Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

45: Bất an

Không lâu sau đó, Katsuki phải nhập viện để chuẩn bị phẫu thuật. Shouto nói giờ là lúc thích hợp nhất, không thể chần chừ lâu hơn nữa.

Vì quan hệ của cả hai mà Shouto không được đứng mổ chính, chỉ có thể ở ngoài cầu nguyện cho Katsuki được bình an vô sự.

Ca mổ kết thúc trong êm đẹp, mắt của Katsuki tạm thời được băng lại để tránh bị tổn thương mô mềm. Shouto nói hơn một tuần là tháo ra được, khuyên cậu cứ yên tâm giao hết mọi thứ cho hắn, tránh suy nghĩ nhiều rồi lại ảnh hưởng đến não bộ. Tuần đó Katsuki ở lại trong bệnh viện có y tá lui tới chăm sóc, Shouto mỗi ngày kết thúc ca làm đều ghé sang tự tay vệ sinh cá nhân cho cậu. Katsuki nói hắn bận như vậy, để người khác làm cũng được. Shouto vừa nghe xong hai mắt đã giật giật, quay sang thì thầm vào tai cậu mấy câu.

"Cơ thể của em ngoài anh ra chỉ có thằng nhóc thúi Tamashiro nhìn qua, nếu giờ còn có thêm một ai khác thì anh nghĩ mình sẽ không chịu được mà cắn lưỡi tự vẫn mất."

.:.

Sau một tuần không tiếp xúc với ánh sáng, cuối cùng Katsuki sau khi thông qua sự kiểm tra của Shouto đã được tháo lớp băng dày trên mắt xuống. Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là khuôn mặt của Shouto kề sát bên mình, tuy vẫn còn hạn chế khi nhìn xa nhưng đã khá hơn khi trước rất nhiều.

Katsuki chớp chớp mắt theo quán tính, Shouto nhìn thấy cậu như vậy thì không chịu được, bất chấp sự có mặt của hộ sĩ mà hôn lên môi cậu một cái.

Katsuki cả người đều trở nên ngây ngốc, được Shouto xoa xoa đầu "Ngày mai anh đón mẹ lên thăm em có chịu không?"

.:.


Điều đầu tiên Mitsuki làm với Shouto khi nhìn thấy tình trạng của con trai mình là tặng cho hắn ta một cái tát thật mạnh lên mặt, tiếp đến bà tiến tới vỗ vai Katsuki một cái, mắng cậu đúng là đồ ngốc. Katsuki biết mẹ mình đang xúc động bèn ra hiệu cho Shouto đi ra ngoài trước.

"Đứa con ngốc, sau khi mày xuất viện mẹ sẽ mang mày về nhà, không cho thằng kia đến gặp mặt mày nữa."

"Bà già, đừng đối xử với ân nhân của con vậy chứ." Katsuki nghiêng đầu, sự sắc bén của thời niên thiếu nay lại được mài giũa thành một mảnh dịu dàng cam chịu. Mitsuki càng nhìn càng thấy không đáng, giơ tay muốn đánh cậu nhưng rồi lại không nỡ. Từ khi nào Katsuki nhà bà đã gầy yếu đến mức này rồi, không còn nhìn ra được hình dạng bất cần của nó khi trước nữa.

"Lần này mày nhất định phải nghe lời mẹ, hôm nào mày xuất viện?"

"Có thể là mùng hai tháng sau." Katsuki thở dài.

"Còn khoảng năm ngày nữa à, được, mẹ và ba mày sẽ dọn lại căn phòng của mày khi trước. Ngày mày xuất viện nhất định chúng ta sẽ đến đây đòi người."

.:.


Shouto ở ngoài nóng lòng chờ đợi, lúc thấy Mitsuki bước ra thì tay chân lúng túng không biết nên nói gì cho phải. Cuối cùng một chữ "Mẹ" vẫn không dám dùng lời để biểu hiện, chỉ đành đứng cúi đầu ăn năn.

Mitsuki vừa nhìn đứa con rể này đã thấy chán ghét, nhưng nhớ lại mấy câu vừa rồi con trai mình đã nói nên chỉ có thể nuốt ngược cục tức vào trong, đến vuốt lại vai áo cho Shouto rồi rời đi mà không nói thêm gì.

Rốt cuộc Shouto vẫn không hỏi ra được ngày hôm đó họ đã nói với nhau những gì, Mitsuki không nói, Katsuki lại càng không nói cho hắn nghe.

Lúc Shouto bước vào phòng bệnh chỉ thấy Katsuki đang cầm trên tay ảnh cưới của họ. Khi đó không được hai bên gia đình ủng hộ nên họ chỉ có thể chụp lấy lệ, cái gì cũng sơ sài đơn giản, duy chỉ có nét rạng rỡ trên mặt Katsuki qua bao năm vẫn giữ nguyên vẹn như cũ.

Shouto chậm rãi nắm lấy bàn tay cậu, giọng không hiểu sao lại khàn đi đôi chút "Xin chào, anh là Shouto đây."

Không chạm đến thì thôi, chạm rồi mới biết tay của Katsuki lạnh đến thế nào. Những ngón tay của Shouto len qua kẽ tay cậu, từng chút một truyền đến cho Katsuki hơi ấm của mình.

"Bắt đầu lại một lần nữa có được không?"

"Những điều trước kia chưa có cơ hội làm, bây giờ anh sẽ bù đắp lại."

.:.

Katsuki đêm trước ngày xuất viện ngồi dọn dẹp đồ một mình. Hôm nay Shouto có ca mổ nên không thể giúp cậu được, mà thật ra Katsuki tự cậu cũng có thể làm được, không cần ai giúp đỡ.

Mấy tháng qua ở ngoài một mình, cậu thấy bản thân tự thuê nhà rồi tự ăn cơm cũng không tệ. Câu hỏi lần trước Shouto hỏi cậu, cậu vẫn chưa có cơ hội trả lời cho anh ta biết.

Dọn dẹp xong thấy hơi chán nên cậu mặc áo khoác ra ngoài đi dạo một vòng. Đây là khu vực phòng bệnh riêng tư nên mỗi phòng chỉ có một người, Shouto không muốn cậu cảm thấy không thoải mái, vậy nên mọi thứ hắn cho Katsuki đều phải là thứ tốt nhất.

Katsuki đi đến công viên phủ đầy tuyết bên dưới toà nhà, nhìn ra cầu trượt không một bóng người, trong lòng muốn tiến đến xem một chút thì gấu áo đã bị níu lại. Katsuki cúi xuống xem thì phát hiện đó là bàn tay non nớt của một đứa trẻ.

"Bên ngoài rất lạnh, anh sẽ bị cảm đấy."

Cứ như vừa gặp lại một mảnh dịu dàng mà mình đã tìm kiếm quá lâu, Katsuki từ tốn cúi xuống nắm lấy tay con bé.

"Chào em, Elisa."

Bé con mỉm cười dù không thể nhìn thấy khuôn mặt cậu, lâu đến như vậy rồi nhưng vẫn có thể nhớ rõ cậu là ai.

"Chào anh, Katsuki."

"Sao em lại ở bệnh viện, còn lang thang ngoài đây nữa, mẹ em đâu?"

Katsuki đưa cô bé đi vào bên trong, tìm một chỗ ấm áp mà ngồi xuống. Elisa ngoan ngoãn đi theo cậu, như thể cô bé đặt toàn bộ niềm tin vào Katsuki.

"Mấy ngày vừa rồi trời trở lạnh, mắt của em của em trở nên tệ đi nên bác sĩ đã khuyên em nên nhập viện theo dõi. Bình thường em cũng hay đi dạo vào giờ này, ở trong phòng ngột ngạt khó chịu lắm anh ạ."

Shouto xấu xa vậy mà không chịu nói cậu biết. Nếu biết Katsuki đã chạy sang chơi cùng Elisa thay vì cứ nằm trong phòng lăn qua lăn lại rồi.

"Vậy còn anh? Anh không phải chỉ đến để tìm bác sĩ đâu đúng không? Katsuki à, anh cảm thấy không khoẻ sao?"

Katsuki nghe đến đó thì nhớ lại Shouto từng nói với cậu, Elisa rất nhạy cảm và thông minh, cứ như sự mất mát kia đã được ông trời lấp đầy lại bằng những thứ khác.

"Em nói không sai. Thời gian vừa rồi anh đúng là không khoẻ, phải đến nơi này để mọi người chăm sóc mình, nhưng giờ thì anh không sao rồi."

"Vậy nên em cũng phải sớm khỏi bệnh, biết chưa?"

.:.

Lúc Katsuki đưa Elisa về phòng bệnh của cô bé, trên hành lang nghe ồn ào một trận.

Các bệnh nhân khác dường như cũng tập trung lại để hóng chuyện, Katsuki không muốn dính lấy rắc rối nên tay phải bế Elisa, chân đi nhanh một chút, chọn cách lướt ngang qua họ. Chỉ không ngờ âm thanh khắp nơi hỗn tạp như vậy mà tiếng xì xào kia lại truyền được vào tai cậu.

"Nghe nói vừa rồi là người nhà bệnh nhân đến làm loạn rồi xảy ra ẩu đả, có người còn bị thương nữa thì phải..."

"Chị có biết là ai bị thương không?"

"Nghe nói là một bác sĩ."

Katsuki không nói gì, khe khẽ vuốt lưng Elisa.

Sau khi đưa bé con về phòng bệnh, lúc cậu định rời khỏi thì có nghe Elisa nói một câu.

"Anh đừng lo, bác sĩ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com