Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9


-o-

Có tiếng gì đó "Tách tách" rất quen thuộc, giống như tiếng chụp hình của điện thoại, miễn cưỡng mở mắt ra, quả nhiên đúng là điện thoại di động, đang đối diện. Hắn làm cái gì a... Takemichi giật mình, phát hiện tên ác ma đêm qua đang cầm điện thoại di chuyển xuống hạ thân của mình.

"Đừng...đừng! Anh xóa đi...Xóa đi..."

Mikey đang chỉnh camera chụp hình khắp thân thể cậu...Cậu nhảy dựng lên, lùi sâu vào bên trong giường! Cố sức che đi hạ thân xấu xí.

"Che cái gì chứ!" Hắn khinh miệt cười,
"Đã chụp hết rồi..Xem, nhìn rất rõ a..." Thanh âm bình thản khiến cậu tuyệt vọng.

"Đưa tôi, trả lại cho tôi!"

Takemichi không biết dũng khí từ đâu ra, nhào tới, muốn đoạt lại điện thoại có chứa bí mật của mình.

Mikey có chút ngạc nhiên, sau đó tức giận nắm chặt tay cậu, khí lực rất lớn, nhưng cậu lúc này không cảm thấy đau, chỉ chú ý đến chiếc điện thoại trên tay hắn. Cố sức giành..

Móng tay thậm chí cào cả vào da hắn, hắn không ngờ cậu sẽ làm vậy, vẻ mặt dần dần u ám, hô hấp của cậu cũng ngắt đoạn, nước mắt lăn dài, cố sức đoạt lấy điện thoại trên tay hắn.

Ngay lúc cậu sắp chạm được tay hắn..

"Bốp!" Toàn thân gục xuống. Cậu run rẩy ngẩng đầu lên...

Bị hắn đẩy đến sát giường, đầu đập vào tường... cậu khổ sở nhắm lại hai mắt.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch trên giường, Mikey nhíu mày, vốn định nhẹ nhàng một chút, nhưng nhìn y điên cuồng giành giật, kìm lòng không được. Có cần thiết phải thế không? Cơ thể cậu hắn đã nhìn không sót một mảnh...

Nhớ lại mỹ vị ngày hôm qua, hắn nhịn không được liếm liếm môi, so với tình nhân hiện tại của hắn còn muốn tuyệt hơn, trước đây có nghe nói đến song tính nhân, chỉ cảm thấy chán ghét, nghĩ đó là loại bất nam bất nữ, không nghĩ đến thân thể có thể dung hợp hoàn hảo đến như vậy, không nữ tính ẻo lả, cũng không nam tính thô ráp... Bên trong huyệt khẩu cực kỳ ôm chặt ...

Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch, giọt nước mắt trong suốt đang khẽ rơi, hắn đưa tay giúp cậu lau đi, cảm thấy có chút kỳ lạ, lần trước cũng chỉ là đùa dai thoát quần áo của cậu ta, làm cậu ta khóc đến sưng mắt, khiến mình hoài nghi cậu ta có thật hay không quá yếu đuối, tuy rằng khuôn mặt có chút nữ tính...

Xem ra, là bởi vì thân thể cậu ta ... Bất quá, thân thể này, hắn lại cảm thấy rất hứng thú, không, phải là thú tính mới đúng...

Ngón tay mân mê da thịt cậu, nhất thời, một màu hồng mê người theo ngón tay hiện lên. Cọ sát chỗ khác, sắc hồng cũng xuất hiện. Thu tay lại, thân thể đã xanh tím một mảng, càng thêm mê hoặc, Mikey say mê nhìn, tự hỏi lẽ nào mình thuộc khuynh hướng thích ngược đãi?

Lắc đầu, có lẽ bởi đây là loại thân thể đặc biệt hiếm có, cho nên muốn khám phá một chút...Nhìn cậu cầu xin và rên rĩ. Khoái cảm liền tràn ngập khắp thân thể..

Nhớ tới Takemichi vừa ngã xuống giường, vội vàng nâng đầu cậu dậy, sờ đến phía sau, nổi lên một cục to đùng, nghe thấy hô hấp bình ổn của cậu, xác định không có việc gì, mới nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống.

"Sủng vật của mình..."

Thở dài, nếu như lỡ tay làm hư, thật là đáng tiếc a. Mỹ vị như vậy, sau này rất khó "ăn". Song tính nhân không phải muốn tìm là được, còn mị hoặc thế này lại càng không dễ tìm nha..

"Anh trả lại cho tôi đi...Cầu xin anh đó..."

Takemichi nghẹn ngào, nước mắt che khuất cả tầm nhìn.

"Khóc cái gì mà khóc. Tôi không có cướp đoạt cái gì của cậu nha .."

Mikey nhàn nhã ngồi xuống, thỉnh thoảng đẩy tay của cậu ra.

Hắn tuy không cướp đoạt cái gì của cậu, nhưng việc hắn làm so với cướp đoạt còn đáng sợ hơn, thà là hắn ức hiếp cậu, lấy tiền của cậu, còn hơn dùng cái cách vô sỉ kia để ức hiếp cậu.

"Anh trả cho tôi đi, cầu xin anh...Xin anh mà.... Anh muốn cái gì cũng được, tôi đều đồng ý ...Cầu xin anh đó..."

Thanh âm càng ngày càng vô lực, Takemichi cũng không biết rốt cuộc mình đã van cầu hắn bao lâu rồi, hắn vẫn thờ ơ nhìn cậu!

"Không cần...Thứ tôi muốn rất đơn giản." Hắn túm tóc cậu

" Cậu sau này là người của tôi! Không chỉ thế, cậu muốn cái gì, tôi cũng có thể thỏa mãn cậu..."

Hắn thanh âm trầm xuống " Đương nhiên, chỉ cần cậu hết lòng thỏa mãn tôi..."

Giữ tay hắn, cố sức rút tóc bị hắn nắm ra "...Đừng, đừng đùa nữa... hôm qua, anh đã quá đáng rồi...anh...đừng hành hạ tôi nữa..."

Tay hắn buông xuống, khẽ nắm vài sợi tóc, hắn mỉm cười:

"...Hôm qua, chỉ mới bắt đầu! Tôi không thích ép buộc người khác, nhưng thứ tôi đã muốn mà không có được, thì phải dùng tới thủ đoạn để có được... Thực ra, thì ai cũng vậy thôi, chỉ là, có người làm được, có người không..."

Takemichi cắn môi, đến rớm máu.

" Thực ra, tuy rằng tôi có biện pháp khác để cậu đáp ứng tôi, nhưng mà, đây là cách đơn giản nhất... Thân thể cậu, tôi chỉ muốn một mình tôi biết, nhưng nếu cậu không thuộc về tôi, tôi cũng không có nghĩa vụ giúp cậu bảo vệ nó..."

"Anh uy hiếp tôi..." Cậu khóc không thành tiếng.

Mikey càng cười lớn, tiếp tục nói "Tùy cậu, nói là uy hiếp cũng được...Tôi chỉ cần kết quả!"

"Suy nghĩ cho cẩn thận..." Hắn nói thêm
"..."

Nếu mình đồng ý, không, không đồng ý. Không muốn bị hắn giống như đêm qua đùa giỡn.. Chắc chắn sẽ điên mất...Nhưng, nếu hắn đem ảnh của mình phát tán ra ngoài..

Lời nói miệt thị, cùng ánh mắt cười nhạo, biểu tình khinh bỉ. Chỉ cần tưởng tượng thôi, đã khiến cậu không thể chịu nổi... Còn có cha mẹ...họ hàng. Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến họ, cậu thực sự rất sợ.

"Ngoại trừ điều này...Xin anh, anh đẹp trai như vậy, nhất định có rất nhiều nữ sinh thích anh, anh buông tha tôi... Thân thể tôi thế này, tôi là quái vật... Anh buông tôi ra đi "

Takemichi cố sức tự hạ thấp bản thân, chỉ hy vọng hắn có thể buông tha mình.

"Tôi bây giờ lại muốn cậu a... Còn nữa, là quái vật hay không, nếu tôi đã thích thì không thành vấn đề!"

Hắn nâng cằm cậu lên, lãnh đạm trả lời
"Đừng tiếp tục trì hoãn, nhanh đưa ra quyết định đi, cậu đừng đánh giá cao sự kiên nhẫn của tôi..."

Mikey rõ ràng rất kiên định, cậu yếu ớt đứng lên, đi tới trước cửa sổ, mở mắt nhìn ra xa bên ngoài, một khung cảnh tuyệt đẹp! Hay là...

Hắn dùng chân đá " Quên nói, nếu như cậu tự sát, coi như cậu cự tuyệt, tôi sẽ đem ảnh chụp của cậu dán đầy nơi tang lễ, phân phát cho mọi người, sau đó... A, còn có, cậu nói a, nếu tôi tiết lộ bộ phận không trọn vẹn của cậu, sẽ như thế nào a?... Thật thú vị!"

Ánh mắt hắn chợt lóe lên.
Cậu kinh sợ, vô lực im lặng nhìn hắn...

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com