Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lãnh cung (2)

Trung

“Tiêu Như Thủy. . . Ngươi. . . Ngươi nói gì?! Là ngươi hại chết hài nhi của ta! Ngươi còn muốn làm hại hoàng thượng?! Ách a. . . Ngươi. . . Thả. . . Bỏ qua cho hoàng thượng. . .” Tiêu Như Yên vẫn cho là muội muội chẳng qua là nuông chiều tuỳ hứng, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ lòng nàng lại có ý nghĩ mưu đồ tạo phản.

“Bỏ qua cho hắn? Chớ ngu? Hắn bây giờ thân trúng cổ độc, thần trí mơ hồ, đợi hắn lập hài nhi của ta làm thái tử, ta còn lưu hắn có gì dùng!” Tiêu Như Thủy thấy ca ca cắn chặc môi mỏng, sắc mặt trắng bệch, trong bụng càng thêm vui mừng.

“Ngươi không thể như vậy, ách a. . . Không thể. . . Ừ ngô. . . Đau. . .” Tiêu Như Yên được người giữ, thân thể vốn là không thể động đậy, trong bụng lại là quặn đau dị thường. Nhưng y Không biết từ nơi nào sinh ra sức lực, cố hết sức đẩy ra hai cái cung nữ kia, tiếp liền nắm thật chặc tay Tiêu Như Thủy đặt ở trên bụng kia, trong mắt tràn đầy kinh hoảng và bất an

“Đừng đụng ta! Đi ra!” Tiêu Như Thủy bị bắt đến đau, dưới cơn nóng giận lại chân đá Tiêu Như Yên đã vô lực chống đỡ, sau đó lại là đẩy mạnh một cái lên bụng của y.

“Ngô ừ. . . Ách! Ách a!” Dưới chân Tiêu Như Yên bị Tiêu Như Thủy quét một cái, mất đi một chút thăng bằng, mắt thấy người liền muốn ngã quỵ về phía sau, vậy mà Tiêu Như Thủy lại đẩy mạnh một cái, để cho bụng tròn to của y nghiêng một cái đụng phải góc bàn cứng rắn.

“Đãi quan! Đãi quân!” Nhìn chủ tử từ nhỏ đã coi mình như thân nhân bụng lớn rơi thẳng đụng vào bàn, trong đầu Liễu nhi kéo căng, nước mắt thi nhau tràn ra hốc mắt, hắn bò đến bên người Tiêu Như Yên, tay có chút run run đỡ Tiêu Như Yên co người trên đất dậy.

“Ách. . . Thật là đau. . . Ừ a. . . Bụng ta. . . Ách. . . Hài tử. . . Ừ a. . .” Bụng đánh tới góc bàn một lát kia, nghĩ là đau đến tê dại, Tiêu Như Yên không cảm thấy một chút đau đớn nào, đợi người rơi xuống đất y mới cảm giác được trong cơ thể một cỗ bạo đau mãnh liệt tấn công tới.

Đau, đau đến khó mà hình dung, không chỉ để cho y đau đến lăn lộn cũng để cho y đau đến sống không bằng chết.

“Chảy máu! Y chảy máu! Trời ạ! Nương Nương làm thế nào a?!” Máu đỏ đậm đặc chảy ra giữa hai chân của Tiêu Như Yên, thấm qua tiết khố, nhiễm ướt trường sam tố sắc. Nhưng cung nữ chưa bao giờ mang thai sinh sản đều bị tình cảnh máu tanh này dọa cho mất hồn, toàn đứng ở sau người Tiêu Như Thủy không dám nhìn từng dòng từng dòng máu đỏ chảy ra từ chân của Tiêu Như Yên.

“Nương nương! Ngươi làm sao có thể đối xử với đãi quân nhu vậy! Trong bụng y nhưng là con của thánh thượng a!”

“Đãi quân! Ngươi như thế nào? ! Đãi quân. . .” Liễu nhi đỡ Tiêu Như Yên ngã xuống đất, giờ phút này đang kéo căng bụng thống khổ vạn phần, hắn giận trợn mắt nhìn nữ nhân vong ân phụ nghĩa trước trợn mặt, hoàn toàn không có một chút vẻ sợ hãi.

“Liễu. . . nhi. . . Ừ ngô. . . Bụng. . . Ừ a. . . Đau. . . Ta. . . Có phải hay không. . . Ừ a. . . Vỡ ối rồi. . . Ách ―” Kéo căng kéo căng níu lấy bụng cao vút không ngừng phập phồng nhúc nhích, trong bụng Tiêu Như Yên đã là co rút đau liên miên kịch liệt không dứt, hạ thể cũng là trướng đau, cảm thấy hạ thân ướt át, y còn tưởng rằng là màng bảo vệ thai nhi bị vỡ.

“Đãi quân. . . Người. . . Người chảy máu. . .” Liễu nhi đỡ người Tiêu Như Yên đau đến phát run nhưng cũng không dám giống như bình thường đưa tay thay y xoa bụng, trên bụng kia không chỉ phập phồng lợi hại cũng ngọa nguậy kịch liệt đến làm cho lòng người rét lạnh.

Trong hoảng loạn của Liễu nhi vội vàng nghiêng đầu nhìn dưới người của Tiêu Như Yên, nhưng kinh thấy nơi đó đã là một mảnh hồng thành suối…

“Ừ ngô. . . Cái gì. . . Ách. . . Kia. . . Hài tử. . . Ừ a. . . Ta. . . Ừ. . . Hài tử. . . Có thể hay không. . .” Tiêu Như Yên vĩnh viễn cũng nhớ ngày đó, ngày hài nhi đáng thương kia của y rời y đi, khi đó cũng là như vậy, máu, rơi xuống đầy đất hồng, hài tử y khổ cực mang thai tháng chỉ như vậy hóa làm một bãi máu nước rời y mà đi, giữ lại không được, đau đớn khi đó, đã sớm khắc vào phế phủ.

“Không quan tâm nữa! Đi! Tất cả đều cùng ta đi! Đem tiểu nô tài này cũng mang đi cho ta!” Lần trước Tiêu Như Yên xảy thai tuy là Tiêu Như Thủy thiết kế, nhưng lúc đó nàng cũng không ở tại chỗ, cũng chỉ là nghe được các cung nữ nói một chút, cho là xảy thai không ghê gớm.

Mà bây giờ, nàng rụt rè e sợ liếc nhìn dưới chân, kia một một đợt lại một đợt hồng ồ ồ lan tràn tới, giống như máu tươi kia là thai nhi đầm đìa thành hình người ở bắt chân y lại.

“Dạ! Nương nương!” Một bên cung nữ thấy nương nương phân phó, dĩ nhiên là động tác nhanh chóng, lập tức hợp lực giữ chặt Liễu nhi.

“Ta không đi! Ta phải ở bên thị quân! Thị quân chảy máu!” Liễu nhi liều mạng giãy giụa muốn tránh thoát giam cầm của những nữ nhân kia, nhưng hắn một hài tử vừa gầy yếu không lớn không nhỏ thế nào có thể chống lại mấy nữ nhân thân thể to lớn đâu.

“Ừ ngô. . . Liễu nhi. . . Ừ. . .Thủy ừ a. . .nhi… Mau cứu ách… Hài tử. . . ta. . . Ách. . .” Một cái chớp mắt mất đi chống đỡ của Liễu nhi, người của Tiêu Như Yên lại là nặng nề té xuống đất, nhưng nhưng thiên tính cho phép, y vẫn là dùng tay đã hư mềm vô lực bảo vệ đang đau đớn không ngừng.

“Đừng! Đừng để ý tới y ! Nhanh! Đi mau!” Tiêu Như Thủy nhìn máu nước trên đất kia, trên mặt đã bị vẻ sợ hãi chiếm hết, nàng người không nhìn mặt Tiêu Như Yên đau đến nhăn nhó, bước nhanh hơn đi ra ngoài.

“Buông ra ta! Thị quân! Thị. . . Quân. . .” Liễu nhi sống chết không chịu đi, nhưng không nghĩ tới những thứ nữ nhân kia ngoan tâm lấy một cái ghế đem hắn đập bất tỉnh, mặc trán hắn chảy máu liền kéo hắn ra ngoài.

Mặt trời lặn về tây, gió thu thổi mạnh của lãnh cung lãnh cung thâm viện giờ phút này cũng chỉ có Tiêu Như Yên một người, y vốn đã đau bất tỉnh, nhưng lại bị đau tỉnh lại, y dùng tay run rẩy che bụng sắp sinh sản ngã nhào ở trên sàn nhà lạnh như băng, dưới người đã sớm là một mảnh đỏ nhức mắt.

“Hắc ― hô ― ừ a. . .” Không ngừng hít thở, Tiêu Như Yên biết như vậy mới có thể hơi giảm bớt một chút bạo đau trong bụng, nhưng y rõ ràng cảm giác được khi y hít thở đồng thời trong cơ thể lại sẽ có một cổ lực đẩy ẩn hình để cho y không nhịn được dùng sức đẩy đi xuống.

“Hài tử. . . Ách ừ. . . Con phải ra tới. . . Hô. . . Hô cha. . . Ách ―, cha. . . Hừ ừ. . . Để cho con đi ra. . . Ách. . . Con đừng vội. . . Hô ― ách ―” hài tử ở trong bụng đấm đá đụng, để cho Tiêu Như Yên biết hài tử của mình không có sao, nhưng cũng để cho y hiểu được hài tử đã kéo dài hơn một tháng này nhất định là muốn ra đời.

“Ách ― hô. . . Hắc. . .” Hài tử muốn ra đời, Tiêu Như Yên biết bây giờ mình cần nhất là cần có một cái giường, tay y chống đất, nghĩ muốn nâng thân thể mình dậy, không biết làm sao bụng y trận đau không ngừng, người đau nhức lăn lộn không làm được gì.

“A! Ừ. . . Ừ a. . .” Vừa mới chống lên thân thể lại ngã trở về, Tiêu Như Yên quả thực không cách nào, chỉ có thể một tay che chở bụng tròn to ngày càng cứng rắn, một tay phối hợp hai chân bò từng chút một về phía trước, mà nơi thân thể y đi qua đã nhiễm thành một đường máu…

“Ách. . . Ách a. . .” Ngồi ở trên bậc thang gần mép giường, Tiêu Như Yên bị đau đớn sinh sản vô cùng vô tận hành hạ đến mặt như sắp chết, tay y xoa đẩy bụng ngày càng thêm cứng rắn, một tay kia đang cởi tiết khố đã nhuộm đỏ kia.

“Ừ ngô. . . Nước. . . Không có vỡ…” Kéo quần xuống, chỉ thấy quần màu trắng đã nhuỗm đỏ, Tiêu Như Yên nắm quần, nơi đó không dính một chút nước ối, mà là chỉ có máu đỏ, khiến cho trong lòng y càng mờ mịt, bụng của y đã đau đớn cứng rắn đến vô cùng.

Hạ thể lại phồng đau lại có rút đau, thật giống như liền muốn nứt ra vậy, nhưng vị trí bào thai của y một mực trên cao, đến trình độ này, đã chảy máu, nước ối lại không vỡ.

“Làm sao. . . Ừ ngô. . . Làm. . . Ách ―” tay đẩy xoa bụng trở nên cứng rắn, kia lực đẩy trong cơ thể lại một lần nữa đưa lên. Tiêu Như Yên nhưng cắn răng cứng rắn nhịn không dám đi dùng sức.

Hôm nay nước ối chậm chạp không vỡ, nếu là dùng hết sức lực, chờ lát nữa lấy đâu ra sức trợ giúp bào thai trong bụng giáng sinh hậu thế.

“Bảo. . . Bảo hắc. . . Hô hắc. . .” Đột nhiên, trước mắt Tiêu Như Yên sáng lên, lại nhìn thấy cây kim gỗ mới vừa bị Tiêu Như Thủy cầm trong tay rơi ở mép giường, trong đầu y hiện lên một ý niệm, phải dùng này kim dài này đâm rách màng thai, muốn cho hài tử giãy giụa trong bụng y đi ra.

“Hô ― hắc ― ân ân. . .” Thai bụng một cổ lại một cổ đau khó mà hình dung càng thêm mãnh liệt tấn công tới, hạ thể của Tiêu Như Yên kìm nén đến thật giống như muốn nứt ra vậy, nhưng y vẫn là chịu đựng chống người đưa tay về phía trước.

“Ách ― thật là đau. . . Ừ. . . Đau. . . Ừ ngô. . .” Thật vất vả cầm kim dài ở trên tay, Tiêu Như Yên nắm tay dò về phía dưới người, một chân để dưới đất một chân đặt ở nấc thang, hai chân cong mở toang ra, ngoan hạ tâm, một chút lại một cái đâm vào sản huyệt nửa mở dưới người mình kia.

“A! Ngô ừ. . . Ngô. . .” Tiêu Như Yên căn bản không thấy được tình trạng dưới người mình, dùng sức đâm mấy kim, không chỉ nước ối không có vỡ, liền bên trong sinh khẩu cũng bị đâm bị thương.

Y đau đến nghĩ muốn nổi điên, kéo một cái sàng đan trên giường sớm bị kéo xốc xếch bắt đến, nhét vào trong miệng, liều mạng cắn. Giờ phút này y không chỉ muốn chịu thống khổ sinh sản còn muốn chịu đau đớn do kim dài đâm vào trong tràng bích.

“A! A. . .” Lại là một trận kích đau, Tiêu Như Yên cảm giác mình thật giống như nghe thanh âm bàn tay vỗ vào trên mặt nước.

“Ừ ngô. . . Vỡ. . . ối ách. . . Ách a ―” Dưới người từng dòng nước ối vàng vàng tuôn ra ngoài, dọc theo bắp đùi chảy xuống nấc thang từng giọt từng giọt rơi trên đất.

Tiêu Như Yên nâng bụng trĩu xuống, chống giường nghĩ bò lên giường, cũng mặc kệ y gắng thế nào cũng không cách nào như nguyện, bụng càng ngày càng cứng rắn để cho y càng đau đến không muốn sống.

“Thị quân. . . Thị quân!” Một thanh âm yếu ớt vốn là từ ngưỡng cửa mở lớn truyền tới, người đã nhảy đi vào.

“Liễu… nhi?” Người đến, chính là gã sai vặt trung thành Liễu nhi, máu trên trán của hắn đã không chảy, nhưng sắc mặt vẫn là có chút tái nhợt
.
“Thị quân. . . Ta làm bộ té xỉu, nhiên sau thừa lúc các nàng không chú ý trốn ra được, người nhìn. . .” Liễu nhi đi nhanh đến mép giường, luống cuống tay chân đỡ Tiêu Như Yên dậy, đem một tờ giấy nhỏ bé trong ngực móc ra.

“Quá. . . Ừ ngô. . . Quá. . . Tốt lắm. . . Ách ―” Tiêu Như Yên xem qua tờ giấy, miễn cưỡng cong khóe miệng, nhưng một cái chớp mắt y lại đau đến dung nhan vặn vẹo.

Thật ra thì tờ giấy kia là mới vừa Liễu nhi trải qua sân lãnh cung mới trùng hợp từ trên chân bồ câu đưa thư tháo xuống, nội dung dĩ nhiên chính là Hộ quốc tướng quân Kim Vĩnh Nhạc cuối cùng không phụ Tiêu Như Yên nhờ vả từ biên cương tìm được giải dược thất tâm cổ, hôm nay đang ngựa không ngừng vó chạy về.

“Giường. . . Hô. . . Hô. . . Ách a ―” Trong bụng Tiêu Như Yên lại là lộn một cái đấm đá ầm ĩ, thai động kịch liệt để cho mỗi một câu nói trong miệng y đều biến thành thân ngâm không cách nào kiềm chế.

Thị quân, cẩn thận một chút. . .” Liễu nhi hiểu ý Tiêu Như Yên, đem tay dính vết máu nước ối của Tiêu Như Yên khoác lên trên vai gầy yếu của mình, lấy tay nâng bụng dưới ngọa nguậy kịch liệt của y, cố hết sức đỡ lấy y.

“Được. . . Đau. . . Ừ ngô. . . Đau. . .” Một khắc kia ngồi xuống giường, bởi vì thân thể Liễu nhi gầy đét lại có điểm mất máu, quả thực không đỡ nổi thân thể  bụng lớn của Tiêu Như Yên. .ột chút mất lực đạo, hai người liền cùng nhau ngã ngồi ở trên giường.

Hạ thể vốn là kịch liệt đau của Tiêu Như Yên bị cổ lực trùng kích này đụng một cái, giống như cứng rắn dùng đá cạo huyệt khẩu của y. Thai nhi trong bụng cũng bởi vì một cái đụng này mà chen vào sản đạo thu hẹp, càng làm cho y đau đến cắn nát môi.

“Thị quân! Đúng… Thật xin lỗi, người cẩn thận một chút, cẩn thận một chút nằm xuống. . .” Tay Liễu nhi đè mạnh lên hạ thể, Tiêu Như Yên đau đến có thể sử dụng mặt mũi dử tợn để hình dung bị dọa cho một cái, lập tức đem hết sức lực bú sữa mẹ cẩn thận cũng đỡ để cho hắn nằm xuống.

“Vũ… Khuynh Vũ. . . Ngươi ở đâu… Ở đâu…” Trong miệng một lần lại một lần nhớ tới tên của người kia, Tiêu Như Yên nằm ở trên giường, bụng lớn trĩu xuống đến lợi hại đã để cho hai chân không cách nào khép lại, y nghĩ cong chân lên, nhưng lại đã không còn sức lực, chỉ có thể vô lực lấy một loại tư thế kỳ quái hai chân bên trong cong giùng giằng.

“Thị quân, bây giờ. . . Bây giờ phải làm sao. . .” Liễu nhi thấy Tiêu Như Yên trong thống khổ vẫn luôn miệng kêu tên quân vương, trong lòng buồn bực đến nghĩ ngồi dưới đất lớn tiếng khóc. Nhưng vẫn là cố nén bò lên giường trải giường chiếu, dùng vải buộc thành vòng tròn thắt nút, cột vào khung giườn, lại đem chân vô lực của Tiêu Như Yên cho vào, để cho vải chống đỡ.

“Ừ ách ― mở ra. . . Mở ra bao nhiêu. . . Ừ a. . . Hài tử. . . Ừ. . . Xuống. . . Sao. . .” Tiêu Như Yên chịu đựng đau do thai nhi ở bên trong sản đạo giãy giụa mặc cho Liễu nhi đem hai chân mình treo lên, đang lúc hai chân mở rộng, y cảm thấy có một vật thể to lớn ngăn ở bên trong, khiến cho hạ thể của y càng trướng đau không chịu nổi.

“Không được, huyệt khẩu mở ra sáu ngón. . . Nhưng không có thấy hài tử” Liễu nhi vén lên trường sam đầy nếp nhăn… hạ thể đã nhuộm đầy máu cùng nước ối, nhìn về phía huyệt khẩu đã mở hơn nửa, lại dùng tay so xem mở bao nhiêu.

“Thị quân, người. . . Người dùng sức! Dùng sức đem hài tử đẩy ra…” Liễu nhi lớn như vậy cũng còn chưa thấy qua người khác sinh sản, cũng chỉ nhớ lần trước lúc Tiêu Như Yên xảy thai sinh ra thai chết, hắn giữ ở ngoài cửa, một mực nghe thái y bên trong luôn kêu dùng sức dùng sức.

“Ách a ――” bụng lại lần nữa cứng rắn như đá, Tiêu Như Yên ưỡn cao người, hai tay nắm chặt mép giường mộc lan đến trắng bệch, cắn răng dùng sức một, vật thể ngăn ở huyệt khẩu cuối cùng cũng trượt ra.

“Ừ. . . Hài tử sao? Ách ― ách a ―” Tiêu Như Yên còn tưởng rằng vật kia là thai nhi trong bụng mình, vội vàng ngẹo đầu nhìn xuống, nhưng giờ phút này không cho y thanh tĩnh lại. Bạo đau trong bụng lại nổi lên, xúc cảm rách phồng trong sản đạo cũng không biến mất, y ngẩng đầu lại nặng nề ngã trở về.

“Không! Không phải hài tử! Hài tử còn không có xuống, chẳng qua là cục máu. . . Thật là nhiều cục máu… năm…”

Trượt ra bên ngoài cơ thể Tiêu Như Yên căn bản cũng không phải là thai nhi còn cắm ở trong sản đạo, mà là từng cục máu đen bởi vì ăn duyên tự đan cưỡng ép duyên thai mà ở trong bụng kết thành.

Lại qua hai giờ, giường đệm dưới người Tiêu Như Yên đệm đã sớm bị máu ngâm thấu, cục máu màu đỏ sậm kia một bãi một bãi rơi vào trên giường đệm, để cho người nhìn đơn giản là sinh lòng sợ hãi buồn nôn, liền trong lòng Liễu nhi cũng không khỏi đang suy nghĩ: “Trước kia đều nghe người khác nói đế tự long mạch, nếu muốn giáng sinh hậu thế, đó là biết bao khó khăn, không nghĩ tới hôm nay chính mắt thấy thị quân lâm bồn, quả thật làm cho lòng người sinh sợ. . .”

“Ta. . . Ừ ách. . . Không khí lực. . .” Một lần lại một lần động thân dùng lực nhưng vô dụng cộng thêm đau đớn vô tận, Tiêu Như Yên vốn là thân hư thể nhược đã sớm hao hết sạch sức lực, giờ phút này y dính đầy mồ hôi lạnh.

Gương mặt tinh xảo đã sớm ảm đạm, trên môi mỏng không chút màu máu là màu đỏ nhức mắt, đôi mắt như nước mùa thu lại là mất đi sự trong sáng chỉ còn ảm đạm trống rỗng.

“Thị quân, người trước đừng dùng sức, tích lũy điểm lực khí, Liễu nhi cho người đi tìm một ít thức ăn, lại đun ít nước nóng…” Liễu nhi nghe Tiêu Như Yên một mực lầm bầm nói không khí lực, đầu hắn đơn giản, cũng không nghĩ nhiều, sẽ để cho Tiêu Như Yên trước đừng dụng lực, tiết kiệm một chút sức lực, mình chính là bước nhanh chạy về phía phòng đối diện đi lấy hai cái màn thấu cứng hôm qua để lại.

“Thị quân. . . Ăn trước ít thứ. . . Thị quân! Ngươi làm gì?” Liễu nhi đem màn thấu cùng nước âm ấm không còn nóng bưng đi vào, liền thấy Tiêu Như Yên giơ tay không ngừng hung hăng đè ép bụng mình.

“Liễu nhi, thay. . . Thay ta. . . Áp bụng, nhanh. . . Hài tử. . .” Liễu nhi đi ra ngoài một hồi, thai nhi trong bụng Tiêu Như Yên vốn là động tác kịch liệt liền mất sức sống, thai động cũng chậm rãi yên tĩnh xuống.

“Nhanh a, hài tử không thể có chuyện. . .” Tiêu Như Yên cảm thấy thai động yếu đi, lại nghĩ tới Tiêu Như Thủy bức bách mình ăn vào duyên tự đan, dược hiệu của thuốc kia chính là từng điểm từng điểm hút lấy dinh dưỡng của thai nhi đọng lại thành cục máu vô dụng mà để cho thai nhi sinh trưởng chậm rãi. Bây giờ hài tử đã yếu đuối như vậy, nếu như lại giấu ở trong bụng, vậy càng là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

“Liễu nhi, ta cầu ngươi, ta muốn hài tử còn sống. . .” Hôm nay nước ối đã bị mình đâm rách, Tiêu Như Yên biết rõ thai nhi đã không còn màng thai bảo vệ, nếu mình lại kéo dài. Hài tử yếu ớt trong bụng kia sợ là không thể còn sống đi tới trên đời này, y biết thân thể mình lúc này căn bản không chịu nổi vết thương áp thai mang đến, nhưng y muốn hài tử có thể còn sống, muốn mệnh của y không quan hệ.

======================================================================

“Nương nương? Người. . . Người muốn làm gì?! Ngươi!” Liễu nhi thấy Tiêu Như Thủy từng bước một bức vào, lập tức nhảy xuống giường ngăn ở trước người của Tiêu Như Yên.

“Người đâu ! Đem nô tài kia cho lôi ra! Ta muốn làm gì? A a! Ta muốn đẩy hài tử về trong bụng của y!” Tiêu Như Thủy ra lệnh một tiếng, những thị nữ kia liền hợp lực của kéo Liễu nhi đến một bên còn động khởi tay chân đối với hắn quyền đấm cước đá.

“Tộc nhân các ngươi chính là dùng nơi đó sinh hài tử sao? Thật chán ghét!” Tiêu Như Thủy ngồi ở trên giường nhuộm đầy máu tươi kia, nhìn hai chân Tiêu Như Yên bị dây thừng vải treo lên thật cao. Tư thế mở lớn, nhìn thêm chút nữa thấy đầu thai cắm ở trong huyệt khẩu hơi mở kia, mặt nàng bày ra đầy chán ghét. Nhưng lại đưa tay tới, nhẹ nhàng nâng đầu thai nho nhỏ lẫn vào máu nước, từ từ sờ tóc thai trơn ướt.

“Ừ ngô. . . Thủy. . . Thủy nhi. . . Ừ a. . . Ngươi làm . . . Hừ. . . Hừ. . . Cái gì. . .” Mắt bị mồ hôi thấm ướt của Tiêu Như Yên sợ hãi nhìn Tiêu Như Thủy, trong lòng sợ muội muội độc như bò cạp này làm ra chuyện thương tổn tới hài tử của mình.

“Ca ca. . . Người ta không phải nói sinh con là đau nhất sao? Ta ngược lại muốn nhìn một chút là sinh con đau vẫn là đem hài tử đã sinh ra ngoài rắn nhét vào trở về đau!” Mặt mũi Tiêu Như Thủy đột nhiên dữ tợn, tay vuốt ve đầu thai một cái dùng lực mạnh đẩy mạnh vào trong. Nửa vòng tròn nho nhỏ bị nhét vào trong sản huyệt khép mở kia, đầu thai nhi chỉ lộ ra một chút chỉ như vậy bị ép đẩy trở về trong sản đạo chật chội.

“Ách a ― tốt. . . Thật là đau. . . Ách ừ. . . Liễu nhi. . . Ừ. . . Giúp ta ách a. . . Giúp một tay ta. . . Vũ. . . Ách a ―” vào giờ phút này không ngườ trợ giúp Tiêu Như Yên đã rơi vào vực sâu thống khổ, đáng thương y trừ luôn miệng cầu người giúy y một chút ra cũng quả thực không làm gì khác.

Lúc hài tử bị đẩy về trong bụng, toàn thân Tiêu Như Yên đau đến mất đi cảm giác, nhưng một cái chớp mắt sau, đau đớn lăng trì khoan tim thấu xương kia liền từ trong bụng bạo phát ra ngoài, chớp mắt lan tới toàn thân, thậm chí ngay cả tay chân đều đau đến có chút co rút.

“Ca ca! Hài nhi này của ngươi! Vẫn chưa tới lúc ra đời!” Tiêu Như Thủy máu tanh đầy tay, sắc mặt dữ tợn, hoàn toàn không có một chút lòng thương hại.

“Khuynh Vũ, cứu ta, hài tử chúng ta Khuynh Vũ. . . Khuynh Vũ. . .” “Ngươi tới đây cho ta! Đem y treo ngược lên! Đứa nhỏ này của y còn chưa phải lúc sinh! Hừ!”

Tiêu Như Thủy chống sau lưng, từ từ đứng lên, bào thai trong bụng đá nàng mấy cái, nàng nhướng mày một cái, vội vàng khẽ xoa bụng trấn an bào thai trong bụng.

Điều này không khỏi làm người liền suy nghĩ nàng là một vị mấu thân tốt, nhưng nàng vừa mở miệng, trong miệng nhưng phun ra lời nói ác độc cho người buồn nôn bận tâm.

“A! A ừ. . .” Tiêu Như Thủy đang ôm bụng cẩn thận đi chậm từ mép giường xuống nấc thang, những thị nữ kia cũng đưa tay chuẩn bị đi đỡ. Nhưng không nghĩ tới Tiêu Như Thủy ưỡn bụng dưới chân lại bởi vì đạp phải nước ối trơn trượt trên bậc thang mà sơ ý một chút thẳng tắp trượt đi xuống, cái mông trượt trên theo nấc thang đụng vào trên đất.

“Thật là đau a! Ân hừ. . . Bổn cung. . . A. . . Bụng. . . của. . .Ừ ngô. . .” Tiêu Như Thủy kêu khóc om sòm ôm bụng đã bắt đầu cứng rắn của mình, dưới sắc y quần rực rỡ cũng dần dần thấm ướt một mảng lớn.

“Nương nương! Nương nương có phải muốn sinh hay không?! Nhanh đưa nương nương về Nguyệt Hoa cung, truyền thái y! Nương nương sớm sinh!” Tình huống khẩn cấp Bất thình lình cũng làm một đám thị nữ phục dịch Mai phi Tiêu Như Thủy bị hù dọa người người tay chân luống cuống. Để cho bọn họ không thể không gấp vội vàng đem Tiêu Như Thủy đau bụng đến gập cả người hợp lực mang ra biệt viện lãnh cung.

======================================================================

“Thị quân. . . Thị quân!” Sau khi một đám cung nữ đem Tiêu Như Thủy mang đi, Liễu nhi chống thân thể khắp nơi đều là bị thương trầy da lảo đảo lắc lư chạy nhanh tới mép giường, không nghĩ tới Tiêu Như Yên nằm ở trên giường ngâm máu tươi mặt đầy hôi bại ngất đi.

“Tỉnh lại đi! Đừng ngủ. . . Tỉnh lại đi a!” Trong lòng Liễu nhi bi thương hốt hoảng, dò xét hơi thở yếu ớt đến đã không dễ phát giác của Tiêu Như Yên,.

Hắn không chút suy nghĩ liền lập tức đưa tay đi ấn mạnh huyệt nhân trung của Tiêu Như Yên, nhưng người nằm ở trong vũng máu hai mắt nhắm nghiền lại vẫn là không phản ứng chút nào.

“Không thể ngủ. . . Tỉnh lại đi!” Tiêu Như Yên nếu như lại không tỉnh táo, thai nhi nhất định chết ngộp trong bụng, Liễu nhi ở dưới tình huống không có chút biện pháp chút. Cũng chỉ biết tiếp tục liều mạng thay Tiêu Như Yên trong hôn mê áp bụng mượn những đau đớn bạo liệt này tới kích thích ý chí đã sớm tan tã của bản thân y.

“Ừ ngô. . .” Hai mắt vốn là nhắm thật chặc cố hết sức mở ra chút, nhưng thủy mâu trong trẻo như nước mùa thu đã sớm vô thần vẩn đục, môi không có chút máu của Tiêu Như Yên nửa mở.

Thân thể tàn phá của y đã sớm không chịu nổi khó sinh cộng thêm sinh trình bị cắt đứt giữa chừng, hôm nay y muốn kêu đau cũng không kêu lên thành tiếng, từ trong miệng truyền ra cũng chỉ có từng tiếng nghẹn ngào vô lực đau thương.

“Ách ―” theo trên tay Liễu nhi ngoan hạ tâm lai một cái dùng sức đẩy mạnh, hạ thể của Tiêu Như Yên lại là một cổ máu bầm phun đi ra, đầu thai nho nhỏ bị Tiêu Như Thủy nhẫn tâm đẩy về trong bụng cuối cùng cũng đi theo cổ máu tươi kia tuột ra.

Chẳng qua là, hài tử chỉ lộ ra một chút đầu cũng không trượt xuống lần nữa, mà chảy ra từ trong hậu huyệt cũng chỉ còn dư lại máu đỏ nhạt, nước ối trong mẫu thể có thể trợ giúp hài tử sinh nhưng đã sớm chảy hết.

“Thị quân! Đừng buông tha. . . Hài tử. . . Hài tử chờ. . . Cùng ngươi gặp mặt. . .” Nhìn thấy Tiêu Như Yên chậm rãi mở mắt ra, Liễu nhi còn chưa kịp thanh tĩnh lại, trên đùi lập tức lại cảm thấy một cổ ấm áp ướt át. Cúi đầu nhìn một cái cuối cùng từ trong hậu huyệt đang kẹt đâu thai kia phun ra ngoài một lượng lớn máu đen.

“Ta. . . Ân hừ. . . Không. . . Sức lực. . . Nữa. . . Ừ ngô. . . Giúp. . . Ta. . .” Mặc dù Tiêu Như Yên bị đau đớn kịch liệt đến không cách nào hình dung kia miễn cưỡng kéo trở lại thần chí, nhưng vào giờ phút này thân thể y đã sớm hao tổn đến cực hạn. Coi như y lại cố gắng thế nào nghĩ giúp hài tử mình đi xuống, thân thể không chịu nổi hao tổn kia cũng đã không nghe theo y sai khiến y.

“Không được a. . . Thị quân. . . Người dùng điểm lực a. . . Hài tử không ra được a. . . Ta cầu người, thị quân, người dùng lại điểm lực!” Bất kể Liễu nhi vội vàng la hét thế nào, cũng không quan tâm Tiêu Như Yên giãy giụa như thế nào cố gắng như thế nào. Thân thể đã tàn tạ kia của y chính là lại cũng không sanh được nửa điểm khí lực.

Nhìn sắc mặt Tiêu Như Yên dần dần u tối tối xuống, trong lòng Liễu nhi cũng biết y đã lực bất tòng tâm, vì để cho hài tử Tiêu Như Yên liều chết cũng muốn sinh hạ kia có thể còn sống.

Liễu nhi lập tức không thể làm gì khác hơn là đem hai chân trắng nõn đã vô lực rũ xuống trên dây thừng của Tiêu Như Yên dùng sức kéo ra bên ngoài hết cỡ, sau mình thì vùi đầu vào trong hai chân run rẩy kia, lộ ra ngón tay ngón tay đi mò lấy đầu thai ngăn ở huyệt khẩu không có động tĩnh gì.

=============================

“Cây kéo. . . Kéo. . . Cắt ra. . . Để cho. . . Hài tử. . . Ra. . . Đi ra. . .” Thân thể của Tiêu Như Yên đã bị sinh trình rất dài trắc trở kia hành hạ đến nhanh muốn tuyệt vọng, nhưng nghị lựcy muốn bảo vệ cốt nhục của mình nhưng lấn át tất cả.

Tròng mắt dần dần vô thần của y rơi vào một cây kéo đang nằm ở trong một bãi máu nước mình mới vừa rơi xuống nằm ở bên cạnh bàn. Trong lòng Tiêu Như Yên biết, cắt ra sản khẩu cưỡng ép đem thai nhi đã mất nước ối trợ giúp lôi ra sản đạo, đó là biện pháp duy nhất có thể để cho hài nhi của y ra đời.

“Không. . . Không thể. . . Thị quân sẽ chết. . . Sẽ chết. . .” Liễu nhi hoảng hốt lắc đầu một cái, sinh hài tử đã nhanh hao hết sạch sinh mạng của chủ tử, huống chi cắt ra hạ thể loại chuyện đau đến không muốn sống này, đó không phải là đem chủ tử càng thêm đẩy về phía vực sâu tử vong sao, hắn thật sự là không đành lòng a.

“Nhanh. . . Chút. . . Ta. . . Chống đỡ không. . . Xuống. . . Đi. . . Ách. . .” Tiêu Như Yên miễn cưỡng mở một cái ánh mắt, trong mắt kia dằng dặc trong suốt như ẩn như hiện, bất kể là cuộc sống trôi dạt tự do trước kia. Vẫn là vào cung tới nay bởi vì hậu cung tranh sủng mà chịu các loại hình phạt.

Dáng vẻ khẩn cầu này y chưa từng biểu lộ ở trước mặt người khác, cảm giác trên người từng điểm từng điểm đang trôi qua, bất kể là đau đớn sinh sản vô biên vô tận mới vừa hành hạ y kia vẫn là nỗi thẹn đau trong lòng với ái nhân.

“Ô ô. . . Cây kéo. . . Ở đâu?” Vẻ mặt khẩn cầu của Tiêu Như Yên thật sâu xuyên thấu lòng của Liễu nhi, Liễu nhi đã sớm nước mắt lòe lòe cuối cùng không thể vi phạm tâm nguyện của chủ tử mình hầu hạ nhiều năm.

“Thị quân, Liễu nhi. . . Liễu nhi muốn. . . Muốn cắt. . . Rất đau, người. . . Người kiên nhẫn một chút. . .” Cầm lên đồ sắc bén bên cạnh bàn đã bị máu nhuộm đỏ, Liễu nhi lần nữa trở lại mép giường, người hắn run rẩy mê mang đứng ở đó, căn bản không biết nên ra tay như thế nào mới tốt.

“Nhanh. . . Hài tử. . . Hài tử. . . Không động. . .” Đột nhiên động tĩnh Trong bụng giảm bớt, chỉ còn lại đau đớn xé rách truyền đến từ xương chậu, trong lòng Tiêu Như Yên bất an sợ hãi, cuối cùng cứng rắn đem tay vô lực tích góp sức nắm thật chặt vạt áo của Liễu nhi.

“Ngô. . .” Liễu nhi nghe cũng gấp, y gì cũng không nghĩ liền vội vã bò lên giường, lần nữa vùi đầu vào giữa hai chân của Tiêu Như Yên, cuối cùng cũng sinh ra anh nhi mang theo khắp người vết máu và màng thai. Nhưng khi hắn thấy được hạ thể Tiêu Như Yên ồ ồ ra máu cùng của cũng mau muốn nhắm lại. Sắc mặt của hắn lại lần nữa trầm xuống, vốn là hưng phấn nhất thời cũng không biết biến mất đi nơi nào, thay vào đó, là một cổ thương cảm cùng chua xót cực lớn.

Thị quân. . . Người không để ý hết thảy để cho nó đi tới trên đời này, nhưng nó đi tới trên đời này nhưng mất đi người bảo vệ, sau này, nó lại nên đi nơi nào.

“A. . . A a. . .” Tiêu Như Yên tái nhợt vô lực tựa như hồi quang phản chiếu cong lên môi đã không có chút máu nhẹ nhàng cười ôn nhu, mỉm cười cho lòng người đau đớn buồn bã kia bao hàm quá nhiều quá nhiều yêu của phụ thân với hài tử, nhiều đến không cách nào dùng ngôn ngữ đi hình dung.

“Hài tử. . . Làm sao không khóc. . . Làm sao không khóc. . .” Đột nhiên, biểu tình nhu hòa trên mặt Tiêu Như Yên dữ tợn hoảng loạn lên, hài tử. . . Hài tử của y. . . Tại sao không khóc…. Tại sao sẽ không khóc. . .

“Cái gì. . .” Bởi vì lòng trong đau thương Liễu nhi lúc này mới phát hiện anh nhi đang bế trong tay lại không phải dùng sức đạp tay chân khóc, mà là uể oải thở hổn hển khi có khi không.

“Bảo bảo, ngươi nhanh khóc a! Bảo bảo! Cha ngươi khổ cực sinh hạ ngươi, ngươi làm sao có thể như vậy đối với y! Nhanh khóc a!” Liễu nhi bất chấp trên tay mình là hoàng tử vẫn là cái gì, chỉ biết là đây là hài tử Tiêu Như Yên đền mạng đổi lấy.

Hắn nắm lên chân nhỏ của hài tử liền ngoan hạ tâm dùng sức vỗ chừng mấy lần lên cái mông nhỏ của hài tử. Nhưng hài tử kia vẫn là không có động tĩnh, mắt thấy cũng nhanh thở không ra hơi. Liễu nhi nhanh trí, cũng không xử lý máu bản màng thai trên người hài tử, vội vàng moi ra uế vật trong miệng hài tử liền trực tiếp miệng đối miệng liều mạng truyền khí.

===================================================================

“Oa! Oa. . . Oa a!” Hài tử bởi vì sinh trình bị kéo dài mà bị kẹt ở trong bụng đưa đến có chút thiếu dưỡng khí vốn là yếu ớt đến cũng không biết nên hô hấp như thế nào, thật may Liễu nhi nhất thời nghĩ tới biện pháp, hài tử bị không khí đột nhiên tràn vào trong miệng kích thích ảnh hưởng mà khóc rống lên.

Tiếng khóc không coi là vang dội, nhưng cùng khiến tảng đá trong lòng Tiêu Như Yên rơi xuống. . . Vui sướng cả đời không cách nào quên được.

“Ta nghĩ. . . Nhìn nó… một chút…” Môi trắng bệch khẽ mở, Tiêu Như Yên nóng lòng muốn nhìn thấy hài tử huyết mạch tương liên của mình cùng người nọ.

“Thị quân, đây chính là hài tử người sinh hạ. . . Là một nam hài nhi. . . Người nhìn. . .” Liễu nhi cầm lên cây kéo mới vừa vì Tiêu Như Yên cắt ra sản khẩu, cẩn thận cắt cuống rốn cho hài tử. Sau tùy tiện cầm sang đan bên cạnh giúp hài tử lau máu bẩn cùng mang thai trên người liền chuẩn bị đặt hài tử đang đạp đạp đưa tới trước người Tiêu Như Yên.

“Các ngươi làm gì?!” Đột nhiên, một đôi tay sần sùi dò xét tới, cứng rắn đem anh nhi trên tay Liễu nhi đoạt mất, Liễu nhi bởi vì sợ làm hài tử bị thương mà không dám dùng lực mạnh kéo lại. Không thể làm gì khác hơn là nhìn người nọ không nửa điểm thương tiếc chút nào thô lỗ ôm hài tử mới sinh ra còn rất yếu ớt kia.

“Mai phi nương nương mới vừa sinh một nhi tử, bây giờ đang muốn tiến hành nghi thức đế tự nghiệm máu, chúng ta phải đem đứa bé này mang đi! Còn vị thị quân đại nhân kia, ngươi thì tùy ném trong giếng đi! A a!” Một lão nữ nhân trong đó ôm hài tử đang khóc, mà một cái khác thì tùy tiện nhặt xiêm áo trên đất bế hài tử lên, lúc bọn họ nhìn về người nằm ở trên giường nhuộm một mảnh vết máu mặt mũi trắng bệch kia, không có chút nào kiêng kị bày ra mặt đầy khinh bỉ cười nhạo.

“Đây là hài tử của thị quân Mới không phải. . . Mới không phải của nữ nhân kia! Đem hài tử trả lại!” Nhìn người nữ nhân kia cũng nhanh bước ra ngưỡng cửa, Liễu nhi không quan tâm nhiều như vậy. Tựa như nổi điên xông về nữ nhân cáo mượn oai hùm đó, hắn muốn cướp hài tử này về, nhất định, nhất định phải để cho thị quân nhìn một chút hài tử này.

“Ngươi đứa trẻ chết dầm này! Buông tay cho lão nương! Lại không buông tay ta liền đem nãi oa oa này vứt đi!: Nữ nhân đem anh nhi yếu ớt căn bản còn không chịu nổi bất kỳ nho nhỏ bất trắc nài giơ lên thật cao trên đỉnh đầu lấy uy hiếp Liễu nhi đang túm chặt vạt áo mình không để cho đi buông tay.

“Đừng. . .” Lòng Liễu nhi để ý an nguy của hài nhi mới sinh, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là buông tay, nhưng ánh mắt của hắn vẫn là dùng mọi cách lo lắng nhìn chằm chằm vế phía người đang giơ cao hài tử, lắng người nữ nhân kia thật sơ ý một chút làm hài tử ngã xuống.

“Ba!” Đang lúc Liễu nhi toàn tâm toàn ý nhìn chăm chú hài tử, một cái nữ nhân nhân lúc hắn không chú ý lại tiện tay cầm băng ghế một bên đi sau người Liễu nhi hung hãn đập xuống.

“Ách. . .” Vốn là Liễu nhi cũng có chút mất máu, lại cứng rắn chống thay Tiêu Như Yên đỡ đẻ, mây canh giờ như vậy, thân thể của hắn vốn cũng đã có chút phù phiếm, hôm nay lại bị người nữ nhân kia đánh lén từ sau lưng, đầu hắn tối sầm ngã xuống đất.

“Hừ! Đi!” Người nữ nhân đập bất tỉnh Liễu nhi kia ném một cái băng ghế cầm trên tay, còn đá mấy cái lên người Liễu nhi ngã xuống đất ngất đi, tiếp liền hô quát một tiếng cất bước chuẩn bị đem hài tử ôm về ‘Nguyệt Hoa cung’.

“Hài tử. . . Đem con. . . Trả lại cho ta. . .” Nguyên đã hấp hối Tiêu Như Yên, giờ phút này lại cố hết sức nâng lên tay mảnh khảnh kia, đôi mắt đã tan rả của y nhìn chằm chằm anh nhi ôm ở trong ngực nữ nhân thô lỗ.

Mặc dù đã là lúc hoàng hôn mặt trời lặn tây sơn, bên trong phòng mờ tối, nhưng y vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy một chân nhỏ của hài tử lộ ra trong vải vóc đơn bạc, đạp một cái đạp một cái, y nghĩ chạm vào, nghĩ… Chạm vào một chút.

“Cho… Cho ta…” Nhìn cốt nhục bị nữ nhân ôm dần dần cách y đi xa lại chưa được gặp mặt, hai hàng thanh lệ không tiếng động xẹt qua dung nhan tinh xảo đã như tro tàn của Tiêu Như Yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com