[jsh] hoa
Duẫn Tại Hách năm ấy là một thợ làm vườn, mọi người hay bảo người như hắn làm công việc này là đang phí phạm nhan sắc. Hắn vừa cao ráo, sáng sủa, lại ưa nhìn, đáng lý nên làm diễn viên hoặc người mẫu, nhưng đối với hắn mấy công việc hào nhoáng thế không phù hợp cho mình.
Tại Hách chủ yếu làm việc cho hội nhà giàu trong thị trấn, việc này cũng dễ hiểu bởi lẽ những người ở tầng lớp thấp kém hơn thì nào có thời gian ngắm hoa thưởng trà. Khi nghèo đói, ta không đủ điều kiện để mơ ước những chuyện cho đời. Ta phụ thuộc vào vật chất.
Giống như thường lệ, mỗi chiều thứ sáu Tại Hách sẽ phải sang nhà Ôn Đẩu để giúp cậu chăm sóc khu vườn. Theo lời của cậu ta, đây là ngôi biệt thự được xây dựng từ những năm ba mười do ông bà để lại, còn vườn hoa rực rỡ đằng sau nhà là của mẹ cậu trồng trước khi bà qua đời.
Hôm nay không chỉ có mình Ôn Đẩu, lúc bước vào, Tại Hách còn thấy một bóng người ngồi cuộn tròn thành đống trước những cây hoa diên vĩ.
"Cậu gì ơi, phiền cậu một chút"
Em ngước lên nhìn hắn, vài tia nắng chiếu vào làn da, soi rọi vào cả ánh mắt trong sáng của một thiên thần mang đầy nét trẻ thơ.
Chàng như một thiên thần,
đẹp đẽ hơn cả những vườn hoa ta hằng ngày chăm sóc.
"Tôi xin lỗi, nhưng anh có phiền nếu tôi xem anh làm việc không?" Triêu Quang bối rối đứng sang một bên nhường chỗ cho hắn.
"À vâng, sẽ không sao đâu ạ"
Tại Hách ngồi xuống lấy dụng cụ và bắt đầu công việc
"Tại Hách phải không? Tôi là Triêu Quang."
"Anh làm công việc này bao lâu rồi?"
"Cũng được hơn năm năm thưa cậu."
"Anh có thể nói chuyện thoải mái với tôi, không phải kính cẩn vậy đâu. Tôi luôn ngưỡng mộ công việc của anh, còn gì tuyệt vời hơn những người chăm sóc cho hoa cỏ để chúng luôn có sự sống và trông thật xinh đẹp chứ "
"Không đâu, thực ra ngay cả khi không có bọn tôi loài thực vậy này vẫn có thể sống tốt, chúng mạnh mẽ hơn ta tưởng. Còn xinh đẹp đã là bản chất tự nhiên rồi."
"Mẹ tôi từng kể rằng những thợ làm vườn biết một loại ngôn ngữ có thể giao tiếp với thiên nhiên, họ thường dùng nó để kể chuyện cho muôn loài, chúng sẽ vì yêu thích những câu chuyện mà ngày càng vui vẻ lớn lên."
Tại Hách đang chăm chú làm việc cũng phải bật cười.
Tôi thích những câu chuyện em kể, thích cả giọng cười ngọt ngào của em.
Chiều thứ sáu của Tại Hách chưa từng hạnh phúc tới mức này, hắn vừa làm việc vừa nghe những câu chuyện em kể bên tai, không bỏ xót một chữ. Thỉnh thoảng còn ngẩng lên giải thích cho Triêu Quang về ý nghĩa một số loài hoa.
"Tôi xin lỗi, có vẻ buổi hôm nay tôi nói hơi nhiều, lâu rồi chẳng có ai lắng nghe tôi, Ôn Đẩu nó cũng đã chán mấy thứ này rồi."
"Không sao đâu, tôi đã rất vui, tôi nghĩ là tôi thích nghe những điều đó, chúng thực sự rất thú vị."
Triêu Quang bật cười ngại ngùng để lộ chiếc răng nanh và má lúm đáng yêu của em.
"Anh có muốn ở lại và dùng bữa với tôi không? Lần này tôi muốn nghe thêm về anh nếu anh không phiền."
Tại Hách có phần bất ngờ trước lời đệ nghị trong khi Triêu Quang nhận ra mình đã quá lố và dần lo lắng sự về sự im lặng của hắn.
Chết thật, hơi quá đà rồi - Triêu Quang nghĩ
"Ô- nhưng sẽ ổn thôi nếu anh thấy việc này không thoải mái, không sao hết..." Em cố gắng 'chữa cháy'
"Không, không tôi rất muốn nhưng chỉ là, tôi.. có thể hẹn cậu khi khác không?"
Tại Hách không thể để bản thân nhem nhuốc thế này mà ngồi với em, hắn cần sự chuẩn bị trước.
"Được thôi"
"Vậy chủ nhật cậu rảnh chứ" Hắn ngỏ ý
"Được, có... à ý tôi là tôi rảnh. Vậy ba giờ ở công viên cuối phố, anh thấy sao?"
"Tuyệt, tôi sẽ tới."
Hai giờ rưỡi chiều ngày chủ nhật, Tại Hách lo lắng bước ra khỏi nhà sau cả trăm lần ngắm mình trong gương, hắn bồn chồn tới mức suýt đi nhầm đường. May thay mọi việc cả buổi đều trải qua êm đẹp, hắn không thốt lên bất cứ lời đùa cợt nhạt nhẽo hay gây hiểu lầm nào, cũng không xảy ra sự cố gì. Nhưng chỉ là sau hôm nay, Tại Hách chắc chắn sẽ có thêm một mối tương tư.
Một ngày thứ sáu nữa chẳng mấy chốc đã tới, Tại Hách giờ đây hào hứng đi làm vì hắn biết được Triêu Quang sẽ ở đây tới cuối năm, hoặc ít nhất là khi mọi việc ở nhà cũ của em ổn thoả lại.
Vừa bước vào vườn, tiếng gọi đã vang lên.
"Tại Hách anh đến rồi!"
Lại là nụ cười đó, bao nhiêu lần nhưng vẫn chưa từng khỏi làm hắn siêu lòng
"Chào cậu Triêu Quang"
Em ở đó, kể cho Tại Hách về những điều em từng nghe,
để rồi mỗi thứ sáu với hắn không chỉ còn có đất, trời và hoa.
"Tại Hách, ngày hôm nay của anh thế nào?"
"Tuyệt vời từ khi gặp em.
Chút nữa khi xong việc anh muốn đưa em tới một nơi, em đi chứ?"
"Đương nhiên rồi, nhưng đi đâu?"
"Em sẽ thích bất ngờ này."
Phía sau cánh rừng phía Đông, cả một cánh đồng hoa rực rỡ hiện lên ngay trước mắt, em nở nụ cười kinh ngạc hết nhìn khung cảnh phía trước lại quay sang nhìn hắn.
"Tại Hách, chúng đẹp quá."
"Em thích chứ?"
"Hơn cả thích, em yêu chúng"
Triêu Quang cùng hắn chơi đùa suốt cả buổi đến khi mệt lả cả hai mới nằm nghỉ bên dưới một gốc cây.
"Tại Hách, có phải em chết rồi và anh là người dẫn lối đang đưa em lên thiên đường đúng không? "
"Em không chết, nhưng đây đúng là thiên đường"
"Tại Hách"
Triêu Quang quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng giống như mọi khi
"Cảm ơn anh vì mọi thứ"
Hắn tiến lại gần, đủ để cả hai cảm nhận rõ được hơi thở của nhau, và khi em không hề có ý định chống cự, mọi việc đã tiếp diễn đúng như mong đợi.
Và chỉ có khoảnh khắc ấy...
Vô tình một ngày nọ, khi Tại Hách đang cố gắng lấy chiếc áo khoác mỏng manh của mình để che chắn cho cả hai trước cơn mưa bất chợt. Triêu Quang lúc này vì quá lạnh mà run rẩy xoa lấy đôi bàn tay trắng bệch của mình
Tại Hách kéo em lại gần hơn làm em rụt cổ lại nhắm chặt mắt, hắn bật cười trước vẻ dễ thương đó rồi chỉ thơm nhẹ lên mái tóc. Mọi việc cứ thế lọt thẳng vào mắt của mẹ Triêu Quang, ngay khi bà vừa đặt chân tới thị trấn để thăm con trai mình.
Không lâu sau hắn bị người khác chơi xỏ vu khống là ăn cắp, dù có giải thích ngàn vạn lần cũng chẳng lấy một người tin, tất nhiên chỉ trừ có Triêu Quang. Người dân xung quang cũng bắt đầu nghĩ hắn giờ đây vì tiền mà thay đổi bản chất, nhiều nhà vì thế cũng đã đuổi việc hắn. Chẳng có gì bất ngờ khi tất cả đã nằm trong kế hoạch của mẹ Triêu Quang.
"Bây giờ tôi có thể giúp cậu"
"Giúp? Tôi đang hoàn toàn ổn, tôi không cần bất cứ sự trợ giúp nào thưa bà."
"Rời khỏi nơi này đi hoặc cậu sớm muộn cũng phải ngồi tù."
"Tôi không làm gì sai để phải ngồi tù cả, ý bà là gì chứ?"
"Có đấy, sự xuất hiện của cậu là một sự sai lầm và loại người như cậu có bán cả gia sản cũng không chuộc ra nổi." Bà ta trở nên thiếu kiên nhẫn
"..."
"Nghe này, tôi biết việc giữa cậu và Triêu Quang... Đây là cơ hội cuối, tôi làm điều này là giữ cho cậu chút ít thể diện cuối cùng, hoặc nếu cậu không có thì mong hãy nghĩ cho thằng bé. Đi đi, rời xa khỏi nó, không thì tôi dám chắc cậu sẽ chẳng đời nào sống yên ổn ở nơi này đâu."
Hắn lúc này không còn lựa chọn nào, ở cái thời có tiền là có quyền, mọi luật pháp chung quy nằm trong tay những tờ giấy in số màu mè chứ không phải vị thẩm phán nào. Hắn cũng chỉ là một con rối thấp bé đang làm việc cật lực để ngóc đầu lên sống.
Tại Hách nghĩ tới Triêu Quang, hắn nào nỡ rời xa em, nhưng còn hắn thì sao? Ai sẽ nghĩ cho hắn khi hắn còn cả một cuộc đời phía trước.
Cho đến cuối cùng, Tại Hách chỉ có thể chọn cách lặng lẽ từ biệt em, không thêm một lời giải thích, cứ thế hèn nhát bỏ đi.
Chỉ có điều Tại Hách sẽ chẳng đời nào biết rằng, khi hắn ở trên chuyến tàu tới vùng đất mới, đã có một bóng hình nhỏ bé phía sau đuổi theo mà vô lực.
Ngày 17 tháng 8 năm 1983, sự cố lệch đường ray làm nên thảm họa ngành đường sắt khủng khiếp nhất từ trước tới giờ, số lượng người tử vong lên tới hơn hai trăm người và rất nhiều người bị thương.
Đừng để cơn mưa làm hỏng cả một ngày đẹp trời, ta vẫn còn trẻ vẫn còn nhiều cơ hội, mong em quên đi kẻ hèn nhát này mà sống một đời yên vui.
Ngày 20 tháng 8
Sau khu rừng phía Đông, khi trăng đã lên tới đỉnh và thứ ánh sáng nhạt nhòa như vỡ ra ở trên bầu trời, những cơn gió thổi tới làm nỗi lòng ai kia lại rung rinh giống cây cỏ mùa thu.
"Tại Hách, có phải anh không?"
Bóng người ấy quay lại nhìn Triêu Quang. Chính là khuôn mặt đó, nụ cười đó. Em chạy tới chỗ hắn, đến khi nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt.
"Tại Hách đừng đi."
"Triêu Quang, anh..."
"Nếu không thể ở lại xin hãy đưa em đi cùng."
"Nhưng em sẽ không thể quay trở về"
"Miễn có anh ở bên cạnh em sẽ đi bất cứ nơi nào."
Triêu Quang đâu cần gì nhiều, em chỉ cần một người biết lắng nghe, biết ân cần chăm sóc, hay quan trọng là chỉ cần có hắn.
Hắn đưa tay ra phía trước để Triêu Quang nắm lấy mà em không hề nhận ra nó hoàn toàn lạnh ngắt. Tại Hách hôn lên mu bàn tay em và để lại một dấu ấn hình cánh hoa
"Ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, Triêu Quang"
______________________
Hy vọng nếu có sai sót gì mọi người có thể đóng góp ý kiến cho tớ. Cảm ơn rất nhiều vì đã đọc 💙
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com