44.
" Em cứ làm những gì em thích, anh tự khắc có cách bảo vệ em. Người như em cần một điểm tựa vững chắc hơn là một tình yêu mãnh liệt ".
...
" Nay đi học có mặc áo khoác chưa đấy, vào thu rồi mà cứ quên mãi ý ".
" Em mặc rồi, Ninh cứ khéo lo ý ".
" Thế Dương nhớ anh chưa, tối anh lên với Dương đấy ".
" Gớm, không thèm nhớ nhá ".
" Á à dạo này mỏ hỗn phết, tối lên anh phải phạt. Giờ thì anh làm nốt đống deadline đã nhá ".
" Vâng ạ ".
Sau tiếng vâng của em thì cuộc gọi điện thoại cũng trở nên yên ắng. Đút tay lẫn điện thoại vào túi áo khoác dạ, em lại tiếp tục đi học trên con đường mà anh đã từng nắm tay dắt em đi học. Chợt em dừng lại dưới cây bàng, em ngước mặt lên những tán lá đã héo khô mà rụng dần xuống đất.
Những ngày không có anh, hình như em có chút cô đơn xen lẫn chạnh lòng thì phải.
Ngày trước cũng từng yêu xa thời em đang là học sinh cấp ba, anh là sinh viên cũng chưa từng có cảm giác như thế này. Phải chăng là do đã ở chung với nhau một khoảng thời gian nên em đã sớm bện hơi Bùi Anh Ninh rồi. Đã vậy từ lúc anh tốt nghiệp xong, anh chuyển về Hạ Long làm thì anh với em chưa từng được gặp mặt nhau.
" Nhớ Ninh quá đi mất ". Em thở dài thườn thượt rồi chán nản bước tiếp.
" Thôi ráng đi, chục tiếng nữa là ổng lại lên với mày rồi ". Khánh Linh đi bên cạnh thấy bạn mình ủ rũ thì cũng não nề theo.
Chưa đi được bao xa thì bỗng nhiên từ đằng sau có một cậu bé tay cầm cây súng đồ chơi chạy tới va phải người em khiến em ngã oạch ra đất. Lòng bàn tay em ma sát với thềm đá tạo ra một vết xước dài.
" Ôi Dương ơi, mày có sao không ". Cô hoảng loạn ngồi xuống đỡ bạn mình đứng dậy.
" Tao không sao, tay hơi xước xíu thôi ".
" Này, em đi đứng kiểu gì thế. Đụng phải người khác mà không biết xin lỗi à ". Khánh Linh nhìn đứa trẻ trước mặt đang đứng đực ra, trân trân con mắt lên nhìn, cả gương mặt không có một tí gì gọi là hối lỗi.
" Ai bảo anh ấy không né tôi ". Cậu bé đáp lại.
" Ơ hay, ăn nói kiểu gì thế ". Cô trừng mắt, gắt lên.
Nói là gắt nhưng câu từ vẫn rất nhẹ nhàng. Ấy thế mà không hiểu sao, đứa nhỏ ấy lại khóc toáng lên khiến mẹ của cậu bé ấy đang đứng bên đường vội chạy sang.
" Sao con khóc ". Bà vội vàng cúi người xuống hỏi.
" Hai anh chị này quát mắng con ". Nó đưa tay lên dụi mắt, giọng ỉ ôi nói.
" Hai anh chị lớn già cái đầu rồi mà còn bắt nạt trẻ nhỏ à ? ". Bà nghe con mình nói thì không nhận định trái sai đã chỉ tay về phía em với Khánh Linh mà lớn giọng.
" Con cô đụng vô bạn cháu trước mà, bạn cháu còn bị sước tay nữa, con cô có sứt mẻ miếng nào đâu ". Cô cũng không vừa, nắm lấy tay em đưa ra trước mặt bà.
Bà nhìn vết xước đang rỉ máu của em, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi bà dùng tay mình đập lên chỗ bị xước của em một cái thật mạnh.
" Á ". Em vì đau mà rụt tay lại, hét toáng lên.
" Ê cái bà kia, bà vừa làm gì đấy ". Cô không nhịn được nữa mà bước lên, gằng giọng nói.
" Cô bị mù à mà không thấy. Làm con tôi khóc thì tôi làm cậu ta đau thôi ".
" Bà- ".
Khánh Linh toan sắn tay áo lên định solo một trận thật căng thì bị bàn tay của em túm lấy áo giữ lại.
" Thôi Linh, tao không sao ".
" N-Nhưng mà... ". Cô khó hiểu quay qua nhìn Tùng Dương thì bị nụ cười của em làm cho nín họng.
Thấy bạn mình cuối cùng cũng chịu hạ họa, em kéo cô ra sau còn mình đi lên trước.
" Đầu tiên là con xin lỗi cô vì khiến cô nghĩ con làm bé khóc ".
Nghe em xin lỗi, bà lộ ra vẻ khinh khỉnh.
" Nhưng nếu suy nghĩ của cô là sai và hành động bênh con cái không biết phải trái đã đi chửi mắng, làm tổn thương người khác là sự nhu nhược thì con xin chúc cả nhà mình sau này sẽ bị cậu bé này ", em dừng một nhịp, trùng mắt xuống nhìn qua phía cậu nhóc đang đứng lè lưỡi trêu ngươi rồi nói tiếp, "...xem gia đình mình như người qua đường mà thỏa sức xô đẩy, mặc cho có sống hay chết nhé ạ ".
Em nói xong thì nở một nụ cười thân thiện bố thí cho bà khiến bà đen mặt, tức tối nhưng căn bản là lời nói của em không có một khe hở nào gọi là yếu thế để bà có thể bắt bẻ mà vặn ngược.
Nhìn vào khuôn mặt ấy, em có chút thõa mãn vì cuối cùng em cũng áp dụng được những lời răn của bố em rằng không được yếu lòng mà bỏ qua cho những người có vấn đề về mindset. Ít nhất là phải mạnh mẽ chống trả nếu không có người ở đằng sau bảo vệ.
Cảm thấy đủ rồi, em quay lưng lại túm lấy cổ tay Khánh Linh đang ngơ ngác trước mặt khác của mình, trước khi kéo cô đi tiếp, em cũng không tiếc lời mà bồi thêm một câu.
" Nhà.dột.từ.nóc ".
...
" Đù, nãy mày ngầu vãi chưởng ấy ". Cô ngồi ngược lại với bàn giáo viên, đập tay xuống bàn em rồi cảm thán.
" Ngầu gì trời, bảo vệ bản thân thôi mà ". Em nói nhưng mắt không ngước lên vì em đang bận xử lý vết thương ở lòng bàn tay.
" Bình thường mày chả bao giờ như thế hết ý. Mày có thể hỗn với người thân nhưng chưa bao giờ mày hỗn với người ngoài, hầu như toàn nhịn rồi về gào lên với tao ".
" Ừ, bố dạy ".
" Bố mày lúc nào chả dạy mày như thế, ai thôi thúc ý chí của mày. Khai nhanh ". Cô cười cợt nói.
Nghe câu hỏi của Khánh Linh, hành động đang sát trùng bằng oxi già của em chợt khựng lại. Em cũng tự hỏi ai là người đã thôi thúc em phải vùng lên chống trả nhỉ.
Nghĩ lại những lần anh vì bảo vệ em, đã không ngần ngại buông bỏ hình tượng ôn hòa mà gắt lên chửi nhau với người khác. Cả những lần anh xót xa, khóc không ra hơi khi cơ thể em xuất hiện những vết thương to nhỏ chỉ vì giúp đỡ người khác mặc cho người ta lấy oán báo ân nữa.
" Có lẽ là do tao tự nhận thức được xã hội bây giờ không phải cứ hiền lành là điều đúng đắn thôi ".
Câu trả lời của em khiến cô cũng phải gật gù tán thành. Đúng lúc giáo viên vào khiến cô giật mình quay phắt người lên vừa hay lúc đó em cũng nhỏ giọng nói tiếp.
" Hoặc cũng có lẽ là do không có Bùi Anh Ninh nên tao phải buộc tự mình bảo vệ người mà anh ấy yêu ".
...
Reng reng reng..
Tiếng chuông báo hết tiết vang lên, người người nô nhau xách laptop, sách bút đứng lên ào ra khỏi lớp, em cũng không ngoại lệ. Em vọt nhanh đến nỗi Khánh Linh chỉ mới cất được quyển vở vào túi, quay xuống đã thấy em mất dạng.
" Yoo. Ủa thằng Dương đâu ". Thành Bánh cùng Đào Trang từ xa đi lại chỗ Khánh Linh hỏi.
" Về rồi ". Khánh Linh chán nản trả lời.
" Vcl ??? Sao hẹn đi nhảy ". Thành Bánh trợn mặt lên hỏi.
" Trời thấu được thằng mặt giặc ấy ".
" Người ta bận về chờ người thương, nay thứ 7 còn gì ". Đào Trang bồi thêm vào để giải thích.
Ờ ha...
...
" Đụ má đau vãi ". Nhìn vết thương sâu đang chảy máu của mình, em không nhịn được mà chửi tục.
Phải nói rằng hôm nay em đen còn hơn cứt chó nữa.
Ban nãy vội đi chợ mua đồ ăn để nấu cho anh thì rớt mất tiền. Xách túi đồ ăn nặng trịch trên tay thì tự dưng túi bị thủng làm mấy quả cà chua với đào của em lăn lóc xuống đường, khó khăn lắm mới nhặt được hết. Giờ đang cắt cà chua thì lại bất cẩn mà cắt trúng tay.
Vừa bực, vừa ức, em quyết định dẹp hết sang một bên, ngậm lấy ngón tay đang chảy máu đi ra sofa ngồi oạch ra đấy, đầu em ngửa ra sau. Bây giờ em như cái xác với bộ não trống rỗng, thứ xót lại trong đầu em chỉ có ba chữ..
Nhớ Anh Ninh.
Nhớ Anh Ninh.
Nhớ Anh Ninh.
Nhớ Anh N-.
Cạch.
Tiếng mở cửa vang lên khiến em bừng tỉnh, vội đứng dậy chạy ra. Em chắc chắn là Bùi Anh Ninh của em, chỉ có anh mới có chìa khóa trọ của em vì anh là người đi thuê cho em mà.
" Chào Dương, anh đến rồ- ".
Anh chưa kịp nói hết câu thì đã bị thân ảnh gầy gò ập vào lòng. Hai tay em níu lấy cổ, hai chân quắp chặt vào thắt lưng, mặt cũng theo đó mà dụi vào cổ anh.
" Dương sao đấy ".
Anh có thoáng giật mình, mất đà lùi ra sau nhưng cũng nhanh chóng đứng vững rồi đỡ lấy lưng em để em không bị ngã ra sau.
" Em nhớ Ninh ". Em thuề thào.
Nói được lời mà mình luôn muốn nói, bao nhiêu uất ức, tủi thân, đau đớn mà em phải chịu suốt một tuần không có anh như được giải phóng.
" Anh cũng nhớ Dương mà ". Anh xoa xoa lưng em, dỗ dành.
Bỗng anh cảm nhận được có một dòng nước ấm đang dần chảy lên cổ mình. Anh giật mình toan kéo đầu em ra để nhìn thì em cứ dính chặt vào cổ anh khiến anh không tài nào kéo ra được.
Dường như hiểu được em đang cảm thấy như thế nào, không muốn anh nhìn thấy vẻ mặt khi khóc lóc của em như thế nào nên anh chỉ lẳng lặng đứng đó ôm lấy Tùng Dương để em thỏa sức làm ướt đẫm chiếc áo cardigan của mình.
Có lẽ yêu thương của anh đã mệt lắm rồi.
" Em không muốn gồng mình lên mạnh mẽ nữa đâu ".
____________________________________
🐰: buồn quá, 3 chap + thêm vài phiên ngoại nữa là phải chào tạm biệt, khép lại chiếc fic này rùi 😭😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com