Chương 16
"Vị trí cụ thể của cậu?" Giọng nói Tiêu Chiến vọng ra từ chiếc hoa tai, mang âm hưởng uy nghiêm và lạnh lùng không thay đổi.
Nghe thấy tiếng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm. Cậu trả lời nhanh như máy: "Tôi không biết. Tôi chỉ biết đang ở trong một khoang tàu. Nơi này có rất nhiều container. Bên trong toàn là thuốc nổ thuộc tính kim loại. Cửa ra vào đã bị đóng kín. Tôi không thể ra ngoài. Anh hãy nhanh lên, không còn bao nhiêu thời gian nữa".
Trong phòng thuyền trưởng, Tiêu Chiến vẫn đang kết nối thông tin với tất cả mọi người. Sắc mặt hắn vô cùng nặng nề.
Ở đầu kia, Jiaowen nghiến răng: "Thuốc nổ thuộc tính kim loại? Chúng tính làm gì?"
"Lão đại, chúng ta mau đi thôi". Hồng Ưng và Lập Hộ vừa điều khiển chiếc tàu ngầm nổi lên trên vừa thúc giục Tiêu Chiến. Bên ngoài cửa sổ trước mắt anh, chiếc tàu ngầm nửa nổi nửa chìm trên mặt nước. Nắp tàu mở ra, Hồng Ưng từ dưới nhô người lên khỏi tàu.
Thần sắc Tiêu Chiến vô cùng lạnh lẽo, mắt anh tràn ngập sát khí. Anh không bận tâm đến chiếc tàu ngầm bên ngoài, lên tiếng ra lệnh Bạch Ưng: "Dò tìm vị trí của cậu ta, nhanh lên".
Bạch Ưng và Lập Hộ cuống cuồng dò tìm sóng của Vương Nhất Bác. Lập Hộ vừa điều khiển bàn phím vừa sốt ruột nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức. Lão đại, lão đại mau xuống tàu trước đi. Thuốc nổ thuộc tính kim loại không phải thứ đồ chơi đâu".
Jiaowen cũng hét lớn: "Tiêu, mau rời khỏi nơi đó...".
"Nhanh lên". Tiếng nạt nộ của Tiêu Chiến cắt đứt tiếng thúc giục của tất cả mọi người. Tiêu Chiến nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay, đồng hồ xuất hiện hình ảnh vị trí của Vương Nhất Bác do Lập Hộ gửi đến. Đưa mắt nhìn thời gian còn lại, Tiêu Chiến vừa sải bước dài ra khỏi phòng thuyền trưởng vừa lên tiếng: "Hồng Ưng ở lại. Jiaowen lái tàu tránh đi xa. Tất cả mọi người rời khỏi đây".
Gương mặt Jiaowen trên màn hình lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng sau đó anh ta lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Jiaowen đấm mạnh tay lên bàn điều khiển, cất giọng lạnh lùng: "Rút lui".
"Không, lão đại còn...". Hoàng Ưng không biết từ đâu chạy đến giữ chặt cần khiều khiển, cự tuyệt quyết định của Jiaowen.
Jiaowen không thèm nhìn Hoàng Ưng, gương mặt hắn như bị đóng băng: "Rút lui, anh ấy là Tiêu Chiến. Lời của anh ấy là mệnh lệnh".
Chỉ vài từ ngắn gọn nhưng lại khiến Hoàng Ưng trầm tĩnh hẳn. Hoàng Ưng nghiến răng kéo cần điều khiển, chiếc quân hạm lập tức rẽ sóng phóng như bay về phía sau. Jiaowen nói đúng, lão đại là Tiêu Chiến, là thủ lĩnh của bọn họ. Lão đại tất nhiên có biện pháp an toàn mới đưa ra mệnh lệnh đó. Anh ta không cần lo lắng đến sự an toàn của lão đại. Lão đại là Tiêu Chiến, hai từ này có thể đại diện mọi thứ.
Con tàu chở Hoàng Ưng và Jiaowen đi xa. Ở bên này, con tàu ngầm có Hồng Ưng và Lập Hộ đậu sát con tàu lớn. Những người còn lại trên tàu lớn tụ tập một chỗ, lần lượt xuống tàu ngầm. Hồng Ưng và Lập Hộ không nói một lời nào, gấp rút tiến hành công tác chuẩn bị. Lời nói của Tiêu Chiến là mệnh lệnh tuyệt đối. Dù phải đối mặt với cái chết, bọn họ cũng không được phép run sợ.
Lúc này, Vương Nhất Bác vẫn bị nhốt trong khoang tàu. Nghe nội dung cuộc trao đổi giữa Tiêu Chiến và những người khác, lại nghe giọng nói suốt ruột của bọn họ và mệnh lệnh lạnh lùng của Tiêu Chiến, mồ hôi trên trán cậu càng túa ra. Tay vẫn không ngừng dùng sợi dây nhỏ đâm vào cánh cửa bằng sắt dày.
Thời gian chỉ còn lại chưa đến một phút. Nghe tiếng tích tắc ở phía sau, Vương Nhất Bác có cảm giác tức thở. Nhịp tim đập của cậu dần dần đồng bộ cùng tiếng tích tắc. Tay cậu run lẩy bẩy, hai chân mềm nhũn.
Năm mươi giây, thời gian chầm chậm trôi đi. Vương Nhất Bác không muốn nhìn đồng hồ nhưng cậu không thể kìm chế nổi bản thân, chốc chốc lại cúi xuống xem. Càng đếm ngược thời gian, tim Vương Nhất Bác càng đập nhanh hơn.
"Sợ gì chứ?". Một giọng nói bá đạo truyền đến, cậu mím môi trả lời: "Tôi biết rồi".
"Lùi lại phía sau, cách cửa khoảng mười mét".
Nghe Tiêu Chiến nói vậy, Vương Nhất Bác chạy vội về phía sau. Vừa lui lại, cậu vừa phân tích tình hình. Ở góc trái cánh cửa là nơi cậu dùng dây kim loại đâm vào, chỗ đó chắc chắn yếu và dễ công phá hơn nơi khác. Vương Nhất Bác lập tức báo cáo tình hình với Tiêu Chiến. Ở vào hoàn cảnh nguy cấp này, sự sống chết chỉ tính bằng giây, tiết kiệm một giây là có thêm hy vọng sống sót, lãng phí một giây có thể đối mặt với tử vong.
Còn lại bốn mươi giây. Tiếng tích tắc vẫn vang lên đều đều, đại diện tử môn quan sắp đến gần. Vương Nhất Bác trốn ở đằng sau chiếc container đầu tiên, hai tay cuộn chặt nắm đấm.
"Nằm xuống", lại là giọng nói của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác không kịp suy nghĩ lập tức nằm úp mặt xuống đấy. Cùng lúc đó, tiếng nổ lớn phát ra từ cửa sắt. Trong chốc lát, những mảnh sắt vụn bay tứ tung, bay cả về phía đống container ở bên trong.
Sau vụ nổ, Vương Nhất Bác chỉ bất động trong một giây. Không đợi lệnh của Tiêu Chiến, cậu nhổm dậy và lao người về phía cửa sắt đang cháy dở.
Góc trái cửa sắt bị Tiêu Chiến phá hủy thành một lỗ hổng, không lớn nhưng đủ một người chui lọt. Lúc này, chỗ cửa sắt bị phá hủy vẫn đang cháy đỏ. Vương Nhất Bác không hề bận tâm, cậu liền thò đầu ra ngoài.
Tiêu Chiến ở bên ngoài đồng thời xông đến. Thấy đầu Vương Nhất Bác lộ ra, liền giữ chặt gáy cậu kéo mạnh, cả người bị lôi ra ngoài.
Tiêu Chiến ôm chặt người Vương Nhất Bác, lập tức chạy thật nhanh về phía trước. Cậu bị Tiêu Chiến giữ chặt cổ, bị kéo đi nhanh như bay. Tuy nhiên, cậu không để ý nhiều mà chỉ lên tiếng nhắc nhở: "Còn hai mươi giây".
Tiêu Chiến không đáp lời, cất giọng lạnh lùng: "Chuẩn bị".
"Vâng ạ". Hồng Ưng và Lập Hộ đồng thời lên tiếng. Trên mặt biển, chiếc tàu ngầm bắt đầu từ từ chìm xuống nước. Hồng Ưng đứng trên nóc tàu ngầm chăm chú nhìn về hướng có Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, trong đầu nhẩm tính thời gian còn lại.
Bên dưới tàu ngầm, Lập Hộ tiến hành các thao tác, kéo cần điều khiển, hạ mức nước, đóng cửa thông gió, tăng cần tốc độ. Tất cả những người trong tầu ngầm đều ngồi im trên vị trí của mình, sắc mặt trầm ổn như tượng điêu khắc.
Lúc này ở trên con tàu lớn, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng nhanh chóng lao gần đến chiếc tàu ngầm. Theo từng bước chân của Tiêu Chiến, tàu ngầm từ từ chìm xuống mặt nước.
Còn lại mười lăm giây. Với một tốc độ và một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, Tiêu Chiến lao đến sát thành tàu, ném cả người Vương Nhất Bác về phía Hồng Ưng đang chờ đợi trên nóc tàu ngầm. Hồng Ưng liền giơ tay đỡ cậu, đồng thời tụt ngay xuống dưới tàu ngầm để nhường lại chỗ cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến không nói một lời, bay người qua thành tàu lớn nhảy xuống nóc tàu ngầm. Sau đó, anh vừa tụt xuống vừa giơ tay kéo nắp đậy và đóng thật mạnh. Cùng lúc đó, toàn bộ chiếc tàu ngầm chìm xuống dưới nước. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong một giây.
Hồng Ưng vừa ôm Vương Nhất Bác rơi xuống khoang tàu, lập tức có người kéo họ sang một bên để nhường lại chỗ cho Tiêu Chiến. cậu chân chưa kịp chạm xuống đất miệng đã hét lớn: "Mau lái tàu đi, bọn chúng không chỉ làm nổ một con tàu, nhanh lên".
Trong phòng thuyền trưởng, Lập Hổ đã khởi động con tàu. Cần gạt đưa xuống, tốc độ lập tức tăng vọt, chiếc tàu ngầm phóng như bay dưới đáy biển.
Ba giây, hai giây, một giây, bùng. Vương Nhất Bác không nghe thấy bất cứ tiếng nổ nào. Nhưng thông qua kính trên tàu ngầm, sóng biển từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn xô tới. Một áp lực cực lớn như bị núi Thái sơn đè nặng lên con tàu.
Chưa bao giờ dưới đáy biển xuất hiện thủy áp lớn đến như vậy. Bọt nước kịch liệt tấn công chiếc tàu ngầm như đạn pháo. Thủy áp có sức nặng ngàn tấn, vạn tấn bao trùm. Dường như không một lực lượng nào có thể kháng cự sức mạnh đó.
Chiếc tàu ngầm hiện đại mặc dù tăng tốc đến mức tối đa nhưng chỉ trong giây lát, thân tàu không ngừng lắc lư, các bộ phận trên tàu phát ra tiếng lục cục. Dưới áp lực của sức nước cực lớn, cửa kính dùng để nhìn ra bên ngoài ở thân tàu rạn nứt, nước biển lập tức tràn vào.
"Nước biển từ góc tràn vào..."
"Khoang sau không chịu nổi áp lực, đang dần tan ra..."
"Ở góc bảy mươi độ, nước biển tràn vào đường ống dẫn..."
"Khoang đáy tăng nhiệt độ..."
Một loạt tiếng báo cáo vang lên. Sắc mặt Tiêu Chiến lạnh như núi băng ngàn năm, anh lập tức đi nhanh về phòng thuyền trưởng. Vương Nhất Bác gia nhập đám người đi gia cố những chỗ rạn nứt, bị nước biển tràn vào.
Trong tay Vương Nhất Bác không có bất cứ thứ gì. Do thủy lực ngày càng lớn, đồ sắt thép cũng bắt đầu rạn nứt. Thấy cửa kính ở bên cạnh bị nứt một cái lỗ to bằng đầu ngón tay cái, Vương Nhất Bác không nghĩ ngợi nhiều, dùng tấm lưng che chắn lỗ hổng, đồng thời cậu hét lớn: "Lái tàu nhanh lên". Cậu bị một sức mạnh không ngừng đẩy người về phía trước, nhưng cậu cắn chặt răng, cố giữ nguyên vị trí, dùng thân mình không cho nước tràn vào.
Thuộc hạ của Jiaowen bên cạnh thấy vậy cũng dùng thân thể bịt kín chỗ hổng. Những người này tuy là thuộc hạ của Jiaowen nhưng không ít lần đi theo Tiêu Chiến nên có những hiểu biết về kiến thức vũ khí thông thường. Họ hiểu việc dùng thân thể bịt kín sẽ gây tổn thương lớn đến thân thể. Nhưng ở trong tình thế nguy cấp mà việc tranh thủ thời gian chỉ tính bằng giây, họ đã hành động trước khi kịp suy nghĩ.
"Mẹ kiếp, rốt cuộc là thứ gì nhỉ?". Trong phòng thuyền trưởng, Lập Hộ cố gắng điều khiển con tàu. Áp lực quá lớn, chiếc đồng hồ gần như không hoạt động, không thể đo áp lực ở xung quanh. Máy móc bắt đầu không ngừng dao động. Nguy hiểm mỗi lúc một gần.
*****************
Ở trong chiếc quân hạm trên mặt biển, Jiaowen và Hoàng Ưng lặng lẽ theo dõi mấy con đầu đỗ gần nhau phía xa xa. Theo mệnh lệnh của Tiêu Chiến, bọn họ đã rời khỏi khu vực nguy hiểm mấy chục dặm.
Bùng, đột nhiên một tiếng nổ kinh thiên động địa vọng tới. Qua ống nhòm, Jiaowen và Tiêu Chiến nhìn thấy ba con tàu lớn bị một sức mạnh vô cùng to lớn làm nổ tung. Ngọn lửa bốc lên nhanh chóng nuốt chửng mấy chiếc quân hạm ngụy trang bên cạnh.
Mặt biển bị chấn động mạnh, cột nước dâng cao cả trăm mét dập tắt ngọn lửa điên cuồng. Cột nước lớn bị đẩy lên từ áp lực dưới mặt biển giống như bom nguyên tử sau khi phát nổ, dừng lại trên mặt nước trong giây lát rồi tung tóe về bốn phương tám hướng.
Dưới đáy biển truyền đến đến ùng ục, khiến Jiaowen và Hoàng Ưng ở trong phòng thuyền trưởng liền thay đổi sắc mặt.
"Rút lui, mau chóng tăng tốc rút đi". Jiaowen đập mạnh chiếc ống nhòm, giọng nói lặng lẽo như phát ra từ địa ngục.
Hoàng Ưng đứng bên cạnh không đợi Jiaowen dặn dò, lập tức kéo cần điều khiển. Chiếc quân hạm quay đầu, nhanh chóng lao về phía sau.
"Giỏi thật, giỏi thật đấy. Bọn chúng đúng là không tiếc tiền, sử dụng cả Uranium". Jiaowen tối sầm mặt, chăm chú theo dõi từng đợt sóng lớn cuộn đến. Dưới mặt biển, tiếng ùng ục ngày càng vang dội. Dù ở bọn họ ở bên trong phòng thuyền trưởng của quân hạm nhưng vẫn có cảm giác rõ ràng.
"Thuốc nổ thuộc tính kim loại gì chứ. Đây rõ ràng là...". Hoàng Ưng không thể nói hết câu. Vương Nhất Bác đương nhiên không biết đến Uranium. Uranium sau khi được gia công, mức độ ô nhiễm nghiêm trọng miễn bàn, uy lực và năng lượng phát xạ tương đối đáng sợ. Nếu không phải là nhà sản xuất vũ khí, không ai có thể nhận ra đó là Uranium.
"Có lẽ Tiêu đã đoán ra. Nếu không đã không ra lệnh chúng ta rút lui". Jiaowen kết luận.
Hoàng Ưng gật đầu thừa nhận. Thuốc nổ thuộc tính kim loại tuy ghê gớm nhưng chiếc quân hạm của anh rất hiện đại, có thể phòng chống cháy nổ. Tiêu Chiến ra lệnh cho bọn họ rút lui, nhất định anh từ lời nói của Vương Nhất Bác phán đoán ra đó là thứ đã được gia công hóa học. Quân hạm của Hoàng Ưng lại không thể đọ tốc độ với chiếc tàu ngầm do Hồng Ưng và Lập Hộ điều khiển. Nếu không sớm rời khỏi, chắc chắn chiếc quân hạm sẽ không chịu nổi lực phát nổ.
"Liên lạc với Tiêu". Chứng kiến từng đợt sóng ngầm dội đến, Jiaowen không hỏi cảm thấy lo lắng. Sóng ngầm đã nhanh chóng tới chỗ quân hạm của anh ta. Tuy tàu ngầm của Tiêu Chiến có tốc độc cực nhanh, nhưng không thể nhanh hơn sức tấn công của sóng ngầm.
Jiaowen vừa nói dứt lời, Hoàng Ưng lập tức kết nối hệ thống liên lạc: "Lão đại, bên đó thế nào rồi? Bên đó thế nào rồi?". Hoàng Ưng điều khiển quân hạm phóng về phía sau, đồng thời không ngừng liên lạc với chiếc tàu ngầm.
Không có tín hiệu trả lời. Trên màn hình chỉ thấy ruồi muỗi và tiếng rè rè, Hoàng Ưng bất giác run nhẹ. Jiaowen đứng bên cạnh thấy vậy liền vỗ lưng Hoàng Ưng, cất giọng lạnh lùng: "Anh ấy là Tiêu Chiến. Anh ấy có thể đi, thì sẽ có bản lĩnh quay về".
Lúc Tiêu Chiến liên lạc với Hồng Ưng, do vẫn nối máy nên phía Jiaowen đều nghe thấy. Vì vậy Jiaowen và Hoàng Ưng biết Tiêu Chiến đã xuống tàu ngầm. Chỉ vài phút sau đã không thể kết nối với Tiêu Chiến, Hoàng Ưng bất giác nhíu mày.
Nhưng Jiaowen nói đúng, Tiêu Chiến không phải người làm việc không suy nghĩ. Lão đại đã quyết định ở lại, lão đại chắc chắn có tính toán riêng. Đây chính là bản tính của Tiêu Chiến.
Vào lúc này, chiếc tàu ngầm càng lắc mạnh hơn. Tay Lập Hộ gần như không thể giữ vững cần điều khiển. Thuộc hạ của Jiaowen liên tục báo cáo về sự cố. Dưới áp lực cực lớn, tàu ngầm xuất hiện trục trặc nghiêm trọng.
"Dừng thiết bị cung cấp dưỡng khí"
"Dừng thiết bị thải nước"
"Nâng cao thân tàu, hạ thấp cường độ thủy áp". Lập Hộ đưa ra một loạt mệnh lệnh, những người khác trong phòng thuyền trưởng im lặng làm theo.
"Ngừng tất cả thiết bị phụ trợ". Một giọng nói lạnh lùng vọng tới. Lập Hộ không quay đầu cũng biết Tiêu Chiến đến.
"Dừng mọi thiết bị phụ trợ". Lập Hộ lập tức ra lệnh mà không có bất cứ sự ngờ vực nào. Vừa nói, anh ta vừa đứng dậy, nhường chỗ cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến ngồi vào ghế thuyền trưởng. Anh đưa tay giữ chặt cần điều khiển đang không ngừng dao động. Anh dùng hết sức gạt cần xuống. Đồng thời Tiêu Chiến lên tiếng, giọng nói không thay đổi âm sắc: "Tắt toàn bộ hệ thống chiếu sáng ngoài phòng thuyền trưởng. Toàn lực tăng tốc độ".
"Vâng ạ".
"Tắt hệ thống vận chuyển"
"Tắt hệ thống chiếu sáng"
"Tắt hệ thống đối tiếp".
"Khởi động động lực, tăng tốc ở mức cao nhất". Một vài mệnh lệnh đơn giản được phát ra, thể hiện sự trầm tĩnh khác thường, như không phải đang đối mặt với tử thần.
***
Ở trong khoang tàu, lỗ thủng sau lưng Vương Nhất Bác ngày càng lớn. Nước biển điên cuồng táp vào thân thể khiến lưng cậu đau đến mức mất cảm giác. Đèn chiếu sáng phụt tắt, thiết bị điều chỉnh nhiệt độ ngừng hoạt động. Trong khoang bỗng chốc nóng đến mức khiến cậu cảm thấy khó thở. Nước mỗi lúc một dâng cao, vừa mới ở cẳng chân đã dâng đến bụng. Vương Nhất Bác cắn chặt răng. Lúc này, tử môn quan đang chờ đợi ở phía trước, chỉ Tiêu Chiến mới có khả năng xoay chuyển tình thế.
Ngoài thiết bị động lực, mọi thiết bị phụ trợ đều ngừng hoạt động, con tàu ngầm tăng vọt tốc độ trong giây lát. Tiêu Chiến tay giữ chặt cần điều khiển, mắt không rời khỏi bàn chỉ thị phương hướng. Anh nói với Lập Hộ: "Liên hệ Hoàng Ưng tiếp ứng chúng ta".
Lập Hộ liền gật đầu. Thấy hệ thống liên lạc trên bàn điều khiển ngừng hoạt động, Lập Hộ nhanh chóng khởi động thiết bị thông tin đeo trên tai. Đây là thiết bị được cài đặt tần suất riêng dùng để liên lạc nội bộ giữa anh ta và Bạch Ưng. Hiện tại, hệ thống liên lạc giữa tàu ngầm và quân hạm bị cắt đứt nên Lập Hộ chỉ còn cách thông qua Bạch Ưng.
"Lão đại, lão đại, đã nhận được tín hiệu chưa ạ? Đã nhận được tín hiệu chưa ạ?". Trên chiếc quân hạm, Hoàng Ưng vừa điều khiển tàu vừa không ngừng bắt liên lạc với chiếc tàu ngầm. Tuy nhiên, đầu kia không có tín hiệu trả lời, khiến thần sắc Jiaowen và Hoàng Ưng càng trở nên căng thẳng.
"Hoàng Ưng!". Một tín hiệu khác truyền đến, gương mặt Bạch Ưng đột nhiên hiện trên màn hình.
"Phía Tây Nam, góc bốn mươi ba độ. Tàu của lão đại sẽ đến đó trong một phút nữa, cần sự tiếp ứng của anh. Nhanh lên, tàu của lão đại bị hỏng hóc nghiêm trọng, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ trong một phút". Bạch Ưng nói một hơi thông báo tình hình.
Hoàng Ưng lập tức điều khiển quân hạm về hướng Bạch Ưng vừa chỉ. Anh ta cất giọng khẩn trương: "Nhớ giữ liên lạc. Tôi cần nắm tình hình cụ thể".
"Được thôi". Bạch Ưng liền nối máy với Lập Hộ. Vài giây sau, anh ta chuyển cho Hoàng Ưng hình ảnh vị trí con tàu do Lập Hộ gửi đến.
"Lão đại, còn bốn mươi bốn giây nữa mới hợp nhất với Hoàng Ưng. Cột sóng thần ở đằng sau năm giây nữa sẽ tiếp cận chúng ta". Lập Hộ liếc qua chiếc đồng hồ đeo tay, lên tiếng báo cáo.
Tiêu Chiến không nói một câu nào. Thân tàu phát ra tiếng lục cục, người bên trong đều có cảm giác con tàu lắc lư kịch liệt. Tiêu Chiến lên tiếng: "Chuẩn bị".
Không ai đáp lời, phòng thuyền trưởng yên lặng đến mức chỉ nghe thấy hơi thở. Tất cả mọi người trong phòng thuyền trưởng thầm đếm ngược: bốn, ba, hai, một. Mọi người cùng lúc gạt tất cả các cần điều khiển, Tiêu Chiến đưa nút điều khiển hệ thống đẩy lên đỉnh điểm. Một giây trước khi cột sóng thần chạm đến con tàu, tất cả năng lượng của các thiết bị vừa bị ngừng hoạt động được giải phóng. Chiếc tàu ngầm như được giải thoát khỏi vũng bùn lầy, phi vọt lên trên như tên bắn.
Thân tàu rung lắc kịch liệt, nhưng cảm giác một luồng khí đè nặng xuống lồng ngực từ từ tan biến, áp lực cũng dần mất đi, cậu thở hắt ra. Cổ họng vẫn đầy nước biển giá lạnh, mặn chát.
"Thông báo Hoàng Ưng, chuẩn bị đón tàu". Giọng nói Tiêu Chiến vẫn lạnh lùng và bĩnh tĩnh như thường lệ. Thân tàu đã bị thủng lỗ lớn. Nếu Hoàng Ưng không đến kịp, hậu quả sẽ tương đối nghiêm trọng.
Con tàu tiếp tục phóng lên trên mặt nước, ánh sáng bên ngoài bắt đầu rõ hơn..
Lúc này, Hoàng Ưng cố gắng hết sức lái chiếc quân hạm về hướng Tây Nam. Đến gần góc bốn mươi ba độ, Hoàng Ưng nhanh chóng mở khoang sau quân hạm. Chỉ thấy phần đuôi vô cùng to lớn của quân hạm được phân khai, để lộ khoang tàu rộng trên mặt nước.
Jiaowen theo dõi toàn cảnh chiếc quân hạm trên màn hình giám sát. Nhìn xuống đồng hồ thấy thời gian chỉ còn lại hai giây, anh ta hét lớn với Hoàng Ưng: "Tăng tốc, xông lên". Hoàng Ưng ấn mạnh tay xuống, chiếc quân hạm đạt tốc độ tối đa.
Cùng lúc đó, con tàu ngầm do Tiêu Chiến lái vẫn lao nhanh lên trên mặt nước, đúng vị trí đuôi quân hạm vừa mở ra. Tàu ngầm có tốc độ nhanh hơn quân hạm. Chỉ tính sai một ly, hai chiếc tàu sẽ đâm vào nhau và cùng hủy diệt. Trong phòng thuyền trưởng trên quân hạm, Jiaowen và Hoàng Ưng cuộn chặt nắm đấm, mắt không rời khỏi màn hình hiển thị quá trình đối tiếp.
Ở trong tàu ngầm, do các thiết bị kèm theo đều ngừng hoạt động nên Tiêu Chiến hoàn toàn không nhìn thấy tình hình bên ngoài. Anh chỉ dựa vào khoảng thời gian đã định sẵn để phán đoán tình huống. Hết khoảng thời gian một phút, Tiêu Chiến đẩy cần điều khiển về phía sau, tắt thiết bị động lực. Chiếc tàu ngầm lập tức giảm tốc độ, nhưng theo quán tính vẫn lao thẳng đi, bảo đảm tốc độ ngang chiếc quân hạm.
Chiếc tàu ngầm nhô lên khỏi mặt nước chui vào khoang sau của quân hạm một cách hoàn hảo. Hoàng Ưng lập tức điều khiển đưa tàu ngầm vào sâu trong bụng quân hạm, đồng thời lái quân hạm phóng đi.
Trong chiếc tàu ngầm, Lập Hộ thở hắt ra: "Lão đại, hoàn thành đối tiếp". Tiêu Chiến gật đầu, nhìn xuống thấy quần áo đã bị ngấm nước biển ướt rượt, anh lập tức đứng dậy đi về phía khoang tàu.
Lập Hộ liền đi theo Tiêu Chiến, để lại đám thuộc hạ của Jiaowen vẫn chưa hết bàng hoàng, dõi theo Tiêu Chiến bằng ánh mắt sùng bái. Lập Hộ bất giác ngẩng cao đầu. Chỉ Tiêu Chiến mới có thể điều khiển tàu giỏi như vậy, cũng chỉ Tiêu Chiến mới hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này. Trầm ổn, lạnh lùng, thủ đoạn hơn người, tin tưởng vô điều kiện, đó chính là lão đại của bọn họ.
Ở trong khoang thuyền, nước biển dần rút hết, Vương Nhất Bác ngồi bệt xuống nền tàu. Cậu đưa tay sờ trán, mới thấy trên trán toàn là nước, không rõ mồ hôi hay nước biển. Vương Nhất Bác vẫn chưa hết căng thẳng. Vừa rồi mọi cảm giác của cậu bị tê liệt, bây giờ cậu biết thế nào là ở giữa ranh giới sống chết. Cảm giác này vô cùng kích thích, vô cùng khủng khiếp.
Hệ thống chiếu sáng bật lên, Vương Nhất Bác liền nhíu mày, một lúc sau mới thích ứng ánh đèn. Thấy Tiêu Chiến đứng ở cửa khoang tàu lạnh lùng nhìn mình, cậu đột nhiên dựng tóc gáy. Thôi xong, lần này cậu chết chắc rồi, mọi chuyện xảy ra chỉ là do cứu cậu.
Tiêu Chiến "mặt sắt đen sì" đi vào trong khoang tàu, thấy cậu toàn thân ướt như chuột lột ngồi dưới nền tàu nhìn anh bằng cặp mắt hoảng sợ, rảo bước nhanh về phía cậu.
Tiêu Chiến đi thẳng về phía Vương Nhất Bác không chút do dự, cậu vội nở nụ cười miễn cưỡng, cất giọng yếu ớt: "Tiêu lão đại, chuyện này...Á....đau quá...". Cậu chưa nói dứt câu, Tiêu Chiến cúi xuống ôm cậu dậy. Không ôm thì thôi, Tiêu Chiến vừa động vào người, lưng cậu đau rát như bị lửa đốt. Cậu liền bám chặt tay anh.
Nhìn gương mặt tái mét của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lập tức thả cậu xuống và xoay người cậu lại. Anh bất chấp sự có mặt của mọi người, xé đôi lưng áo cậu. Thấy những vết bầm tím do áp lực nước tạo thành trên lưng cậu, Tiêu Chiến sa sầm mặt, cất giọng đầy nộ khí: "Ngu xuẩn".
Vương Nhất Bác không ngờ Tiêu Chiến ôm cậu. Cậu ngoan ngoãn để Tiêu Chiến muốn làm gì thì làm, không nói bất cứ lời nào. Trên thực tế, cậu cũng không còn sức lực mở miệng. Ngoài việc toàn thân đau nhức, cậu vừa mới trở về từ cửa địa ngục, thần hồn vẫn còn lơ lửng ở tận đâu. Bây giờ Tiêu Chiến có ném cậu lên sao Hỏa, cậu chắc cũng không phản kháng.
Vương Nhất Bác mệt mỏi cuộn người trong lòng Tiêu Chiến, gương mặt không một chút sắc khí. Tiêu Chiến ôm cậu đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa dặn dò: "Thông báo để bọn họ chuẩn bị máy bay, nhân lực và máy kiểm trắc hạt nhân tốt nhất. Tôi cần tới Bộ hóa học của bọn họ".
Lập Hộ vâng vâng dạ dạ, biết "bọn họ" mà Tiêu Chiến chỉ là Bộ trưởng bộ quốc phòng. Anh ta lập tức ra khỏi con tàu ngầm đi tìm Hoàng Ưng.
Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến ôm trong lòng, tai nghe rõ lời dặn dò lạnh lùng của anh. Cậu ngẩng cổ nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt khó hiểu: "Hạt nhân? Ý anh là gì?"
Hồng Ưng đi ngay sau Tiêu Chiến lên tiếng: "Không phải cậu tưởng thứ đó là thuốc nổ thuộc tính kim loại thật đấy chứ?"
Nghe câu hỏi của Hồng Ưng, Vương Nhất Bác sững người một vài giây. Hồng Ưng không nhắc cậu còn không nhớ đến. Dù cả tàu chứa thuốc nổ đi chăng nữa, uy lực không thể lớn đến mức như vậy. Uy lực lớn tương đương với cơn sóng thần, kể cả là loại thuốc nổ tiên tiến nhất cũng không thể so sánh. Vương Nhất Bác quay sang hỏi Hồng Ưng: "Đó là gì?"
"Uranium. Một loại nguyên liệu của năng lượng hạt nhân. Nó có tính chất phóng xạ, độ nguy hiểm tương đối lớn". Hồng Ưng nghiến răng trả lời.
"Uranium? Sao có thể là uranium? Tôi đã động vào nó...tôi còn sờ vào...". Cậu không dấu vẻ hoảng hốt, nói lắp ba lắp bắp.
Cơ thể vốn mệt mỏi mềm nhũn của Vương Nhất Bác đột nhiên cứng đờ. Cậu vô ý thức nắm chặt áo Tiêu Chiến. Cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt cương nghị của anh, toàn thân bất giác run rẩy.
"Cậu còn ngọ nguậy nữa, tôi sẽ ném cậu xuống đấy". Tiêu Chiến đảo mắt qua Vương Nhất Bác, gương mặt anh lạnh lùng như băng giá. Lúc này, Tiêu Chiến đã đi lên boong tàu quân hạm. Đối diện với đại dương mênh mông, Vương Nhất Bác biết nếu cậu còn run nữa, Tiêu Chiến chắc chắn sẽ ném cậu xuống biển. Nhưng dù cố gắng hết sức cậu vẫn không thể khống chế bản thân, không biết do mệt mỏi hay do quá sợ hãi.
"Tôi không sợ. Chỉ là...tôi không thể kìm chế". Vương Nhất Bác cố gắng điều hòa hơi thở, chậm rãi nhả từng chữ một. Khi sinh mạng bị uy hiếp, nói không sợ hãi là giả. Tuy nhiên, cậu vẫn có thể cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang nghiến chặt răng, không khó có thể nhận ra cậu đang cố điều hòa hơi thở, áp chế sự sợ hãi nhưng không có hiệu quả.
Anh mở miệng: "Ngủ đi", rồi đập mạnh tay vào gáy cậu. Vương Nhất Bác đột nhiên thấy choáng váng và ngất lịm.
Tiêu Chiến im lặng nhìn Vương Nhất Bác bất động ở trong lòng, anh cau mày quay sang Hồng Ưng: "Thông báo Bạch Ưng, đem huyết thanh vừa nghiên cứu ra qua bên này".
Hồng Ưng gật đầu. Do bọn họ là nhà sản xuất vũ khí hàng đầu thế giới, cơ sở vật chất hoàn thiện hơn một số quốc gia nhỏ. Do đó, nhiều quốc gia không có khả năng tự sản xuất đều tìm đến họ đặt hàng.
Liên quan đến hạt nhân, thế giới đã cấm sản xuất từ lâu, nhưng vẫn có nhiều đất nước hay thế lực lén lút tìm đến bọn họ. Sau khi thu thập đủ tài liệu, bọn họ đã có thể sản xuất vũ khí hạt nhân. Để các nhà khoa học của bọn họ tránh bị nguy hại bởi bức xạ, họ phải nghiên cứu thêm phương thức phòng chống. Huyết thanh mới nhất do họ sáng chế ra tuy giá thành đắt đỏ nhưng hiệu quả tốt hơn mấy thứ cùng loại trên thị trường.
Tại khu công nghiệp hạt nhân. Vương Nhất Bác tỉnh lại khi vừa vào đến bên trong. Cậu mở mắt chỉ nhìn thấy một thế giới toàn màu trắng. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc đến mức buồn nôn. Các loại máy móc không ngừng chuyển động. Những người ở trong kín mít từ đầu đến chân, lặng lẽ đứng nguyên một chỗ. Bầu không khí ức chế khiến Vương Nhất Bác cảm thấy khó thở.
"Uranium? Đồ khốn khiếp, dám dùng thứ này". Sắc mặt ông Bộ trưởng quốc phòng khó coi vô cùng. Uranium bị rò rỉ một lượng lớn trên vùng biển quốc tế. Mặc dù đây không phải là chuyện của bất cứ quốc gia nào, nếu không nhờ Tiêu Chiến tìm ra, uranium chắc chắn sẽ xâm nhập vào đất nước của ông ta, tạo thành sự uy hiếp vô cùng lớn.
Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng: "Bây giờ tôi không rảnh thảo luận vấn đề đó với anh. Lập tức kiểm tra cho tôi". Vừa nói, anh vừa đặt Vương Nhất Bác xuống đất.
Bộ trưởng quốc phòng nhận thức rõ, lần này phía ông ta cung cấp tin tức không chính xác, khiến người của Tiêu Chiến không bị thiệt mạng nhưng bị lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Sự việc này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hai bên. Bộ trưởng quốc phòng thấy Tiêu Chiến vốn không gần gũi người nào lại thân mật với Vương Nhất Bác như vậy, đoán cậu nhất định là nhân vật quan trọng với anh. Ông ta không một phút chần chừ hét lớn: "Đưa thiết bị kiểm tra toàn thân đến đây nhanh lên. Không được bỏ sót chỗ nào. Tôi muốn xem kết quả tỉ mỉ nhất".
Đám nhân viên kiểm trắc thấy thái độ của bộ trưởng quốc phòng, đoán người trước mặt nhất định là nhân vật tai to mặt lớn. Họ liền đi tới đưa Vương Nhất Bác về phía thiết bị kiểm trắc.
Vương Nhất Bác lập tức nắm chặt tay Tiêu Chiến. Đưa mắt nhìn cỗ máy vô cùng to lớn, trông có vẻ như máy kiểm tra tình trạng bệnh tật ở bệnh viện, lại giống một cỗ máy nuốt người. Cậu bất giác lùi lại một bước, không biết bên trong cỗ máy là thiên đường hay địa ngục, cậu vẫn chưa muốn chết.
"Đi nhanh lên". Thấy Vương Nhất Bác bám chặt tay mình, Tiêu Chiến đẩy cậu về đằng trước, cất giọng lạnh lẽo: "Sợ gì chứ". Anh quay sang nói với nhân viên kiểm trắc: "Mau đưa cậu ta đi". Người nhân viên lập tức kéo mạnh Vương Nhất Bác về phía cỗ máy.
Vương Nhất Bác bị lôi xềnh xệch đi. Cậu ban đầu có chút sợ hãi, nhưng sau khi biết mình không thể trốn tránh, cậu tự nhiên trở nên bình tĩnh. Cậu thầm nghĩ, nếu không thể từ chối, chi bằng dũng cảm đối mặt.
Vương Nhất Bác hít một hơi dài, cậu đột ngột quay lại nhìn Tiêu Chiến và dứ dứ nắm đấm về phía anh nói phẫn nộ: "Chỉ tại anh, đúng là sao chổi". Nói xong, không chờ sự giúp đỡ của nhân viên kiểm trắc, cậu quay người chui thẳng vào trong cỗ máy.
Ở đằng sau, Tiêu Chiến, bộ trưởng quốc phòng và Hồng Ưng lập tức thay đổi sắc mặt. Hồng Ưng không dám liếc qua Tiêu Chiến. Trong khi đó, Tiêu Chiến trừng trừng nhìn về phía cỗ máy có Vương Nhất Bác. Kể từ khi anh ngồi lên vị trí lão đại của Tiêu gia, không một ai dám có thái độ như vậy với anh. Cậu Vương Nhất Bác to gan thật. Ánh mắt Tiêu Chiến như muốn xuyên thủng thiết bị kiểm tra đang chứa Vương Nhất Bác. Anh sẽ cho cậu biết cái giá khiến anh nổi giận lớn đến mức nào.
"Kiểm tra chức năng gan".
"Kiểm tra chức năng thận".
"Lọc máu"
"Chức năng tim phổi".
Cỗ máy liên tục phát tiếng thông báo, đèn tín hiệu không ngừng nhấp nháy. Vương Nhất Bác nghiến chặt răng, chịu đựng các đầu kim di chuyển trên thân thể. Do việc gây mê không đem lại kết quả kiểm tra tốt nhất nên cậu buộc phải chịu cơn đau đớn trên da thịt.
" Tiêu Chiến đáng chết, đồ khốn khiếp". Vương Nhất Bác bị lột sạch quần áo, hai tay hai chân bị trói chặt trên bàn kiểm tra. Nỗi đau bị kim châm khiến người kiên cường như cậu cũng không chịu nổi. Cậu liền hét lớn mắng chửi Tiêu Chiến.
Ở bên ngoài, đám Hồng Ưng nhăn mặt nhíu mày. Ông bộ trưởng quốc phòng mặt xanh như tàu lá, không dám liếc nhìn Tiêu Chiến. Lập Hộ đứng sau chứng kiến bộ dạng của ông ta, bất giác đưa tay sờ mũi rồi quay đầu về phía lão đại.
"Đô khốn, đều do anh cưỡng ép tôi..."
"Á... Tiêu Chiến, tôi sẽ giết anh..."
Một loạt tiếng kêu rên đau khổ lẫn tiếng chửi rủa vọng ra. Sắc mặt Tiêu Chiến khó coi đến đỉnh điểm, toàn thân hắn tỏa ra sát khí đằng đằng. Đám Hồng Ưng và Lập Hộ đưa mắt nhìn nhau lắc đầu. Vương Nhất Bác ở bên trong còn dám tiếp tục chửi rủa, thì bọn họ không phải lo cậu có bị nhiễm bức xạ hay không. Dù cậu không bị nhiễm xạ cũng khó có thể bảo toàn mạng sống trong tay Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đứng ở đằng trước chắp hai tay ra sau lưng, hai bàn tay cuộn thành nắm đấm chặt đến mức nổi rõ các khớp, khiến người đằng sau không cần nhìn mặt cũng biết hắn tức giận như thế nào. Tuy nhiên, Tiêu Chiến từ đầu đến cuối không lên tiếng cũng không ra lệnh. Anh giữ thái độ im lặng đáng sợ.
"Chức năng gan bình thường"
"Chức năng tim phổi bình thường"
"Chức năng thận bình thường".
Tiếng la hét chửi mắng của Vương Nhất Bác nhỏ dần. Cỗ máy đọc một loạt kết quả kiểm tra. Có thể nói đây là thiết bị kiểm trắc nhiễm xạ tiên tiến nhất trên thế giới, có thể đưa ra kết quả chính xác và nhanh chóng nhất.
Nghe thông báo từ cỗ máy, sát khí trên người Tiêu Chiến từ từ biến mất, nhưng sự phẫn nộ vẫn còn hiện rõ trên mặt anh. Lập Hộ nhíu mày, thầm mặc niệm Vương Nhất Bác ba phút. Nếu kết quả kiểm tra xuất hiện bất thường, có thể Tiêu Chiến sẽ bỏ qua cho cậu. Nhưng bây giờ tất cả đều bình thường, cậu dám lớn tiếng chửi Tiêu Chiến, lần này cậu chết chắc.
Sau khi nghe một loạt báo cáo, Tiêu Chiến đột nhiên lên tiếng: "Sao không có kết quả kiểm tra máu?". Các hạng mục kiểm tra đều có kết quả, chỉ thiếu mỗi bản xét nghiệm máu".
Tiêu Chiến vừa nói dứt lời, nhân viên kiểm trắc từ bên trong đi ra, báo cáo với Bộ trưởng quốc phòng: "Hôm nay chưa thể có kết quả kiểm tra máu của cậu này vì có chút phức tạp".
Tiêu Chiến liền hỏi nhân viên kiểm trắc: "Có gì bất thường, nói mau".
Thấy ông bộ trưởng quốc phòng gật đầu, người nhân viên kiểm trắc bất giác run giọng khi quay sang nhìn thấy bộ mặt đáng sợ của Tiêu Chiến: "Máu của cậu ấy rất đặc biệt, không nằm trong nhóm máu chúng ta thường thấy. Chúng tôi phân tích mãi mà không biết có gì dị thường hay là thuộc nhóm máu đặc biệt. Bây giờ, chúng tôi phải mời chuyên gia nhóm máu, chúng tôi cần thời gian".
Tiêu Chiến nghe xong hơi nhíu mày: "Nhanh lên". Nói rồi anh liền đẩy cửa cỗ máy đi vào trong.
Lúc này, Vương Nhất Bác như vừa trải qua một cực hình lớn. Chân tay cậu đã được tự do nhưng cậu không còn chút sức lực, người vã đầy mồ hôi nằm thở hổn hển trên bàn kiểm tra. Cậu thậm chí không đủ sức mặc quần áo.
Vương Nhất Bác nhắm mắt điều hòa hơi thở. Cậu đột nhiên cảm thấy một ánh mắt sắc lạnh đang chiếu vào người mình. Cậu liền mở mắt, thấy Tiêu Chiến đang chăm chú nhìn cậu bằng ánh mắt phẫn nộ không che dấu, Vương Nhất Bác tỉnh táo ngay lập tức.
Đối diện với thần sắc đáng sợ của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác than thầm trong lòng. Vừa rồi do nghĩ bản thân trực tiếp tiếp xúc với uranium nên chắc chắn bị nhiễm xạ, cậu mới tỏ thái độ bất mãn với Tiêu Chiến.
Hơn nữa, do cơ thể đau đớn tột cùng, Vương Nhất Bác bất chấp tất cả, phát tiết sự phẫn nộ tích tụ bấy lâu nay với Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác tưởng đây là thiết bị tiên tiến, âm thanh của cậu sẽ không lọt ra bên ngoài. Khi nghe thấy giọng nói của Tiêu Chiến từ bên ngoài vọng vào, cậu bất giác nổi da gà. Bây giờ đối diện với gương mặt đầy nộ khí của anh, cậu có cảm giác tử thần sắp đến gần.
Thấy vẻ mặt sợ hãi của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cau mày nói: "Tôi sẽ tính sổ vụ này với cậu". Vừa nói anh vừa kéo chiếc chăn ở bên cạnh cuộn vào người cậu và ôm cậu ra ngoài.
Vương Nhất Bác vốn không ý thức bản thân đang trần truồng. Bị Tiêu Chiến ôm vào người, cậu mới chợt nhớ ra. May mà Tiêu Chiến không phải người bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com