Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.1

Minho yêu động vật, và anh luôn mềm lòng với những chú mèo. Anh đang nuôi ba con và khi phải chuyển đến một thành phố khác vì công việc mới, anh vô cùng đau lòng khi phải để lại những đứa con quý giá của mình (chúng đã quá già và nếu đưa chúng đi khỏi ngôi nhà mà chúng đã quen thuộc cả cuộc đời sẽ không ổn cho lắm).

Mặc dù Minho vô cùng yêu thích công việc mới của anh, nhưng chẳng bao lâu sau, sự cô đơn bắt đầu trỗi dậy. Anh nhớ có một sự hiện diện nào đó trong nhà, anh nhớ cảm giác được vuốt ve bộ lông mềm mại khi xem TV, anh nhớ cảm giác được ru vào giấc ngủ bởi tiếng gừ rừ êm ái của những chú mèo hạnh phúc – vì vậy, anh nhanh chóng quyết định rằng, ngay khi có khả năng, anh sẽ mua một chú mèo mới.

Vài tháng sau khi sự nghiệp người mẫu của anh bắt đầu, anh vừa về đến tòa nhà chung cư thì vô tình bắt gặp một cảnh tượng đau lòng: một hybrid bẩn thỉu, ướt sũng đang co ro trong một góc tối gần lỗ thông hơi trong ánh sáng lờ mờ, cố gắng tìm kiếm chút hơi ấm. Tim Minho thắt lại và, không cần suy nghĩ, anh mời hybrid vào nhà. Phải thuyết phục khá lâu để khiến hybrid thận trọng tin tưởng anh, nhưng cậu ấy dường như cảm nhận được điều gì đó ở Minho, vì vậy cuối cùng cậu đã đồng ý theo anh vào trong. Ngay khi cả hai bước vào căn hộ của Minho, anh đã giục chàng trai hybrid tội nghiệp đi tắm thật lâu và hứa sẽ để quần áo sạch cho cậu ở cửa.

Hybrid đã tắm xong, và Minho ngạc nhiên khi thấy rằng cậu đã tự tắm rửa khá sạch sẽ. Cậu ấy là một người lai mèo, điều đó thể hiện rõ qua cách cư xử có phần vương giả, hình dạng của đôi tai đen như mực rung rinh một cách kỳ lạ trên đỉnh đầu và những chiếc răng sắc nhọn hơn một chút lộ ra khi cậu nói chuyện lần đầu tiên kể từ khi hai người gặp nhau.


("... cảm ơn anh."

"Không có gì. Nhân tiện, tên tôi là Minho. Tên cậu là gì?"

"Hyunjin.")


Đó là cách mà Hyunjin bước vào cuộc đời anh, và Minho không bao giờ yêu cầu cậu rời đi. Chú mèo hybrid (Maine Coon, anh đã phát hiện ra sau đó) là một sự hiện diện thú vị trong nhà, và cậu ấy gần như ngay lập tức đuổi tất cả những con quỷ của Minho đi. Nỗi cô đơn và căng thẳng dần đè bẹp anh đã biến mất, tất cả là nhờ có Hyunjin. Họ hợp nhau một cách tuyệt vời và không mất nhiều thời gian để Hyunjin bước ra khỏi vỏ bọc của mình. Cuộc sống trên đường phố đã khiến cậu trở nên cảnh giác và hơi ác liệt, nhưng bên dưới lớp mặt nạ đó che giấu một con người trung thực, đáng yêu - một người có thể bật cười rất to trước những video về những chú chó ngốc nghếch, một người đã khóc khi xem bất kỳ bộ phim truyền hình nào, và... một người không ngừng trêu chọc.

Minho đã nói rõ ngay từ đầu rằng anh không muốn lợi dụng Hyunjin theo bất kỳ cách nào, nhưng hybrid rất ranh mãnh và cứng đầu – cậu ấy đã dành hàng tháng trời thử thách sự kiên nhẫn và sự kiềm chế mỏng manh của Minho cho đến khi, cuối cùng, chàng người mẫu đành cáu bẳn và nhượng bộ, nhưng cũng không kém phần vui mừng. Và, từ đó trở đi, mối quan hệ của họ phát triển thành một thứ gì đó phức tạp hơn một chút.


Có thể nói, hybrid là thú cưng hoặc đồ chơi tình dục. Mặc dù chiếm một phần lớn dân số, nhưng họ không được pháp luật công nhận là con người và do đó, họ không được phép làm những công việc thông thường hay sống một mình. Vì vậy, trong khi việc sở hữu một hybrid là chuyện bình thường và việc ngủ với chúng không bị cấm, thì việc thực sự hẹn hò với hybrid... lại gây tranh cãi hơn một chút.

Bởi vì hẹn hò với một hybrid có nghĩa là họ được coi như một con người, hơn là một thứ gì đó, và không phải ai cũng thích điều đó.

Lo sợ những tin đồn sẽ bắt đầu lan rộng và gây tổn hại đến sự nghiệp đang nở rộ của Minho, Hyunjin kiên quyết yêu cầu cả hai che giấu mối quan hệ của họ và làm điều này một cách hợp pháp, có thể nói như vậy. Vì vậy, dù miễn cưỡng, nhưng Minho đã đưa Hyunjin đến Văn phòng Quy chế Hybrid, ký các giấy tờ chính thức để trở thành chủ sở hữu hợp pháp của hybrid. Họ bước ra khỏi đó với đống giấy tờ được xếp cẩn thận trong một tập hồ sơ và một chiếc vòng cổ mới toanh có gắn thẻ tên lỏng lẻo trên cổ Hyunjin, và thế là xong.

Chừng nào Hyunjin còn đeo cái thẻ tên ấy thì cậu ấy là tài sản của Minho, và họ sẽ được tự do làm bất cứ điều gì họ muốn ở nơi công cộng mà không bị mọi người (hoặc quan trọng nhất là các tay săn ảnh) thẳng thừng phán xét họ. Họ có thể hẹn hò ở bất cứ đâu họ muốn, và những người bình thường sẽ coi đó là cách Minho chiều chuộng thú cưng của mình, hoặc Hyunjin đóng vai trò như một món phụ kiện xinh xắn.

Điều đó khiến Minho vô cùng khó chịu, nhưng Hyunjin không bận tâm chút nào. Miễn là cậu ấy có Minho, những thứ còn lại không quan trọng với cậu ấy, và cuối cùng, Minho cũng học được cách không quan tâm nhiều nữa.

Đôi khi Hyunjin đi cùng anh đến các buổi chụp hình, nhưng cậu ấy bị đối xử như một thứ phụ kiện không hơn không kém và sau vài tuần, có những gã đàn ông và phụ nữ lén lút yêu cầu Minho một đêm với hybrid của anh để đổi lấy tiền, chàng người mẫu quyết định để cậu ở nhà trong khi anh đi làm là lựa chọn tốt nhất. Tuy nhiên, khi sự nghiệp của Minho thực sự đi lên, điều đó có nghĩa là anh có rất ít thời gian cho bản thân và anh hiếm khi ở nhà nữa. Ngoài những buổi chụp hình thường xuyên có thể kéo dài cả ngày hoặc cả buổi tối, anh còn phải đóng vai chính trong đủ loại quảng cáo, thực hiện các cuộc phỏng vấn, làm việc song song với các nhóm biên tập và hàng loạt công việc khác chắc chắn không có trong mô tả công việc khi lần đầu tiên anh quyết định thử vận ​​​​may trở thành người mẫu.


Đến một thời điểm, họ rời khỏi căn hộ nhỏ, Minho giờ đã kiếm đủ tiền để mua một nơi đẹp hơn và rộng hơn, gần nơi làm việc của anh ấy, nhưng sự mới lạ của căn hộ sang trọng nhanh chóng mất đi sức hấp dẫn khi Hyunjin nhận ra rằng nó trống trải đến mức nào khi Minho không ở đó với cậu. Rốt cuộc thì, Minho làm việc suốt cả ngày, và Hyunjin bị bỏ lại ở nhà một mình. Cậu cố gắng xem TV hoặc dọn dẹp nhà cửa, nhưng chỉ có từng ấy bộ phim truyền hình để xem và chỉ có từng ấy kệ để phủi bụi. Cậu nhanh chóng trở nên buồn chán và cô đơn.

Cả hai đã nói chuyện với nhau. Xem xét các lựa chọn. Hiện tại Minho không thể giảm bớt khối lượng công việc của mình vì rất nhiều hợp đồng đã được ký kết, nhưng anh cũng muốn làm cho Hyunjin hạnh phúc, họ rơi vào bế tắc. Tất nhiên là Hyunjin hiểu, nhưng cậu từ chối bước chân vào Trung tâm Chăm sóc Hybrid Ban ngày – ngay cả khi việc đó cho phép cậu ra khỏi nhà và kết bạn với những hybrid khác, cậu đã có một trải nghiệm thực sự tồi tệ với nơi đó trong quá khứ.

Vì vậy, cuối cùng cả hai đã tìm ra một giải pháp: nếu họ không thể đưa Hyunjin đến với những người bầu bạn mà cậu ấy cần, thì họ chỉ cần đưa những người bầu bạn đến với cậu ấy.

Nói cách khác, họ đang lên kế hoạch nhận nuôi một hybrid khác.

Minho thừa nhận rằng anh có chút lo lắng, anh không muốn chuyện này sẽ thay đổi bất cứ điều gì trong mối quan hệ của anh và Hyunjin. Anh ấy đã yêu Hyunjin bằng cả trái tim mình. Nhưng Hyunjin đã đảm bảo với anh ấy rằng mặc dù mọi thứ chắc chắn sẽ khác đi, nhưng đó sẽ chỉ là những thay đổi tốt đẹp - nếu họ tìm được hybrid phù hợp với họ.


Vì vậy, họ bắt đầu tìm kiếm. Bất cứ khi nào Minho có thời gian rảnh, hai người họ sẽ đi chơi cả ngày và ghé thăm những Trung tâm bảo trợ Hybrid khác nhau trong khắp thành phố. Tuy nhiên, bất kể họ tìm kiếm ở đâu, họ vẫn chưa tìm được người mà họ thực sự thích – nhưng Hyunjin là một người lạc quan, và quyết tâm tìm ra mảnh ghép còn thiếu của họ, và Minho chỉ đơn giản là quyết định đắm chìm trong mơ mộng lâu hơn một chút.

Và đó là khi, cuối cùng, họ tìm thấy nó.

Hay đúng hơn, tìm thấy chúng.

"Con nhỏ hơn là một giống quý hiếm, mèo Rusty Spotted – sẽ khá đắt nếu không phải vì nó không thể tách rời khỏi con còn lại. Đó là một con mèo nhà Lông ngắn, một con mutt. Nó hung dữ và cực kỳ bảo vệ lãnh thổ."

"Ý cô là sao, chúng không thể tách rời nhau?" Minho tò mò hỏi.

"Chúng được tìm thấy cùng nhau trên đường phố vài tháng trước, và con mutt không cho phép bất cứ ai lại gần con kia. Khi chúng tôi cố gắng tách chúng ra bằng vũ lực, con mutt đã làm ba nhân viên của chúng tôi bị thương và con quý hiếm kia đã tự bỏ đói mình cho đến khi cuối cùng chúng tôi quyết định đưa chúng trở lại với nhau. Và cũng không ai có thể mua chúng một cách riêng lẻ."

Trong phòng, trên giường, có hai thân hình gần như hoàn toàn quấn lấy nhau, khó có thể phân biệt được người này với người kia. Tuy nhiên, nếu Minho nhìn đủ gần, anh có thể nhận ra hình dáng của vật nhỏ hơn gần như bị che khuất hoàn toàn bên dưới con "mutt", như cách người chủ gọi cậu ấy. Cảnh tượng vừa đáng yêu vừa đau đớn. Rõ ràng là con Lông ngắn đang bảo vệ bạn của nó ngay cả trong giấc ngủ, có lẽ nó rất sợ hãi nếu lỡ như thức dậy và thấy bạn của mình đã biến mất.

Dường như cảm nhận được sự hứng thú của anh, vẻ chán ngán của người chủ dịu đi đôi chút.

"Hai người đó... Chúng khá ngoan ngoãn, khi để chúng cùng nhau như vậy," Cô thừa nhận, hạ giọng khi bước xa ra khỏi cửa sổ lớn. "Nhưng tôi e rằng tôi sẽ không thể nhốt chúng lâu hơn được nữa. Chúng đã ở đây quá lâu rồi. Nếu chúng không thể tìm được một ngôi nhà trong tháng tới, chúng sẽ được gửi đến nơi khác – và bất cứ nơi nào chúng đến tiếp theo sẽ không khoan dung với thái độ độc lập của chúng nữa."

Minho nuốt nước bọt một chút. "Ý của cô là chúng sẽ bị giết?"

"Có lẽ không phải là con nhỏ. Nhưng còn con mutt? Nếu nó lại làm ai đó bị thương lần nữa, nó sẽ bị coi là không thích hợp để sống trong xã hội và uỷ ban sẽ ra lệnh giết nó – và sau đó chỉ có Chúa mới biết con nhỏ sẽ làm gì với bản thân nó."

"Để tôi gặp họ." Đôi mắt của người phụ nữ mở to một chút khi Hyunjin trực tiếp nói với cô ấy, rõ ràng là không nghĩ tới hybrid sẽ lên tiếng. "Vui lòng. Tôi muốn nói chuyện với họ."

"Đó không —"

"Để cậu ấy thử đi," Minho yêu cầu, đặt một bàn tay xoa dịu lên vai Hyunjin. "Nếu bọn họ hoà đồng được với Hyunjin, thì chúng tôi sẽ mua cả hai – trước cuối tháng, bất kể giá nào cô yêu cầu."

Người phụ nữ im lặng và cuối cùng, cô ấy gật đầu và mở khóa cửa. Minho nhìn qua tấm kính cửa sổ một chiều khi Hyunjin từ từ bước vào, người phụ nữ đóng cửa lại sau lưng cậu. Anh quan sát cậu bé Maine Coon ngồi trên sàn ngay trước cửa, không hề tiến lại gần giường.

Cậu đang nói, nhưng Minho không thể nghe thấy cậu đang nói gì. Cậu bé Lông ngắn đã thức dậy, đôi tai của cậu vểnh lên lắng nghe những gì mà hybrid kia đang nói, nhưng không di chuyển lấy một inch. Và rồi, từ từ, thân hình nhỏ bé bên dưới cậu chuyển động. Một cái đầu thò ra, ánh mắt tò mò liếc nhìn Hyunjin. Tuy nhiên, khi Hyunjin cố gắng tiến về phía trước, cậu bé Lông ngắn rít lên với cậu ấy, đẩy đầu người nhỏ hơn vào ngực mình, che khuất em khỏi tầm nhìn của Hyunjin.

Hyunjin ngay lập tức giơ tay lên với vẻ xoa dịu trước khi từ từ đứng dậy và vẫy tay nhẹ, sau đó bước ra khỏi phòng. Người chủ đã nhanh chóng khóa cửa lại ngay khi cậu ra ngoài, và Minho nhanh chóng bước đến chỗ cậu.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Anh hỏi, nửa tò mò nửa lo lắng.

Hyunjin chỉ cười toe toét, để lộ những chiếc răng nanh nhỏ. "Em thích họ!"

.




T/N: tui yêu cái cách mà Jisung bảo vệ Lix, nên tui đã quyết định trans chíc fic soft xỉu này T_T

Maine Coon Hyunjin


Rusty Spotted Lixie
(Giống mèo nhỏ nhất thế giới :3)


Domestic Shorthair / Mutt Jisung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com