Chap 6
"Case này có vẻ nguy hiểm đấy, coi chừng Jae Hwan?"
"Case này ở đâu?"
Ji Sung vừa bước ra từ cửa bếp, trên tay còn cầm muỗng vừa nếm canh, còn mang cái tạp dề hoa hòe sặc sỡ lo lắng nhìn Jae Hwan sau khi nghe tiếng Daniel bô lên giữa phòng khách.
"Sát chợ Gwangjang."
"Cái gì cơ, Jae Hwan, chỗ đó luôn luôn có cớm, lần trước tên bác sĩ Min chả phải cũng bị bắt ở đó sao."
"Bị bắt bất ngờ và chả ai nghĩ đến." Daniel bổ sung.
Jae Hwan mang balo đồ nghề lên vai, siết chặt zip khóa áo khoác kaki màu nâu thẫm, ngước nhìn Ji Sung.
"Hyung, tận 40 triệu won lận đấy, em đi sớm rồi về, em sẽ cẩn thận."
Nói xong một mạch tiến ra tận cửa.
"Yah, Kim Jae Hwan, 40 triệu thì thưa thớt vài ba case cũng đủ mà."
"Hyung yên tâm đi, em đi đây."
Ji Sung bất lực nhìn đứa em, Jae Hwan và Daniel là hai đứa chẳng thể nào cản nổi tính bướng bỉnh của bọn chúng. Mà cả, những đứa em của Ji Sung, mấy năm nay sau khi biết chuyện của Cha xứ chẳng đứa nào biết nghe lời.
"Em sẽ ăn sớm bữa trưa rồi đi theo nó, cơm xong chưa hyung."
Daniel cũng thấp thỏm không yên, dự tính lần này của cậu cũng chẳng lành, chợ Gwangjang là một khu vực quá đông đúc, đông đúc tới mức không có chừa một chỗ trống nào đó có thể an toàn làm việc được.
"Ừ, nhanh lên."
Ba mươi phút sau, Daniel từ phía phòng ngủ mặc thêm cái jacket bò sờn hai bên cánh tay, mang theo găng tay bảo hộ rồi đội mũ bảo hiểm ra ngoài.
"Này, ông Ahn bên chợ rau củ, nếu cớm đuổi riết, ra đó giả vờ làm nhân viên bốc vác, hiểu chứ?"
"Em biết rồi, hyung. Yên tâm đi, Jae Hwan là đứa khôn ngoan nhất trong nhà này rồi, nó sẽ cẩn thận."
Daniel vỗ vỗ lên vai Ji Sung, lại cười tít mắt.
"Nhưng cậu anh đây không yên tâm. Cẩn thận lóng ngóng lại vướng chân thằng bé đấy."
"Em biết rồi, hyung nim."
Daniel lại cười xòa, bản chất của cậu cũng như boxing, có những đòn dứt khoát, nhưng có những đòn chẳng đủ làm đau đối phương lại tự làm thương chính mình.
Chiếc moto đậu sẵn trước cổng, một mạch phóng nhanh về hướng đông.
.
Jae Hwan tới địa điểm, bỏ chiếc xe màu rêu cũ kỹ ở phía ngoài xa, theo tên giao dịch tiến về sâu trong chợ. Nơi có một sạp hàng ba gian đang đóng cửa.
"Heol."
Gần như chân của cậu chôn tại chỗ, trước mắt mấy chục con người máu me nằm la liệt. Case này, 40 triệu won chẳng đủ ăn.
Jae Hwan nhanh chóng vào việc của mình, tìm thêm vài tên trong số bọn này có chân tay đỡ lóng ngóng và thân thể vẫn còn lành lặn để trở giúp, đã qua bốn tiếng đồng hồ, nhưng vẫn còn khá nhiều cứu thương, dù cho tiếng còi tuần ra vẫn riết ở ngoài kia.
Thêm hai tiếng đồng hồ nữa, Jae Hwan vẫn đang dở tay khâu vết chém ngang lưng cho một tên lớn khác, mặc cho chiếc điện thoại trong túi quần trái rung lên liên tục.
"Cut."
Tên chân tay đỡ lóng ngóng duy nhất trong hội nhưng tay vẫn run run khi cắt chỉ. Khiến Jae Hwan khó chịu níu mày. Xong người cuối cùng. Cậu thong thả tháo găng tay, bỏ đồ nghề gọn ghẽ lại, case này tưởng chừng rất dễ dàng, dễ dàng tới mức khó tin.
"Chuyển xong mấy người này ra xe nhanh lên.."
Tên mặt có một vết thẹo lớn quát tháo đàn em, rồi đưa chiếc phong bì giày cộm đến trước mặt Jae Hwan.
"Vất vả rồi, bác sĩ S."
À, đâu đó còn quên chưa nói, đã trong giới giang hồ nguy hiểm, làm sao có thể chưng tên thật đi đây đó được, bọn chúng vẫn thường gọi Jae Hwan là S.
Jae Hwan im lặng, bỏ phong bì thư vào túi áo, sẵn tiệnn lôi từ trong ba lô chiếc áo hoodie khác cùng lọ nước hoa, tân trang lại rồi đóng case.
Chiếc điện thoại rung lên nãy giờ im bặt được vài giây rồi lại rung lên tiếp.
"Gì?"
"Này gọi giờ không nghe máy."
"Bận."
"Cớm nó bí mật im lặng dò tới tận nơi rồi, theo cửa sau nhanh lên tôi đang chờ."
Jae Hwan bỗng tim giật thót, bảo sao case này im lặng và yên ổn dữ. Lại thêm ngờ vực rằng trong số người ngoài kia đang bí mật thăm dò, liệu có anh ấy hay không.
Cậu bỗng quát tháo người đối diện.
"Đồ ngu, canh cửa kiểu gì cớm mò đến nơi không biết."
"Cái gì cơ."
Tên mặt có một vết thẹo lớn vỗ tay lên đầu bốp chát, nhanh chân lại quát tháo lũ đàn em, Jae Hwan mặc cho tụi này muốn xoay sở tùy ý, tiền đã cầm rồi, nhanh chóng tiến về phía cửa sau. Làm trong cái giới này, cái gì cũng rạch ròi, vì thế dù có kẻ nào đó bị bắt, có cạy miệng ra bọn cớm cũng không thể biết S là ai.
"Tất cả dừng lại, đưa tay lên đầu."
Cảnh sát tràn vào vài phút sau đó, trong khi tụi phía trong còn trốn chưa hết, còn gần chục tên đang cố gắng ra ngoài.
Lũ ngu xuẩn, Jae Hwan thầm nghĩ, trong khi đang cho chiếc balo to tướng của mình lọt cửa sau hẹp hòi.
"Theo tôi, hướng kia bị rào rồi."
Daniel cầm tay Jae Hwan ngay sau khi cậu lọt cửa, tính rẽ theo hướng phải. Cả hai cùng chạy nhanh về phía trước, thoáng nghe bên trong có kẻ cớm hô hào..
"Phía cửa sau có tên mang balo chạy thoát, là S là S."
Một tích tắc, Minhyun cùng Seongwoo hai người vừa từ phía đằng trước tiến về phục kích cửa sau, người bên trái người bên phải giao nhau ở ngã ba, lắc đầu khi không hề thấy tên nào mang balo như lời bộ đàm của đồng đội truyền đến.
"Hướng còn lại"
Minhyun và Seongwoo cùng nhau đồng thanh.
Hướng còn lại duy nhất ở ngã ba, hướng mà Daniel và Jae Hwan cùng chạy.
Cả đội bảy người cùng nhau chạy về phía trước, dừng chân phân vân chuẩn bị chia lẻ ở ngã tư, bỗng tiếng la lớn của một người được coi là tính mắt nhất đội kiến Minhyun và Seongwoo cùng nhau chú ý.
"Phía kia, có hai người chạy cùng chiếc ba lô cánh gián, cả hai đều đội mũ, một kẻ mặc áo hoodie trắng, một kẻ mặc áo màu jacket xanh. Khẩn trương, bọn chúng đang rẽ trái !!!"
Không một giây chân chừ, nửa theo Minhyun, nửa theo Seongwoo theo hai hướng khác nhau chạy đi, cố gắng khóa lại tên S vốn dĩ đã tìm rất lâu rồi.
Nhưng có một điểm gì đó từ ánh mắt của mình quét đến khiến Minhyun thêm chần chừ và thêm chút bổ sung cho sự nghi ngờ về người anh luôn muốn gặp mặt suốt 18 năm qua..
"Ô tô của Jae Hwan, Jae Hwan đang ở chốn này, không lẽ..."
Rồi anh chạy vụt về phía trước.
Xin em đừng là một con người như thế, Kim Jae Hwan.
---TBC---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com