Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15


Họ khinh bỉ chế nhạo Tiên Kiếm Môn và đám gia tộc môn phái không có liêm sỉ, chết đáng đời. Lại hết lời khen ngợi phong thái của vị Tán Tiên kia, có thể được quốc sư ra mặt, mời luận đạo là vinh hạnh không phải ai cũng có được. Rồi một thông tin chấn động hơn lan truyền ra, vị Tán Tiên kia chính là Chu thần y mấy ngày nay ngẫu nhiên chữa trị cho dân chúng trong thành, hôm qua còn giúp Trung Thành Quốc Công khỏi bệnh trở lại triều chính nữa. Dân trong thành càng chửi bọn Tiên Kiếm Môn nhiều hơn, đây là thần y đạo đức ngời ngời, bọn vô sỉ kia lại đòi vây công, chết rất xứng đáng. Vương cung, một cỗ xe lớn bốn ngựa kéo, hai bên có binh sĩ và thái giám đi theo đang tới trước Liên Hoa Am. Một nam tử mặc Hồng bào thêu Mãng long tứ trảo, khuôn mặt chính khí, râu mép quân tử, ánh mắt uy nghi sáng ngời bước xuống, đi vào bên trong. “ Sở Vương giá đáo.” Thái giám hô to, vị nam tử kia chính là Sở Vương Khương Lộc. Trong am có vài đạo cô trung niên bước ra hành lễ. “ Bình thân, Quốc sư ở đâu?” Sở Vương giọng trầm ấm hỏi. “ Bẩm Vương gia, quốc sư đang chờ ở chính điện.” Đạo cô già nhất nói, sau đó dẫn đường đi trước. Liên Hoa Am là một đạo quán của nữ tu, bên trong chỉ có các đạo cô sống, quân sĩ đứng bên ngoài chờ, chỉ có Sở Vương và viên thái giám thân cận đi theo vào. Chính điện, đàn hương nghi ngút, khói hương lượn lờ, trên bàn thờ lớn có tượng một nữ tử mặc đạo bào âm dương, cầm phất trần, đây là tổ sư của Liên Hoa Am. Quốc sư ngồi xếp bằng nhắm mắt trên bồ đoàn, trên bàn bày sẵn trà nóng, hương trầm thoang thoảng dễ chịu. Thấy Sở Vương vào, quốc sư cũng không đứng dậy, chỉ mở mắt khẽ gật đầu. Khương Lộc cũng đã quen, tự ngồi một xuống một bên bàn. “ Quốc sư, ta vừa nghe Nguyệt Nga báo tình huống tụ hội, người kia lai lịch ra sao? Có nguy cơ gì không?” hắn vào thẳng vấn đề, lúc nãy công chúa Khương Nguyệt Nga về cung bẩm báo mọi việc, nghe nói có tu sĩ tầng cấp Tán Tiên phụ cận địa bàn, Sở Vương lo lắng vội tới đây hỏi rõ. Quốc sư nhàn nhạt trả lời, “ Vương gia chớ lo, người kia theo tình báo là một tu tiên giả vân du tứ phương, chữa bệnh giúp đời, chỉ vô tình ở lại đây thôi, hơn nữa khí tức của hắn ta thấy chỉ là Tán Tiên sơ kì, không phải lo lắng.” “ A, hôm qua Trung Thành Quốc Công đột nhiên khỏi bệnh, hắn vào cung kể là do được thần y cứu chữa, chắc là vị đó rồi.” Sở Vương nhớ lại. “ Quốc sư dạo gần đây tu hành thế nào?” Khương Lộc dịu giọng, đầy quan tâm hỏi. “ Vẫn tốt, nếu không có chuyện gì thì Vương gia hãy về cung, bần đạo phải bế quan cảm ngộ.” Nàng giọng không cảm xúc, có ý trục khách. “ Được, ta đi, về đề nghị trước đó của ta, quốc sư hãy suy nghĩ nhé.” Khương Lộc nhìn nữ quốc sư, ánh mắt loé lên dục vọng chiếm hữu, nhưng vội quay đi sợ bị phát hiện. Khi Sở Vương đã đi khuất, Quốc sư mới nhẹ nhàng thở ra, đứng lên trở về phòng. Nàng cởi bỏ đạo bào bên ngoài, mặc áo vải trắng và quần dài mỏng, tóc xoã ra ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhắm mắt cố trấn định tâm thần, chốc lát, mặt nàng đỏ ửng, môi miệng khô khan, mồ hôi túa ra ướt nhẹp như tắm, trong cơ thể nàng như có lò lửa thiêu đốt. Cứ thế nàng ngồi yên chịu trận một canh giờ thì mới dứt. “ Ài, không biết còn chịu đựng được bao lâu.” Quốc sư thở dài thầm nói. Buổi chiều, Chu Cương Liệt đang cùng Mạt Ly xem qua danh sách thiên kiêu xuất hiện trong đại hội lần này, buổi sáng đã có người tổng hợp lại. Tiếng gõ cửa vang lên, Mạt Ly nhanh nhảu chạy đến mở cửa, là ông chủ Kim Tiền Lâu. “ Có chuyện gì sao ông chủ?” Chu Cương Liệt ngó qua hỏi. “ Đại tiên, có người trong cung muốn gặp ngài.” “ Được rồi, ta sẽ xuống ngay.” Hắn đứng dậy đi ra ngoài. Dưới sảnh, Khuơng Nguyệt Nga ngồi chờ, thấy hắn bước xuống vội chắp tay chào, “ Vãn bối ra mắt tiền bối.” “ Công chúa chớ đa lễ, không biết cần gặp ta có chuyện gì?” Chu Cương Liệt khiêm nhường chắp tay. “ A, là phụ vương sai tiểu nữ đến, ngài ấy có chuẩn bị ít lễ vật để tạ ơn tiền bối đã cứu chữa cho Võ quốc công, xin tiền bối không chê.” Nàng cười tươi phất tay, quân sĩ mang lên ba chiếc rương, đựng đầy vàng bạc. “Xin cảm ơn tấm lòng của Sở Vương, quà này ta xin nhận vậy”, hắn cười hiền lành. Nguyệt Nga rất vui vẻ, nàng chỉ sợ tiền bối này không chịu nhận quà. “ Lúc sáng nhìn thấy phong thái ngút trời của tiền bối, tiểu nữ thật hâm mộ, muốn một ngày được như ngài, đủ mạnh để vân du tứ phương cứu giúp người dân.” Nguyệt Nga ánh mắt đầy ánh sao. “ Công chúa tầm tuổi này mà tu vi đã là Nguyên Anh, lại có một sư phụ tốt như quốc sư, chuyện trở thành cường giả sau này không khó.” Chu Cương Liệt trả lời. “ Nhưng còn phải đợi rất lâu, rất lâu, tiểu nữ chỉ muốn bản thân nhanh lớn mạnh, có thể làm chủ cuộc đời mình, ít nhất là không bị gả đi.” Nàng rầu rầu cúi đầu. “ Công chúa có tâm sự gì sao?” Hắn dò hỏi. “ Không dám dấu tiền bối, tiểu nữ đã đánh cược với phụ vương, tham gia đại hội võ đạo lần này, nếu đạt thành tích cao thì sẽ tự làm chủ cuộc đời mình, nhưng nếu thất bại, phải đồng ý cưới phu quân mà phụ vương chọn lựa. Ta mới không muốn lấy chồng, ta muốn tiếp tục theo sư phụ tu luyện, nhưng sư phụ cũng không quan tâm ta, muốn hợp tác với phụ vương đẩy ta đi.” Nàng uất ức kể lễ. “ Chắc phải có lý do gì đó khiến Sở Vương muốn gả công chúa.” “ Lý do gì? Chẳng phải là....” Nàng chợt phát hiện bản thân nói hơi lớn, vội thì thầm nhỏ lại, “ Là do phụ vương mê đắm quốc sư, muốn gả ta phứt đi để khỏi làm kì đà cản mũi ông ấy.” Nàng giọng đầy giận dỗi. “ Quốc sư kia tu vi thông thiên, thọ mệnh rất cao, sao Sở Vương lại có ý định đó được?” Chu Cương Liệt thắc mắc. “ Là do sự phụ rất đẹp mà.” Nguyệt Nga trả lời. Nói chuyện với nhau một hồi, Công chúa Nguyệt Nga từ biệt ra về. Chu Cương Liệt về phòng kéo Mạt Ly ra tắm rửa, con bé bắt đầu quen việc bị chủ nhân nhìn mình khoả thân, không thèm che đậy trần truồng long nhong trong phòng. Sáng sớm hôm sau, thị nữ Tiểu Nhu tới tìm, đưa cho Chu Cương Liệt một phong thư mời, Võ quốc công muốn mở tiệc ăn mừng mình khỏi bệnh, sẵn tiện khoản đãi Chu thần y. “ Tiệc sao, chà chà, đưa vợ ông làm món chính cho ta là được rồi.” Hắn nghĩ thầm, trở về phòng chờ chiều đi dự tiệc, vừa bước tới cửa phòng đã có một giọng nói kéo hắn lại. “ Tiền bối xin dừng bước.” Chu Cương Liệt quay lại, là Hi Nguyệt Tiên Tử dung nhan kiều diễm thanh lãnh. “ A là Hi Nguyệt Tiên Tử sao?” Hắn ngớ người, nàng này cả ngày lạnh nhạt, sao lại bỗng nhiên bắt chuyện với hắn. “ Xin tiền bối đừng gọi tiên tử, sẽ làm vãn bối xấu hổ, so với ngài, tiểu nữ không xứng được gọi là tiên đâu.” Nàng khiêm nhường trả lời. “ Vậy, Hi Nguyệt tìm ta có chuyện gì?” Hắn gọi thân mật. “ Tiểu nữ... Muốn bái tiền bối làm sư phụ.” Nàng hơi ngập ngừng nói. Chu Cương Liệt bất ngờ, hỏi lại, “ Sao cơ, Hi Nguyệt hãy nói rõ ràng hơn đi.” “ Hôm qua nhìn phong thái đỉnh đạc của tiền bối, khiến tiểu nữ ao ước vô cùng, tiểu nữ muốn ngày nào đó cũng sẽ hùng mạnh như ngài, thẳng tay chém giết tất cả địch nhân.” Ánh mắt nàng đầy quyết tâm, ẩn hiện ngọn lửa thù hận. “ Ta nghe nói Hi Nguyệt là người của Tuyết Lạc Cung, chẳng phải đã có sư phụ rồi sao? Sao lại muốn bái ta làm thầy?” “ Không dám giấu tiền bối, tiểu nữ từ nhỏ là trẻ mồ côi, được Tuyết Lạc Cung nhìn trúng, giúp ta bước lên con đường tu luyện, mấy năm trước, sư phụ ta, cũng là Tuyết Lạc cung chủ bị kẻ thù vây giết, thân tử đạo tiêu, Tuyết Lạc Cung cũng mất đi chỗ dựa, ẩn cư lánh đời, ta muốn báo thù cho sư phụ, nhưng tu vi quá yếu, chỉ có thể ẩn nhẫn tu luyện.” “ Thứ tiểu nữ thiếu chính là một vị sư phụ hướng dẫn, tiểu nữ muốn đạt hạng đầu đại hội để bái làm đệ tử quốc sư, nhưng lại không đủ tự tin sau khi nhìn thấy các thiên kiêu khác, lúc này tiền bối xuất hiện, đã dâng lên niềm hi vọng cho tiểu nữ, chỉ cần có thực lực như tiền bối, tiểu nữ có thể báo thù cho sư phụ, gầy dựng lại Tuyết Lạc Cung.” Giọng nàng dần không còn lạnh lùng nữa, hết sức xúc động kể lại. “ Ài, thật là cô nương số khổ. Nhưng ta là kẻ vân du tứ hải, không có nơi ở cố định, sao có thể làm sư phụ của Hi Nguyệt được.” Chu Cương Liệt giả vờ từ chối. “ Chỉ cần tiền bối thu nhận, ngài đi đâu tiểu nữ sẽ theo đó, chỉ cần một ngày trả thù cho sư phụ, tiểu nữ khổ cực bao nhiêu cũng chịu.” Hi Nguyệt ánh mắt đầy quyết tâm, tha thiết nhìn hắn. “ Ài, thôi được, bổn toạ nhận nàng làm đệ tử.” Chu Cương Liệt gật đầu đồng ý. “ Đệ tử Tiêu Hi Nguyệt, ra mắt sư phụ.” Nàng mừng rỡ vội quỳ vái đúng lễ tiết. “ Được, đệ tử ngoan, vừa ra mắt cũng phải có quà chứ.” Hắn vung tay lấy ra nửa trái Dương căn quả, hắn đã cẩn thận chọn phần quả ít giống dương vật nhất, đưa cho nàng. “ Đây là tiên quả có công dụng rất lớn trong tu hành, còn có thể giúp con tăng gấp đôi tuổi thọ, hãy dùng nó, rồi về phòng nghỉ ngơi, mai ta sẽ tiến hành dạy dỗ.” “ Đa tạ sư phụ.” Hi Nguyệt hai tay cầm tiên quả, cúi đầu vui mừng chạy về phòng. “ Nàng này không lạnh lùng như vẻ bề ngoài nhà.” Hắn nhìn theo bóng lưng nàng. Yêu Dục ngồi hóng chuyện, “ Chắc là phải trải qua biến cố lớn, không còn người hộ đạo khiến nàng ta phải dựng lên cái vỏ bọc tiên tử lạnh lùng cao ngạo để bảo vệ mình.” “ Đệ tử sao? Ta sẽ hảo hảo dạy dỗ con thật tốt, hê hê.” Hắn cười dâm trở vào phòng. Chương 85: Ngoại tình Chiều đến, một cỗ xe ngựa chờ sẵn bên ngoài Kim Tiền Lâu, Chu Cương Liệt dẫn theo Mạt Ly bước lên, xe băng băng đi về nội thành. Phủ Trung Thành quốc công hôm nay khá rộn ràng, ngựa xe tấp nập, khách tới rất đông, Võ quốc công cho mời rất nhiều quan viên thân thiết, đa số trong đó là quan võ, hôm trước đã thiết yến trong vương cung rồi nên hôm nay Sở Vương chỉ sai người đưa quà đến. Xe ngựa dừng lại, Chu Cương Liệt bước ra, lập tức có hạ nhân chờ sẵn dẫn hắn đi vào. Bên trong sân chính đặt mấy dãy bàn, đa số đều có người ngồi, Võ Kiến Bàn cùng phu nhân Trương Bạch Lan cười tươi qua lại tiếp khách, nhiều quan lại dẫn theo vợ đến, đều tụ tập ở bên cạnh vị Quốc công phu nhân ngực to kia. Thấy Chu Cương Liệt bước vào, quốc công niềm nở đi lên, chắp tay cúi đầu chào. “ Được Chu đại tiên ghé qua hàn xá, rồng đến nhà tôm nha, haha.” Quả là võ tướng, ăn nói hết sức hào sảng. “ Không dám, quốc công khỏe mạnh sinh long hoạt hổ như này là ta cảm thấy vui rồi.” Chu Cương Liệt cũng hào khí đáp lại. Chu Cương Liệt được sắp xếp ngồi ngang với Võ quốc công, các vị khách ở đây khi nghe nói đây là vị thần y đã chữa khỏi bệnh cho quốc công, ngoài ra còn là một vị tu tiên giả cảnh giới cao như quốc sư của họ, ai nấy đều tiến lên chào hỏi, cung kính có thừa. “ Trông Chu đại tiên tướng mạo không khác gì dân nhà võ chúng ta nha, bình thường toàn thấy mấy tên tu tiên tỏ ra thanh cao, tiên phong đạo cốt, nào có ai như Chu đại tiên đây. “ Võ quốc công hào sảng nói chuyện. “ Quốc công quá khen, ta gặp được toàn là những kẻ ỷ mình tu tiên mắt cao hơn đầu không coi phàm nhân ra gì, thuận tay làm thịt vài tên cảnh cáo, ta không có gò bó bởi đạo đức hay thương hại, ngược lại đối với phàm nhân ta rất cảm thông, bởi vậy ta mới là đại phu chữa bệnh đây.” Chu Cương Liệt cùng quốc công nói chuyện rất hợp nhau, tuy hắn đóng vai thần y nhưng phong cách lại y hệt võ phu. Trương Bạch Lan ở bên cạnh tiếp đãi các vị phu nhân, thi thoảng lại đưa mắt len lén nhìn thân ảnh cao lớn đó, nàng bỗng chốc lại nhớ đến những suy nghĩ trong đầu, về nụ hôn ngọt ngào mà hắn trao... Hai hôm nay nghe sự tích của hắn, thì ra Chu đại phu lại là bậc thần tiên như vậy, nàng hâm mộ hết sức. “ Ta có thể cho nàng thứ mà Võ Kiến Bàn không thể cho, làm tình nhân của ta.” Giọng nói bá đạo văng vẳng bên tai, nàng không hề nhớ hắn đã từng nói như thế, nhưng mỗi khi nghĩ đến, suối nước dưới háng nàng lại rỉ ra. Yến tiệc vui vẻ diễn ra tới tận đêm, Mạt Ly ăn đến no tròn quay cái bụng nhỏ. Khách nhân dần ra về, Chu Cương Liệt cũng ôm cô nàng lên xe ngựa về Kim Tiền Lâu. Đặt Mạt Ly ăn no ngủ khò khò lên giường, hắn yên lặng tắt đèn rồi đi ra ngoài, biến mất trong đêm tối. Phủ Quốc Công, khách khứa đã về hết, đám hạ nhân đang tất bật dọn dẹp, Võ Kiến Bàn uống nhiều đến độ say mèm, được dìu về giường, nằm ngáy ro ro. Trương Bạch Lan cho người hầu lui hết, tự mình chăm phu quân. Nhìn người đàn ông già cỗi, người đầy mùi rượu ngủ say như chết, Bạch Lan vô thức cảm thấy tủi thân, lại nhớ về bóng hình người đàn ông đó, nhớ tới nụ hôn nồng cháy đó, nàng mắt buồn ủ rũ. “ Ai làm cho nàng buồn? Ai khiến nước mắt nàng tuôn rơi?” Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng. Bạch Lan hốt hoảng, chùi đi nước mắt, quay lại, nhìn thấy thân ảnh mà nàng đang nghĩ tới, hắn đang đứng mỉm cười nhìn nàng. “ Chu... Chu đại tiên, ngài ... sao ngài lại ở đây?” Bạch Lan cố trấn tĩnh lắp bắp hỏi. Đây là hậu viện phủ Quốc Công nha, sao người này lại đột ngột đến. “ Ta đã nói rồi... khi nàng cảm thấy thất vọng về người chồng của mình, ta sẽ ở bên an ủi nàng, nàng cần một người đàn ông để dựa dẫm, chứ không phải một lão già liệt dương.” Hắn ôn tồn nhìn thẳng vào mắt nàng nói. “ Chu đại tiên xin hãy tự trọng, ta là gái đã có chồng, mời người rời đi đi.” Bạch Lan quay mặt đi, cố nói cứng. “ Nàng thật sự nỡ sao? Nỡ để ta đi sao? Hãy sống thật với lương tâm của nàng đi, đừng dối lòng nữa.” Chu Cương Liệt tiến lên, giữ vai nàng. Bạch Lan hốt hoảng nhìn Võ quốc công, ông ta vẫn ngủ say, người hầu bên ngoài cũng không nghe thấy. “ Chu đại tiên, nơi này là phòng của quốc công, ngài mau rời đi.” “ Nàng yên tâm, ta đã làm phép, không ai nghe thấy chúng ta nói gì đâu, cũng không ai thấy ta ở đây cả.” Hắn trấn an nàng. Bạch Lan khẽ thở phào, Chu Cương Liệt lại tiến thêm một bước, ôm lấy eo của nàng, nắm lấy bàn tay, miệng kề sát tai nàng thỏ thẻ. “ Nàng có yêu ta không? Hãy sống thật với lòng mình, với thực lực của ta sẽ dễ dàng để hai chúng ta ở bên nhau mà không ai biết được.” “ Hơn mười năm qua, nàng cô đơn gối chiếc, quốc công đã không làm tròn bổn phận người chồng, nàng cần gì phải chung thủy với hắn.” “ Đến với ta, làm nhân tình của ta, nàng vẫn sẽ là quốc công phu nhân cao quý, nhưng ta sẽ cho nàng hưởng thụ cảm giác của một người đàn bà thực sự, nàng cần nam nhân yêu thương âu yếm.” Hắn vừa nói, vừa dùng sắc dục bổn nguyên lặng lẽ tác động cảm xúc, Bạch Lan nghe những lời nói đó, càng ngày càng buông bỏ chống cự. Cuối cùng, ánh mắt nàng triệt để thay đổi, nàng chính thức vứt bỏ cái gì là luân thường đạo lý, tiết hạnh, đạo đức, nàng phải sống vì dục vọng bản thân. Bạch Lan chủ động bá cổ hắn, mặc kệ tên chồng già chết bầm ngủ ngáy sát bên, dâng lên môi thơm. Chu Cương Liệt cũng chiều theo nàng, ngậm lấy đôi môi dày đỏ mọng, thè lưỡi ra, thò vào miệng nàng, hai người trao cho nhau hương tân ngọc dịch, lưỡi giao hoà quấn quýt. Khi đã hết hơi mới buông nhau ra, Bạch Lan ánh mắt đầy mê ly, thở hổn hển. Chu Cương Liệt đặt nàng lên bàn, môi rê tới hôn khắp gương mặt, cổ, cắn vào vành tai, hắn thò tay kéo thắt lưng nàng ra, rồi điêu luyện cởi từng mảnh vải. “ Thiếp yêu chàng, thiếp muốn chàng, mặc kệ mọi thứ, thiếp sẽ dâng hiến cho chàng hết.” Bạch Lan hổn hển nói. Lúc này, váy áo của nàng đã bị cởi sạch, chỉ còn áo yếm và quần lót. Chu Cương Liệt ngắm nhìn kiệt tác đồ sộ trước mặt, cặp vú to hơn cả hắn thấy bên ngoài, cái yếm khốn khổ không thể che hết, hai bầu ngực lòi ra hai bên, hắn rút dây áo yếm, cặp ngực chính thức lộ ra. Hai khối thịt ít nhất cũng phải hơn chục cân, trắng hồng, tuy to như hai trái dưa hấu cỡ đại nhưng vẫn nghênh ngang nhỏng lên chứ không hề xệ xuống. Cái khe vú sâu như đáy cốc khiến người ta muốn đắm chìm vào. Đặc biệt núm vú và quầng vú nàng cũng rất to, màu hồng sậm. “ Vú nàng to quá, ta thích lắm.” Hắn dụi đầu vào ngực Bạch Lan, muốn tắt thở trong cái gối thịt vừa mềm vừa nẩy này. Bạch Lan cũng âu yếm nhìn hắn, Chu Cương Liệt nắm lấy núm vú của nàng vân vê. Nó lập tức săn cứng lên, hắn chưa từng thấy núm vú nào vừa to vừa dài đến vậy, nói không ngoa những nữ nhân khác chỉ cần hai ba ngón tay là có thể nắm lấy núm vú mà se, nhưng đầu ti của Bạch Lan hắn phải dùng cả bàn tay nắm lấy. Hắn âm thầm kích thích, từ đầu vú, dòng sữa trắng đục phun ra, nó nhiều đến độ y hệt người ta vắt sữa bò. Chu Cương Liệt ngậm lấy núm vú, đầy cả miệng hắn, uống ừng ực từng ngụm sữa. “ Á... Sao lại chảy sữa... chàng kì quá... đừng uống... ư nhột quá... sướng quá...” Bạch Lan tái tê, phê lòi khi được xoa bóp cặp dưa hấu. Hai tay Chu Cương Liệt nắm lấy hai núm kéo ra, cặp vú tưng tưng nảy lên, bị hắn trêu đùa trong tay. Hắn để nàng nằm dưới đất, nhanh lẹ cởi quần áo ra, Bạch Lan si mê nhìn thân hình vạm vỡ đầy mùi đàn ông của hắn, khi con cặc khủng bố được giải thoát, nó đã nhịn mấy ngày nay, cương lên cứng ngắc. Phu nhân quốc công mắt mở to nhìn cái khúc thịt trước mặt, trời ơi nó to quá, so với phu quân nàng thì phải lớn gấp mấy lần. Chu Cương Liệt ngồi lên người nàng, nắm lấy hai vú, đưa con cặc vào giữa khe ngực, Bạch Lan hiểu ý, hai tay ép cặp vú lại, kẹp lấy dương vật sau đó đưa đẩy lên xuống, đầu cặc lộ ra bên trên, nàng thèm thuồng le lưỡi ra liếm láp rồi ngậm đầu khấc vào trong miệng. Hắn sướng tê tái, đó giờ chưa đụ cặp vú nào chất lượng như vậy, hắn hẩy mông nhấp vào ngực nàng, đầu cặc ra vào miệng nàng. Lát sau, chịu không nổi, Chu Cương Liệt gồng mình bắn xối xả ra, tinh trùng nhiều đến độ tưới khắp mặt Bạch Lan, tưới cả lên đôi vú. “ Ối chao, chàng ra nhiều quá, ư, vị tinh trùng của chàng ngon lắm.” Bạch Lan làm điệu bộ dâm đãng, quệt lấy tinh trùng trên mặt bỏ vào miệng ăn. Nhìn thấy cảnh tượng đầy kích thích đấy, Chu Cương Liệt lại một lần nữa dựng cờ. “ Quốc công phu nhân, đồ dâm đãng, hôm nay ta phải chơi nàng đến khi nào nàng ngất xỉu thì thôi.” “ Đến đây đi, đến đụ thiếp đi, hôm nay thiếp phải ngoại tình.” Bạch Lan bất chấp la lên. Chương 86: Trồng cây Chu Cương Liệt bế lấy Bạch Lan, để nàng ngồi lên trên bàn làm việc của Võ Kiến Bàn, rồi thuận tay cởi nốt cái quần lót. Quốc công phu nhân cũng phối hợp, chân mở rộng cho tình lang của mình nhìn cho rõ. Thân hình nảy nở đầy đặn, cặp mông thịt núc ních, phía trước là cái âm hộ thần thánh, mu lồn nàng cực kỳ rậm lông, đám lông xoăn vừa dài vừa dày phủ kín gò mu cao, chạy dọc hai bên mép ra tuốt sau lỗ đít. Khu rừng rậm hoàn toàn che khuất đi môi dọc và lỗ lồn. Đàn bà mà lông lồn càng rậm chứng tỏ càng dâm, vậy mà nàng phải chịu cảnh hơn chục năm không có đàn ông. Chu Cương Liệt lấy tay vén đám lông mu ra, lúc này cái âm đạo mới bại lộ. Mép lồn đỏ au, cái hột le sớm căng cứng lên chìa ra vì nứng, bên dưới là cái lỗ thịt e ấp. Hắn không ngần ngại vùi đầu vào háng nàng, nghịch ngợm đám lông lồn của nàng, bứt mấy cọng làm nàng la oai oái. Lưỡi hắn rà xuống, quét dọc mép lồn, rồi tách nó ra, răng hắn day day hột le, Bạch Lan chống hai tay ra sau, ưỡn hông lên, nước dâm của nàng túa ra. Chu Cương Liệt dùng hai ngón tay thò vào lỗ lồn nàng, sau đó vừa nhanh vừa mạnh móc lấy nó cật lực, ngón tay thô dài chạm vào điểm G của nàng. Bạch Lan chưa bao giờ trải nghiệm sự sung sướng đến điên cuồng như vậy, nàng rú lên , bên dưới nước lồn nàng phun tung toé ra ngoài theo từng cú móc của hắn. “ Á... ối a... thiếp sướng, thiếp ra... aaaa... chàng làm thiếp sướng quá...” Chỉ với ngón tay, Chu Cương Liệt đã làm nàng cao trào hai lần, dưới háng ướt chèm nhẹp, lông lồn bết lại. Hắn chồm người lên, rê quy đầu tới trước cửa mình của Bạch Lan, nàng nhìn hắn say đắm, tay vạch nhẹ hai mép môi ra. “ Đâm vào đi chàng, thiếp cho chàng hết, địt vào cái lồn thiếp, cho thiếp cảm nhận thú vui của người đàn bà đi.” Hắn kề môi tới nút lấy lưỡi nàng, hai tay vẫn miệt mài bóp cặp vú chảy sữa. Quy đầu vào đúng vị trí, hắn hẩy hông thật mạnh. “ Ót.” Dương vật một đường đâm sâu tới tận cùng. Nước dâm của nàng bôi trơn khiến nó dễ dàng xâm nhập. “ Hừ... ôi chao... nó lớn thật đó... cặc chàng vừa to vừa dài... thiếp cảm nhận nó vào tận tử cung thiếp rồi.” Bạch Lan nhìn bên dưới hai người kết hợp, hạnh phúc với cùng. Tuy nàng là gái đã có chồng hai con, nhưng bình thường bảo dưỡng cơ thể cực tốt, lại vừa ăn dương căn quả, lồn nàng khít không khác gì gái xuân. Chu Cương Liệt kéo cặc ra tới khi chỉ còn mỗi đầu rùa, rồi mạnh mẽ đâm vào lại, cứ thế hắn dập liên tục, dần dần nhanh lên. “ Hừ, địt chết nàng, con kĩ nữ dâm đãng, có chồng rồi mà còn nứng lồn dâng lên cho trai chơi.” “ Á ôi... thiếp sướng quá... lần đầu tiên... thiếp thấy sướng như vậy... Cặc chàng to dài quá... mạnh lên đi, thô bạo địt cái lồn dâm tiện đang ngoại tình này đi, đúng vậy, thiếp là con đàn bà hư hỏng mất nết, đi ngoại tình ngay bên cạnh phu quân, tới đi, địt tung lồn con đĩ như thiếp đi.” Bạch Lan đê mê, thốt ra những lời đầy kích dục. Hắn cũng chiều lòng nàng, tăng dần nhịp dập. Đến cuối, hắn đụ nàng tốc độ như máy khâu, mỗi lần đều chạm tới hoa huyệt của nàng, Bạch Lan sướng đến chảy nước mắt, nước lồn liên tục trào ra theo mỗi lần rút cặc. Lát sau, Bạch Lan đã lên đỉnh ba lần, Chu Cương Liệt mới thất thủ, hắn ghì sát hông vào sâu bên trong, quy đầu chen vách tử cung đâm thấu tận cùng rồi tinh mang mở rộng, hắn bắn tinh thẳng vào tử cung nàng. “ Trời ơi, nhiều quá... nóng quá... chàng bắn ngập lồn thiếp mất... thiếp sẽ có bầu luôn mất.” Bạch Lan mắt trợn trắng dã tê tái. Bên giường, quốc công vẫn không hay biết vợ mình bị người ta địt tung lồn, ngủ ngáy o o. Chu Cương Liệt bế lấy quốc công phu nhân đến cạnh giường, dạng chân nàng ra thật rộng, cái lồn rậm lông bại lộ hoàn toàn, từ trong lỗ thịt có tinh trùng chảy ra. “ Phu quân... mau nhìn đi... thiếp đang ngoại tình nè... chàng là đồ liệt dương vô dụng... Cả ngày cắm đầu vào triều chính không quan tâm thiếp... Thiếp nứng lồn hơn chục năm nay, chàng không ăn thì thiếp sẽ cho người khác ăn. Coi đi, người ta cặc vừa dài vừa to, địt thiếp sướng đến chết ngất, còn bắn tinh nhiều như vậy, thiếp sẽ trở thành người tình của chàng ấy, đội nón xanh cho chàng, đồ chồng vô dụng.” Bạch Lan tuông hết những lời uất ức tận đáy lòng ra, giọng điệu hết sức dâm dục. Ở ngay trước mặt quốc công, Chu Cương Liệt lại đè nàng ra địt một trận, nước dâm nàng nhiều như thác đổ, có mấy lần phun lên cả mặt Võ Kiến Bàn đang ngủ, hắn vẫn không hay biết. Hai người trong phòng địt nhau đủ tư thế, nàng chổng mông lên để hắn khai phá lỗ đít, bò như chó trên mặt sàn, rồi lại nằm lên giường kế quốc công cho hắn địt. Chưa thoả mãn, Chu Cương Liệt đẩy cửa kéo nàng ra ngoài. Bạch Lan hết sức hoảng sợ khi phía ngoài đám hạ nhân vẫn đang tất bật dọn dẹp bữa tiệc, nhưng không ai chú ý đến hai con người trần truồng này. Hắn một đường vừa địt vừa bế nàng đi khắp phủ quốc công. Nước lồn nàng nhiễu nhão ướt dọc đường đi. Đến trước đại sảnh, hắn điên cuồng dập, phu nhân quốc công bị người tình chơi ngay trước mặt toàn bộ kẻ làm trong phủ, nàng vừa kích thích vừa sợ hãi, dâm thủy theo nàng ra phun như thác, tên người hầu vừa lau xong bỗng thấy vẫn còn một bãi nước, lại tiếp tục lắc đầu lau tiếp. Dưới bếp, đám thị nữ đang tận dụng đồ ăn còn sót lại cho mọi người cùng ăn, Chu Cương Liệt ẳm Bạch Lan lên, để nàng phun nước lồn lẫn tinh dịch vào nồi thức ăn, cho đám hạ nhân thưởng thức. Hai người cứ thế đụ nhau tới khi Bạch Lan yểu xìu vô lực, nằm giật giật. Chu Cương Liệt như nhớ tới cái gì. Hắn ôm nàng tới mảnh đất sau vườn, phủ của quốc công rất lớn, có cả mảng đất trồng đủ loại cây. Hắn lấy Túi không gian ra, từ vườn bốc lên một mảng đất tươi tốt đưa vào trong túi, sau đó hắn lấy ba hạt giống Dương căn thụ ra. Theo đúng quy trình, ngâm ủ nó, rồi lại đè Bạch Lan ra địt một trận, khi lồn nàng đã chứa đầy hỗn hợp tinh trùng và nước dâm, hắn nhét cả ba hạt giống vào trong để ngâm. “ Á... chàng đang làm gì... cái gì trong lồn thiếp vậy?” Bạch Lan cảm giác có dị vật trong âm đạo. “ Ta phải trồng thêm tiên quả, cần nhờ cái lồn dâm của phu nhân để ủ hạt, haha.” Hắn vỗ mông nàng cái bép, tay vẫn si mê nhào nặn cặp vú bự. Lát sau, khi hạt giống đã nảy mầm, hắn vội lấy ra, trồng xuống đất bên trong túi không gian, số đất hắn lấy trong vườn chỉ đủ trồng ba cây. Vì để không lãng phí, hắn điều động hấp lực thu hết số tinh trùng và dâm thủy vươn vãi khắp phủ về tay, rồi tưới lên chỗ ba hạt mầm. Chúng hấp thụ được vật bổ, lập tức phát triển lên. Kế đó hai người lại đè nhau ra địt tới gần sáng, tất cả tinh dịch và dâm thủy đều tưới vào trong túi bách bảo, ba cái cây trong một đêm cao tới gần đầu gối. Để quốc công phu nhân đang mệt lã nằm lại bên cạnh phu quân của mình, hắn rời phủ trở về Kim Tiền Lâu. Trong phòng, Mạt Ly vẫn ngủ khò khò, hắn sau một đêm miệt mài cũng buồn ngủ vô cùng, ôm lấy con bé rồi chìm sâu vào mộng đẹp. Chương 87: Chia rẽ Uyên Ương Sáng sớm, Chu Cương Liệt vừa mở cửa phòng đã thấy Hi Nguyệt chắp tay đứng yên chờ đợi. Nàng vẫn phong cách ăn mặc đó, áo váy trắng tinh, tóc xoã dài chạm mông, khăn lụa che mặt, ánh mắt thanh lãnh, cự người ngoài ngàn dặm. “ Đệ tử vấn an sư phụ.” Nàng khẽ cúi chào hắn. “ Sao không gõ cửa, tiên quả hôm qua ta cho sử dụng thế nào?” Chu Cương Liệt nhìn nàng. “ Cảm tạ sư phụ ban cho thần vật, quả đó không chỉ giúp tu vi của con tăng lên, mà còn có công dụng dưỡng nhan, tăng thọ, bài trừ tạp chất trong quá trình tu luyện, con đã được lợi rất lớn.” Nàng hơi khuỵu gối cảm tạ. “ Con thích là tốt, vào phòng đi.” Hắn quay người vào trong. Hi Nguyệt vâng lời, theo hắn đi vào, nàng quan sát căn phòng sang trọng một lượt, rồi nhìn lên giường. Mạt Ly vẫn ngủ nướng, dáng nằm thì xấu, thắt lưng cởi ra, áo váy lộn xộn, thậm chí vạt áo còn bung ra lộ cả cái yếm bên trong, cơ mà con nhóc này không có ngực, lép xẹp nên không có gì để coi. Hi Nguyệt hơi khựng người lại, rồi khẽ lui về sau, ánh mắt nhìn sư phụ đầy đánh giá. Chu Cương Liệt thấy biểu hiện của nàng, vội đi tới lay Mạt Ly dậy. “ Chủ nhân, trời sáng rồi sao?” cô gái nhỏ ngái ngủ ngồi dậy, thấy giữa phòng có một tỷ tỷ xinh đẹp như tiên đang đứng, nàng vội đứng dậy chỉnh trang lại quần áo. “ Đây là Mạt Ly, người hầu của ta.” Chu Cương Liệt kể sơ về lai lịch của Mạt Ly cho Hi Nguyệt nghe. Thấy cô bé này cũng là trẻ mồ côi giống mình, lại còn khổ sở như vậy, nàng hết sức đồng cảm. Mạt Ly lại sử dụng chiêu trò giả bộ đáng yêu, ôm lấy Hi Nguyệt làm nũng. “ Tỷ tỷ thật xinh đẹp, tỷ là đệ tử của chủ nhân sao?” Hi Nguyệt xoa đầu nàng, ánh mắt lạnh lẽo cũng hơi dịu lại. “ Phải, kể từ nay chúng ta sẽ cùng theo sư phụ.” Ba người cùng xuống đại sảnh ăn sáng, lúc này Hi Nguyệt mới bỏ tấm khăn lụa ra. Chu Cương Liệt nhìn trân trối, nàng này đẹp một cách hoàn mỹ, bờ môi hồng căng mọng, nhìn chỉ muốn cắn một cái. “ Hi Nguyệt con xinh đẹp như vậy sao lại phải che mặt?” hắn tò mò hỏi. “ Con không muốn bị chú ý, lúc trước khi sư phụ vừa bị hại, chính nhan sắc này của con đã khiến nhiều người rình mò, con phải che đi.” Hi Nguyệt cúi mặt nói. “ Từ giờ có vi sư bảo vệ con, không cần phải che dấu nữa, dù kẻ thù có tìm đến ta cũng sẽ giúp con xử lý, cứ an tâm mà tu luyện. Đệ tử của ta xinh đẹp như vậy vì sao phải che giấu.” Chu Cương Liệt giọng cảm khái nói. Hi Nguyệt mặt hơi hồng lên xấu hổ, nhưng nội tâm nàng rất ấm áp, lâu rồi nàng không được có cảm giác được bảo vệ, luôn cảnh giác nguy cơ, hiện nay có sư phụ mạnh mẽ như vậy, nàng sinh ra tâm lý dựa dẫm. “ Tuân lệnh sư phụ.” Nàng cất cái khăn lụa đi. Trong đại sảnh như sáng lên một phần, khách nhân ăn uống đều si mê nhìn nhan sắc của vị mĩ nhân kia. “ Ra ngoài thành, ta muốn xem chiến lực chân thật của con.” Hắn ăn xong đứng dậy đi bộ ra. “ Vâng sư phụ.” Trên đường, nhan sắc của nàng khiến cả một khu phố náo loạn, các nam tử lé mắt mà nhìn, các tu sĩ lần đầu thấy rõ dung nhan của Hi Nguyệt Tiên Tử cũng xuýt xoa không ngớt. Hi Nguyệt mặt vẫn lạnh lùng không biểu cảm, đi theo sau Chu Cương Liệt. “ Đó không phải vị tiền bối đã giết Triệu Hãn và Triệu Đồ Tô ư? Sao Hi Nguyệt Tiên Tử lại đi theo ông ấy?” các tu sĩ bàn luận thắc mắc. Vì đã lộ tu vi Tán Tiên, Chu Cương Liệt cũng không cần giấu giếm, vừa ra khỏi cổng thành hắn đã phất tay, một đám mây ngũ sắc xuất hiện nâng hắn cùng Hi Nguyệt và Mạt Ly bay đi. Mạt Ly ôm lấy chân hắn, Hi Nguyệt lần đầu được bay mà không cần phi kiếm, nàng rất thích thú, nhưng vẫn giữ nét mặt tự nhiên không biểu hiện. Tới một đồng cỏ vắng vẻ, Chu Cương Liệt hạ xuống. Để Mạt Ly tự chạy chơi, hắn quay lại khoanh tay nhìn Hi Nguyệt. “ Được rồi, dùng tất cả tu vi của con đánh ta đi, xem chiến lực của con như thế nào, không được nương tay.” “ Dạ vâng, thưa sư phụ.” Hi Nguyệt vâng lời, nét mặt trở lại lạnh lùng, ánh mắt vô cảm, nàng bộc phát toàn lực tu vi Nguyên Anh trung kì của mình. Nhiệt độ bỗng như hạ xuống, xung quanh lạnh hơn, phía sau lưng nàng, từng cây cột băng nhọn hoắt lạnh lẽo xuất hiện, càng ngày càng dày đặc, rồi theo nàng vung tay đồng loạt đâm về phía Chu Cương Liệt. Hắn không gạt đòn, dùng cả cơ thể đón đỡ, khi cột băng vỡ hết, hắn không hề hấn gì đứng tại chỗ. Hi Nguyệt tiếp tục vung chưởng, một vòng khí lạnh mang theo băng tuyết từ bàn tay nàng phóng ra, chưởng lực bay trúng ngực Chu Cương Liệt rồi yếu dần biến mất. Không hề nao núng, nàng lấy kiếm ra, lưỡi kiếm toả hơi lạnh cóng, Hi Nguyệt truyền chân khí vào, vung kiếm chém liên hồi, từng lưỡi đao gió kèm hơi lạnh thấu xương bay tới, chém lên thân Chu Cương Liệt. Hắn không hề né tránh hay đỡ đòn, mặc từng đòn tấn công của nàng rơi lên người. Hi Nguyệt vận hết sạch chân khí trong đan điền, tập hợp về một kiếm, trực tiếp bổ lên người hắm không hề lưu thủ. Nhưng thứ để lại chỉ là một vết hằn nhẹ trên áo. Hi Nguyệt hết sức, thở dốc mệt nhọc. “ Sư phụ, người mạnh quá, đệ tử không đánh nổi.” Chu Cương Liệt đặt tay lên vai nàng, truyền chân khí vào, Hi Nguyệt nhanh chóng hồi phục đỉnh phong. “ Nền tảng con rất tốt, nhưng có vẻ Tuyết Lạc Cung không thể khai thác hết tiềm năng của con.” Hắn vỗ vai nàng nói. “ Sư phụ trước của con cũng chỉ là Hoá Thần kì, người đã dạy toàn bộ những gì mình biết cho con nhưng có lẽ so với ngài thì không thể bằng được.” Hi Nguyệt thở dài. Chu Cương Liệt lấy ra một bản sao chép Tu tiên chi lộ bí điển, cùng một lọ đan dược. “ Đây là Tu tiên chi lộ bí điển, là cảm ngộ và kinh nghiệm của một vị đại năng đã phi thăng thành tiên để lại, con có thể tham khảo nó, đủ để con có kinh nghiệm tu tới Chân Tiên.” “ Đây là Tiên Linh đan, ẩn chứa tiên khí và linh khí, hãy hấp thu nó để nhanh chóng đề cao cảnh giới.” Tiên Linh đan này hắn mua được ở cửa hàng hệ thống, mỗi ngày làm mới ba lần hắn đã mua được chục lọ, ngoài ra toàn thứ loạn thất bát tao đồ chơi tình dục. Hi Nguyệt ngỡ ngàng, tay run run cầm lấy quyển sách, nàng biết rõ thứ này quý giá bậc nào. Đủ để khiến giới tu hành phàm giai tranh đoạt nhau đến toát đầu chảy máu. Kinh nghiệm và cảm ngộ của tiền bối đã phi thăng, lại còn chỉ dẫn cách tu hành từng cấp bậc. “ Quyển sách này quá quý giá, đệ tử sợ sẽ dẫn phát kẻ tham lam tìm tới.” “ Yên tâm, không ai cướp được của con cả, cầm lấy mà tu luyện.” Hắn hiền hậu trả lời. “ Đa tạ sư phụ.” Nàng mừng rỡ lật xem, đắm chìm vào từng dòng chữ, rồi như nhớ tới cái gì, nàng hơi run rẩy ngước nhìn vị sư phụ trước mặt. “ Sư phụ, đệ tử mạn phép hỏi... cấp bậc tu vi của ngài là?” “ Ta là Chân Tiên.” Hắn trả lời rất bình thản, nhưng lời hắn vào tai Hi Nguyệt như sét đánh. Chân Tiên? Đó là tầng thứ đã độ kiếp phi thăng, sư phụ mà nàng may mắn bái được lại là Chân Tiên, quốc sư Sở Quốc cùng lắm là Tán Tiên hậu kì, sư phụ còn mạnh hơn người kia cả một lạch trời khó qua. Nàng cảm thấy bản thân thật may mắn, đã bái được vị sư phụ khủng khiếp như vậy. Tiếp theo, Chu Cương Liệt cho nàng luyện lại từng chiêu thức, theo sự hướng dẫn của Yêu Dục mà chỉ điểm cho nàng cách vận hành chân khí, đả thông kinh mạch, ra đòn hiệu quả. Hi Nguyệt làm theo, cảm nhận khi học theo sư phụ thì mọi pháp thuật nàng đánh ra uy lực đều tăng lên một mảng lớn. Nàng mừng rỡ vô cùng. Cứ thế hai người cùng nhau tập luyện tới hoàng hôn, Mạt Ly chạy chơi chán lại nằm lăn ra cỏ ngủ. Chu Cương Liệt bế lấy con bé, cùng Hi Nguyệt bay về thành. Ba người ăn tối tại Kim Tiền Lâu, Mạt Ly ăn rất khoẻ, như muốn bù lại khoản thời gian nghèo đói, Hi Nguyệt thì ăn rất ý nhị, gắp từng đũa. Lúc này, ngoài cửa bước vào hai người, nam nhân anh tuấn tiêu sái, nữ nhân xinh đẹp động lòng người, nhiều nam nhân len lén nhìn thèm thuồng. Chu Cương Liệt ngó qua, hắn nhớ lại, đôi tình lữ trẻ này hình như là Uyên Ương Song Tử, nam tên Đặng Khôi, nữ tên Ân Tử Bình. Đây là một cặp tán tu thanh mai trúc mã, cùng nhau tu hành lớn lên, lại kết làm đạo lữ du ngoạn khắp nơi. Hai người vào sảnh, nhìn qua một lượt, giật mình khi thấy Chu Cương Liệt, họ vẫn nhớ như in vị tiền bối giết cao thủ Tiên Kiếm Môn như giết gà chó. Đặng Khôi vội vàng đi tới, Ân Tử Bình cũng theo sau, hai người chắp tay cúi chào lễ phép. “ Vãn bối hân hạnh gặp mặt tiền bối.” “ A, ta nhớ hai người, Uyên Ương song tử có phải không? Cũng là lứa thiên tài số một hiện nay, tương lai sẽ còn tiến xa nha.” Chu Cương Liệt giả bộ phong phạm cao nhân, nhìn hai người khen ngợi. Ân Tử Bình cười dịu dàng, “ Được tiền bối nhớ tên là phúc phần của chúng ta, vẫn bối còn phải cố gắng nhiều lắm.” “ Hôm đó được thấy phong phạm của tiên gia, vãn bối bội phục không thôi, mong ước ngày nào đó sẽ được như ngài.” Đặng Khôi ánh mắt đầy quyết tâm. “ Hai người, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, quả là một cặp trời sinh, cố mà sống như cái tên, Uyên Ương lúc nào cũng bên nhau, gặp cũng là duyên số, ta tặng mỗi người năm viên Tiên Linh đan xem như quà gặp mặt nhé.” Chu Cương Liệt lấy ra mười viên đan dược. “ Đan này có thể đẩy mạnh quá trình hấp thụ linh khí, nhanh chóng làm lớn mạnh Nguyên Anh, mở rộng đan điền, ngoài ra có công hiệu loại trừ tạp chất tích tụ trong tu hành, có nó, các ngươi sẽ sớm đột phá Nguyên Anh trung kì.” Đặng Khôi và Ân Tử Bình nhìn đan dược trong tay chằm chằm, vội quỳ gối rối rít cảm tạ, không ngờ chỉ đến chào hỏi mà đã được tiền bối tặng đan dược quý đến vậy. Lúc này Đặng Khôi mới chú ý đến Hi Nguyệt đang ngồi bên cạnh, ánh mắt hắn xuất hiện một tia dị sắc, đầy tham lam và dục vọng, nhưng vội xua đi, sợ Chu Cương Liệt nhìn thấy. Ân Tử Bình luôn chú ý đến bạn lữ, thấy hắn ngớ người vì vẻ đẹp của Hi Nguyệt, ánh mắt hơi chút không vui, nhưng vẫn tỏ ra bình thản hỏi. “ Hi Nguyệt Tiên Tử cũng ở đây sao?” Hi Nguyệt chỉ khẽ nhìn nàng gật đầu, tính cách vẫn thanh lạnh như vậy, hoàn toàn không nhìn Đặng Khôi. Hai người không muốn làm phiền tiền bối dùng bữa, vội cáo từ, hướng ông chủ thuê một phòng hai giường rồi đi lên. Ăn uống xong, Hi Nguyệt cũng đi về phòng riêng, nàng phải nghiên cứu quyển bí điển kia thật kĩ. Chu Cương Liệt cho nàng một cái nhẫn trữ vật, nàng cũng có một cái túi nang trữ vật nhưng nhẫn hắn cho có không gian lớn hơn, lại đeo trên tay rất đẹp nên Hi Nguyệt vui vẻ nhận, sư phụ cho đồ không nhận là thất lễ. Chu Cương Liệt trở về phòng, kéo Mạt Ly đi tắm rửa, rồi ôm cô nàng vào lòng ngủ. Hắn nhớ tới Ân Tử Bình kia, rất xinh đẹp nha. “ Uyên Ương sao? Ta thích nhất chính là chia lìa uyên ương, hê hê.” Chương 88: Chân tướng kẻ thù Phủ Trung Thành Quốc Công, sáng sớm, Võ Kiến Bàn đã thức dậy sớm đi tới quân doanh, vì phải thức khuya xem xét văn thư nên ông ta để phu nhân ngủ riêng ở phòng khác, trước đây cũng thường xuyên như vậy. Hắn đã không cần hành phòng nữa thì có ngủ với vợ hay không cũng như nhau. Trương Bạch Lan cũng vui vẻ ra phòng của mình ở hậu trạch ngủ. Nàng đã có nhân tình rồi, chả thèm ngủ với lão nữa, nàng hồi hộp chờ đợi tình lang sẽ giống tối hôm qua lẻn vào phủ, cùng nhau ân ái cả đêm. Ăn tủy trong xương mới biết nó ngon, Bạch Lan lâu ngày được tưới tắm rất vui vẻ, vừa nhớ tới khúc thịt to dài đâm sâu vào âm đạo nàng đã ngứa ngáy cả người rồi. Và rồi nàng chờ mỏi mòn không thấy tăm hơi tình nhân đâu, sáng sớm, hai mắt Bạch Lan thâm quần như gấu trúc. Tại sao chàng không đến? Chàng ghét bỏ ta? Không, có thể chàng bận công việc. Bạch Lan cứ thế nhớ nhung, trong đêm đó đã tự thủ dâm lên đỉnh mấy lần nhưng vẫn ngứa ngáy lỗ lồn khó chịu. Bên này, Chu Cương Liệt thức giấc, Mạt Ly vẫn nằm trong lòng hắn ngủ khò khò. Hắn đưa tay sờ thử. “ Hừ, ăn biết bao nhiêu đồ bổ dưỡng, cơ thể thì có da có thịt rồi nhưng ngực vẫn phẳng như vậy, ta nhặt phải con bé hai lưng rồi.” Chu Cương Liệt thất vọng, tay đưa lên vỗ vào mông đít cô gái nhỏ. Mạt Ly đang say giấc bị đét đau điếng, giật mình nhảy dựng lên. “ Chủ nhân mới sáng sớm sao lại đánh em?” nàng xụ mặt nũng nịu. “ Từ nay mỗi ngày ăn hết hai trái đu đủ cho ta.” Hắn nghiêm giọng hạ lệnh. “ Vâng.” Mạt Ly không hiểu gì, nhưng nghe đến ăn thì đồng ý ngay, không cần biết lý do. Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Chu Cương Liệt cách không mở chốt cửa, Hi Nguyệt bước vào, cúi đầu chào hắn. “ Sư phụ, quyển bí tịch đó thật quá doạ người, không chỉ ghi chép toàn bộ kinh nghiệm quý báu tu luyện, còn có nhiều diễn giải về cảnh giới, nhiều môn pháp thuật bậc cao nữa, đệ tử đã học được rất nhiều.” Nàng dùng cả đêm để xem sách, càng xem càng hưng phấn khó bỏ. Đây là báu vật của giới tu hành, nếu nó xuất hiện trên giang hồ sẽ dẫn phát một tràng tranh đoạt gió tanh mưa máu. “ Ngộ tính của con rất tốt, nhưng phải biết rõ, thứ trong sách chỉ là tham khảo, con phải tự sáng tạo con đường của riêng mình, đừng đi theo bất cứ ai, nếu không thành tựu tương lai của con sẽ chỉ hạn chế.” Hắn rất hài lòng với cô đồ đệ này, dù thứ hắn dạy toàn từ hệ thống ra, hắn không biết cóc khô gì. “ Vâng, con hiểu rồi.” Hi Nguyệt gật đầu. Ba người cùng đi xuống lầu dùng cơm. Xong xuôi lại đi ra khỏi thành chuẩn bị tiếp tục tập luyện. Vừa đến cổng thành, Hi Nguyệt bỗng run lên, đứng khựng lại, nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt nàng ngoại trừ lạnh lùng còn mang theo một tia căm thù, phẫn nộ, cùng với đau đớn. Chu Cương Liệt chú ý đến đồ đệ, quay qua hỏi, “ Con sao vậy?” Hi Nguyệt dường như không nghe hắn hỏi, vẫn chăm chăm nhìn về một phía, hắn tò mò nhìn theo, phía ngoài cổng thành có bốn nam nhân đang đứng trước thủ vệ đăng kí vào thành. Một tên công tử tuấn tú, đôi mắt hơi xếch lên lộ vẻ gian xảo, hai tên tướng mạo thường thường vác trên vai đại đao, một lão già đi sau cùng đầu trọc lóc, râu trên cằm lưa thưa, dáng người béo phì mặc bộ áo xanh. “ Bọn chúng có chuyện gì sao?” Hắn kiên nhẫn hỏi. Lúc này tên công tử kia cũng chú ý đến Hi Nguyệt bên này, nàng quá đẹp, đẹp xuất chúng nên dù có ở nơi đông người cũng rất nổi bật. Ánh mắt hắn không hề che giấu ham muốn chiếm hữu, mặt tuy đẹp nhưng lộ vẻ gian xảo tiến đến. “ Ây dô, đây không phải Hi Nguyệt Tiên Tử sao, lại hạnh ngộ ở đây, chúng ta quả thật có duyên nha.” Hắn rôm rả bắt chuyện. Hi Nguyệt sắc mặt hơi tái nhợt, càng lạnh lẽo hơn, liếc nhìn tên công tử kia đầy căm hận. Ba tên đồng bạn của hắn cũng tiến tới, lão già phía sau chỉ đứng yên không nói gì, tên cầm đao bên trái mở miệng. “ Thì ra là Hi Nguyệt, lần trước để ngươi may mắn chạy thoát, lần này còn dám xuất hiện trước mặt chúng ta?” “ Ngươi tốt nhất nên biết điều đi, Tuyết Lạc Cung đã tàn lụi rồi, trở thành thiếp thất cho Thái công tử là kết cục tốt nhất cho ngươi.” Tên bên phải phụ hoạ. Tên công tử kia phất tay, “ Nào nào, đừng hù doạ mĩ nhân như vậy chứ, ta xưa nay không thích gượng ép, Hi Nguyệt, môn phái của nàng đã không còn cứu vãn được nữa, chi bằng đồng ý theo ta, chỉ cần nàng chịu làm tình lữ của ta, ta sẽ giúp nàng khôi phục Tuyết Lạc Cung.” Hi Nguyệt khôi phục bộ dáng cao ngạo lạnh lùng, “ Ngươi đừng có mơ, làm như ta không biết việc vây công sư phụ ta không có phần của Thái gia các ngươi vậy.” “ Hi Nguyệt đừng hiểu lầm, chúng ta không hề liên can, thậm chí khi sư phụ nàng tử trận, ta còn đứng ra xin tha cho nàng còn gì?” Thái công tử giọng tha thiết nhưng mang theo một tia châm chọc. “ Tha cho ta, sau đó ép ta làm tình nô của ngươi? Đừng làm ta cười, lúc sư phụ bị vây công, tên này chính là kẻ đã đánh lén một chưởng phía sau, ta chứng kiến tất cả, đừng nghĩ giấu được.” Hi Nguyệt chỉ vào lão già đầu trọc đằng sau. “ Ngươi nghe cho rõ đây, trước sau gì ta cũng đem từng tên đã hại sư phụ ta lôi ra, giết sạch bọn chúng lấy đầu tế mộ sư phụ, còn về ngươi, mơ tưởng biến ta thành tình lữ, ngươi xứng sao, đồ hèn hạ.” Hi Nguyệt thốt lên lời cay độc mà ít khi nào nàng nói. “ To gan, dám chế nhạo công tử.” Hai tên mang đao hung hổ đi tới. “ Dừng tay, đây là Thành Đô nước Sở, cấm tu sĩ đấu đá, bằng không đuổi các ngươi ra khỏi thành vĩnh viễn không tiếp nhận, một thủ vệ đi tới quát. “ Hiểu lầm thôi, dừng tay đi.” Thái công tử kéo hai tên thủ hạ về. “ Nghe nói Hi Nguyệt tính tham gia đại hội võ đạo?” Hắn hướng nàng cười. “ Thì sao?” Nàng lạnh lùng không thèm nhìn. “ Nàng định sẽ lấy hạng đầu để bái quốc sư làm thầy, có chỗ dựa sau này báo thù nhỉ? Thế thì ta cũng tham gia, ta sẽ tự tay đập nát cái mơ tưởng đó của nàng, khi nàng chính thức bị đánh bại ở đại hội, nàng sẽ không còn đường để đi nữa, lúc đó sẽ ngoan ngoãn quỳ xuống làm tình nô của ta thôi, haha.” Hắn không giấu giếm bộ mặt đểu giả của mình nữa, cười dâm nhìn Hi Nguyệt. “ Nàng cũng đừng nghĩ chạy thoát, có Hùng Lão ở đây muốn bắt nàng dễ như bỡn, nhưng ta muốn đường đường chính chính dập tắt mọi hi vọng của nàng, để nàng tuyệt vọng triệt để thuần phục ta.” Hắn cười to rồi để mặc Hi Nguyệt đứng ngây ra, ung dung đi vào thành. Suốt cả cuộc nói chuyện, Chu Cương Liệt chỉ đứng yên, mấy tên kia không để ý đến hắn. “ Hi Nguyệt.” Hắn đặt tay lên vai nàng, hô lên. Âm thanh của hắn rơi thẳng vào tai nàng, khiến nàng bỗng giật mình tỉnh táo lại. “ Sư phụ.” “ Có thể nói ta nghe mọi chuyện hay không?” Hắn trìu mến nhìn nàng hỏi. Ba người tiếp tục đi ra phía ngoài, Hi Nguyệt ánh mắt hơi buồn kể. “ Những kẻ vừa rồi là người của Thái gia, năm đó Tuyết Lạc cung chủ nhận được tin tức có bảo tàng của Địa Tiên xuất thế, các môn phái, thế gia đều xuất động đi tìm. Tuyết Lạc Cung, Thái gia, Hướng gia, Lâm Hạp Cốc, Thủy Lưu Tông hợp sức, cuối cùng đã tìm ra bảo tàng. Nhưng khi phân chia, vì đồ vật tuy quý hiếm nhưng quá ít, bốn gia tộc môn phái kia đã lén cấu kết nhau, cùng vây công xử lý sư phụ, ngài ấy mang theo đệ tử đào tẩu, cuối cùng vì bị thương quá nặng mà chết, đám người kia đuổi tới tính giết cả đệ tử, tên Thái công tử này nhảy ra xin tha, muốn thu con làm tình nô, con thừa lúc không ai để ý, bóp nát phù chú di chuyển mà sư phụ để lại, thành công trốn thoát.” “ Tên công tử kia không buông tha, một đường truy tìm con khắp nơi cho tới hôm nay.” Hi Nguyệt giọng run run kể lại. “ Con có sợ hãi không?” Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi. “ Lúc trước vừa mất sư phụ, thân cô thế cô một mình, con rất sợ, nhưng bây giờ đã có sư phụ rồi, con không còn sợ nữa, chỉ thấy căm thù và chán ghét bọn chúng thôi.” Nàng cũng nhìn thẳng hắn. “ Có cần ta giúp con diệt sạch kẻ thù không?” Hi Nguyệt ánh mắt sáng lên, “ Nếu được sư phụ ra tay thì quá tốt rồi, với tu vi của con, nếu muốn báo thù không biết phải tới ngày tháng nào, nhưng con muốn tự tay giết tên Thái công tử đó, trên võ đài dùng chính thực lực của mình chém giết hắn.” Nàng cũng không phải trẻ trâu muốn dựa vào sức mình tu luyện mấy năm sau tự tay trả thù, nàng có một sư phụ cấp Chân Tiên, là Chân Tiên đó, ở phàm giới này có ai dám đắc tội, có sư phụ như vậy thay mình trả thù thì cần gì phải tự ra tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #đọc