Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

꧁Chương 174: Không phải con người cũng phải làm việc (4)꧂

Dịch bởi Trà Sữa Không Thêm Đường

➸➸➸➸➸➸➸➸➸➸

Kim Bất Thị ôm hai chú chó chạy như điên tận 2km, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía sau, xác định không có gì đuổi theo, hắn dừng lại thở hổn hển.

Mẹ nó...

Ma bây giờ đều điên thế à?

Kim Bất Thị về nhà đã hơn hai giờ sáng, hắn để hai con chó vào nhà.

"Gâu gâu gâu!!"

Chúng nó vừa vào đã bắt đầu sủa dữ dội.

Kim Bất Thị tim đập nhảy loạn, hắn bật đèn lên.

Trong phòng khách, một cô gái ngồi ngay ngắn trên sô pha, đèn vừa sáng, cô ngẩng đầu nhìn và nở một nụ cười hiền lành.

"!!!"

Hắn bị ma bám theo?

Chưa thấy có con ma nào lại kiêu ngạo như vậy!

Kim Bất Thị nhìn vào phòng ngủ, tự hỏi cơ hội mình chạy vào phòng ngủ lớn cỡ nào... Rồi hắn nhanh chóng đưa ra kết luận, không lớn.

Muốn vào phòng ngủ thì phải đi qua phòng khách.

Với tốc độ của ma, xác suất hắn bị cản lại cao tới 99,9%.

"Thầy này, chúng tôi chân thành mời thầy về làm cố vấn." Cô gái nói: "Chắc chắn sẽ nhiều hơn số tiền thầy hiện tại kiếm được."

"..."

Mấy người cũng thật là chân thành!

Có HR nhà ai mà đuổi tới tận nhà người ta để mời không hả!

(*HR = Human Resources: quản trị nhân sự, chuyên về tuyển dụng)

Kim Bất Thị nghiến răng nghiến lợi: "... Không cần."

"Nhìn cuộc sống bây giờ của thầy mà xem..." Hoa Vụ ý bảo mì ăn liền trên bàn còn chưa thu dọn, "Thầy muốn cuộc sống như vậy sao? Chẳng lẽ thầy không muốn giống như những bậc thầy có tiếng của Huyền Môn, ai nhìn thấy cũng phải nhún nhường, mà không phải là..."

Hoa Vụ nhìn con chó đang co ro dưới chân hắn, mỉm cười: "Giúp người khác tìm chó."

Kim Bất Thị: "..."

Hắn hiểu rõ thực lực của mình.

Nếu hắn mà có bản lĩnh thì có thể để mặc cô ngồi trong phòng khách càn rỡ chắc!

Người có người điên, giờ đến cả ma cũng bắt đầu điên?

Cái này mà cũng cần cạnh tranh à?

Kim Bất Thị tỏ vẻ khó hiểu, hắn thở ra một hơi, nói: "Sức tôi có hạn, cô nên đi tìm người khác đi."

Hắn thích ăn mì gói!

Thích giúp người khác tìm chó!

Thì có làm sao!!

Hoa Vụ đưa tay đẩy mắt kính, thâm trầm nói: "Tôi thích thầy sức lực có hạn như vậy, chứng tỏ có rất nhiều chỗ để cải thiện, độ dẻo cao."

Kim Bất Thị: "..."

Cô thấy tôi dễ bắt nạt có phải không?

Kim Bất Thị rất muốn điên cuồng hét lên 'Lui! Lui! Lui!', nhưng sức lực có hạn, hắn chỉ có thể nở một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc.

......

......

Kim Bất Thị không biết Hoa Vụ đến từ đâu, nhưng hắn không có pháp bảo trong người, không dám đối đầu trực tiếp với cô.

Hoa Vụ hoàn toàn không có ý ép buộc, nhanh chóng rời đi.

Nhưng...

Kim Bất Thị qua ngày hôm sau lại nhìn thấy cô.

Lần này hắn cầm được pháp bảo của tổ tiên, nhưng nó lại không ảnh hưởng gì đến đối phương.

Món pháp bảo này lúc linh lúc không, chẳng qua lần này trong thời khắc then chốt lại hỏng chuyện, thật là quá không nể mặt!

Hoa Vụ bất mãn với hành vi bất lịch sự của hắn, "Một người nhân tài như thầy không dễ mời cũng là chuyện bình thường. 'Ba lần đến lều tranh' mới có thể biểu hiện thành ý của công ty chúng tôi, ngày mai tôi sẽ quay lại."

Kim Bất Thị: "..." Không cần!!

Ngày thứ ba...

Ngày thứ tư...

Không biết Kim Bất Thị bị thứ 'lịch sự' của  Hoa Vụ ép buộc, hay là cảm động trước sự chân thành và điều kiện của Hoa Vụ, cuối cùng đã đồng ý.

Trước khi đến, Kim Bất Thị nghe Hoa Vụ kể còn tưởng đó là một công ty to lớn.

Chờ khi tới nơi...

Hắn nhìn dòng chữ 'dỡ bỏ' ở khắp nơi, mặt đất bẩn thỉu, cửa sắt rỉ sét, cùng với tấm bảng 'Nhà ma có ma thật' không biết do ai viết...

Đây là... công ty thương hiệu hàng đầu trong miệng cô?

Kim Bất Thị có cảm giác mình gặp phải lừa đảo!

"Công ty của chúng tôi bây giờ có hơi... sơ sài." Hoa Vụ chắp tay sau lưng, vẻ mặt như thường, "Nhưng chúng tôi tin rằng, sau khi anh gia nhập, môi trường làm việc sẽ sớm được cải thiện."

Lạch cạch ——

Một góc của biển hiệu 'Nhà ma có ma thật' bị rơi ra, run rẩy trong gió, như thể sẽ kết thúc sứ mệnh của mình bất cứ lúc nào.

Kim Bất Thị: "..."

Hoa Vụ: "..."

Hoa Vụ bình tĩnh tháo tấm biển xuống, mời Kim Bất Thị: "Vào đi."

......

......

Môi trường bên trong cũng không tốt hơn là bao, hắn cũng nhìn thấy một lớn một nhỏ trong con hẻm khi ấy.

Cô bé mặc một chiếc váy nhỏ, cột tóc đuôi ngựa hai bên, đáng yêu ngoan ngoãn —— Nếu như trong tay không ôm một cái đầu.

Mấy ngày nay, Song Linh cũng không còn sợ Hoa Vụ như trước, cô bé buông đầu, lon ton đi rót một cốc nước đặt trước mặt Kim Bất Thị.

Một số linh hồn mạnh có thể chạm vào đồ vật.

Nhưng Kim Bất Thị cũng không dám uống.

"Mấy người muốn tôi làm gì?"

Hoa Vụ chỉ huy Song Linh cầm bản kế hoạch để trước mặt Kim Bất Thị.

Kim Bất Thị: "..."

Chính thức vậy à?

Lúc nhìn thấy tấm bảng bên ngoài, Kim Bất Thị có cảm giác mình đã gặp được một con ma điên.

Nhưng không ngờ lại thật sự có cả bản kế hoạch...

Hoa Vụ từ tốn nói: "Công ty chúng tôi đang ở giai đoạn đầu, bây giờ đang cần gấp tiền vốn để xây dựng..."

Kim Bất Thị mở kế hoạch ra, vừa xem vừa nghe Hoa Vụ nói.

Vài phút sau, Kim Bất Thị ngẩng đầu, "Đây không phải là tống tiền sao?"

Hoa Vụ mặt đầy chính trực sửa lại đúng cho hắn: "Thầy Kim, cái này gọi là làm việc thiện tích đức."

"???"

Kim Bất Thị nghĩ mình dù sao cũng đã hoàn thành chương trình giáo dục bắt buộc 9 năm, câu 'làm việc thiện tích đức' là được dùng như vậy?

"Có những doanh nhân giàu có mà không tử tế, biết bao nhiêu người đã phải cửa nát nhà tan vì bọn họ. Bây giờ chúng tôi đang cho bọn họ cơ hội làm việc thiện tích đức."

"..."

Kim Bất Thị đặt kế hoạch xuống, hỏi ra câu mà hắn đã sớm muốn hỏi: "Tại sao mấy người lại đến tìm tôi?"

Hoa Vụ nhìn Lư Từ bên cạnh.

"Lúc đó tôi thấy... anh bị đuổi đánh." Lư Từ giải thích, "Sếp nói muốn tìm người không có bản lĩnh... Khụ khụ... Cho nên tôi đã đề cử anh với sếp."

Kim Bất Thị: "..."

Tôi cảm ơn à!

Kim Bất Thị vốn dĩ cũng không phải là người tốt, bình thường đều dựa vào hãm hại lừa gạt để sống qua ngày.

Có đôi khi sẽ mèo mù vớ được cá rán, sư tổ hiển linh...

Nếu đổi thành người khác, có lẽ đã sớm đồng ý từ lâu.

Dù sao thì kiếm được tiền, có ai mà không thích?

Có ai mà thật sự muốn ăn mì gói?

Chẳng qua vì đối phương là ma, mà dường như còn có vấn đề...

"Đây, hợp đồng lao động."

"... Cần thiết?"

"Chúng tôi là công ty chính quy, cần thiết." Hoa Vụ gật đầu: "Ký đi."

"..."

Đến cô còn bất chính quy, lại còn bày đặt công ty chính quy... Chính quy cái rắm!

Một chân bước vào thuyền giặc, Kim Bất Thị trở mình, nhắm mắt ký tên mình vào.

Kim Bất Thị mới vừa ký xong, phần tài liệu thứ ba đã được đặt trước mặt hắn.

"..."

"Đây là công việc đầu tiên." Hoa Vụ chỉ vào Song Linh: "Cô bé sẽ là cộng sự của anh. Quá trình đã được viết sẵn trong kế hoạch, anh cứ làm theo là được."

"..."

Quá trình được viết rất tỉ mỉ.

Vừa nhìn đã biết người viết thường hay làm những việc này.

Kim Bất Thị đọc lướt nhanh, nhìn đến một điểm mấu chốt: "Tiền vốn này..."

"Anh ứng ra trả trước, khi nào kiếm được tiền sẽ hoàn lại cho anh."

"..."

Tôi cmn còn phải trả tiền để đi làm?

Đến Bá Kiến(*) cũng không bóc lột như cô!

(*Nguyên gốc là "Chu Bái Bì" (một nhân vật phản diện trong truyện văn học TQ) ý tả người bóc lột, tàn bạo của giai cấp thời xưa, nhưng vì sợ mọi người sẽ không hiểu nên sau này nếu có gặp thì mình sẽ đổi thành "Bá Kiến" (một nhân vật phản diện trong truyện "Chí Phèo"), gần gũi và nghe tên là sẽ hiểu liền, và cũng đỡ phải giải thích :3)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com