Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Nơi anh là nhà

Mơ ung dung an nhàn
Mơ ôm em ôm đàn
Như là Lalaland

...

Khung cửa sổ bệnh viện một ngày Hà Nội mưa rả rích. Trong văn phòng bác sĩ, có cậu thực tập sinh mở giai điệu "Hạ buồn" da diết.

Những ngày ẩm ương luôn gợi trong tiềm thức con người ta chút hoài niệm nhỏ xíu. Cuộc đời mấy người trưởng thành dạo này ngăn nắp và đẹp đẽ đến lạ, như món đồ chơi ngoại nhập được trưng bày cẩn thận trong tủ kính, cầm lên, khen đẹp, lại cất vào chỗ cũ, vì đắt quá. Có khi góp nhặt kỉ niệm mấy ngày trước còn trẻ dại, còn lang thang chưa kịp sum vầy, cũng đủ để mang ra ngắm nghía, chơi đi chơi lại cả đời rồi.

"Tiền bối, phòng 136 lại bấm chuông."

Thành Hàn Bân nhướng mày, ngước nhìn đồng hồ treo tường rồi kéo tay đàn em ở lại phòng, sau đó tự mình đi thăm bệnh. Mặc dù nhiệm vụ thăm bệnh hồi sức không phải thuộc phận sự của bác sĩ cấp cứu, nhưng cậu biết mối phiền phức này là do mình gây ra, không nên để đồng nghiệp gánh hộ.

Sau ba ngày trực xuyên suốt ở bệnh viện, Thành Hàn Bân mệt mỏi rã rời, cậu chỉ mong hôm nay kết thúc nhẹ nhàng để cậu có thể mang tâm trạng thật thoải mái về nhà nghỉ ngơi, nhưng hình như sáng nay anh bác sĩ đã bước nhầm chân trái xuống giường rồi.

Trời chiều dần buông, còn đúng một tiếng nữa là bác sĩ cấp cứu Thành Hàn Bân được tan ca, vậy mà tiếng xe cấp cứu ò e chạy vào, đồng nghiệp thay ca vẫn còn ngồi trong văn phòng bác sĩ video call với con gái ở nhà. Cậu đành thở dài, chạy nhanh chân ra nhận bệnh, đến nơi, nhìn hai tên thanh niên cao trên 1m8, một thầy giáo một bác sĩ tương lai, nằm ôm bụng quằn quại trong phòng cấp cứu mà ngứa hết nướu răng.

Thành Hàn Bân làm việc rất có trách nhiệm, kiểm tra kỹ càng, chẩn đoán ngộ độc thực phẩm do ăn thức ăn cũ, tuy nhiên không có gì đáng quan ngại, mới giao cho đàn em năm nhất tiếp tục xử lý, còn mình về lại văn phòng, chờ tan làm.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, anh bác sĩ vừa ngồi xuống ghế, phòng hồi sức của hai người họ đã vang chuông, sau đó cứ mười phút lại inh ỏi than đau một lần. Thành Hàn Bân nghe chuông đến lần thứ ba, bình tĩnh đứng lên, cởi áo blouse trắng, biến hình thành người yêu cũ và người trả tiền sinh hoạt phí của bệnh nhân, hoàn toàn vứt bỏ gánh nặng trách nhiệm y bác sĩ.

Hiện tại dù cậu có chửi ai cũng không sợ bị bệnh nhân viết thư tố cáo.

Anh bác sĩ trẻ sau khi cởi bỏ đồng phục cũng cởi theo mấy tầng khí áp thấp, bây giờ trông như một thanh niên hiền lành ấm áp. Cậu từ tốn bước vào phòng, đưa ánh nhìn dò xét một thầy một trò nằm trên giường bệnh, dùng chất giọng dịu dàng như thường lệ, rót một câu đắng nghét.

"Thầy giáo một lòng chuyên tâm chăm lo cho sự nghiệp giáo dục, nhưng lại ở đây tiêu tốn tài nguyên ngành y tế, là chúng tôi không xứng đáng có được sự tôn trọng của thầy sao?"

Em Quốc Kỳ nằm trong phòng máy lạnh 25 độ bên ngoài còn đang mưa, mà nghe xong câu này, đổ cả mồ hôi hột.

Em Quốc Kỳ không muốn nhìn hai người họ bạc nhau nữa, nghĩ ra hạ sách này giúp thầy Hạo, nhưng tiền nhà hằng tháng anh Bân trả, tiền điện nước anh Bân đóng, anh Bân còn là đàn anh trong ngành, cuộc sống sau này phải nhờ anh ấy chiếu cố. Thầy giáo em từng dạy, con người không thể ăn cây táo rào cây sung, người biết thời thế mới là hảo hán.

"Ưm hừm, em, hết đau rồi, em nghĩ một chút khỏe là về ngay."

Chương Hạo mặt đen như lọ nồi, ngồi cứng đơ trên giường bệnh, vẻ mặt không can tâm nhìn theo bóng lưng em sau khi buông lời cay đắng, còn không thèm xem xét nét mặt của bệnh nhân đã chán ghét bỏ đi.

Anh tiếc thương cho mình, cho những ngày chỉ có buồn và bớt buồn một chút, cho người nào đó phải đợi anh, cho tình yêu anh bỏ ra chưa đủ nhiều, nên mới khiến người ta không còn tha thiết nữa.

Anh bước xuống giường, chạy nhanh theo sau em.

"Thành Hàn Bân, em nghĩ chỉ một mình em biết đau khổ sao, rồi khi tôi nhớ đến em, nhớ những ngày ta tay trong tay, nhớ những khi ta âu yếm quấn lấy nhau, tôi sẽ như khúc cây hay cành hoa không biết buồn hay sao, nỗi nhớ em dai dẳng, đắng ngắt, đáng ghét đến nỗi tôi muốn bóp chết nó hàng ngàn hàng vạn lần, em đâu có hay."

Em không thèm quay lưng lại, dửng dưng trả lời.

"Anh tự chuốc lấy đấy thôi."

Sao hôm nay trời lại mưa, ai gom ít nắng thả vào hồn Chương Hạo được không? Khoảng hành lang bệnh viện buồn như bản tình ca cũ được một ca sĩ hết thời hát lại, chẳng ai muốn nghe, chẳng ai phí tâm đoái hoài tới. Anh chạy mãi chạy mãi, thì ra năm ấy em thất tình, cũng buồn như vậy sao?

Thành Hàn Bân đứng trên lầu cao nhìn thấy Chương Hạo vội vàng lên một chiếc xe taxi, mặt thoáng đăm chiêu. Em Quốc Kỳ cũng ra đứng cạnh anh trông ra cảnh mưa ngột ngạt ngoài kia.

"Rõ ràng anh cũng không thể quên, vậy thì cho thầy ấy, à không, cho chính bản thân anh một cơ hội có được không?"

Nếu như bạn hỏi loài mèo có thể làm lại từ đầu được không, thì câu trả lời của nó có thể khiến bạn hài lòng. Vì loài mèo không có tân vỏ não, nó không nhận thức được thời gian, nỗi đau bị bỏ quên chỉ thấp thoáng như ngày hôm qua, nhưng đối với con người, nỗi đau thường râm ran triền miên năm mười năm rồi in sâu vào từng thớ da thớ thịt như mực xăm.

"Anh không sợ người làm sai, anh chỉ sợ người luôn có lý do cho cái sai của mình, dù cho thầy ấy một trăm cơ hội đi nữa, anh vẫn luôn đứng sau những lý do của thầy ấy."

Những thứ quý giá được xem là quý giá vào hai thời điểm, trước khi có được và sau khi mất đi. Thành Hàn Bân không nghĩ điều này hoàn toàn đúng, vì đã quý giá thì không nên có vế sau.

Em Quốc Kỳ đứng im lặng trầm ngâm suy ngẫm lời anh Bân, bỗng nhiên như có ai cắt mất lưỡi, em nấc lên không thành tiếng rồi trố to mắt nhìn xuống dưới.

"Thầy... thầy Hạo... đụng xe..."

Thành Hàn Bân nhìn theo ánh mắt hoảng hốt của em Quốc Kỳ, tim như thoáng quên đập, chiếc xe lúc nãy Chương Hạo ngồi lên bị một chiếc xe container chèn qua, bẹp dí.

Mặt hai người cắt không còn miếng máu, trắng xanh lẫn lộn.

Thành Hàn Bân bất tri bất giác, ngay lập tức chạy, chạy đến ù cả tai không còn nghe được gì cả, cậu chạy như điên ra đến cổng bệnh viện. Xe container gần như đè bẹp chiếc xe ô tô nhỏ, cậu cắn môi, quỳ xuống, ra sức đẩy những mảnh vỡ xe ra.

Có mấy người đồng nghiệp quen biết Thành Hàn Bân cũng muốn vào can ngăn để công tác của các bác sĩ và công an ở hiện trường có thể làm đúng trình tự, nhưng nhìn thấy người bác sĩ ngày thường điềm đạm nhẹ nhàng ngay lúc này như con thú dữ rít lên vì mất đi bạn đời, không ai dám xen vào.

"Bác sĩ... Hàn Bân..."

Chương Hạo đứng cầm trên tay một chai nước suối, nhìn mọi thứ diễn ra xung quanh ngỡ ngàng, anh chỉ vừa bước xuống xe mua chai nước suối, quay lại đã thấy đám đông bu đen, có bác sĩ, có công an giao thông, có em xinh yêu đang vật vã đào bới trong đống đổ nát...

Để tìm mình sao?

"Hàn Bân."

Chương Hạo gọi tên em đến lần thứ năm thứ sáu gì đó. Thành Hàn Bân lúc này mới ngước mặt lên. Em nhìn thấy Chương Hạo vẫn một bộ dạng thầy giáo mẫu mực như ngày nào lành lặn đướng trước mặt mình, nước mắt cùng những giọt mồ hôi của em thi nhau chảy trên mặt trông rất thảm thương, nhưng miệng vẫn nhếc mép cười chua chát. Rồi em đứng lên, tay nắm thành nắm đấm, dùng hết sức mình đấm thật mạnh vào mặt Chương Hạo, xong lững thững bước đi xiên xiên vẹo vẹo. Thì ra người nhìn bên ngoài như không còn bận lòng chuyện được mất, lại không phải đứa trẻ con mới lớn, hay con cá mắc cạn quay lại nước liền quên ngay chuyện trên bờ, sẹo lành quên đau. Người ở trong tim, người từng làm mình động lòng, cả kiếp này dù có gặp lại hay không, vẫn ở trong tim.

Chương Hạo bị em đấm rách môi rỉ máu, nhưng có vết thương lòng không thấy máu mới là đau đớn không gì sánh bằng. Anh đi theo sau em một đoạn rất lâu, đến một công viên, em mới ngồi thụp xuống, thở dốc, tay chân run bần bật, mắt đỏ hoe nhìn vào khoảng không mơ hồ không có tiêu cự.

"Anh nghe nói bác sĩ thì không được run tay đúng không?"

Chương Hạo đến bên đỡ em ngồi ngay ngắn trên một băng ghế có mái hiên che, rồi anh hôn lên cổ tay em, dùng chai nước suối cứu mạng mình lúc nãy rửa sạch vết bẩn do em cố đào mấy mảnh vỡ, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh em.

"Anh nói xem khi đó là thời điểm không đúng hay là tình mình không đáng?"

Lần đầu tiên từ khi gặp lại, anh nghe giọng em run rẩy mất bình tĩnh, nhưng hàm ý lại không hề có tính sát thương chút nào.

"Là anh không đáng, là anh sai quấy, là anh làm em đau lòng."

Chương Hạo vẫn tỉ mẩn rửa tay cho em, lâu lắm rồi mới được sờ lại đôi tay này của em.

Chiều ở đây thật lạ, mưa lớn rồi nhỏ dần nhưng chưa chịu dứt hẳn, cây cối cũng đủ xanh ngát rồi, cứ mưa hoài tim em tôi ủ dột, em tôi buồn, ai dỗ em tôi đây.

"Tôi biết anh không làm sai, tôi biết rằng để đến được tới trường, mấy đứa trẻ miền núi đi ngược nắng cũng chẳng nhăn mặt, bơi ngược dòng thác cũng chẳng dám ngừng lại, vì nếu chúng không nổ lực liền sẽ bị bỏ lùi về sau hàng mấy chục năm nền văn minh nhân loại, nên anh không thể vì tôi mà bẻ gãy đôi cánh ước mơ của hàng trăm em bé vùng cao. Tôi ngàn vạn lần thuyết phục bản thân mình đừng thích anh nữa, khó khăn lắm mới chuẩn bị sẵn sàng để sống cô độc suốt đời, sao lại đến tìm tôi làm gì. Tôi cũng... biết... đau lòng mà..."

Em nói xong, liền chôn mặt vào ngực người bên cạnh, tay nắm chặt một góc cổ áo Chương Hạo. Anh nhận ra áo sơ mi mình ươn ướt, nước mắt em thấm vào áo, rồi như nham thạch núi lửa nung chảy xuyên qua da thịt, đốt cháy rát con tim Chương Hạo.

Anh biết sợ rồi, sợ nước mắt người mình thương rơi, sợ mất em xinh yêu, anh sợ thật rồi. Chương Hạo ôm chặt em vào lòng, để em khóc cho thoả ba năm đau đáu vì mảnh tình duyên cũ rích, nhàu nhĩ nhưng không nỡ buông tay này.

Nếu anh không quay lại lần thứ hai lần thứ ba, em cũng không quay đầu lại nhìn anh, chúng ta coi như kết thúc sao? Chúng ta yêu nhau nhiều đến thế, anh không muốn chúng mình bỏ lỡ nhau. Nếu Thành Hàn Bân năm đó không còn nữa, thì anh sẽ bắt đầu theo đuổi lại Thành Hàn Bân của bây giờ.

"Thành Hàn Bân, em đừng tự làm khó bản thân mình nữa, sau này làm khó anh thôi, được không?"

Cuối cùng, ánh nắng hanh vàng sau cơn mưa dù có hơi muộn màng cũng đang rụt rè xuyên qua kẽ lá rơi trên áo sơ mi trắng tinh, em mệt mỏi ngủ quên, áp má mình trên vai Chương Hạo, mùi tóc em ươn ướt vương ở đỉnh đầu, anh hít một hơi thật sâu, cảnh vật xung quanh như rùng mình biến đổi, quay về căn nhà sàn 3 năm trước, ký ức vẹn nguyên, tròn đầy, chỉ có lòng người là nứt nẻ, âm ỉ không biết khi nào mới chữa lành được.

...

Anh Hùng đến đón em Quốc Kỳ, anh đứng từ xa nhìn bóng lưng gầy dần mất hút của Thành Hàn Bân, lưu luyến.

Thật ra anh cũng muốn được ôm em mà.

Anh Hùng năm đó đang làm việc sơ ý bị cây đinh sắt gỉ cắt trúng tay, vết thương nhỏ xíu, gió thổi một chút có khi lành lại luôn, nhưng cậu bác sĩ kia cứ năn nỉ anh chích uốn ván, rồi đưa anh hộp urgo. Anh giữ hộp urgo em cho anh từ dạo ấy đến giờ vẫn không nỡ dùng một miếng nào. Em như mặt trời xa xôi không chạm được tới. Anh không phải là người đồng điệu về tâm hồn với em, cũng không học nhiều để có chủ đề chung nói chuyện với em, càng không phải là đứa trẻ ngây thơ như Quốc Kỳ thích em liền khóc lớn bảo em đừng đi. Anh chỉ có thể đứng từ xa rồi lặng lẽ cầu mong em hạnh phúc. Thì ra, tâm tư có nặng bao nhiêu, suy cho cùng cũng chỉ là một người lớn yêu đơn phương.

Tình yêu không phải lúc nào cũng nồng nàn thắm thiết, có thể giống như cách Chương Hạo yêu em xinh yêu theo một cách rất đời, đầy suy tính và đắn đo cho được mất tương lai về sau, có thể giống như cách anh Hùng yêu anh bác sĩ, đơn phương thầm lặng, hoặc cách Thành Hàn Bân yêu, đắm chìm và cuồng nhiệt.

Hi vọng, sau cơn mưa là một ngày nắng, tất cả những đáng yêu dịu dàng chạy đến và chìm đắm dưới ánh mặt trời, lá trở thành lá, cây trở thành cây, em xinh yêu về lại với bình yên dịu dàng em từng có. Mây treo ngang, khu vườn cũng nở đầy hoa.

Hết.

______________________________

Sau khi kết thúc học kỳ thì tới kỳ nghỉ hè nên mình đi chơi hơi nhiều 👉👈xong ngâm em này hơi lâu, mà cũng vì mình không biết đẩy mạch truyện vào thế HE sao luôn ak 💃, nói chung cũng cố gắng hết sức, có gì sai sót mọi người nhẹ nhàng nhắc nhở bỏ qua. Dù ỏtp bắn ke tằng tằng em xin hứa hẹn vài con fic buồn hiu sau này nữa, xin chân thành cạm ơn cạ nhà iêu đã ủng hộ em 🌸💁‍♀️ Hẹn gặp lại vào một ngày em siêng, với con fic tiếp theo, hứa hẹn không kém phần chia tay chia chân máu choá hơn nựa, lần nựa sin cạm ơn 😌

spoil một đoạn chỉ không biết con fic này khi nào ra lò.

Em thích gió mát mùa hạ thích nắng vàng mùa đông, thích sơ mi trắng thơm tho sạch sẽ, thích nến vàng sáng rực đêm đen, và cũng đặc biệt thích nhà thơ.

Em chỉ có một trái tim, đem hết thẩy đi yêu nhà thơ, vậy mà nhà thơ nỡ lòng nào xé toạt làm đôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com