Chương 37: H
Chương 37
Mấy ngày gần đây, Hanbin luôn trong trạng thái như người mất hồn, không chú ý vào một việc gì. Đôi khi, lời nói của bọn hắn đều bị cậu bỏ ngoài tai. Điều này khiến cho bọn hắn có chút lo lắng.
Sau vụ việc của Park Junhyung, bọn hắn đã cho cậu thôi học, túc trực người ở cạnh cậu 24/24. Hanbin cũng không phản đối, luôn theo sự sắp đặt của bọn hắn.
Koo Bonhyuk thấy tâm trạng của Hanbin gần đây không được tốt, bọn hắn cũng nghĩ nguyên nhân chính là do mẹ cậu đã tác động lên cậu, nên luôn nhờ Kim Haneul đến chơi với cậu, an ủi cậu.
Hanbin ngày thường luôn vui vẻ, hoạt bát, nhìn thấy bọn hắn là sẽ bám dính lấy một cách khó rời, nhưng dạo gần đây, cậu thường xuyên tránh né bọn hắn, cũng ít nói hơn hẳn, điều này khiến bọn hắn có chút không an tâm. Không lẽ, cậu đã lung lay ý chí rồi sao.
- Hanbin. Em lại thơ thẫn rồi? - Haneul đặt xuống bàn đĩa bánh quy, chốc lại nhìn thấy cậu đơ người nhìn về một hướng.
Hanbin giật bắn mình, quay lại thì nhìn thấy Haneul đang cười.
- Ơ...em xin lỗi. Chị đến hồi nào thế?
- Chị đến từ khi nãy rồi. Tại em không chú ý đó.
Gần đây, Haneul thường xuyên có mặt ở nhà bọn hắn để trò chuyện với cậu. Mỗi lần cô đến, đều thấy Hanbin ở trong một trạng thái nhất định. Hỏi cậu lý do nhưng Hanbin luôn lắc đầu.
- Hanbin, có chuyện gì gần đây sao?
- Dạ?! - cậu ngừng uống ly sữa trên tay. Đây là lần thứ n Haneul đã hỏi câu trả lời này - Em ổn mà.
Haneul thở dài, đưa đến cho cậu tờ giấy ăn, cô nói: Em có chuyện gì khó nói đúng không?
Hanbin im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng lắc đầu cười trừ. Haneul cũng không ép cậu, cô thở dài, chán nản nhìn ra xa. Hanbin từ bao giờ lại khép kín, không mở lời đến như vậy.
Tối đến, chỉ có Choi Byeongseop là ở nhà với cậu. Mấy tối gần đây, bọn hắn thường xuyên không về nhà, Song Jaewon thì luôn có ca trực nên luôn ở lại bệnh viện. Hanbin cũng chỉ à ừ khi nhắc đến bọn họ.
Khẩu vị của cậu cũng bị thay đổi, đầu bếp làm món gì cũng không ăn, chỉ trừ khi Choi Byeongseop đích thân vào bếp, cậu mới ăn.
- Hanbin, món yêu thích của em.
Đón lấy đĩa sườn xào chua ngọt từ tay Eunchan, cậu vui vẻ cười. Mùi thơm nghi ngút toả ra từ đĩa thịt, mắt Hanbin sáng lên như bắt được vàng, không cần biết là có nóng hay không, một phát cho một miếng vào miệng. Đến khi nóng quá thì la lên một tiếng mèo kêu.
- Đã bảo là không được tham ăn như vậy. Bỏng rồi, thấy chưa? – Eunchan ưa cho cậu cốc nước, miệng thì mắng nhưng vẫn chăm cho cậu.
- Em xin lỗi, Eunchanie.
Eunchan gắp miếng thịt cho cậu, anh hỏi: Hanbin, gần đây em có chuyện gì đúng không?
Miệng nhai nhồm nhoàm miếng thịt, lắc lắc cái đầu nhỏ.
Hắn cũng không nói gì thêm, suốt bữa ăn chỉ gắp thức ăn cho cậu.
Gần đây Hanbin thường gặp ác mộng, ngủ cũng không được ngon giấc. Nên mỗi tối, đều qua ngủ chung với bọn hắn.
Thay bộ đồ pyjama màu xám tro xong xuôi, cậu lon ton trèo lên giường ngồi đợi Choi Byeongseop. Khi nãy hắn lại có cuộc điện thoại nên đã ra ngoài.
Nhìn tấm ảnh trên đầu giường, tâm trạng lại trùng xuống một bậc. Nếu hiện tại không biết những chuyện này, bản thân có vui vẻ như lúc này không.
- Hanbin, sao thế? – Eunchan bước vào nhìn thấy cậu đang thất thần nhìn tấm ảnh cậu và hắn, trong lòng lại dâng lên cảm xúc khó tả.
- K...không có. Anh xong rồi sao? - cậu lấy lại tâm trạng, tươi cười nhìn hắn.
Hắn gật đầu, trèo lên giường kéo cậu vào lòng, đặt đầu cậu lên cánh tay mình, ôn nhu nói:
- Hanbin, anh yêu em.
- Ừm. Em cũng yêu anh.
Nhanh chóng lật người, Eunchan đè lên người cậu. Tay của Hanbin cũng nhanh chóng bị khoá trên đỉnh đầu. Cậu đỏ mặt, tư thế này, cậu biết hắn là sắp làm gì, ấp úng nói:
- E...Eunchanie...em....ưm
Chưa kịp nói hết câu, môi đã bị ngậm lấy. Choi Byeongseop mạnh mẽ cắи ʍút̼ môi cậu, thuận tiện đưa lưỡi vào bên trong khuôn miệng nhỏ nhắn kia. Hắn đã rất lâu rồi không được hôn cậu, không được nếm mật ngọt này.
Tay bị khoá chặt trên đỉnh đầu, lại không thể cản nổi người trên mình, chiếc áo nhanh chóng bị lột phanh ra, Hanbin rùng mình khi bị hắn đụng chạm.
Đầu ngực bị xoa thành mọi hình dạng, lại chỉ có thể ưm ưm trong cổ họng. Đến khi biết cậu không chịu được nữa, hắn mới buông tha cho đôi môi đã bị sưng tấy lên.
Nhìn người nằm dưới thở hển hổn, hắn nhếch môi, cúi xuống thở một luồng hơi lạnh vào tai cậu, giọng nói trầm nói khẽ vang:
- Hanbin, anh ăn em nhé.
Như bị chìm đắm vào nụ hôn kíƈɦ ŧìиɦ khi nãy, Hanbin vô thức gật đầu xác nhận.
Nhận được cái gật đầu từ cậu, Eunchan không chần chừ, cởi phăng quần áo của hai người quăng xuống nền nhà.
Hắn mơn trớn trên từng tấc thịt, từ cổ cho đến xương quai xanh, mặc dù Hanbin không trong thời gian phát tình, nhưng mùi hương của cậu luôn khiến bọn hắn phải dè chừng, kìm nén.
Từng dấu hôn đỏ chót xuất hiện trên làn da trắng nõn của cậu, hắn hài lòng với chiến lợi phẩm mình vừa làm. Tay lần mò xuống đũng quần của cậu, vật nhỏ vì bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà cương cứng, Eunchan không chần chừ đưa tay vào trong qυầи иɦỏ mà sờ nắn.
- Ưʍ...Eunchan à....ah... - vì bị đụng chạm bất ngờ, cậu giật mình lên tiếng
- Ngoan nào.
Nơi tư mật nhanh chóng bị đụng chạm, dù đã làm bao nhiêu lần, nhưng cái lỗ nhỏ này vẫn chặt khít đến như vậy. Một ngón tay, rồi lại ngón thứ hai, ngón thứ ba, bị khuất động bên trong mật huyệt khiến cậu suиɠ sướиɠ, ưỡn người mà đón nhận cơn kíƈɦ ŧìиɦ.
Ngón tay ra vào ngày càng nhanh, vật nhỏ còn bị Eunchan chăm sóc cẩn thận, Hanbin muốn né tránh cũng không được. Cuối cùng không chịu được, bắn hết vào trong miệng Eunchan
- Ah....
Hắn buông tha, nhìn người thiếu niên phía dưới thở hổn hển, hài lòng liếm chút tϊиɦ ɖϊƈh͙ bị dính ở phía ngoài môi. Hắn nhếch môi, thật ngọt.
Không để Hanbin nghỉ ngơi một chút nào, không một thông báo liền đem vật to cứng ấy đâm vào hậu huyệt nhỏ, khiến nó co rút giữ dội. Hanbin bất ngờ vì sự xâm nhập mãnh liệt ấy, bấu chặt ga giường mà rên:
- Ah...Eunchan...k...Không.... dừng lại.... em.... ư....ah....
- Thả lỏng ra Hanbin, em chặt quá. - hắn ôm lấy cậu, hôn lên cái trán đã ướt đẫm, nhẹ nhàng nói.
Thoát chốc, hắn nhìn thấy nước mắt của cậu, lòng đau nhói hỏi han: Em sao thế? Binie ngoan, không khóc. Anh xin lỗi.
Cậu lắc đầu, ôm lấy cổ hắn, giọng run rẩy lên tiếng: Đ...động đi. Em...ưʍ...ngứa...
Như một con mãnh thú được thả ra, Eunchan không kiểm soát được tốc độ của bản thân. Ra vào bên trong cậu kịch liệt. Tiếng "bạch bạch" của da thịt va chạm vào nhau tạo nên một không gian kíƈɦ ŧìиɦ.
Hanbin không theo kịp được tốc độ này, càng không thể né tránh, cậu nắm chặt ga giường mà rên trong kɦoáı ƈảʍ.
- Ư....n...nhanh....ah...Eunchan...ahh....
- Em đúng là tiểu yêu nghiệt, Hanbinie.
Tiếng rên ngày càng lớn, hắn lại không thể kiềm chế được du͙ƈ vọиɠ khi ở cùng cậu. Ra vào càng nhanh, chẳng mấy chốc đến cực hạn. Nhưng quả thật, cái lỗ nhỏ này của Hanbin đúng là khiến hắn sướng mê người. Eunchan không cần biết là hắn có đeo bao hay không, một lực bắn hết vào trong cậu.
Hanbin ưỡn người bắn thêm một lần nữa, đón nhận tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Eunchan bắn vào bên trong. Cậu thở dốc, thật mệt.
Eunchan cuối xuống hôn sâu vào môi cậu, đến lúc buông ra, Hanbin đã ngủ từ lúc nào
Hắn cười trừ, hất mái tóc ra phía sau, bế cậu vào phòng tắm. Xong xuôi cho cả hai, đặt cậu vào tư thể thoải mái nhất, hắn mới nằm xuống bên cạnh cậu.
Ngắm nhìn Hanbin ngủ say trong lòng hắn, giây phút hạnh phúc chợt thoáng qua. Hắn cười mỉm, chạm lên đôi môi đã sưng tấy, khẽ nói:
- Hanbin, cho dù có như thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ em."
Hanbin nhăn mày cựa mình, rúc đầu vào lòng hắn, tìm hơi ấm mà ngủ. Trong tích tắc, Eunchan nghe thấy tiếng nói như mèo của cậu:
- Đừng bỏ em.
.
.
.
.
.
Ánh sáng len lỏi qua tấm rèm chiếu vào mắt cậu. Hanbin nhăn mày xoay người né tránh mới phát hiện Eunchan đã dậy từ bao giờ.
Cậu khó khăn ngồi dậy, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, phía dưới lại truyền lên cơn đau nhức. Chuyện đêm qua ùa về, Hanbin đỏ mặt, chả biết trốn đi đâu cho vừa.
- Em dậy rồi? – Eunchan bước vào, trên tay cầm một khay thức ăn. Hắn để trên bàn, đi lại giường, ôm trọn cậu vào trong lòng.
Hanbin cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, không ngần ngại mà vòng tay ra sau lưng hắn, đón nhận cái ôm ấm áp này.
Hắn buông cậu ra, nhéo cái má tròn tròn của cậu. So với lúc trước mới gặp cậu, Hanbin bây giờ trong thật bổ mắt.
- Eunchan, em có chuyện muốn hỏi?
Hắn gật đầu nhìn cậu, một khi Hanbin muốn nói chuyện gì đó, thì đó chính là lý do khiến cho tâm trạng cậu mấy ngày nay bị thay đổi.
Nhận được cái gật đầu từ Eunchan, cậu thở sâu, đôi mắt kiên cường nhìn vào hắn:
- Các anh đã lừa chị Haneul bán thân vào Dark Bar có phải không?
•Hubi_HanHan•
Bình chọn nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com