Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 37

-Linhhhh Linhhhh- Tiếng trẻ con vang lên- Linh Linh đi đâu? Sao giờ mới về? Em buồn lắm. Có phải Linh Linh hết thương tiểu Ân rồi k? Linh Linh nói đi- Cái giọng này còn ai ngoài cô bé Thiên Ân kia chứ

-Từ từ, từng câu một, đừng ồ ập như vậy- Thiên Linh ngạc nhiên một chút nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần mà trả lời

-Ân Ân, con để cho chị ngồi xuống trước rồi chúng ta cùng trò chuyện- Lãnh phu nhân lên tiếng

-Cũng đúng. Linh Linh, ngồi xuống đi đã- Thiên Ân vừa nói vừa kéo tay Thiên Linh chạy tới ghế. Cô vừa ngồi xuống thì Thiên Ân đã leo tót vào trong lòng cô ngồi, còn đánh chân rất chi là vui vẻ nữa

-Con đã đi đâu mấy ngày nay?- Lãnh lão gia bây giờ mới lên tiếng

-Con...ừm...con đi với bạn mấy ngày nhưng chưa báo cho mọi người, thật sự rất có lỗi. Xin lỗi ông- Thiên Linh đáp. Cô biết nói dối là không tốt nhưng mà vì thể diện của bản thân, có nói dối, cũng đáng

-Con, sau này nếu có muốn đi đâu cũng nên báo cho ông ngoại con một tiếng. Ông con lúc mới biết đã sốt sắn đi tìm con đấy- Lãnh phu nhân dặn dò

-Con thành thật xin lỗi, ông ngoại, chú, cô. Lần sau con sẽ báo cho mọi người.- Thiên Linh cúi người xuống

-Con bé có lẽ đã quen với lối sống một mình nên chắc không quen nói với người khác- Lãnh phu nhân nói

-Sau này con đã có gia đình. Ta, ông ngoại con, vợ ta, anh họ con và Tiểu Ân luôn quan tâm và ở bên cạnh con, chỉ cần con có khúc mắc, cứ nói với chúng ta, chúng ta sẽ giúp con giải quyết- Lãnh gia chủ nói

-Vâng, con đã biết rồi ạ, cảm ơn mọi người.- Vậy ra đây là cảm giác khi được có gia đình bên cạnh. Cái cảm giác mà nguyên chủ đã đánh mất, hay nói cách khác là cái cảm giác mà bản thân cô trước giờ đều ao ước có được

-Thế nào chuyến đi chơi có vui không? Bà cô như ta đây rất tò mò đấy- Lãnh phu nhân vui vẻ nói

-Rất vui ạ. Tiêu Dao đưa con đến thăm bà của cậu ấy, giới thiệu cho con rất nhiều món ăn ngon và phong cảnh đẹp- Thiên Linh trả lời

-Tiêu Dao? Có phải cô bé nhà họ Hoàng không- Lãnh phu nhân hỏi

-A, đúng vậy ạ. Cô biết bạn ấy sao?- Thiên Linh ngạc nhiên. Không đến mức trùng hợp như vậy chứ

-Anh họ con là bạn thân của anh trai con bé Hoàng Tiêu Dương thiếu gia ấy. Ngày trước thằng bé cũng hay đưa con bé đến chơi. Có một lần con bé còn giúp ta bắt tên cướp nữa nên ta rất quan tâm. Con bé là một người tốt nhỉ?- Lãnh phu nhân mỉm cười

-Vâng- Thiên Linh nhẹ nhàng gật đầu

-Hôm nay con nghỉ đi. Tối nay cô làm một bữa thịnh soạn- Lãnh phu nhân nói

-Vậy con xin phép lên trên- Thiên Linh lễ phép nói rồi nhẹ nhàng đứng dậy chào mọi người và đi lên phòng

-Linh Linh, em đi với- Thiên Ân gọi với theo rồi không nhanh không chậm chay theo cô

Tại căn phòng nhỏ của Thiên Ân

-Linh Linh thấy phòng tiểu Ân có phải rất đẹp không a~- Thiên Ân vui vẻ nói

-Ân, đẹp lắm- Thiên Linh ngắm xung quanh rồi gật đầu ra vẻ đồng tình

-Thiên Ân ở đây có vui không?- Thiên Linh ngồi xuống giường rồi nhìn vào đôi mắt to tròn của Thiên Ân hỏi. Sở dĩ cô hỏi như vậy bởi vì trước khi đi cô đã bàn bạc với ông ngoại rằng cô sẽ để Thiên Ân ở đây vì thường cô đều không có ở nhà, sẽ không ai chăm sóc cho con bé, cô sẽ cảm thấy tội lỗi vô cùng. Mặc khác thì có vẻ như con bé rất thích nơi này

-Ân, rất vui nhưng không có Linh Linh. Có chút buồn- Mắt con bé sáng hoắt rồi chợt tối lại cố gắng không để nước mắt rơi xuống chỉ vì sợ người đối diện lo lắng

Thiên Linh luống cuống
-Đừng khóc. Sẽ không đẹp. Không sao, chị sẽ thường xuyên đến thăm em-

-hứa nhé- Thiên Ân đưa đôi mắt ngận nước nhìn Thiên Linh

-Ân, chắc chắn đó- Thiên Linh cười nói

-Tiểu thư mời xuống ăn bữa tối ạ- Tiếng một hầu gái vang lên ngoài cửa

-Chúng tôi xuống liền- Thiên Ân vui vẻ nói, lấy tay chùi chùi nước mũi rồi nhảy xuống giường

-Linh Linh đi ăn thôi. Tài nấu ăn ăn của dù là tuyệt nhất đấy-

-Hửm? Thật tò mò nha. Đi thôi- nói rồi Thiên Linh nắm tay Thiên Ân xuống lầu

Nhìn dưới lầu, tiếng lách cách dọn bát đũa ra bàn, những món ăn nhanh chóng được dọn ra vô cùng gọn gàng

-Hai đứa ngồi đi. Đói lắm phải không?- Lãnh phu nhân cười nói

-Vâng, đói lắm ạ- Thiên Linh cũng không ngại ngùng đáp

-HaHa, con bé này- Lãnh phu nhân nói rồi ngồi ngay cạnh chồng mình

-Mời mọi người ăn ạ- Thiên Linh cùng Thiên Ân đồng thanh

-Ừ, hai đứa dùng bữa đi- Lãnh gia chủ lên tiếng

Thiên Linh vừa ăn vừa dùng đũa gắp cho Thiên Ân. Cô còn gắp cho Lãnh lão gia vài món nữa

-Ông ăn món này đi ạ-

-Ôi cháu gái tôi. Cảm ơn con- Lãnh lão gia hạnh phúc nói

-Anh họ đâu rồi ạ, sao không cùng mọi người dùng bữa ạ- Thiên Linh nói

-Thằng bé đi tiệc của một công ty lớn. Lát nữa nó về cô nhờ nó đưa con về lại chung cư- Lãnh phu nhân trả lời

-Không cần đâu ạ. Như thế thì phiền lắm. Anh họ dự tiệc về cũng mệt- Thiên Linh vội chối bay. Cô không dám chọc đến mấy vị nam chủ thần thánh kia đâu. Liều mạng chấp nhận một người cũng thấy cô đủ can đảm lắm rồi

-Phiền cái gì. Người một nhà con đừng ngại- Lãnh phu nhân phiền lòng nói

-Nhưng mà...ừm...ờ- Thiên Linh ngập ngừng

-Nhưng cái gì. Thằng bé không phiền con cũng đừng chối- Lãnh gia chủ nói

-À vâng, con cảm ơn- một nụ cười vặn vẹo xuất hiện trên mặt cô. Cầu trời, hi vọng hắn ta về thật trễ, nếu không, cô chết mất

Bữa ăn sau đó diễn ra rất vui vẻ. Sau bữa ăn Thiên Linh còn tự tay gọt trái cây cho mọi người cùng thưởng thức.

Nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm nữa cô nhanh chóng chào mọi người về

-Ông ngoại, chú, cô, cũng không còn sớm, con về đây ạ- Thiên Linh cười nói. Tốt quá, tên kia chưa về

-Nhưng Hàn Phong vẫn chưa về. Hay con đợi chút đi- Lãnh phu nhân nói

-Thôi ạ. Con định về sớm soạn chút đồ để hôm sau đi học ạ- Thiên Linh nói

-Hay ta nhờ lái xe của mình đưa con về- Lãnh phu nhân nói rồi sai người chuẩn bị xe

-Vâng ạ-

-Ông ngoại, bố mẹ, con về rồi đây- Lãnh Hàn Phong bước vào, trên người là một bộ vest đen hết sức lịch làm tăng nét đẹp yêu nghiệt của hắn lên gấp bội

-Thằng bé về rồi. Hàn Phong con đưa Thiên Linh về đi- Lãnh phu nhân nói

-Tiểu Thiên Linh về rồi à. Tôi tưởng em trốn luôn chứ- Lãnh Hàn Phong quay sang nhìn Thiên Linh

-Tôi mới không thèm- Thiên Linh nói rồi quay sang nhìn mọi người- Vậy con về. Mọ người nủ ngon-

Nói rồi cô bước ra khỏi cửa, Lãnh Hàn Phong cũng đi theo, đôi mắt như nhìn chằm chằm vào con mồi, không để con mồi nhanh chân chạy mất

_______________________________
Yô, xin lỗi các chế đợi lâu lắm đúng hem. Xin lỗi nhé, ta bận lắm (thấy chap nào cũng nói vậy nhưng mà là thật đấy😂😂)

Nói thật chap mới cũng dài nhưng không đặc biệt, sorry 🙏🏻🙏🏻🙏🏻

Ai sinh năm 2k2 thì đều hiểu mình đã lo về việc chọn được trường tốt là khó cỡ nào nếu điểm không cao cơ mà Lyn cx thành công òi.

Thôi. Nói nhiều quá rồi

Chúc mọi người một ngày tốt lành ❤️❤️

Vote + cmt cho Lyn nhoé 💓💓🎶🎶🎵🎵

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #romance