Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10. Em có làm gì đâu?

Đêm mưa dữ dội hôm qua làm chú mèo sữa nhà Wonwoo ướt mèm bộ lông trắng tinh, đã thế sáng sớm một thân một mình vượt giông gió về nhà thì thôi đi, lại còn bị nhốt bên ngoài. Mèo ta đưa măng cụt cào miệt mài cào vào thành cửa ấy thế mà chiếc cửa kính lại chẳng chút xê dịch, được một hồi, cu cậu chỉ đành hậm hực cuộn mình nằm sát thành cửa, nhìn mấy cái cây đang yên lặng nằm trong nhà mà quạu quọ.

Mắc cái gì khóa cửa nhốt người ta bên ngoài? Bình thường có thèm cài chốt đâu, hôm nay lại bày đặt đóng cửa khóa màn, rất khả nghi, rất mờ ám.

Mèo ta nheo mắt, trong lòng vốn rất bất bình nhưng nghĩ lại cũng chẳng thể làm gì hơn, khi cu cậu vừa định đánh một giấc trong khi chờ đợi thì cửa bị kéo mạnh một cái, chú mèo đang đê mê sắp chìm vào mộng đẹp cũng theo đó bị giật mình, méo lên một tiếng đầy mất mặt.

Chú mèo trắng tinh ngửi được mùi lạ từ tên loài người mới xuất hiện, thoáng chốc lông lá trên người đều xù hết cả lên như quả bóng gai, cứ thế nhìn đăm đăm kẻ lạ mặt dám xuất hiện trong nhà mình, miệng thì kêu oai oái muốn gọi Wonwoo ra đuổi cái tên cao to đáng sợ nhìn y chang con cún này đi chỗ khác.

Mèo trắng vận dụng hết thanh quản để gọi cứu viện nhưng mãi không thấy người đâu, bất quá chỉ có thể dựa vào bản thân mà sống sót. Đương lúc mèo ta chuẩn bị dùng miêu trảo cho cái tên cao như người khổng lồ này một trận thì cu cậu liền nghe tiếng dép lê quen thuộc của chủ nhân, thế là bốn chân nhanh nhẹn chạy vào trong, lanh lẹ quấn quanh chân chủ nhà kêu í ới.

Cũng không phải là sợ đánh hông lại mới chạy tới ôm chân Wonwoo đâu, mà tại cu cậu xa chủ gần cả tuần nay rồi, hơi nhớ mùi mới chạy tới thôi đấy nhé. Chắc chắn không phải sợ cái con cún to như cột nhà kia đâu.

Wonwoo thấy chú mèo đi ngủ lang nhà mình sau một tuần ăn chơi trác táng với bằng hữu xong lại lê cái thân dính đầy bùn đất của mình về báo anh thì rất không vui ngồi xổm xuống, đưa tay búng vào đầu mèo ta một cái cảnh cáo.

"Này nhé, một tí tắm mà cào bố thì cả con và con cún kia xách đồ ra khỏi cái nhà này là vừa ấy."

Mingyu đang vươn vai ngáp một cái rõ dài, miệng há to đớp vào một ngụm khí trời sảng khoái, vừa nghe câu kia đã bị sặc nước miếng ho sù sụ. Cậu quay người lại nhìn anh đang ẵm mèo trên tay liền lăn xăn chạy tới dụi đầu lên vai anh bĩu môi nói.

"Em có làm gì đâu, tự nhiên anh đuổi em?"

Wonwoo hai tay ôm mèo trước ngực, vai bị con cún cao tận mét chín to đùng dựa vào cọ tới cọ lui, anh nhắm mắt thở dài, tự hỏi rốt cuộc mình đã nghĩ gì mà đem hai cái của nợ này về nuôi thế không biết.

Vừa định bảo Mingyu tránh ra để anh đi tắm mèo, ngờ đâu đã nghe giọng nói đầy ghét bỏ của cậu vang lên.

"Anh bỏ con mèo này xuống đi, đừng có ôm nó nữa. Bẩn hết cả người."

Ngoài trời lại bắt đầu có giông, gió bên ngoài thốc vào lạnh toát, Wonwoo rùng mình một cái, toan định đi tới đóng cửa thì Mingyu đã nhanh chân hơn, loáng cái đã chốt cửa cái cạch, ngăn lại cơn gió bên ngoài. Wonwoo hít mũi, mắt kính đã muốn tuột xuống quá sống mũi, thế là anh đưa mèo cho Mingyu còn mình đi vào trong chuẩn bị đồ tắm rửa cho cu cậu, sẵn tiện xin nghỉ phép hôm nay luôn một thể.

Nào ngờ mèo vừa đưa tới tay Mingyu đã xảy ra một trận hỗn chiến, hóa ra trên đời thật sự có cái vừa gặp đã chướng mắt nhau. Mèo trắng nhà anh đã không ưa Mingyu thì thôi, đến cả Mingyu cũng không vừa mắt con mèo ngu si này chút nào. Hai đứa vừa chạm nhau một cái thì một người thì hất ra, còn một mèo rất tự giác nhảy khỏi cậu, nguẩy mông đi đến chân ghế sofa ngoắt ngoắt đuôi dài, liếm láp bộ lông màu milo của mình.

Wonwoo từ trong ngó ra thấy cảnh tượng như vậy chỉ kín đáo che miệng cười, mắt cong lên vô cùng xinh đẹp.

Mingyu đi vào nhà bếp toan muốn làm vài món đơn giản cho hai người, do chỉ có một tay vận động nên cũng khó bày ra tài nghệ của Mingyu nên cậu quyết định áp chảo thịt nguội cùng ốp la, cũng may trong nhà vẫn còn xà lách nên Mingyu không nhanh không chậm đã nấu được một bữa sáng đủ chất, chỉ đợi Wonwoo ra ăn mà thôi.

Trong trí nhớ của Mingyu, cậu nhớ rằng Wonwoo hay cất đĩa ở tủ bếp thế nên liền nhanh chóng vươn tay mở cửa gỗ. Lúc tự nhủ trong đầu định lấy vài chiếc ra ngoài thì chàng alpha mới chợt phát hiện bên trong vậy mà chẳng có bất cứ dụng cụ chén bát gì cả, mà thay vào đó là rất nhiều hộp sữa bột đang xếp ngay hàng thẳng lối.

Mingyu đực mặt hẳn ra, cậu cứ nhìn chăm chăm vào mấy hộp sữa, mãi cho đến khi Wonwoo ra ngoài bế mèo vào phòng tắm, đột nhiên lại thấy Mingyu cứ ngây ra như phỗng, thế là bước chân anh cứ thế đi về nơi nó muốn, xem xem alpha nhà mình gặp phải gì mà cứ đứng thất thần thế kia không biết. Chú mèo được Wonwoo ẵm gọn trong lòng, đang thích thú dụi dụi anh vài cái đột nhiên lại bị chủ mình quăng xuống đất cái độp. Mèo ta không hiểu mô tê gì, tự dưng bị cưỡng ép đáp đất rất khẩn cấp, bụng mỡ xém xíu nữa mà giao thoa với nền nhà nhưng may mắn lại được đệm chân cứu lấy.

Lần thứ hai trong một buổi sáng, vỏn vẹn chỉ ba tiếng đồng hồ, một tiếng méo thảm thiết lại vang lên.

Mèo ta vừa ngước lên đã thấy Wonwoo nhà mình hớt hải chạy vào trong phòng bếp, rướn người đậy cửa tủ bếp lại. Cu cậu nhìn thấy cảnh tượng kia chỉ đung đưa râu, bốn chân lững thững bước theo sau, ra vẻ ta đây biết chuyện này lâu rồi đấy nhé.

Nếu có thể nói tiếng người, câu đầu tiên mèo ta nói chắc chắn sẽ là "tôi là nạn nhân của đống sữa bột kia".

Milo nhớ tới những ngày tháng sáng nào cũng phải liếm đống sữa kia (giờ vẫn vậy) mà ngán tới tận răng. Mấy lần mèo ta cũng vùng lên bỏ bữa, không thèm uống nữa, thế mà bữa tối hôm đó lại bắt gặp chủ nhà mình ngồi xổm co gối im lìm nhìn bát sữa, đôi mắt buồn tênh như đang suy nghĩ điều gì đó xa xôi lắm, tự dưng cu cậu thấy mình có lỗi quá trời. Thế nên Milo lúc ấy vẫn chưa phải màu milo nhanh chóng chạy đến, cọ cọ lên chân anh mấy cái an ủi, meo meo vài tiếng hứa sau này ta đây sẽ uống hết nên đừng có mà buồn hiu vậy nữa.

Cũng không mấy bất ngờ để mèo ta đoán ra con cún to chảng này là nguyên nhân của tất cả sự việc trên, kể từ khi giáp mặt với tên loài người đó, cu cậu đã thấy điềm không lành rồi. Chính cái tên này đã làm Wonwoo nhà mình buồn bã bao năm qua, chính cái tên này đã gián tiếp làm cu cậu uống không biết bao nhiêu là sữa, rất đáng bị cào nát mặt. Vậy nhưng với tình hình này thì, ờm, có lẽ Milo sẽ không có cơ hội cào Mingyu nữa mất, vì hai tên loài người kia vẻ như đang đánh nhau căng thẳng lắm, miệng áp cả vào nhau rồi cắn nhau khí thế kia kìa, mèo ta tự nhiên không dám xen vào.

Milo thấy chủ mình rõ ràng ở thế yếu, anh bị con cún nào đó vây chặt giữa hai cánh tay không có đường lui, còn miệng thì bị người ta cắn mút đến không phát ra tiếng nổi. Milo hoảng quá tưởng chủ mình sắp bị ăn thịt đến nơi rồi nên nó quyết định xông pha bay đến méo méo méo liên tục, Milo đã quyết định là không để vụ này chìm rồi, có chết cu cậu cũng phải xông lên bảo vệ chủ của mình.

Wonwoo vốn bị hôn đến váng đầu óc, mắt kính của anh bị Mingyu tháo xuống cầm trong tay, cánh môi cứ liên tục bị cậu cắn lấy, vừa hôn vừa đưa răng cạ qua, hệt như cún thành tinh vậy. Anh đưa tay đẩy người nhưng cả cơ thể đồ sộ của Mingyu cứ như chạm vào đá tảng, một chút cũng không xê dịch. Mãi đến khi nghe chú mèo đang kêu thảm thiết dưới chân, Wonwoo hết cách đành phải dùng biện pháp mạnh, anh cắn một cái lên môi dưới của Mingyu, ý muốn bảo cậu thả người, đợi khi Mingyu ngoan ngoãn lui ra, anh mới đưa tay đánh lên vai cậu một cái.

"Hết cách với em luôn đó."

Mingyu quàng tay ôm siết lấy eo nhỏ, mặt dụi sâu vào cổ anh, vừa hôn vừa nhè giọng ra làm nũng với anh.

"Em mới hết cách với anh ấy, em chưa tính sổ với anh xong đâu, rốt cuộc anh đã giấu em bao nhiêu chuyện thế?"

Wonwoo xoa xoa môi dưới bị cắn sưng lên của mình, rất tuyệt tình đẩy Mingyu ra trước khi ngồi xổm xuống ôm lấy chú mèo đang quấn chặt lấy chân mình không buông. Anh nhấc bổng cu cậu lên rồi ôm nó vào phòng tắm, trước khi đi còn quay người lại, nheo mắt nhìn Mingyu đang tò te trong bếp.

"Cấm em lại gần anh. Tránh xa ra đồ cún con."

Milo từ trong tay Wonwoo có chút tò mò không biết tên loài người kia sẽ phản ứng thế nào nên liền nhỏng lên xem, đột nhiên nó có ảo giác cái đuôi vô hình của Mingyu ban nãy còn vẫy kịch liệt giờ lại xìu xuống chán nản. Mèo ta nhìn mà hả hê gần chết, tự nhủ thì ra mình vẫn chưa bị thất sủng, vẫn là con trai cưng của Jeon Wonwoo.

Vậy mà chưa kịp đắc ý lâu, vừa lúc Milo quay trở lại màu trắng trẻo thơm tho xinh đẹp, cu cậu lại lần nữa thấy chủ của mình bị ép vào thành bồn tắm bị người kia hết hôn rồi lại hôn.

Haiz, loài người đúng là đáng ghét quá đi!

end 10.





aigooo hôm trước mình không biết 2k5 thi tn nên có up chap mới, sorry mọi người nhìu, hic. thui thì chap này mừng mn vượt vũ môn thành công nhé. sau 10 chương thì cuối cùng họ cũng đánh nhau rồi khà khà khà

Í quên, chúc mừng sữa bột 10k viewwwwwwwwww

Chú thích: Milo không phải tên Milo.


UPDATE NGÀY 11/7: TÔI LẤY LẠI ĐƯỢC CHƯƠNG NÀY RỒI HUHU

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com