỏi.

"Chuyện gì vậy? Dạo này em có vẻ tâm trạng không tốt?"

Jeong Jihoon nhìn lên gương, trong đó phản chiếu hình ảnh của Go Dongbin đang ngồi phía sau. Biểu cảm của Go Dongbin trông thật sự lo lắng.

Nếu là tình huống thông thường, Jeong Jihoon chắc chắn sẽ hỏi Son Siwoo phải làm thế nào, nhưng cậu không gửi bất kỳ tin nhắn nào cho Son Siwoo kể từ ngày đó. Vì Son Siwoo không muốn cậu thích Choi Hyunjoon, nên có lẽ anh không thể giúp cậu.

"Anh... Cho em hỏi một câu. Nếu em muốn lấy lại sự tin tưởng của người khác thì phải làm sao?"

Sau khi do dự nhiều lần, Jeong Jihoon quyết định hỏi Go Dongbin. Vì cảm thấy việc giải thích rất rắc rối, cậu quyết định đi thẳng vào vấn đề.

Go Dongbin cảm thấy hơi bất ngờ. Thông thường, Jeong Jihoon sẽ không hỏi anh những câu hỏi cá nhân. Trước đây, anh cảm thấy Jeong Jihoon luôn giữ khoảng cách, nhưng kể từ khi Jeong Jihoon nhờ anh mua thuốc và nhờ anh chỉ cách chăm sóc em dâu khi ốm, mối quan hệ giữa họ trở nên trôi chảy hơn rất nhiều. Giờ đây, Jeong Jihoon còn hỏi anh về vấn đề cá nhân như thế này.

Nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc của Jeong Jihoon, Go Dongbin đoán rằng Jeong Jihoon có lẽ đã cãi nhau với em dâu.

Sau bữa tiệc của Mo Jeongsu lần trước, em dâu đã phát hiện ra điều gì đó, khiến em ấy không còn tin tưởng vào Jeong Jihoon nữa? Dù sao, Jeong Jihoon trước đây rất thích chơi bời. Kể từ khi đính hôn với em dâu, chỉ có một lần đó trong vài tháng qua. Vợ của Jeong Jihoon thật sự đã ghen tuông sao? Không ngờ Jeong Jihoon lại là người chồng sợ vợ như vậy.

Jeong Jihoon không biết rằng Go Dongbin đã hoàn toàn hiểu nhầm tình hình, nhưng lời khuyên của Go Dongbin vì sự hiểu nhầm đó lại hoàn toàn phù hợp với tình hình của Jeong Jihoon.

"⋯⋯Nếu người đó rất quan trọng, em có thể bắt đầu bằng cách báo cáo lịch trình? Hãy thông báo vào buổi sáng để người đó biết, và cho người đó biết em đang làm gì khi thực hiện các công việc. Có thể có ảnh hoặc video thì càng tốt. Mặc dù không thể về sớm vì công việc, anh cũng có thể giúp nếu em cần chụp ảnh."

Nghe lời khuyên của Go Dongbin, Jeong Jihoon suy nghĩ kỹ lưỡng. Mặc dù cậu không biết gì nhiều về Choi Hyunjoon, nhưng theo quan sát của cậu, Choi Hyunjoon thích các thần tượng. Những album và DVD của các nhóm nhạc nữ thần tượng trên kệ trong phòng khách là bằng chứng. không phải cậu làm trong ngành giải trí sao? Khong phải cậu nên chia sẻ lịch trình của mình với Choi Hyunjoon khiến anh cảm thấy hứng thú sao? Đồng thời, Jihoon cũng có thể chứng minh với Choi Hyunjoon rằng cậu thực sự bận rộn mỗi ngày và không có người ngoài.

Sau khi Jeong Jihoon về nhà vào tối đó, cậu đã đi tháo bỏ miếng dán thứ hai trên tủ lạnh.

Mặc dù nó đã làm cho móng tay Jihoon đỏ và sưng lên nhưng sự tra tấn tinh thần còn khó chịu hơn cả đau đớn thể xác.

Jeong Jihoon bắt đầu báo cáo lịch trình hàng ngày với Choi Hyunjoon. Vào buổi trưa, cậu chụp ảnh những thương hiệu nào cậu đang quảng bá và chuẩn bị cho buổi chụp. Ngay cả khi đi tập gym, Jihoon cũng chụp ảnh gửi cho Choi Hyunjoon. Choi Hyunjoon luôn phản hồi một cách lịch sự. Trước đây, Jihoon luôn cảm thấy rất vui khi nhận được tin nhắn từ Choi Hyunjoon, nhưng giờ đây nghĩ lại, sự quan tâm đó có vẻ như đã trở thành thói quen, với một cảm giác hoàn toàn xa lạ.

Jihoon cuối cùng đã hiểu tại sao nhiều người thường than thở về việc không được đáp lại tình cảm trên mạng xã hội. Mặc dù Jihoon sống chung một nhà và ngủ cùng giường với Choi Hyunjoon, có thể ăn bữa sáng do Choi Hyunjoon chuẩn bị mỗi ngày, và mỗi đêm, Choi Hyunjoon sẽ kể cho cậu nghe về công việc vất vả của mình trước khi đi ngủ, nhưng Jeong Jihoon rõ ràng nhận ra rằng cậu và Choi Hyunjoon không ở cùng một "sóng" cảm xúc. Cảm giác của Choi Hyunjoon đối với cậu không giống như cảm xúc của cậu đối với Choi Hyunjoon. Jihoon cảm thấy rằng Choi Hyunjoon thực sự không quan tâm đến mình.

Nhưng cậu không thể từ bỏ.

Jeong Jihoon yêu Choi Hyunjoon và không muốn từ bỏ. Con người không thể thay đổi cảm xúc trong thời gian ngắn. Jihoon cũng biết rằng Choi Hyunjoon sẽ mất nhiều thời gian để nhận ra tình cảm của mình. Nếu cậu muốn Choi Hyunjoon thích mình, cậu phải kiên nhẫn. Có lẽ cậu sẽ phải làm điều đó trong một thời gian dài.

Jihoon bắt đầu thay đổi cách nói chuyện với Choi Hyunjoon một cách từ từ. Cậu cố gắng sử dụng thái độ dịu dàng hơn và cố gắng giao tiếp nhiều hơn với Choi Hyunjoon mỗi ngày, quan tâm đến cuộc sống của anh ấy. Đôi khi Jihoon cũng làm nũng. Nói cho cùng, Jihoon trẻ hơn Choi Hyunjoon một tuổi, nên cũng có thể xem như là em trai.

Jeong Jihoon hy vọng rằng Choi Hyunjoon có thể cảm nhận sự thay đổi của mình một cách từ từ. Giờ đây, cậu không mong muốn sự quan tâm của Choi Hyunjoon với cảm giác xa lạ. Trước đây, Jeong Jihoon đã từng bị cảm động bởi sự quan tâm của Choi Hyunjoon, nhưng giờ Jihoon hy vọng Choi Hyunjoon có thể đối xử với mình một cách thoải mái hơn. Nếu cậu có thể nhận yêu cầu gì đó từ Choi Hyunjoon, cậu sẽ tận dụng mọi cơ hội để thể hiện sự chân thành của mình.

Và cơ hội đó sẽ đến rất sớm.

Số mới nhất của tạp chí nổi tiếng Beauty sắp có một cuộc phỏng vấn. Chủ đề là các nghệ sĩ đa năng. Sau khi Go Dongbin đã nói chuyện với tổng biên tập tại bữa tiệc của Mo Jeongsu trước đó, người đó đã nói rằng họ đã theo dõi Jeong Jihoon và rất quan tâm đến cậu.

Jeong Jihoon đã từ người mẫu chuyển sang lĩnh vực diễn xuất, nên họ muốn mời cậu tham gia cuộc trò chuyện này. Đối tượng của cuộc trò chuyện là Kim Sejeong, một nghệ sĩ nữ cũng đã chuyển từ lĩnh vực idol sang diễn xuất.

"Chiều nay là cuộc trò chuyện trên trang trong của tạp chí. Thời tiết bên ngoài rất lạnh, và trong studio cũng rất lạnh."

Khi Kim Sejeong bắt đầu buổi chụp hình đơn, Jeong Jihoon, người đã chuẩn bị sẵn sàng, ngồi trên ghế bên cạnh và chờ đợi buổi chụp hình của hai người. Cậu chụp một bức ảnh của studio và gửi cho Choi Hyunjoon, kèm theo một chút làm nũng. Dù không mong Choi Hyunjoon sẽ trả lời ngay lập tức, nhưng cậu không ngờ rằng Choi Hyunjoon lại phản hồi ngay lập tức.

"Jihoon, cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ. Có phải người trong bức ảnh là Kim Sejeong không?"

Nhìn vào tin nhắn từ Choi Hyunjoon, Jeong Jihoon nhướn một bên lông mày. Đây là lần đầu tiên anh thấy Choi Hyunjoon nghi ngờ về những bức ảnh mình đã gửi. Cậu cảm thấy ngạc nhiên.

"Đúng vậy, có vấn đề gì không?"

Màn hình hiện lên dòng chữ "Hyunjoon đang gõ...", nhưng Jeong Jihoon không thể đợi phản hồi của anh. Cậu không biết Choi Hyunjoon muốn nói gì. Sau một lúc, Choi Hyunjoon cuối cùng đã gửi tin nhắn.

"Mặc dù rất bất tiện, nhưng..."

"Em có thể xin chữ ký của cô ấy cho anh được không?"

"Ah.."

"Không sao, nếu không được thì thôi."

"Thực sự có chút bất tiện đó."

Trước khi Jeong Jihoon kịp phản hồi, Choi Hyunjoon đã gửi một loạt tin nhắn. Jeong Jihoon hoàn toàn tưởng tượng ra cảnh Choi Hyunjoon đang lo lắng, có lẽ đang cười ngượng và nói chuyện hồi hộp. Cậu cảm thấy rất dễ thương.

"Em không thể đảm bảo là có được hay không, nhưng em sẽ thử hỏi sau."

Tất nhiên là được. Đây là lần đầu tiên Choi Hyunjoon yêu cầu sự giúp đỡ của Jeong Jihoon, và Jeong Jihoon sẽ làm theo yêu cầu của anh.

Sau khi trả lời tin nhắn của Choi Hyunjoon, Jeong Jihoon lập tức quay lại tìm Go Dongbin. Go Dongbin đang cẩn thận nhấm nháp cà phê nóng trong ly giấy trước bàn chuẩn bị của tạp chí.

"Anh!"

"Wow, có chuyện gì vậy?"

Bị gọi bất ngờ, Go Dongbin suýt bị cà phê nóng làm bỏng tay. Anh đặt ly giấy xuống và đi về phía ghế nơi Jeong Jihoon đang ngồi.

"Có gì anh có thể ký tên không?"

"Có một bảng ký tên trong xe. Em cần làm gì?"

"Em cần gấp. Anh có thể lấy cho em được không?"

Mặc dù hơi bối rối, Go Dongbin gật đầu và để ly cà phê xuống, rồi rời khỏi phòng chụp.

Ngày hôm đó, buổi chụp hình cho trang trong của tạp chí diễn ra rất suôn sẻ. Sau khi hoàn tất buổi chụp hình, cuộc trò chuyện giữa Jeong Jihoon và Kim Sejeong cũng diễn ra thuận lợi dưới sự hướng dẫn của biên tập viên tạp chí. Sau buổi phỏng vấn, Kim Sejeong chuẩn bị rời đi, và Jeong Jihoon liếc nhìn Go Dongbin. Ngay lập tức, Go Dongbin mang bảng ký tên và bút ký đến cho cậu, và Jeong Jihoon lập tức đứng dậy và chặn Kim Sejeong lại.

"Chị Sejeong, chị có thể ở lại một chút được không?"

Nghe thấy Jeong Jihoon gọi, Kim Sejeong dừng lại và quay đầu nhìn cậu.

"Có chuyện gì vậy? Chovy, không phải em đã phỏng vấn xong rồi sao?"

"...Chị Sejeong , chị có thể ký cho em được không?"

Jeong Jihoon đưa bảng ký tên cho Kim Sejeong . Kim Sejeong có vẻ cảm thấy rất mới lạ. Cô mỉm cười không từ chối và nhận lấy bảng ký tên và bút ký từ tay Jeong Jihoon.

"Được rồi, cho ai ký vậy?"

"Tên của người đó là Hyunjoon, cảm ơn chị."

Khi đang viết "Gửi Hyunjoon" trên bảng ký tên, Kim Sejeong vô tình hỏi.

"Hyunjoon là bạn của em sao?"

"——Là hôn phu của em."

Nghe vậy, đôi mắt cô mở to ngạc nhiên. Cô nhìn quanh để xác nhận rằng mọi người xung quanh đều bận rộn và không ai nghe thấy cuộc trò chuyện của họ ngoài Go Dongbin, sau đó mới hỏi nhỏ.

"Em đã đính hôn à? Đính hôn ở tuổi trẻ như vậy sao?"

"Vâng, nhưng vẫn chưa công khai... Em có thể phải nhờ chị Sejeong giữ bí mật trong thời gian này. Đám cưới công khai sẽ diễn ra vào tháng sáu năm sau."

Nghĩ về Choi Hyunjoon, Jeong Jihoon vẫn không thể kìm nén nụ cười trên môi. Nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Jeong Jihoon, Kim Sejeong mỉm cười nhẹ nhàng và tiếp tục ký tên trên bảng ký tên.

"Tất nhiên, vì em ấy là fan của chị, chị phải bảo vệ fan của mình bằng mọi giá, đúng không? Nếu mọi người biết Chovy đã đính hôn, thì có thể bị các fan của Chovy tìm kiếm."

Kim Sejeong đùa. Sau khi ký tên, cô cũng viết thêm một câu chúc mừng và trả lại bảng ký tên cho Jeong Jihoon. Sau khi Jeong Jihoon cảm ơn, Kim Sejeong để lại câu "Nhất định phải mời chị dự đám cưới nhé" rồi quay trở lại phòng thay đồ một cách thanh thoát.

Khi Jeong Jihoon cầm bảng ký tên và trở lại phòng thay đồ, cậu không thể chờ đợi để chụp ảnh bảng ký tên và gửi cho Choi Hyunjoon.

"Nhiệm vụ đã hoàn thành. Công việc hôm nay gần xong. Em sẽ về sau."

"Chờ em nhé."

Jeong Jihoon cất điện thoại và ngay lập tức bắt đầu thay đồ và tẩy trang. Công việc hôm nay có vẻ sẽ kéo dài đến tối. Thông thường, cậu sẽ ăn tối với Go Dongbin để thảo luận công việc trước khi về nhà, nhưng hôm nay cậu chỉ muốn về nhà thật nhanh. Jihoon rất háo hức muốn biết phản ứng của Choi Hyunjoon khi thấy bảng ký tên này.

Go Dongbin bị sốc với sự chuẩn bị siêu nhanh của Jeong Jihoon, nhưng anh có thể hiểu tâm trạng của Jeong Jihoon. Nếu chỉ cần chữ ký của Kim Sejeong có thể khiến Jeong Jihoon và vị hôn thê của em ấy hạnh phúc, thì đó là điều đáng làm.

Khi Jeong Jihoon lên xe, cậu thấy tin nhắn từ Choi Hyunjoon. Choi Hyunjoon hỏi cậu có muốn ăn tối không. Jeong Jihoon định trả lời "được", nhưng cậu nghĩ rằng Choi Hyunjoon đã làm việc cả ngày và còn phải nấu ăn cho mình vào buổi tối. Vì vậy, cậu trả lời, "Chúng ta ăn gà rán cùng nhau được không? Em sẽ mua về." Choi Hyunjoon đồng ý. Sau đó, Jeong Jihoon hỏi Go Dongbin liệu anh có thể đưa mình đến cửa hàng gà rán trước không.

Tất nhiên, Go Dongbin sẽ hoàn thành nhiệm vụ vì hạnh phúc và bình yên của em trai mình. Anh lập tức đặt hàng ở một cửa hàng có đánh giá cao gần khu dân cư của Jeong Jihoon qua điện thoại và lo liệu tất cả các khoản thanh toán.

Khi Jeong Jihoon trở về nhà với một hộp gà rán trong tay và một chiếc ba lô ở tay còn lại, Choi Hyunjoon đã đứng đợi ở hành lang. Anh nhận lấy hộp gà rán và chiếc ba lô từ tay Jeong Jihoon, để Jeong Jihoon có thể dễ dàng cởi giày.

Jeong Jihoon nghĩ rằng hôm nay quả thực là ngày may mắn của mình. Cậu thực sự được Choi Hyunjoon ra tận cửa đón. Jihoon cảm thấy rất vui vẻ. Tuy nhiên, một giờ sau, tâm trạng của Jeong Jihoon hoàn toàn thay đổi 180 độ, vì không hiểu sao, khi cậu và Choi Hyunjoon ngồi trên sofa trong phòng khách, họ vừa ăn gà rán vừa xem video âm nhạc của Kim Sejeong.

Sao thế này? Rõ ràng mình cũng là một nghệ sĩ. Tại sao lại phải ngồi xem màn biểu diễn của nghệ sĩ khác cùng với Choi Hyunjoon?

Mặc dù có chút khó chịu khi sự chú ý của Choi Hyunjoon không dành cho mình, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm vui vẻ từ đáy lòng của Choi Hyunjoon, Jeong Jihoon không thể không cảm thấy hài lòng vì đã làm tốt. Choi Hyunjoon thực sự rất dễ thương.

Video âm nhạc của Kim Se-joong và Doyoung đang phát trên TV. Đây là một bản nhạc ba nhịp dựa trên piano jazz, giống như một điệu Valse. Nghe nhạc kiểu này sau bữa tối thật dễ chịu.

Choi Hyunjoon dường như nhận thấy rằng Jeong Jihoon không quan tâm đến Kim Sejeong. Anh quay sang nhìn Jeong Jihoon với chút áy náy và mỉm cười ngượng ngùng.

"Có làm em cảm thấy chán không?"

"Không — em chỉ thấy tò mò. Anh không thấy ghen tị khi xem những MV này sao? Anh Doyoung rất điển trai."

"Sao có thể chứ? Anh chỉ là một fan bình thường. Miễn là cô ấy có thể phát hành nhiều tác phẩm tốt, anh rất vui khi được xem. Cuối cùng, fan và nghệ sĩ là hai thế giới hoàn toàn khác nhau."

Lời của Choi Hyunjoon đã làm Jeong Jihoon cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Nếu Choi Hyunjoon là một fan cuồng nhiệt, cậu thật sự không biết phải xử lý thế nào.

"Jihoon đã ăn no chưa?"

"Gần xong rồi. Còn anh thì sao?"

"Anh cũng vậy — em có muốn đi dạo cùng không?"

Choi Hyunjoon nở một nụ cười thuần khiết với Jeong Jihoon và suy nghĩ kỹ lưỡng. Đây dường như là lần đầu tiên Choi Hyunjoon mỉm cười với Jeong Jihoon như vậy. Trước đây, nụ cười của anh luôn có chút chiều chuộng hoặc ngượng ngùng, nhưng bây giờ là một nụ cười rất đơn giản. Jeong Jihoon nhớ rằng nhiều bức ảnh mà Choi Hyunjoon gửi cho mình đều được chụp khi đi dạo vào ban đêm, vì vậy cậu không ngần ngại, gật đầu đồng ý.

Seoul vào đầu mùa đông không quá lạnh. Thực ra, ngay cả khi có lạnh hơn một chút, thời tiết vẫn khá phù hợp cho một buổi đi dạo vào buổi tối.

Choi Hyunjoon cầm theo một hộp giấy đựng gà rán còn thừa và dẫn Jeong Jihoon đến công viên trong khu dân cư. Anh vui vẻ đi trước Jeong Jihoon và thỉnh thoảng quay lại để xem Jeong Jihoon có theo kịp không. Jeong Jihoon nhẹ nhàng theo sau anh.

Cuối cùng đến công viên, Jeong Jihoon thấy chiếc ghế dài thường xuất hiện trong các bức ảnh. Bốn hoặc năm con mèo hoang đã tụ tập quanh đó. Khi những con mèo hoang nhìn thấy Choi Hyunjoon, chúng kêu meo meo và tiến lại gần như thể nhận ra anh. Choi Hyunjoon ngồi xuống đất, lấy một miếng ức gà từ hộp giấy và lột lớp giấy bên ngoài, rồi đưa thịt cho những con mèo hoang ăn. Nhưng những con mèo hoang ngửi thấy mùi thơm từ hộp giấy, chen chúc nhau xung quanh hộp và gặm nhấm hộp gà rán.

"Này, mấy đứa, đừng làm vậy. Mấy đứa không thể ăn cái đó đâu."

Choi Hyunjoon muốn ngăn chặn chúng nhưng sợ rằng sẽ làm chúng chạy mất. Nhìn vào sự thất vọng của Choi Hyunjoon, Jeong Jihoon cảm thấy Choi Hyunjoon bị những con mèo hoang trêu đùa rất buồn cười và không thể không giơ tay ra.

"Để em làm. Anh cứ tiếp tục cho mèo ăn đi."

Jeong Jihoon cầm lấy hộp giấy của Choi Hyunjoon, ngồi xuống ghế dài trong công viên và bắt đầu lột lớp vỏ gà rán. Những con mèo hoang cảm thấy Jeong Jihoon là người lạ và không dám lại gần, chỉ dám đứng từ xa quan sát. Quả đúng là những con mèo nhỏ chỉ dám bắt nạt những người hiền lành và nhút nhát.

Tuy nhiên, có một hoặc hai con mèo hoang thấy Jeong Jihoon chỉ lột gà rán một cách không thương tiếc. Chúng dần dần trở nên gan dạ hơn.

Một con mèo đực màu cam dạn dĩ nhảy lên chiếc ghế trống bên cạnh Jeong Jihoon và quan sát cậu từ khoảng cách chỉ nửa mét. Jeong Jihoon cảm thấy có một con mèo lại gần, quay mắt về phía bên phải và nhìn chằm chằm vào mắt con mèo màu cam. Con mèo màu cam không dám động đậy vì sự nhìn chằm chằm của cậu, nhưng ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ. Các con mèo khác vốn đã ngồi quanh Jeong Jihoon cũng đã ngồi xuống. Jeong Jihoon nhìn giống như Elvis và được bao quanh bởi một nhóm mèo hoang thông minh.

Tách.

Jeong Jihoon ngẩng đầu lên và phát hiện ra rằng Choi Hyunjoon đang chụp ảnh mình khi bị bao quanh bởi một nhóm mèo. Cậu nhướn mày và nhìn về phía Choi Hyunjoon. Choi Hyunjoon tiếp tục chụp thêm một bức ảnh nữa.

"Anh Choi, anh phải trả phí cho việc chụp ảnh Chovy đấy nhé."

Jeong Jihoon cười nói đùa với anh. Choi Hyunjoon không để ý đến câu đùa của Jeong Jihoon mà chỉ cười khúc khích.

Ánh sáng vàng nhạt từ đèn đường chiếu sáng khuôn mặt cười của Choi Hyunjoon. Phía sau Choi Hyunjoon là bầu trời đêm trong lành, và thậm chí có thể nhìn thấy một vài vì sao.

Giá mà thời gian có thể dừng lại mãi mãi ở khoảnh khắc này, Jeong Jihoon không thể không nghĩ.

Tối hôm đó, Jeong Jihoon ngủ thiếp đi mà không mất nhiều thời gian. Sáng hôm sau, khi cậu tỉnh dậy, Choi Hyunjoon vẫn chưa dậy. Jihoon không ngủ lâu nhưng cảm thấy ngủ rất ngon và cơ thể cảm thấy rất thoải mái.

Khi Jeong Jihoon mở mắt, khuôn mặt của Choi Hyunjoon đang ở rất gần. Cậu hơi lúng túng trong giây lát, rồi chợt nhận ra rằng Choi Hyunjoon đang ngủ ngay trước mặt mình.

Đây là lần đầu tiên Jeong Jihoon thức dậy và thấy Choi Hyunjoon đang nằm đối diệnmình. Cậu nhìn vào khuôn mặt của Choi Hyunjoon. Dù không chạm vào Choi Hyunjoon, Jeong Jihoon vẫn cảm thấy rất an tâm. Cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của Choi Hyunjoon bên cạnh mà không cần tiếp xúc.

Có vẻ như Choi Hyunjoon nhận ra Jeong Jihoon đã thức dậy. Anh cũng từ từ mở mắt dưới cái nhìn của Jeong Jihoon. Sau khi nhìn cậu trong ba giây, Choi Hyunjoon cười nhẹ, và Jeong Jihoon cũng mỉm cười lại.

"Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng... Jeong Jihoon, em cứ tiếp tục ngủ đi. Anh phải dậy và chuẩn bị đi làm."

Choi Hyunjoon rời khỏi giường với nụ cười, với tay lấy điện thoại mà đồng hồ báo thức vẫn chưa kêu để kiểm tra thời gian. Jeong Jihoon nằm trên giường, mỉm cười nhìn Choi Hyunjoon đi vào phòng tắm. Cậu lại tiếp tục ngủ với âm thanh của Choi Hyunjoon đang chuẩn bị trong phòng tắm.

Ngày hôm đó, Jeong Jihoon làm việc tốt hơn so với mấy ngày trước đây.

Khi Jeong Jihoon đến phòng chờ để thay đồ và trang điểm, cậu cùng Go Dongbin xem lại kết quả buổi chụp. Ngay cả nhiếp ảnh gia và nhà thiết kế trang phục đã hợp tác nhiều lần cũng không ngừng khen ngợi hiệu suất xuất sắc của Jeong Jihoon hôm nay, cậu đã thể hiện đầy đủ vẻ kiêu hãnh của thương hiệu quần áo, khiến họ không biết chọn ảnh nào. Go Dongbin nhìn Jeong Jihoon, người đã tỏa sáng trên màn hình từ sáng sớm, và mỉm cười hài lòng, không khỏi tự khen mình.

Làm tốt lắm, Dongbin! Anh đã giúp Jeong Jihoon và em dâu!

Jeong Jihoon cũng có tâm trạng tốt suốt cả ngày. Hơn nữa, hôm nay cậu không có nhiều công việc. Cậu dự định sẽ hỏi Choi Hyunjoon xem tối nay có muốn ăn tối cùng không, và nếu có thể thì đi dạo sau bữa tối.

Tuy nhiên, không lâu sau buổi trưa, Go Dongbin nhận được cuộc gọi từ Kim Chanho, khiến kế hoạch của Jeong Jihoon bị gián đoạn một lần nữa.

Kim Chanho nói rằng sau khi xem thử chương trình, giám đốc nghệ thuật của chương trình giải trí quốc tế, tức là cấp cao của kênh truyền hình nước ngoài, đột nhiên muốn thêm một số nội dung phỏng vấn cá nhân của Jeong Jihoon. Họ cần làm thêm một số cảnh phỏng vấn và yêu cầu hoàn thành trong tối nay vì cần gấp để nộp phim cho việc duyệt.

Mặc dù biết rằng đây là một yêu cầu rất gấp gáp, nhưng Kim Chanho hy vọng Jeong Jihoon có thể hợp tác, nếu không, anh có thể không kịp hạn chót nộp phim.

Khi Go Dongbin chuyển tải ý nghĩa của Kim Chanho cho Jeong Jihoon, anh cũng tỏ ra lúng túng. Mặc dù Jeong Jihoon đã có kế hoạch cho những việc tiếp theo, nhưng công việc vẫn phải được ưu tiên. Kim Chanho là bạn tốt của Go Dongbin, và cũng đã giúp đỡ cậu nhiều trong việc quay các chương trình, nên cuối cùng Jeong Jihoon đã gật đầu đồng ý.

Khi Jeong Jihoon đang định gửi tin nhắn cho Choi Hyunjoon, thông báo trên điện thoại của cậu bất ngờ reo lên.

Người gọi là "Người mẹ cằn nhằn", là anh Siwoo.

Thực ra, cậu không muốn trả lời cuộc gọi của Son Siwoo. Kể từ ngày hôm đó, Jeong Jihoon và Son Siwoo không có cuộc trò chuyện tốt nào, nhưng với tính cách nóng vội của Son Siwoo, anh chắc chắn sẽ cúp máy sau tiếng chuông.

Quả nhiên, sau vài tiếng chuông, cuộc gọi bị cúp, và ngay sau đó, tin nhắn trên Kakaotalk của Son Siwoo liên tục xuất hiện như mưa.

"Đừng có mà không nghe máy"

"Thằng nhóc hư đốn, gọi lại ngay"

"Gọi cho anh mày ngay"

"Ah, Jeong Jihoon, có chuyện thật sự xảy ra. Gọi lại ngay."

Son Siwoo gửi nhiều tin nhắn lo lắng, khiến Jeong Jihoon cảm thấy bối rối, thậm chí có nhiều lỗi chính tả. Có vẻ như có chuyện gấp, vì vậy Jeong Jihoon đành phải gọi lại.

Cuộc gọi được kết nối chỉ sau một tiếng chuông.

"Alo? Jihoon, chờ anh một chút. Ở đây ồn quá... Anh Wangho! Em sẽ nói chuyện với Jihoon ở bên đó."

Son Siwoo nhấc máy và có vẻ như vẫn đang nói chuyện với Han Wangho. m thanh nền rất ồn ào, đủ loại âm thanh la hét, không rõ là xe cảnh sát hay xe cứu thương.

Có vẻ như Son Siwoo cuối cùng đã đến một nơi yên tĩnh hơn. Lúc này, Jeong Jihoon mới nghe rõ được giọng của Son Siwoo, nhưng tiếng còi cứu thương vẫn còn vang lên.

"Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì? Có ai bị tai nạn sal?"

"Jihoon, hôm nay em có bận không?"

"Em có lịch quay phim có thể sẽ xong rất muộn hôm nay. Em không biết khi nào mới xong."

"Ừ, dù sao thì cũng quá đột ngột. Anh chắc chắn em sẽ không có thời gian."

Jeong Jihoon không thể hiểu được Son Siwoo đang nói gì. m thanh còi báo động ở phía sau của Son Siwoo luôn khiến Jeong Jihoon cảm thấy lo lắng, và nhịp thở của cậu ngày càng nặng nề hơn.

Jeong Jihoon rất nhạy cảm với âm thanh xe cứu thương. Cha mẹ ruột của cậu đã qua đời trong một tai nạn giao thông. Lúc đó anh cũng ở trên xe, nhưng đã thoát được vì được buộc chặt trong ghế trẻ em. Dù không có ký ức về vụ tai nạn, nhưng Jihoon vẫn nhớ rõ âm thanh còi báo động kéo dài vào đêm hôm đó.

"Jihoon, bình tĩnh và nghe anh nói."

Son Siwoo thở dài, quay lại và nói nghiêm túc với Jeong Jihoon.

"Jaehyuk đã gặp tai nạn, và hiện giờ đang được đưa tới bệnh viện."

Quả thật, tin tức được báo bởi tiếng còi chưa bao giờ là điều tốt.

Jeong Jihoon nghĩ thầm trong lòng.

______
siêu năng suất rồi nhá ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com