Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9: Điền Chính Quốc là kiểu mà anh thích

Mưa to tầm tã.

Phác Trí Mẫn núp vào bên cạnh Điền Chính Quốc, lắp bắp nói: "Cơn mưa này to vờ lờ!"

Sau khi bọn họ vào đồn cảnh sát thì trời bắt đầu mưa, lúc đầu chỉ là mưa phùn, cuối cùng càng lúc càng lớn, trực tiếp tầm tã mà trút xuống.

Trên đường có người cầm dù không thể chịu được cơn mưa lớn như vậy, chiếc dù kia bị mưa đánh ngã trái ngã phải, người cầm dù trông có vẻ vô cùng vất vả, mưa rơi ở các nơi, tạo ra các loại âm thanh bất đồng, nhưng đều rất vang dội.

Phác Trí Mẫn nhìn về phía Trịnh Hạo Thạc, "Thạc Thạc, nếu không thì mày về trường lấy dù cho bọn tao đi?"

Trịnh Hạo Thạc trợn mắt, "Thế tao về kiểu gì?"

Phác Trí Mẫn, "Xông lên đi."

Trịnh Hạo Thạc, "..."

Đang lúc lo lắng, trước mặt có một cây dù được đưa qua, cán dài, màu đen, cán dù được mạ một lớp vàng, trông khiêm tốn nhưng vô cùng sang trọng.

Phác Trí Mẫn cầm lấy chiếc dù, "Cái dù này đắt lắm nhỉ?"

Điền Chính Quốc, "..."

Kim Tại Hưởng nhìn thoáng qua Điền Chính Quốc, nhàn nhạt nói: "Chỉ có hai cái dù thôi, ai đi chung với tôi?"

Anh cho rằng Điền Chính Quốc gấp không chờ nổi mà muốn chung dù với anh, kết quả nam sinh đứng bên cạnh, thậm chí mí mắt còn không thèm nhấc lên, hoàn toàn không có ý định xê dịch bước chân.

Phác Trí Mẫn cái gì cũng không tự mình hiểu lấy, nó xung phong nhận việc: "Lớp trưởng, để tôi cùng cậu..."

Điền Chính Quốc giữ chặt Phác Trí Mẫn, "Để tôi đi cùng cậu."

Phác Trí Mẫn không có đầu óc, đắc tội với người nào cũng không biết, bất luận là ai trong ba người bọn họ cũng không thể đắc tội nổi với Kim Tại Hưởng, huống hồ anh còn là người có thù tất báo.

Kim Tại Hưởng mỉm cười, sự lạnh nhạt giữa đôi lông mày lập tức tan đi, Phác Trí Mẫn có chút sững sờ, chẳng trách mấy người trong trường ngày nào cũng như lũ điên mà tỏ tình với Kim Tại Hưởng, người ta đúng là lớn lên không phải chỉ đẹp trai bình thường thôi đâu.

Điền Chính Quốc bước đến chỗ anh, có chút mất tự nhiên, cậu thật sự muốn giữ khoảng cách với Kim Tại Hưởng.

Trịnh Hạo Thạc cao hơn Phác Trí Mẫn, nên Trịnh Hạo Thạc là người cầm dù, Phác Trí Mẫn mặt dày mày dạn ôm eo Trịnh Hạo Thạc, bắt lấy cán dù hướng về phía mình, còn chưa đi được vài bước, hai người bọn họ vì tranh dù với nhau mà ướt quá nửa người.

Điền Chính Quốc cùng Kim Tại Hưởng đi phía sau.

Bầu không khí giữa hai người rất kỳ quái, không ai lên tiếng, Điền Chính Quốc giữ một khoảng cách nhất định với Kim Tại Hưởng, bả vai thậm chí còn không chạm vào nhau.

Kim Tại Hưởng thấy nửa bên vai Điền Chính Quốc đã hoàn toàn ướt nhẹp, nhưng cho dù như vậy, Điền Chính Quốc vẫn không muốn lại gần Kim Tại Hưởng.

Anh là rắn độc hay thú dữ gì đó sao? Mấy ngày trước còn yêu đến chết đi sống lại không phải anh là không được cơ mà? Chẳng trách bọn họ đều nói Điền Chính Quốc lúc thích ai thì rất nhiệt tình, nhưng nếu không thích, thì trong lòng cậu ta bạn chẳng khác nào người xa lạ.

Kim Tại Hưởng cảm thấy bản thân mình hiện tại chính là như vậy.

Điền Chính Quốc thấp hơn anh một chút, tóc nhuộm màu hạt dẻ nhạt, đôi mắt sáng, làn da trắng nõn, cả người giống như một món đồ mỏng manh.

Trên người cậu phủ một tầng hơi nước, trên tóc cũng vậy, một vài sợi tóc bị ướt khiến cậu trông đặc biệt mềm mại và mỏng manh.

Kim Tại Hưởng hơi nghiêng ô của mình về phía Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc đang ngẩn người, dường như đã đi lạc vào cõi thần tiên huyền thoại nào đó, hoàn toàn không để ý đến chuyện này.

Cậu muốn tỏ ra lạnh lùng một chút để cho Kim Tại Hưởng biết cậu thật sự đã từ bỏ, cậu chỉ hy vọng lúc vào trường đừng gặp nhiều người quá, tốt nhất là đừng gặp nam chính, nếu không thì dù cậu có nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Kim Tại Hưởng đi đón cậu, Kim Tại Hưởng che dù cho cậu, những thứ này đủ để nam chính ghen đến phát điên. Nam chính đương nhiên sẽ không tức giận với Kim Tại Hưởng, bởi vì thái độ của Kim Tại Hưởng đối với gã cũng giống như đối với những người khác, thậm chí kết thúc truyện, Kim Tại Hưởng vẫn một thân một mình, nam chính vẫn ôm mối tình đau thương như trước, Kim Tại Hưởng không hề yêu bất cứ ai.

Vì vậy, nam chính sẽ chỉ trút giận lên Điền Chính Quốc, nghĩ đến Tưởng Trì, khuôn mặt Điền Chính Quốc hiện lên một chút thù địch.

Kim Tại Hưởng cảm nhận được sự biến hóa cảm xúc của người bên cạnh, Điền Chính Quốc đang nghĩ đến chuyện gì vậy?

Từ đồn cảnh sát đến trường học, đi bộ mười phút là đến, nhưng bởi vì mưa to, trời lại còn tối, tốc độ đi bộ liền bị chậm lại, mười lăm phút chỉ mới đi được gần một nửa quãng đường.

Đường ở lối đi bộ gồ ghề lồi lõm, đọng nước, không để ý sẽ dẫm phải gạch rỗng* bên dưới, bùn nước bắn tung tóe.

*Gạch rỗng là mấy cái hố ấy.

Lại một lần nữa làm nước bùn bắn lên ống quần của Kim Tại Hưởng, Điền Chính Quốc nói, "Xin lỗi"

Sau đó là lần thứ ba.

"Rất xin lỗi."

Kim Tại Hưởng, "..."

Cố ý à?

Phía trước bỗng truyền đến tiếng Phác Trí Mẫn mắng to, "Đệt, mày cố ý lúc trời tối để phạm luật đúng không, ai cho mày lái xe trên lối đi bộ thế hả ?!"

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, một chiếc xe điện lao về phía Điền Chính Quốc và Kim Tại Hưởng, không hề có ý định né tránh.

Thật ra tốc độ cũng không tính là nhanh, dù sao cũng là trời mưa, mà lối đi bộ không bằng phẳng, lại không đủ rộng, hai người đi song song lại cộng thêm một chiếc xe, khẳng định là không đủ, chỉ có thể một trong hai người Điền Chính Quốc hoặc Kim Tại Hưởng phải nhường đường.

Điền Chính Quốc không kịp phản ứng, Kim Tại Hưởng duỗi tay ra ôm lấy vai cậu hướng về phía mình, Điền Chính Quốc va vào lòng ngực Kim Tại Hưởng. Lúc cậu còn đang cố phân biệt xem mùi hương trên người Kim Tại Hưởng là bạc hà hay chanh, thì thấy Kim Tại Hưởng một chân đá vào lưng người lái xe điện.

Điền Chính Quốc nhìn thấy người kia lao cả người lẫn xe vào trong cái cống ở bên cạnh: "..."

Chỉ là một cống nước nhỏ, người kia chắc chắn sẽ không bị gì to tát, nhưng Điền Chính Quốc bị sự tàn nhẫn của Kim Tại Hưởng dọa sợ.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Kim Tại Hưởng vừa có thể kéo mình lại, sau đó lại đạp ngã người kia, cái này ... Mẹ nó sao thiết lập cứ sai sai vậy?!

Kim Tại Hưởng được miêu tả trong sách là một bông hoa cao lãnh và lạnh lùng, có thù tất báo cũng tùy chuyện, đối với chuyện của nguyên thân đúng là có thù bất báo, nhưng bây giờ Điền Chính Quốc cảm thấy, Kim Tại Hưởng không phải là bông hoa trắng xinh nào, mà là hoa ăn thịt người!

Lúc sắp đến trường, Điền Chính Quốc mới tỉnh lại, nhận ra Kim Tại Hưởng đang ôm vai mình, dù cũng hơi nghiêng về phía mình, trong lòng "lộp bộp" một tiếng, Điền Chính Quốc vờ đưa tay sờ sờ tóc, thuận lợi để Kim Tại Hưởng buông cậu ra.

Lúc Kim Tại Hưởng bỏ tay xuống, trong lòng Điền Chính Quốc cũng thở ra một hơi, lẩm nhẩm "tránh xa Kim Tại Hưởng" ba lần, hoàn toàn bỏ qua khoảnh khắc trái tim rộn ràng khi Kim Tại Hưởng dùng tư thế bảo vệ tuyệt đối kéo cậu vào lòng.

Lấy bất kì thứ gì so với tính mạng, thì tính mạng vẫn là quan trọng nhất. Huống hồ, Kim Tại Hưởng hẳn là rất ghét mình, mấy hành động kia chỉ là một con người sẽ vô thức làm ra thôi, có là Điền Chính Quốc hay không cũng vậy, hoàn toàn không liên quan.

Sau bao nhiêu vất vả, cuối cùng bọn họ cũng vào được khu dạy học, bởi vì trời mưa to, lại là buổi tối, trên đường không có mấy người, tối này còn có tiết tự học, Điền Chính Quốc chuẩn bị quay lại lớp học thu dọn đồ đạc.

Cậu xắn tay áo đã ướt nhẹp, đem tóc ướt vuốt ngược ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, cậu quay đầu sang hỏi Phác Trí Mẫn: "Đi lên lớp không?"

Phác Trí Mẫn: "Không cần, tôi... Vãi chưởng, trông ông thế này đẹp trai vãi Quốc Quốc à!"

Nó nói vô cùng khoa trương, khiến Kim Tại Hưởng đang gập dù cũng phải nhìn về phía Điền Chính Quốc, dừng lại mấy giây trên mặt cậu, sau đó lại như không có việc gì mà rời đi.

Điền Chính Quốc giả vờ như không thấy ánh mắt của Kim Tại Hưởng, quay sang nói chuyện với Phác Trí Mẫn.

Kim Tại Hưởng rũ mắt gập dù, hàng lông mi dài che đi đôi mắt lạnh lùng của anh.

Mặc dù đúng là Điền Chính Quốc rất đáng ghét, nhưng Kim Tại Hưởng không thể không thừa nhận, Điền Chính Quốc là kiểu mà anh thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com