Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 35: Thích ai, thì phải giam người đó lại

Con ngươi Điền Chính Quốc trong veo, ánh mắt vô tư hồn nhiên.

Kim Tại Hưởng hơi cúi đầu, không tiếp tục vấn đề "Vì sao lại giận dỗi" với Điền Chính Quốc nữa, với tình hình này, thì cũng không có được câu trả lời.

"Quốc Quốc, về sau đừng gạt tôi." Tôi sẽ giận thật.

Giọng nói Kim Tại Hưởng tựa như đang lẩm bẩm, nhưng Điền Chính Quốc rất rõ ràng, cậu im lặng một hồi, mới chậm rãi gật đầu.

Bỏ qua những cái khác, nhưng đúng là Kim Tại Hưởng rất hợp để làm bạn.

"Vậy tôi lên đây."

"Ừm." Kim Tại Hưởng trả lời, anh vừa giơ tay sửa sang lại áo choàng cho Điền Chính Quốc, vừa thuận miệng hỏi, "Lát nữa muốn chơi cái gì?"

Điền Chính Quốc, "Trịnh Hạo Thạc nói muốn đi đánh bida."

Kim Tại Hưởng hơi khựng lại, "Em biết đánh à?"

Điền Chính Quốc lắc đầu, cậu biết rất nhiều, thậm chí mấy trò trong casino ở dưới tầng hầm, chính là đánh bạc, cậu cũng biết không ít, đều là do trước kia đi chơi cùng với bạn, cậu không có tiền đặt cược, nhưng còn chơi giỏi hơn cả những kẻ có tiền.

Nhưng bida, thì không, ngay cả cây cơ cậu cũng không biết cầm.

"Tôi dạy cho em."

Điền Chính Quốc ngẩn ra, kinh ngạc vì Kim Tại Hưởng thế mà lại biết đánh bida, nếu Kim Tại Hưởng nói mình chơi golf rất tốt thì cậu cũng không ngạc nhiên đến vậy, đồng thời cậu cũng bất ngờ vì Kim Tại Hưởng lại đề nghị dạy cậu chơi.

Có thể học thêm thứ mới, đương nhiên Điền Chính Quốc sẽ không từ chối, lần này cậu không trả lời qua loa như lúc nãy nữa, cả con mắt như bừng sáng.

Điền Chính Quốc vào trong sảnh, rồi lên lầu, lúc này Kim Tại Hưởng mới thu hồi ánh mắt, nhấc chân đi về phía đám Mẫn Doãn Kì.

Mẫn Doãn Kì nhìn anh, Nam Tuấn nhìn anh, Thạc Trân cũng đang nhìn anh, bầu không khí trở nên im ắng đến kì quái.

Kim Tại Hưởng so với lúc trước, chính xác là so với mười phút trước, trông như một người khác, lúc trước cả người anh âm u đến độ ba người bọn họ nhìn mà sợ, bây giờ thì... Nói là ôn nhu cũng không quá đáng.

Mẫn Doãn Kì chậc chậc hai tiếng, cầm chén cocktail ở giữa cái bàn nhỏ, nhẹ nhàng lắc lắc, "A Hưởng, ông đúng là, ông đừng có dọa con nhà người ta."

Nam Tuấn và Thạc Trân cũng gật đầu lia lịa phụ họa.

Vừa rồi Điền Chính Quốc cũng chỉ là nói dối Kim Tại Hưởng mình ở nhà, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, bọn họ còn chưa chính thức ở bên nhau mà, Điền Chính Quốc còn chưa biết Kim Tại Hưởng tung lưới, Kim Tại Hưởng đã tự tiện quy người về dưới danh nghĩa của mình rồi, bọn họ cùng nhau lớn lên nên rất hiểu rõ Kim Tại Hưởng, bọn họ thật sự sợ Kim Tại Hưởng sẽ làm ra chuyện gì đó cực đoan.

Không ngờ Điền Chính Quốc đối với Kim Tại Hưởng lại có ảnh hưởng lớn đến như vậy.

Đối với việc này, bọn họ không hẹn mà cùng muốn cảm khái rằng: Tình yêu, thật con mẹ nó thần kỳ!

Kéo được Kim Tại Hưởng trước giờ chưa từng dính thế tục cũng chưa từng cần tình yêu xuống khỏi đám mây.

Kim Tại Hưởng ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh, lười biếng rũ mi, "Tôi có chừng mực."

"..." Thạc Trân đẩy đĩa đựng trái cây ra giữa. Trong cả bốn người nó là đứa nhỏ nhất, mới học lớp 10, đeo kính gọng đen, vừa nhìn qua thì thấy có vẻ là một học bá nhút nhát điềm đạm, nhưng nó mở miệng ra lại là: "Hay là giam người lại trước đã?"

Nhà Thạc Trân không phải người làm ăn bình thường, phần lớn sản nghiệp đều mờ ám, thế nên tuy rằng nó mới 16, nhưng đã thấy rất nhiều thủ đoạn tra tấn cực đoan tàn nhẫn, nó nhìn mãi cũng thành quen.

Thằng quỷ nhỏ không hiểu yêu là như thế nào, cho rằng đối với người mình thích cũng có thể dùng những biện pháp đó.

Kim Tại Hưởng nhướng mày, không trả lời.

Trong lòng Mẫn Doãn Kì bỗng "lộp bộp" một tiếng, ý tứ đạp Thạc Trân một cái, "Nói cái gì vậy? Kia là Điền Chính Quốc, không phải là đám ác ôn ở dưới tầng hầm nhà chú mày."

Thạc Trân không hiểu lắm, nhưng nghe giọng điệu đứng đắn của Mẫn Doãn Kì, nó xoa gáy, "À, vậy thì không cần nhốt."

Mẫn Doãn Kì and Nam Tuấn: "..."

Kim Tại Hưởng lại cảm thấy đề nghị này của Thạc Trân, rất đáng để suy xét, nếu như Quốc Quốc nghe lời một chút, ngoan ngoãn một chút, đương nhiên anh sẽ cho bạn nhỏ sự tự do lớn nhất, nhưng nếu không nghe lời...

Bóng đêm mịt mù mà nặng nề, ánh mắt Kim Tại Hưởng rơi xuống ly Bloody Mary đỏ tươi chói mắt trên mặt bàn, nhếch môi, nếu như không nghe lời, chính anh cũng không biết mình có thể làm ra những chuyện gì.

Rén vl á má 🥲

Mẫn Doãn Kì nhìn bộ dạng này của Kim Tại Hưởng, trong lòng trở nên lạnh lẽo, có lẽ trước đó A Hưởng vẫn chưa nghĩ đến chuyện này, nhưng được Thạc Trân gợi ý, lấy tính cách của A Hưởng, chắc chắn cậu ấy sẽ cân nhắc.

Bây giờ Mẫn Doãn Kì chỉ hi vọng Điền Chính Quốc chơi thì chơi, phá thì phá, nhưng đừng có thật sự chạm đến giới hạn của Kim Tại Hưởng, đến lúc đó, có là hắn thì cũng chưa chắc đã kéo được A Hưởng lại.

Nam Tuấn cảm thấy bầu không khí kì kì quái quái, chủ động tìm đề tài, "Lát nữa mấy ông định làm gì? Tôi muốn đi tắm suối nước nóng."

Thạc Trân nhấc tay, "Em muốn đi tắm với anh Nam Tuấn."

Mặt Nam Tuấn cứng đờ, "Cậu không cần đi theo anh, anh muốn ngâm suối giảm béo, chú mày dậy thì chẳng ra sao, đi uống sữa bò đi, biết đâu ngày mai lại cao hai mét."

Mẫn Doãn Kì, "Tán thành."

Thạc Trân: "..." Hôm nay lại là một ngày bị các anh trai kì thị.

Mẫn Doãn Kì nhìn về phía Kim Tại Hưởng, "A Hưởng, ông thì sao?"

Kim Tại Hưởng, "Tôi đi dạy Quốc Quốc chơi bida."

Mẫn Doãn Kì, "Ồ, tôi đi cùng được không?"

Kim Tại Hưởng nhàn nhạt nói, "Tùy ông."

Mẫn Doãn Kì, "..."

Nam Tuấn và Thạc Trân đã kề vai sát cánh đi vào trong sảnh chính, vẫn không quên nói, "Nhớ là mười hai giờ cùng nhau xem pháo hoa nhé!"

"Xem pháo hoa với mấy ông làm gì, pháo hoa quá lãng mạn, đợi tôi tìm được người yêu rồi nói sau." Mẫn Doãn Kì uể oải dựa vào ghế, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, hắn nhìn về phía Kim Tại Hưởng, "A Hưởng, cái em bạn Điền Chính Quốc ấy, Phác Trí Mẫn ấy, ông giới thiệu cho tôi đi!"

Giọng điệu Kim Tại Hưởng vẫn nhàn nhạt, anh hoàn toàn thờ ơ với cuộc sống độc thân cả chục năm thảm thương của Mẫn Doãn Kì, "Tự đi mà làm quen."

Nam Tuấn giơ ngón tay cái với Mẫn Doãn Kì, "Ông còn dám để A Hưởng làm bà mối cho mình, thông minh lắm."

Mẫn Doãn Kì đứng dậy đạp cho y một cái, "Biết ông có miệng rồi, lượn đi tắm suối giảm béo gì đó đi."

Nam Tuấn, "... Trân, Doãn Kì kì thị người mập."

Thạc Trân đẩy kính mắt, "Anh béo thôi, em không có béo."

"..."

-

Điền Chính Quốc trở về phòng, sau khi tắm thì đổi áo thun quần dài khoanh chân ngồi trên giường. Kim Tại Hưởng nhắn tin cho cậu.

[Kim Tại Hưởng: Ngại quá, dọa em rồi.]

Điền Chính Quốc ngẩn người, nhìn chằm chằm mấy chữ kia thật lâu, Kim Tại Hưởng như thế này, là muốn xin lỗi?

Thật ra Điền Chính Quốc cũng rất chột dạ, nói gì thì nói, trong khoảng thời gian này Kim Tại Hưởng đối xử với cậu không tệ, Điền Chính Quốc hoàn toàn không nghĩ theo chiều hướng khác, bởi vì cậu cảm thấy chuyện đó không có khả năng, nếu thích thì đã thích từ lâu rồi.

Mấy hôm trước ở trường, Kim Tại Hưởng hỏi cậu có kế hoạch gì vào Quốc Khánh không, cậu nói mình bận, hôm nay anh lại hỏi, cậu nói mình ở nhà, lừa người ta những hai lần liên tiếp.

Nếu như Kim Tại Hưởng không ghét mình, cố ý muốn thân thiết hơn, Điền Chính Quốc sẽ không từ chối, có quan hệ tốt với Kim Tại Hưởng, biết vuốt lông người ta, thì chỉ có lợi cho mình thôi.

Điền Chính Quốc biết những điều này đều có tiền đề, tiền đề chính là cậu không được có tình cảm với anh ta, chỉ nói lợi ích thôi, lợi ích mới là bí quyết giúp giữ cho các mối quan hệ tốt đẹp được lâu dài.

Điền Chính Quốc thấy Phác Trí Mẫn gửi chỗ mình một cái nhãn dán hình con thỏ nhỏ ôm lấy hai tai cười ngây ngô, cậu không biết phải nói cái gì.

Bây giờ đã gần 9 giờ rồi, tầng ba của khu nhà hàng được trang trí vừa lãng mạn vừa xa hoa, nguyên phía bên phải là một cửa kính, có thể ngắm hơn nửa khu nghỉ dưỡng.

Đèn đường kéo dài, giống như ngân hà rơi xuống biển rừng bao la.

Buổi tối Điền Chính Quốc không có khẩu vị mấy, nên trước mặt chỉ có một bát cháo.

Trịnh Hạo Thạc và Phác Trí Mẫn thì chắc là đánh nhau hoài nên đói, Phác Trí Mẫn gọi một bát tonkotsu ramen Nhật Bản lớn cộng thêm một đĩa sushi, Trịnh Hạo Thạc còn thái quá hơn, một phần mì sợi, một phần gà rán, một phần cơm cà ri, thậm chí cướp cả sushi của Phác Trí Mẫn, ngoằm phát mất một miếng.

Phác Trí Mẫn nhìn cậu ta ăn như trâu gặm mẫu đơn liền cảm thấy xót hết cả người, "Tháng này tao chưa được nhận tiền tiêu vặt đâu, mày kiềm chế một chút đi."

Trịnh Hạo Thạc không hề nể tình chọc thủng nó, "Hôm qua mày còn tìm người xếp hàng mua giày cho mày cơ mà?"

"..." Phác Trí Mẫn trừng mắt cậu ta một cái, rồi nhìn sang Điền Chính Quốc, "Quốc Quốc, ông giảm béo à? Ăn như thế có sợ đêm lại đói không?"

Điền Chính Quốc mặc áo thun, cổ áo hơi rộng, lộ ra một đoạn dài xương quai xanh xinh đẹp, Phác Trí Mẫn đau lòng, gắp gà rán của Trịnh Hạo Thạc cho Điền Chính Quốc, "Ông gầy quá, ăn nhiều một chút đi."

Trịnh Hạo Thạc, "Ê Mẫn, dạo gần đây mày lố lăng quá con ạ, về nhà dùng thuốc tẩy tắm lại đi, Quốc Quốc buổi tối không ăn được nhiều, mày cũng biết còn gì."

Cậu ta vừa nói vừa lấy lại miếng gà rán.

"???" Mặt Phác Trí Mẫn tràn đầy dấu chấm hỏi, "Mày kiếm cớ lấy lại gà rán thì có."

Trịnh Hạo Thạc, "Gà nè."

Phác Trí Mẫn, "Aaa."

Điền Chính Quốc bật cười.

"Chào em." Bên cạnh bàn bỗng xuất hiện một người đàn ông, khoảng chừng ba mươi tuổi, khí chất nho nhã, đeo kính mắt gọng vàng, gã đứng trước mặt mấy người bọn họ, nhưng ánh mắt chỉ nhìn Điền Chính Quốc, "Tôi có thể làm quen với em được không?"

Phác Trí Mẫn đánh rơi đũa, "Tao... cái đcm."

Trịnh Hạo Thạc nghĩ rằng Điền Chính Quốc sẽ trở mặt. Trước kia đã có vài lần gặp phải chuyện này rồi, nhưng lúc đó Điền Chính Quốc rất phô trương, nên hấp dẫn đến cũng toàn là mấy thằng lố lăng.

Điền Chính Quốc toàn lấy ghế đập thẳng vào đầu mấy thằng đó.

Trịnh Hạo Thạc đã yên lặng xắn tay áo chuẩn bị xông vào đánh nhau.

Nhưng, Điền Chính Quốc lại chỉ đặt thìa xuống, thản nhiên nói một câu, "Ngại quá, tôi không có hứng thú."

Lúc cậu nói chuyện, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên.

Bọn họ đều là những người có chừng mực, người đàn ông kia rất biết tiến lùi, cực kì phong độ trả lời "Vậy làm phiền rồi", sau đó quay trở lại chỗ ngồi của mình, gã cũng chỉ là thấy Điền Chính Quốc quá đẹp, nên muốn thử xem mà thôi.

Những bé trai như thế này, thường là rất dễ dụ.

Phác Trí Mẫn ăn no rồi, quăng đũa đi, "Cái gì vậy chứ, thật là bực mình."

Trịnh Hạo Thạc đứng lên: "Đi thôi."

Điền Chính Quốc mới 17, bị một tên đàn ông hơn 30 tuổi bắt chuyện, ngay cái ánh mắt đó đã thể hiện rõ mục đích của gã rồi, Điền Chính Quốc rất xinh đẹp, mấy lão già đều thích nuôi mấy cậu bé xinh đẹp như vậy.

Bọn họ trả tiền xong, gặp phải Mẫn Doãn Kì và Kim Tại Hưởng ở cửa nhà hang, ánh mắt Kim Tại Hưởng lướt qua Điền Chính Quốc, trực tiếp rơi xuống người tên đàn ông vừa nãy bắt chuyện với cậu.

Mấy cậu trai này quá nổi bật, nên người qua lại không nhịn được đều chú ý đến, người đàn ông kia cũng vậy, nói đúng hơn là, ánh mắt của gã vẫn luôn đi theo Điền Chính Quốc.

Cho đến khi gã nhìn thấy Kim Tại Hưởng, va chạm với cái nhìn của anh.

Kim Tại Hưởng tự nhiên đi đến trước mặt Điền Chính Quốc, xoa nhẹ mái tóc của cậu, "Đi thôi."

Dùng tư thế chiếm hữu tuyệt đối.

Người đàn ông kia cứng đờ, lặng lẽ gượng gạo cười hai tiếng, tránh đi ánh mắt u ám lạnh như băng còn mang theo sự tàn độc của Kim Tại Hưởng, gã muốn nói chuyện với người bạn của mình để dời đi sự chú ý, nhưng cố gắng há to miệng, lại không nói được lời nào.

Sao bên cạnh cậu bé xinh đẹp thuần khiết kia lại xuất hiện một người đáng sợ như vậy chứ?

Cũng chỉ có gã phát hiện ra, Điền Chính Quốc và những người khác đều không cảm thấy gì, Trịnh Hạo Thạc nhìn Kim Tại Hưởng thế mà lại thân thiết với Điền Chính Quốc như vậy, cậu ta nhìn sang Phác Trí Mẫn, "Mẫn, có phải tao nhìn nhầm rồi không?"

Phác Trí Mẫn cũng không khác gì cậu ta, "Quốc Quốc, ông cưa được lớp trưởng lớp ông rồi à?"

Trịnh Hạo Thạc, "Sao tao lại không biết? Đây là chuyện lúc nào vậy? Hàng ngày tao đều ở cạnh Quốc Quốc mà!"

Cậu ta và Phác Trí Mẫn xúm lại quang quác kêu gào, rõ ràng trước đó không lâu Quốc Quốc còn nói là không thích Kim Tại Hưởng, thế mà hôm nay Kim Tại Hưởng lại thân mật vuốt tóc cậu như vậy.

Bọn họ có cảm giác bị lừa dối.

Điền Chính Quốc nhìn hai người bọn họ, đành phải giải thích, "Tôi với Kim Tại Hưởng, ừm... chỉ là bạn bè thôi."

Trịnh Hạo Thạc, "Thật à?"

Phác Trí Mẫn,"Tại sao phải làm bạn? Như vậy rồi vẫn có thể làm bạn à?"

Điền Chính Quốc rất thẳng thắn, "Bởi vì không thích nữa nên có thể làm bạn." Chính là vì không thích cho nên mới có thể làm bạn với nhau.

Trịnh Hạo Thạc và Phác Trí Mẫn đều độc thân từ trong bụng mẹ, Trịnh Hạo Thạc bèn thay mình với Mạnh Âu vào rồi thử tưởng tượng, bây giờ cậu ta thích Mạnh Âu, nếu như hai người họ thành bạn thì chắc chắn tim cậu ta sẽ đau như dao cắt, nhưng nếu cậu ta không thích thì sao, vậy thì không thành vấn đề rồi.

Kim Tại Hưởng và Mẫn Doãn Kì đi sau bọn họ mấy bước, nghe rất rõ đám Điền Chính Quốc nói những gì.

Mẫn Doãn Kì nghiêng đầu nhìn Kim Tại Hưởng, thấy vẻ mặt của anh vẫn như bình thường, trong lòng khẽ thở ra, hạ giọng nói,"Chuyện này, không vội được, cứ từ từ rồi cái gì đến sẽ đến."

Kim Tại Hưởng "ừ" khẽ đến mức gần như không nghe được, không thể hiện cảm xúc gì.

Phác Trí Mẫn đi ở phía trước, không dám lớn tiếng, nó chỉ thì thầm cho mình Điền Chính Quốc nghe, "Ông kiềm chế một chút nhé, không thích là tốt, kiểu người như Kim Tại Hưởng, ông biết rồi đấy, tôi đã nói với ông rồi."

Hiếm khi Trịnh Hạo Thạc phụ họa cho Phác Trí Mẫn, "Quốc Quốc, vậy mày đừng thích cậu ta nữa, làm bạn rất tốt, sau này còn có thể kiếm tí lời từ nhà bọn họ."

"..." Phác Trí Mẫn, "Trịnh Hạo Thạc, mày hiện thực ghê nhỉ."

Trịnh Hạo Thạc lườm nó một cái, "Có mình mày không dính khói lửa trần gian thôi, Kim Tại Hưởng đã chủ động lấy lòng Quốc Quốc thì cứ việc nhận thôi, việc gì phải ngại, mày tỉnh lại đi, đây là xã hội hiện thực, mày nghĩ trong trường bọn mình, hết người này đến người kia thích Kim Tại Hưởng, là thật lòng thích cậu ta hả, đừng có ngu ngơ thế chứ."

Phác Trí Mẫn há miệng, nói không nên lời. Nó chỉ sợ Điền Chính Quốc bị tổn thương mà thôi.

Điền Chính Quốc rũ mắt an ủi nó, "Tôi có chừng mực, ông đừng lo."

Phác Trí Mẫn kéo tay áo Điền Chính Quốc, "Vậy ông, vạn sự cẩn thận."

Nó dùng thành ngữ không đúng, Điền Chính Quốc muốn cười, nhưng lại phát hiện mình cười không nổi.

Kim Tại Hưởng thật sự rất ưu tú, từ bản lĩnh cho đến thế gia đều khiến cho tất cả mọi người muốn vồ tới nịnh bợ, nhưng Phác Trí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc lại chưa từng thấy vậy. Mặc dù Trịnh Hạo Thạc chỉ ra sự thật rành rành, nhưng chẳng qua tiền đề là dính tới sự an toàn của Điền Chính Quốc mà thôi.

-

Khu bida không chiếm diện tích quá lớn, bi rải tan tác trên bàn, mỗi bàn có một nhân viên công tác và một nhân viên phục vụ, bên cạnh còn có ghế sô pha đơn lẫn ghế sô pha dài, trên bàn trà có đầy đủ đồ ăn vặt thức uống.

Bọn họ có năm người, Mẫn Doãn Kì muốn tạo điều kiện cho Kim Tại Hưởng ở một mình với Điền Chính Quốc, bèn lừa hai người Phác Trí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc sang bên kia làm một bàn khác, Trịnh Hạo Thạc là người không dễ lừa mà cũng bị Mẫn Doãn Kì đánh lạc hướng.

Phác Trí Mẫn mau chóng hiểu ra, trước khi chạy đi còn vẫy tay với Điền Chính Quốc, "Quốc Quốc, ông học xong dạy tôi nhé."

Mẫn Doãn Kì tóm cổ nó, "Tôi dạy cho em."

Phác Trí Mẫn giãy giụa, nhưng không thoát được, nó lập tức kéo tay Trịnh Hạo Thạc, "Thạc Thạc, Doãn Kì bóp cổ tao, mày mau đánh anh ta đi!"

Trước đó bọn họ đã giới thiệu với nhau, Phác Trí Mẫn thích làm nũng, không ngại quen hay lạ, lúc nó gọi hai chữ Doãn Kì, Mẫn Doãn Kì nhíu mày, êm tai đến bất ngờ.

Trịnh Hạo Thạc lấy cây cơ từ trong tay nhân viên công tác: "Để người ta bóp đi, bóp chết là mày không thể quấy rối nữa rồi."

Phác Trí Mẫn: "..." Tất cả lại đây mà nghe xem bạn tôi phát ngôn nhảm nhí gì này?

Một bàn khác cách đó không xa, Kim Tại Hưởng lau sạch một cây cơ, đưa cho Điền Chính Quốc, "Thấy người khác chơi chưa?"

Điền Chính Quốc gật đầu, "Đánh bi vào lỗ là được điểm, tôi biết."

Nơi này có nhiều cách chơi, Kim Tại Hưởng dạy cậu cách chơi bida snooker* của nước Anh, là cách chơi phổ biến nhất, những cách chơi khác, Kim Tại Hưởng không có ý định đề cập đến, dù sao thì chơi bida chỉ là phụ thôi.

*Bida snooker: có nguồn gốc xuất phát từ Ấn Đô do Sir Neville Chamberlain phát minh. Trò chơi này được chơi với kỹ thuật khá đơn giản với 15 trái bóng cùng màu đỏ cùng 6 quả bóng khác màu và 1 bi cái. Bàn Bida snooker gồm 6 lỗ có túi lưới.

Trên bàn là 22 quả bi, bi trắng là bi cái, dùng cây cơ chọc bi trắng sao cho nó đụng vào viên bi mục tiêu, để nó lăn xuống lỗ ở bốn góc là được điểm, nếu như bi trắng có thể liên tiếp va chạm vào hai viên bi khác, khiến chúng cùng lăn xuống lỗ thì cũng tính điểm.

Bida cũng yêu cầu người chơi phải có đầu óc, nó không chỉ đơn thuần là chọc bi cái, làm cho bi mục tiêu lăn xuống lỗ để lấy điểm, mà còn phải tính toán phán đoán quỹ đạo di chuyển của bi trắng, sao cho dù bi mục tiêu có rơi xuống hay không thì vị trí của bi trắng cũng phải tốt hơn cho các cú chọc tiếp theo.

Kim Tại Hưởng quen cầm cơ tay trái, anh cúi người, đặt cây cơ ở điểm tiếp xúc giữa ngón trỏ và mu bàn tay, đầu cơ nhắm ngay bi trắng.

Những viên bi đủ màu được ngọn đèn chân không ngay trên bàn bi-a chiếu rọi, khiến chúng sáng bóng như vừa được phủ một lớp sơn.

Bi trắng bị chọc trúng, hai mươi viên bi bị đánh tan tác, có một viên trực tiếp lăn xuống lỗ.

Kim Tại Hưởng nhìn về phía Điền Chính Quốc, "Quốc Quốc, đến em."

Điền Chính Quốc thông minh, cậu chỉ nhìn tư thế của Kim Tại Hưởng một lần đã có thể học được bảy tám phần, chỉ là cách cầm cơ và góc độ cúi người có vẻ không đúng.

Chính cậu cũng cảm thấy sai sai, quay đầu nhìn về phía Kim Tại Hưởng, "Tôi cảm thấy có vấn đề."

Lời ngầm chính là: Dạy tôi.

Kim Tại Hưởng tựa cây cơ của mình sang một bên, Điền Chính Quốc tưởng là anh sẽ trực tiếp chỉ ra mình sai ở chỗ nào, nhiều lắm là làm mẫu một chút như lúc nãy chọc phát đầu tiên.

Tức là, Kim Tại Hưởng sẽ đứng cạnh mình.

Điền Chính Quốc liếc sang bên cạnh, không có người?

Cậu vừa định quay đầu, trước người bỗng xuất hiện một cái tay trực tiếp ôm eo cậu, kéo cậu lùi về phía sau, trực tiếp chạm vào cơ thể của người sau lưng.

Cả người Điền Chính Quốc cứng đờ, suýt chút nữa làm rớt cả cây cơ.

Điền Chính Quốc theo bản năng nhìn nhân viên công tác, chàng trai kia mặc đồng phục làm việc, mặt không cảm xúc, nhận được ánh mắt của Kim Tại Hưởng, anh ta nói, "Dạy như vậy sẽ giúp ngài học nhanh hơn ạ."

Điền Chính Quốc, được rồi, cậu cố gắng không để ý đến sự mất tự nhiên khi động chạm với Kim Tại Hưởng.

Vai Kim Tại Hưởng rất rộng, anh mặc quần áo thể thao màu đen, vẻ mặt lạnh nhạt, hoàn toàn tương phản với cậu thiếu niên mặc áo trắng ở dưới người, nhưng lại không hề có cảm giác không hài hòa.

Lòng bàn tay Điền Chính Quốc toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Tay Kim Tại Hưởng bao phủ mu bàn tay Điền Chính Quốc, giữa những khớp xương có một sự ma sát rất nhỏ, ngón tay Kim Tại Hưởng xuyên qua kẽ tay cậu, cứ thế đi đến đầu ngón tay, cầm từng ngón tay cậu mà uốn nắn sao cho đúng.

Cánh tay ôm eo Điền Chính Quốc vẫn không buông ra, hơi thở của Kim Tại Hưởng lập tức phun ở bên tai Điền Chính Quốc, mặt cậu từng chút từng chút nóng lên.

Kim Tại Hưởng cầm tay Điền Chính Quốc, chọc gậy thứ nhất, Điền Chính Quốc hoàn toàn bị người ta điều khiển, bi trắng va vào bi số ba, khiến nó lăn xuống lỗ.

Điền Chính Quốc giật mình, con mắt lập tức sáng lên, cậu quay đầu, "Vào rồi!"

Bờ môi của cậu trai lướt qua bên mặt Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng vẫn chưa buông tay, tư thế cũng không thay đổi, Điền Chính Quốc quay đầu quá đột ngột, Kim Tại Hưởng không hề ngờ tới, dù cho sự tiếp xúc chỉ thoáng qua đã biến mất.

Bản thân Điền Chính Quốc không hề nhận ra, tất cả sự chú ý của cậu đã dồn vào bida.

Điền Chính Quốc luôn rất chú tâm khi làm việc gì đó, ví dụ như học tập hay là chơi game, dù có là bất cứ chuyện gì, cậu luôn giữ thái độ tôi muốn thắng, tôi muốn làm tốt nhất có thể.

Loại thái độ này khiến cho Điền Chính Quốc luôn không để ý đến người và vật xung quanh mình, bao gồm cả Kim Tại Hưởng ngây người trong chốc lát.

Kim Tại Hưởng theo đó đứng thẳng dậy, mí mắt hơi cụp xuống, không thể đoán được cảm xúc. Anh thấp giọng, giơ tay nhéo gáy Điền Chính Quốc: "Giỏi quá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com