Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên Ngoại 1 - Gia Đình

Phiên ngoại 1,2 sẽ là giải đáp cho cái kết OE của fic

Phiên ngoại này sẽ là sự kiện nối tiếp của chap 42 : Cuộc nói chuyện giữa Bùi Anh Ninh và bố của mình

...

Cạch..

" Ai vậy mẹ ơi ". Tùng Dương đang gọt táo trong bếp nghe tiếng mở cửa thì ló đầu ra hỏi mẹ mình.

" Ninh hả cháu ", mẹ em đi ra chào amh rồi nói vọng vào bếp, " Ninh đến nè mặt trời nhỏ ơi ".

" Dạaa, Ninh chờ em xíu nha ".

Vốn Bùi Anh Ninh là người ồn ào, ít nhất là ồn ào khi ở bên cạnh em nhưng hôm nay lại không thèm đáp lại lời em mà cứ đứng im bặt ngoài cửa.

Khó hiểu kèm lo lắng, em buông quả táo trên tay xuống, vặn vòi nước rửa tay, lau đại đôi bàn tay ướt vào vạt áo rồi vội bước ra ngoài.

" Ninh ơi...Úi, ngã ".

Vừa cất tiếng gọi thì bỗng cơ thể to oạch ấy đi tới kéo em vào lòng rồi ôm chặt. Anh không ngần ngại mà vùi mặt mình vào bờ vai gầy guộc của mình mà dụi dụi. Bố mẹ em thấy thế cũng biết ý mà lui về phòng, để lại không gian riêng cho cả hai.

Cảm nhận được điều kì lạ ấy của anh, em nhanh chóng đặt tay lên lưng anh rồi xoa xoa.

" Ninh sao đấy, ở nhà có chuyện gì không vui hả ? Mà sao lại đến lúc nửa đêm thế này ? ".

Đáp lại lời em lại là khoảng không yên lặng và cái lắc đầu nhẹ của Bùi Anh Ninh.

" Anh mệt lắm. Dương ơi, Dương thương anh với ".

Khẽ giật mình vì câu nói của anh, khẽ tách anh ra khỏi mình. Em đưa tay ôm lấy bầu má ấy của anh nâng lên, nhìn gương mặt bị vài lọn tóc rối bời rũ rượi phủ lấy đôi mắt có hơi đỏ của anh mà trong lòng em dâng lên một cảm giác đau lòng khó tả.

" Em luôn thương Ninh mà, Ninh nói gì thế ".

" Anh không biết, anh phải làm gì đây ".

Bùi Anh Ninh nghiêng đầu hôn vào lòng bàn tay của em đầy chua xót. Dòng nước nóng hổi cũng theo đó mà đọng lên đôi bàn tay mềm mại ấy của em.

Khẽ vuốt gọn vài lọn tóc ấy ra khỏi mắt anh, đáy mắt Tùng Dương ánh lên sự đau đớn khi thấy anh khóc. Em đưa tay gỡ kính của Bùi Anh ninh ra trước sự ngỡ ngàng của anh rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn phớt lên đôi mắt ấy.

" Ngoan, em thương. Đừng khóc như thế, đôi mắt này sẽ đau đấy ". Vừa nói, em vừa dùng đầu ngón tay miết nhẹ hàng mi đang đọng vài giọt nước của anh.

Bùi Anh Ninh tiến đến quàng tay qua ôm trọn lấy vòng eo em, kéo sát vào lòng mình.

" Nếu không thể chịu đựng một mình thì cứ nói với em. Em sẽ cùng anh vượt qua, nhé ? ".

Làm sao anh có thể nói được đây Dương ơi.

Một bên là lẽ sống, một bên là sự sống.

Một bên là địa ngục của anh, một bên là an toàn của em

...

Cách đây vài tiếng..

" Bố gọi con về có chuyện gì vậy ạ ? ".

Bùi Anh Ninh bước vào phòng làm việc của bố anh. Vừa bước vào, anh dường như đã ngửi được mùi của một chuyện gì đó sắp đến.

Bố anh ngồi chễm chệ trên ghế, nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói.

" Ngồi đi, ta có chuyện cần nói ".

Lời nói tuy nhẹ nhưng vẫn như đang dần tạo áp lực lên anh, từng bước chân anh như bị ngàn bao cát đặt lên mà nặng nề bước tới ghế.

Đợi anh ngồi xuống, ông từ từ lấy ra một sấp ảnh từ trong ngăn kéo tủ bàn làm việc đặt lên mặt bàn gỗ bóng loáng.

" Xem đi ".

Không cần cầm lên nhìn, Bùi Anh Ninh chỉ cần nhìn lướt qua tấm đầu tiên đã liền đổ mồ hôi hột, đôi tay đặt trên đùi cũng bắt đầu run lên không ngừng.

" Con trai ta đang có mối quan hệ với một thằng đàn ông đấy à ? ".

Bùi Anh Ninh không dám nhìn vào mắt bố mình, giọng run run, lắp bắp nói.

" V-Vâng bố ".

Nhận được câu trả lời, ông khẽ nhướng mày.

" Nguyễn Tùng Dương 18 tuổi à, khá đấy ".

Khóe miệng ông bắt đầu nhếch lên, tông giọng cũng dần thay đổi.

" Con vốn biết chuyện này sẽ không bao giờ được chấp nhận trong gia đình này, phải không ? ".

" Con biết ".

" Thế tại sao vẫn làm ? Đây đâu phải con đường ta chọn cho con ? ".

Anh cúi gầm mặt xuống, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, dõng dạc nói.

" Vì con yêu Tùng Dương ".

" Yêu ? Nực cười. Tình yêu giữa hai thằng đực rựa ? Con có phải bị nó bỏ bùa cho bệnh rồi không ? ".

" BỐ !!! ".

Chát..

Một tiếng chát oan nghiệt vang lên, một bên má của Bùi Anh Ninh in hằn năm lằn ngón tay.

" Mày đang quát ai đấy ? ".

" Tao nói cho mày nhớ. Việc mày có tiền trong túi, danh tiếng trong giới, việc mày còn tồn tại hay kể cả việc mày yêu ai, cưới ai là do tao quyết định ".

Ông bắt đầu đứng dậy, bước từng bước quyền lực ra sau lưng Bùi Anh Ninh. Ông đặt hai tay lên vai anh khiến anh bị sự quyền lực ấy đàn áp mà không ngừng run lên.

Ông khom người xuống, thì thào vào tai anh.

" Con yêu, đây không phải điều ta mong muốn, nó sẽ làm danh tiếng của ta bị vùi dập đấy ".

Nói rồi ông đứng thẳng người dậy, bước về phía tủ sách, lấy ra một cuốn sách về hôn nhân đồng giới rồi tiện tay cầm thêm một con dao đi tới trước mặt Bùi Anh Ninh.

" Ta cưới mẹ con vì cần người nối dõi và sinh ra con để tiếp tục có thêm người tiếp bước chứ ta vốn không yêu mẹ con cũng như không hề cần con như một người con, ta chỉ cần con như một công cụ. Hiểu chứ ? ".

Tim Bùi Anh Ninh thắt lại, khuôn mặt đen lại đôi phần, đáy mắt đỏ lên trông thấy.

Chẳng biết là đỏ vì đau lòng hay đỏ vì tức giận.

" Chỉ là cần một cái công cụ khác để nối dõi thôi mà ? Tại sao phải bắt con rời xa người con yêu ? Chỉ cần chơi đại một đứa nào đấy, làm nó mang thai rồi sinh thôi mà ? ".

Lần đầu tiên, Bùi Anh Ninh chống lại bố mình.

" Hahahaha ".

" Mày đùa tao đấy à ? ".

" Mày nghĩ mày làm vậy rồi nó còn yêu cái bản chất thật của mày không hả, Bùi Anh Ninh, con yêu của ta ? ".

Bùi Anh Ninh khựng lại, đôi mắt trợn tròn nhìn vào nụ cười méo mó của ông.

Ừ nhỉ ? Ở bên cạnh Nguyễn Tùng Dương đủ lâu đã khiến anh tự tạo nên một vẻ ngoài khác để che mắt em và những người xung quanh khác. Anh đắm mình vào cái vỏ bọc tốt đẹp ấy đến nỗi quên mất rằng bản chất thật của anh ghê gớm đến cỡ nào.

Nhìn bộ dạng của anh bây giờ, ông như thõa mãn cầm dao lẫn sách ngồi oạch xuống dưới ghế. Đặt chúng xuống bàn, một tay cầm cán dao mân mê, một tay chống cằm, nghiêng nhẹ đầu nhìn anh.

" Kết hôn với Ngọc Lan đi ".

Lông mày Bùi Anh Ninh cau lại.

" Tại sao phải là Ngọc Lan ? ".

" Gia đình nó có ích cho gia đình này và hơn hẳn nó cũng thích con ".

Chồm người tới lấy một bức hình Bùi Anh Ninh và Tùng Dương tay trong tay đang nhìn nhau cười rồi đặt lên mặt sách, ông từ tốn nói tiếp.

" Một là nghe theo lời ta, hai là gặp nó ở đám tang ".

Phập..

Con dao được cắm dựng đứng ngay giữa bức ảnh trước sự ngỡ ngàng của Bùi Anh Ninh.

Bố anh giết anh rồi.

Giết chết sự sống của anh thật rồi.

Ngước mắt nhìn người bố đang nở ra nụ cười biến thái ấy, anh cảm thấy bầu ngực mình đau nhói, đau đến nỗi bàn tay không tự chủ được mà phải ôm lấy nơi ấy mà bấu chặt.

" Ba năm ".

" Hửm ? ".

Anh đứng phắc dậy, nhìn thẳng vào mắt ông, kiên định nói.

" Tôi sẽ làm theo ý ông nhưng là sau ba năm nữa ".

Ông với vẻ mặt khó hiểu nhìn Bùi Anh Ninh. Không đợi ông hỏi lý do, anh đã vội giải thích.

" Sau khi Tùng Dương tốt nghiệp, tôi sẽ ngay lập tức kết hôn với Ngọc Lan ".

...

Trở lại thực tại.

Tùng Dương kéo Bùi Anh Ninh vào phòng, quần áo cũng rơi vãi khắp nơi trong phòng.

Đỡ đầu Tùng Dương ngã xuống giường, Bùi Anh Ninh không ngừng dày vò phiến môi đã sớm sưng lên.

Dây dưa một hồi lâu, anh quyến luyến rời khỏi khoan miệng của em tạo ra một sợi chỉ bạc dài.

Nhìn gương mặt đỏ ửng vì ngại của em. Nếu phải khen vẻ đẹp của em khi ấy thì anh chẳng biết phải dùng bao nhiêu tờ a4 mới tả hết được.

Đưa tay lên vuốt nhẹ một bên má, anh khàn giọng nói.

" Nếu sau này anh làm chuyện có lỗi, mong Dương sẽ không ghét anh ".

Bật cười vì câu nói của anh, Tùng Dương quàng tay ôm chặt lây cổ anh kéo xuống sát mặt mình rồi thuề thào vào tai Bùi Anh Ninh với chất giọng rù quến.

" Hôn nhân lục đục thì cứ lên giường giải quyết ".

" Là Dương nói đấy nhé ".

" Yên tâm, phòng cách âm ".

Vui buồn lẫn lộn.

Một đêm không ngủ.

____________________________________
🐰: đụ má ngày trước viết 1 chap hơn 5000 từ chỉ trong một buổi sáng, nay viết 1 chap có hơn 1600 từ phải mất mấy ngày 😇.

à bữa kl bị bắt xe phạt mất 2tr9 🤡🤡🤡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com