Bốn mùa bên nhau, tình yêu này gió thổi không bay, lửa đốt không cháy, là khúc tình ca vang mãi chẳng ngừng.Anh rất sợ một mình nơi biển cả, nhưng lại ước một mình trong mắt em.Tình ta như tuyết giữa trời đông trắng xóa, sẽ đục màu khi nhuốm bụi ngày mưa. Đôi mắt em chìm sâu như biển cả, để hồn tôi thấm đậm đến dại khờ."Trường Sinh, chúng ta phải bên nhau một đời nhé?""Không, không chỉ một đời, mà là kiếp sau, kiếp sau nữa. Chúng ta vẫn là một đôi"|𝙆𝙖𝙚𝙡𝙝.…
Đây là câu chuyện về một thế hệ thanh niên trí thức rời bỏ thành phố, mang theo khát vọng dựng xây và đổi mới, đặt chân lên vùng núi Tây Bắc giữa những năm tháng chuyển mình của đất nước.Giữa núi rừng bao la và những bản làng còn hoang sơ, họ không chỉ đối mặt với khắc nghiệt của thiên nhiên, thiếu thốn của đời sống mới, mà còn đối diện với chính mình - với những nỗi đau riêng, với lý tưởng đã lỡ mang theo, với những tình yêu không được gọi tên.Quang Anh, một kỹ sư thủy điện với ánh mắt như nhìn xuyên qua cả thời cuộc. Đức Duy, một thầy giáo trẻ mang trong mình lòng nhân hậu và sức bền của kẻ từng mất mát. Cùng họ là những người bạn, người đồng chí - mỗi người một lý do để ở lại, để gieo mầm cho một ngày mai tươi sáng hơn.Không có bài ca hào hùng. Chỉ là những ngày mưa gió kéo dài, những đêm không điện, cơm chan nước suối, và ánh mắt người dân bản còn dè dặt. Nhưng giữa khốn khó ấy, tình người lặng lẽ nảy mầm.Truyện là lát cắt của một thời kỳ từng rất thật. Về những người trẻ từng nghĩ mình sẽ thay đổi cả thế giới - nhưng cuối cùng, chính thế giới đã đổi thay trong họ.…
"Chúng ta yêu nhau, không phải để chữa lành.Mà để cùng nhau chìm xuống, tận đáy."Quang Anh - Họa sĩ thiên tài từng đoạt nhiều giải thưởng, sau tai nạn mất đi người thân, sống ẩn dật trên gác xép và bắt đầu nghe thấy tiếng nói trong đầu.Đức Duy - Bệnh nhân tâm thần trốn viện, từng là học sinh giỏi, hiền lành, ngoan ngoãn, nhưng sau một vụ việc không ai nhắc đến, cậu biến mất khỏi xã hội.Hai kẻ điên - một người vẽ, một người viết - tìm thấy nhau trong một căn phòng khép kín với ánh đèn mờ và tường dán đầy tranh máu.Họ yêu nhau.Nhưng tình yêu đó không kéo họ lên.Mà kéo họ xuống sâu hơn. Vào một cơn mê đẫm máu, nơi không có đúng - sai, chỉ có bản năng, chiếm hữu và khát vọng được tồn tại trong tâm trí người còn lại.Đây không phải một câu chuyện chữa lành.Không ai được cứu.Không ai tốt.Chỉ có hai linh hồn méo mó, nhìn thấy bản thân mình trong sự điên loạn của đối phương - và yêu nhau, như yêu chính phần xấu xí nhất trong mình.…
Có những giấc mơ lặp đi lặp lại như định mệnh, như những mảnh vỡ ký ức từ một nơi xa xăm mà ta chưa từng đặt chân đến. Hoàng Đức Duy - một chàng trai bình thường giữa dòng đời tấp nập và tẻ nhạt cứ mãi mang theo những giấc mơ kỳ lạ, nơi cậu gặp một người con trai tên Quang Anh. Họ bên nhau giữa những thời đại khác biệt. Duy yêu người ấy tha thiết trong từng giấc mộng, như thể đã yêu suốt ngàn năm... nhưng lần nào cũng tỉnh giấc ngay trước khi kịp nói một lời yêu.Cho đến một ngày, giữa đời thực phẳng lặng, Duy gặp Nguyễn Quang Anh - một người hoàn toàn xa lạ... nhưng trái tim cậu lại run lên như vừa tìm lại một điều đã đánh mất từ rất lâu. Đôi mắt ấy, nụ cười ấy, hơi thở ấy - tất cả đều gợi lại những gì trong mơ.Liệu định mệnh có thật? Liệu những giấc mơ kia là tàn dư của kiếp trước, hay chỉ là tiếng vọng từ trái tim chưa từng thôi nhớ nhung một linh hồn nào đó?Liệu có thể nào... một vết nhớ từ linh hồn đã vượt qua cả giấc mơ, để sống dậy giữa đời thực?…
Thể loại: Đam mỹ, thanh xuân vườn trường, ngược, đơn phương, chia ly, tiếc nuối.Năm 19 tuổi Hoàng Đức Duy là học bá của trường, lúc nào cũng đứng đầu bảng xếp hạng thành tích.Anh là niềm tự hào của thầy cô, là ánh sáng trong mắt bạn bè, nhưng cũng là người mà Quang Anh không bao giờ với tới.Nguyễn Quang Anh là một học sinh năm hai bình thường, không thông minh, không nổi bật, chỉ biết lặng lẽ dõi theo bóng lưng Đức Duy giữa sân trường rộng lớn.Cậu thích học bá ấy, thích đến mức dù chỉ là một lần được Đức Duy gọi tên, cũng đủ để khiến cậu vui cả một ngày.Nhưng Đức Duy chưa bao giờ quay đầu nhìn cậu.Trong thế giới của anh, cậu chỉ là một người xa lạ lướt qua nhau giữa hành lang là một chấm nhỏ trong đám đông ồn ào của những năm tháng thanh xuân.Quang Anh chưa từng hy vọng xa vời, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Đức Duy thuộc về mình. Nhưng ai mà ngờ được, thời gian rồi sẽ đưa cả hai đi xa đến mức ngay cả cơ hội để chào nhau một lần cũng không còn nữa."Đức Duy nếu ngày đó em dám đứng trước mặt anh, có lẽ...chúng ta đã không là quá khứ."…
nhớ cái trại hè ồn ào quá nên fic này ra đời.trong lúc chờ mùa hè rực rỡ thì mình tự biên trước luôn ha. couple của mình, mong mọi người k gạch đá.ooc, có thể tục, đời sống sinh hoạt thường ngày của các anh trai, mình không rõ lắm, chỉ là viết theo hướng khách quan và hồn nhiên vui vẻ nhất có thể.không liên quan đến ngoài đời nhé, mọi sự kiện trong fic đều là trí tưởng tượng thôi, mng hoan hỉ nhé. và vì vẫn có ship couple nên mình xin phép thay đổi chút ở ngoài đời và trong truyện, và đặc biệt vẫn nhấn mạnh chỉ là trí tưởng tượng.…