hỆ tHốNg Bá ĐạO
Căn phòng trọ của tôi là một hệ sinh thái, một di tích sống cho sự mâu thuẫn. Một ngọn núi mì ăn liền, được xây nên từ sự lười biếng và tuyệt vọng lúc nửa đêm, đứng sừng sững bên cạnh chồng sách cũ kỹ của Kant kề vai Dostoevsky, Nietzsche nằm đè lên một cuốn light novel isekai bìa bóng loáng. Không khí đặc quánh mùi bụi giấy và bột ngọt. Ánh sáng duy nhất không đến từ bóng đèn trên trần, mà hắt ra từ màn hình máy tính, nơi hàng chục cửa sổ trình duyệt chen chúc nhau như những linh hồn lạc lối: một diễn đàn tranh cãi về giả thuyết Trái Đất phẳng, video về một con mèo chơi đàn organ, và tab giá bitcoin đang lao dốc không phanh.
Thứ ánh sáng nhân tạo đó chiếu lên khuôn mặt tôi, phác họa quầng thâm dưới mắt nhưng lại làm ánh nhìn của tôi sắc lên. Người ta bảo kẻ điên không biết mình điên. Một sự ngộ nhận lãng mạn. Tôi biết rất rõ, từng li từng tí. Vấn đề là, trong một xã hội mà ranh giới giữa chính nghĩa và lợi ích cá nhân mờ nhạt như tín hiệu wifi khu trọ này, thì việc duy trì một trạng thái điên có kiểm soát dường như là lựa chọn tỉnh táo nhất.
Bản án của tôi nằm trên bàn, trong một phong bì màu trắng ngà, cứng cáp và mang đậm hơi thở quyền lực giấy tờ. Tôi đã mặc kệ nó suốt cả buổi chiều, coi nó như một dạng quái vật Schrödinger: chừng nào chưa mở, nó có thể là giấy báo trúng thưởng lẫn giấy báo nợ. Cuối cùng, một tiếng thở dài thoát ra. Dù sao thì, cũng không thể tệ hơn việc tôi vừa dành hai tiếng đồng hồ để tranh luận thua một thằng nhóc lớp 5 trên mạng về việc liệu có phải khủng long tuyệt chủng vì chúng quá buồn hay không.
Tôi xé toạc phong bì bằng một động tác dứt khoát hơn mức cần thiết. Bên trong là một tờ giấy A4, với con dấu đỏ tươi như một vết máu.
GIẤY TRIỆU TẬP GIÁM ĐỊNH SỨC KHỎE TÂM THẦN
Đối tượng: Nguyễn Phúc Nguyên.
Lý do: Ghi nhận các hành vi bất thường, có khả năng gây ảnh hưởng đến trật tự công cộng. Cụ thể bao gồm: nỗ lực thanh toán một ổ bánh mì bằng "điểm danh vọng" tự chế, và độc thoại về sự vô thường của chủ nghĩa tiêu dùng với một máy ATM.
Tôi ngả đầu ra sau ghế, mắt dán vào mảng trần nhà ố vàng. Im lặng. Sự im lặng kéo dài cho đến khi nó vỡ tan bởi một tràng cười. Tiếng cười khô quái gở như thể tôi hoàn toàn có thể đi lồng tiếng cho Joker.
"Tuyệt vời," tôi nói với cái trần nhà. "Cuối cùng thì xã hội cũng chịu công nhận tài năng của mình."
Ngay khoảnh khắc đó.
Bản nhạc lo-fi đang rên rỉ từ loa máy tính đột ngột tắt lịm. Căn phòng chìm trong im lặng tuyệt đối. Một thứ ánh sáng xanh dương, cái màu xanh ám ảnh của màn hình chết chóc trên Windows, tràn ngập không gian, xóa nhòa mọi vật thể.
[BÍP! PHÁT HIỆN KÝ CHỦ CÓ CHỈ SỐ "TƯƠNG THÍCH ĐIÊN RỒ" VƯỢT NGƯỠNG AN TOÀN]
[HỆ THỐNG BÁ ĐẠO ĐANG TIẾN HÀNH LIÊN KẾT... 25%... 68%... 100%]
[KHỞI TẠO HOÀN TẤT. CHÀO MỪNG KÝ CHỦ NGUYỄN PHÚC NGUYÊN ĐẾN VỚI LỘ TRÌNH TỐI ƯU HÓA SỰ TỒN TẠI!]
Một giao diện hiện ra trước mắt tôi, lơ lửng trong không khí. Nét chữ pixel màu xanh lá cây trên nền đen, giống hệt một tựa game RPG mà người ta chỉ có thể tìm thấy trong viện bảo tàng.
Ồ, không. Tôi thật sự điên rồi. Cay đắng hơn là còn điên theo đúng cái motip sáo rỗng nhất.
[Để bắt đầu, Hệ Thống sẽ phổ cập cho Ký chủ về các tài nguyên cơ bản.]
[TIỀN TỆ HỆ THỐNG:]
Điểm Con Khỉ: Nhận được từ các hành vi mang tính bộc phát, bản năng và phá vỡ quy tắc xã hội một cách sáng tạo. Dùng để quay Gacha vật phẩm hữu ích ngoài đời thực (VD: một chiếc ví luôn có đủ tiền lẻ để gửi xe) hoặc các buff chỉ số vĩnh viễn ngẫu nhiên.
Điểm Điên: Nhận được khi hoàn thành các nhiệm vụ thách thức sự tỉnh táo. Dùng để mua các kỹ năng chủ động hoặc bị động có mức độ phi lý cao.
Điểm Tỉnh: Nguồn tài nguyên hiếm nhất. Nhận được khi thành công thuyết phục xã hội rằng bạn "bình thường". Dùng để mua các vật phẩm hoặc kỹ năng giúp hòa nhập (VD: kỹ năng "Nói chuyện thời tiết một cách thuyết phục").
[SÁU CHỈ SỐ CỐT LÕI:]
Hỗn Loạn: Khả năng biến mọi tình huống có trật tự thành một mớ bòng bong có lợi cho bản thân.
Đạo Đức: Một chỉ số mang tính trang trí. Càng cao, bạn càng khó làm những việc thú vị.
Trí Tuệ: Khả năng nhận ra sự phi lý của thế giới và sử dụng nó. Khác với "thông minh".
Cục Súc: Hiệu quả của việc giải quyết vấn đề bằng phương pháp tối giản và bạo lực.
Thực Dụng: Nghệ thuật đạt được mục đích bằng mọi giá, bất chấp logic và liêm sỉ.
Lì Đòn: Sức chống chịu sát thương vật lý và tâm lý. Đặc biệt hữu dụng khi chỉ số Cục Súc và Thực Dụng của bạn cao.
[ĐÃ HOÀN TẤT PHỔ CẬP. KÍCH HOẠT NHIỆM VỤ TÂN THỦ.]
[NHIỆM VỤ: LỜI CHÀO HÒA NHẬP]
Mô tả: Đã đến lúc chứng minh cho xã hội thấy bạn là một công dân thân thiện và có chiều sâu triết học. Hãy đi ra ngoài, bắt tay với mười (10) người lạ và nói chính xác câu sau: "Chào bạn, hôm nay tâm trạng của bạn có giống như một bài thơ của Albert Camus không?"
Phần thưởng: +10 Điểm Điên, +5 Điểm Con Khỉ, Mở khóa chỉ số [Hỗn Loạn].
Hình phạt nếu thất bại: Trải nghiệm cảm giác bị một con ngỗng đực đuổi theo liên tục trong 12 giờ. Con ngỗng tin rằng bạn là bạn đời đã thất lạc của nó và sẽ thể hiện tình cảm một cách mãnh liệt. Nó sẽ không gây tổn thương vật lý, nhưng lòng tự trọng của bạn thì không chắc.
LƯU Ý TỐI QUAN TRỌNG: Ký chủ phải duy trì vỏ bọc của một công dân có ích. Thời gian bị giam giữ tại cơ sở y tế tâm thần không được vượt quá ba (03) tháng. Vượt quá giới hạn, Hệ Thống sẽ tự hủy, xóa bỏ mọi thành quả và trả Ký chủ về trạng thái "tỉnh táo" nhàm chán nguyên bản.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái bảng thông báo hư ảo. Tôi đưa tay lên dụi mắt, mạnh đến mức thấy cả một dải ngân hà. Mở mắt ra, nó vẫn ở đó.
Một con ngỗng... Ít nhất thì nó cũng sáng tạo.
[LỰA CHỌN CỦA BẠN LÀ GÌ, HỠI KẺ ĐƯỢC CHỌN?]
A. "Được thôi. Đằng nào thì danh dự cũng là một khái niệm trừu tượng." (Chấp nhận nhiệm vụ)
B. "Đây chắc chắn là do nấm mốc trên bánh mì. Mình cần ngủ một giấc." (Từ chối và đối mặt với sự trìu mến của con ngỗng)
C. "Camus? Ngươi nghĩ ta là loại tri thức rởm nào vậy hả?" (Thử thách thức logic của một chương trình máy tính)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com