Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30

Im lặng hồi lâu, người đàn bà mới cất giọng lạnh lùng: "Không tồi, ít ra cậu cũng có chút bảnh lĩnh". Vừa nói, bà ta vừa thu lại con dao trên cổ Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mỉm cười, thân thủ của cậu không giỏi, nhưng đừng quên trên cánh tay cậu có khẩu súng. Hai tay Vương Nhất Bác không bị khống chế nên trong lúc bà ta sơ ý, cậu rút súng thế thủ. Bà ta muốn thử thì cậu sẽ cho bà ta biết dao hay súng nhanh hơn, bà ta cắt cổ cậu hay cậu găm một viên đạn vào tim bà ta trước.

Đến lúc này, Vương Nhất Bác mới nhìn kỹ người đàn bà. Cậu bất giác cau mày, tuy người đàn bà này giữ gìn rất tốt nhưng nhất định ở độ tuổi từ bốn mươi đến năm mươi. Bà ta ái mộ Tiêu Chiến? Chắc cậu đã nhầm lẫn.

Người đàn bà không đổi sắc mặt và ngữ điệu lạnh lùng: "Coi như cậu cũng có năng lực tự bảo vệ".

Vương Nhất Bác lên tiếng: "Nếu tôi không có thì bà sẽ làm gì tôi?". Khi đã thấy diện mạo của người đàn bà, Vương Nhất Bác lập tức gạt bỏ suy đoán vừa nãy. Bà ta có lẽ là nhân vật cấp trưởng bối của Tiêu Chiến. Cậu biết ngay mà, trên đời này tồn tại người ái mộ Tiêu Chiến, người đó chắc phải có lá gan bằng kim cương.

"Giết cậu. Bên cạnh Tiêu Chiến tuyệt đối không thể xuất hiện người kéo chân nó". Người đàn bà trả lời không chút do dự.

Vương Nhất Bác đã quen bộ dạng băng giá của Tiêu Chiến và đám Hồng Ưng nên sắc mặt của người đàn bà này chẳng là gì cả. Cậu mỉm cười đáp lại: "Tại sao vừa rồi bà không ra tay?". Người đàn bà hoàn toàn có thể ra tay khi bà ta kề dao vào cổ cậu. Thân thủ của cậu như thế nào, có thể tự bảo vệ hay không sẽ càng thể hiện rõ hơn ở thời khắc sinh tử.

Người đàn bà nhìn xuống khẩu súng trong tay Vương Nhất Bác đang chĩa thẳng vào ngực mình, bà ta hơi nhếch môi cười cười, thần sắc hoàn toàn khác vẻ lạnh lùng hồi nãy: "Tốt nhất cậu hãy tập luyện thân thủ cho tốt vào, nếu không lần sau tôi sẽ không nương tay". Nói xong, bà ta quay người đi thẳng vào ngôi biệt thự như họng súng đen ngòm không hề tồn tại.

Vương Nhất Bác im lặng hồi lâu, chuyện này là thế nào, coi như đã kết thúc? Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn bậc tam cấp trống không, bà ta dụ cậu đến đây chỉ vì muốn thử cậu xem cậu có khả năng tự bảo vệ hay không, thân thủ tốt hay không tốt?

Vương Nhất Bác không phải không nghĩ đến mối quan hệ tình thân giữa người đàn bà và Tiêu Chiến, nhưng ở một gia tộc như Tiêu Gia, chắc không tồn tại thứ gọi là tình thân. Tuy nhiên, lời nói của người đàn bà thể hiện rõ thái độ quan tâm Tiêu Chiến.

Hơn nữa theo Vương Nhất Bác được biết, Tiêu Chiến không còn người thân ruột thịt. Bên ngoài thường xuất hiện vô số tin đồn về hắc đạo hào môn, tuy nhiên so với những gia tộc khác luôn che dấu kỹ càng, bày bộ dạng cao thâm thần bí, Tiêu Chiến hoàn toàn không để ý đến những lời đồn về thân thế của anh.

Bố mẹ Tiêu Chiến đã qua đời từ lâu. Tiêu Chiến một thân một mình leo lên vị trí cao nhất của Tiêu Gia, nhờ khả năng hô phong hoán vũ và thủ đoạn tàn nhẫn, anh trở thành lão đại Tiêu Gia, điều này không còn là bí mật trong giới hắc đạo. Vì vậy người đàn bà kia không phải là người thân của anh, bà ta quan tâm đến anh là một chuyện hiếm có khó tin.

Vương Nhất Bác thu lại khẩu súng, người đàn bà vừa rồi nồng nặc sát khí, bà ta thật sự có ý định giết cậu nếu thân thủ của cậu không tốt. Quả là một người đàn bà kỳ lạ cùng với cách quan tâm kỳ lạ.

Tuy nhiên Vương Nhất Bác không có tâm trạng bận tâm đến vấn đề này. Một gia tộc lớn có lịch sử cả trăm năm như Tiêu Gia, các mối quan hệ phức tạp đến mức đau đầu. Ai biết được đối phương thật lòng hay giả dối?

Vương Nhất Bác ngẩng mặt nhìn lên bầu trời tối om, cậu bất thần tức giận đi nhanh về lối cũ. Chỉ vì người đàn bà kỳ quái này mà cậu bỏ lỡ thời gian ăn tối. Đói bụng quá, nếu sớm biết xảy ra chuyện vừa rồi thì cậu đã không đi theo người đàn bà, mặc kệ bà ta quan tâm Tiêu Chiến hay không, chẳng liên quan gì đến cậu.

Vương Nhất Bác nhanh chóng quay về nơi ở của Tiêu Chiến. Lúc này, trên bàn đã bày đầy thức ăn, Tiêu Chiến đang ngồi nói chuyện với Lập Hộ. Thấy cậu, đáy mắt anh lóe một tia sắc lạnh, đồng thời cất giọng trầm trầm: "Dọn hết đi". Các đầu bếp lần lượt đi vào, bưng hết các đĩa thức ăn ra ngoài.

Vương Nhất Bác thấy vậy vội lao đến giữ một đĩa thức ăn: "Lão đại, tôi vẫn chưa ăn cơm".

" Em muộn năm muơi sáu phút". Tiêu Chiến không ngẩng đầu.

Vương Nhất Bác tỏ ra tức giận: "Không phải lỗi của tôi, do một người đàn bà dụ tôi đi chỗ khác, nói một thôi một hồi những lời quan tâm đến anh nên tôi mới chậm chễ, nếu không tôi đã về từ lâu rồi. Lão đại, tôi đói bụng quá, lão đại tha cho tôi lần này được không?"

Từ phòng tập luyện về đây chỉ mất chưa đến hai mươi phút, Tiêu Chiến là người có khái niệm thời gian rất chặt chẽ, nếu cậu không cho lời giải thích xác đáng, hôm nay cậu đừng mong ăn cơm. Vương Nhất Bác tương đối hiểu anh, vừa thấy anh đưa ra con số thời gian cụ thể, Vương Nhất Bác liền khai thật. Cậu còn nhìn anh bằng bộ dạng đáng thương.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, thấy Vương Nhất Bác không rời mắt khỏi anh, tay vẫn giữ chặt đĩa thức ăn không cho đầu bếp mang đi. Anh liền cau mày cất giọng lạnh lùng: "Dụ em thì em đi?"

Vương Nhất Bác than thầm không xong rồi, vội vàng đổi sang nét mặt tươi cười rạng rỡ: "Lão đại, tôi đã tính đến chuyện tôi có gặp nguy hiểm hay không, có khả năng tự bảo vệ hay không thì tôi mới đi. Lão đại, nếu có người muốn làm điều bất lợi ở Tiêu Gia thì hắn phải lén lút tiến hành. Hơn nữa một khi người ngoài có thể xông vào nơi này, đây không còn là Tiêu Gia nữa. Vì vậy tôi không phải đi theo người đó một cách mù quáng".

Nói xong Vương Nhất Bác hơi bĩu môi. Cậu đã là người trưởng thành, tuy cậu không sống trong giới hắc đạo, không biết nước có độ sâu như thế nào nhưng ít nhất cậu cũng biết tiến lùi, biết phân biệt phải trái, đừng coi cậu là trẻ con có được không? Cậu đâu đến nỗi vô dụng như vậy.

Sắc mặt Tiêu Chiến đỡ âm u hơn một chút. Đầu bếp đứng bên cạnh thấy anh không lên tiếng, lại tiếp tục thu dọn đĩa bát. Vương Nhất Bác liền chạy đến bên cạnh anh ngồi xuống, nói tức giận: "Lão đại, tôi đói bụng rồi".

Tiêu Chiến hơi nhíu mày: "Lần sau chú ý".

Nghe câu nói của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lập tức tươi cười rạng rỡ, gật đầu lia lịa. Tiêu Chiến đã nắm được điểm yếu của cậu, cậu chỉ có thể ký điều ước bất bình đẳng. Tuy nhiên, đối với lời dặn dò của anh, cậu không có ý kiến, sau này cậu không bao giờ dính đến những chuyện không liên quan đến bản thân như lần này.

Lập Hộ ngồi bên cạnh không nói một lời, chứng kiến bộ dạng của Vương Nhất Bác, anh ta bất giác mỉm cười. Vương Nhất Bác một phút trước vẫn còn nhăn nhăn nhó nhó, bây giờ đã tươi như hoa, chứng tỏ đồ ăn có sức hấp dẫn vô cùng to lớn với cậu.

"Lão đại, điện thoại của thân vương William". Vương Nhất Bác cười híp mắt với đống thức ăn vừa được dọn lên, Hồng Ưng từ bên ngoài đi vào bẩm báo. Tiêu Chiến gật đầu đứng dậy đi vào bên trong.

"Cậu vừa gặp người nào?" Thấy Tiêu Chiến đi khỏi, Lập Hộ mở miệng hỏi Vương Nhất Bác. Cậu vừa ăn vừa hỏi lại Lập Hộ: "Gì cơ?"

Vương Nhất Bác không trả lời, ánh mắt cậu ẩn chứa điều gì đó. Vương Nhất Bác không thay đổi về ngoại hình cũng khí chất so với lúc Lập Hộ mới biết cậu, nhưng bây giờ cậu càng trở nên khó nắm bắt hơn. Sự thay đổi này bắt đầu xuất hiện từ lúc cậu tỉnh lại. Lập Hộ bất giác mỉm cười, lão đại quả nhiên biết cách dạy dỗ. Chỉ qua một khóa huấn luyện tập bắn súng, Vương Nhất Bác đã lĩnh ngộ ra nhiều điều, đây là tiền đề cậu sẽ đọ sức với bọn họ trong tương lai.

Lập Hộ cũng không che dấu, nói thẳng ra: "Tôi theo lão đại mười năm trời, chưa bao giờ gặp người nào ở Tiêu Gia quan tâm đến lão đại. Dù là sáng hay tối, ở nơi này, việc thể hiện tài năng của mình còn thông minh hơn lộ bộ mặt giả dối giả vờ quan tâm đến lão đại".

Nghe Lập Hộ nói vậy, Vương Nhất Bác lập tức hiểu ra, người đàn bà đó có lẽ hát tuồng với cậu. Không biết hôm nay bà ta có ý gì? Lẽ nào bà ta nghĩ cậu là trẻ lên ba dễ lừa sao?

Thấy Vương Nhất Bác không lên tiếng, Lập Hộ tựa vào ghế sofa nói nhẹ nhàng: "Hồng Ưng đi theo lão đại lâu nhất, tôi tin chúng tôi đều không biết ai quan tâm đến lão đại. Người cậu gặp hôm nay rốt cuộc là ai?"

"Một người phụ nữ bình thường, khoảng từ bốn mươi đến năm mươi tuổi". Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời. Bà ta đúng là rất bình thường, không có diện mạo xuất chúng, cũng không có khí thế áp đảo mà chỉ có bộ dạng lãnh lẽo chết người. Nhưng người của Tiêu Gia ai mà chẳng lạnh lùng, người không có diện mạo xuất chúng mới là bất bình thường.

Lập Hộ hơi cau mày suy nghĩ, hắn không nói gì thêm. Vương Nhất Bác cũng không lên tiếng, chuyên tâm vào bữa cơm.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều hồi phục rất nhanh, không để lại di chứng. Thể lực của anh dần dần tốt hơn. Jiaowen sau khi thấy Tiêu Chiến không trừng phạt anh ta, anh ta liền chuồn về Italy. Vì vậy hiện tại chỉ còn lại Lập Hộ ngày ngày theo sát anh

Một đêm trôi qua, khi ánh nắng ban mai còn chưa chiếu vào trong phòng, ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ nhè nhẹ. Tiếng gõ cửa rất có quy củ, hai tiếng gõ có tiết tấu, cách mười giây một lần, đây là quy tắc cơ bản nhất.

Tối qua Vương Nhất Bác ngủ rất muộn. Dù hàng ngày cậu dậy sớm nhưng không phải vào giờ này, bây giờ còn sớm quá. Vương Nhất Bác bực mình không thèm để ý đến tiếng gõ cửa, cậu quay người ôm chặt Tiêu Chiến nằm bên cạnh, rúc đầu vào ngực anh.

Tiêu Chiến nghỉ ngơi rất có quy luật, nghe tiếng gõ cửa, anh đẩy Vương Nhất Bác ngồi dậy.

"Thiếu gia, bữa sáng của thiếu gia". Giọng một người phụ nữ khiến Vương Nhất Bác đang rúc trong lòng Tiêu Chiến cũng phải thò đầu ra nghe ngóng. Theo Tiêu Chiến một thời gian dài, cậu biết tính nết và quy tắc của anh. Tiêu Chiến không bao giờ để phụ nữ làm người hầu. Trong Tiêu Gia có không ít đàn bà nhưng ngôi biệt thự của Tiêu Chiến chỉ toàn đàn ông, không xuất hiện bóng dáng người hầu nữ.

Vương Nhất Bác mơ mơ màng mở mắt, thấy người đàn bà đang kinh ngạc nhìn cậu. Vương Nhất Bác bất giác chớp mắt, người đàn bà này khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, chính là người cậu gặp tối qua. Mặc dù lúc đó trời tối nhưng cậu tuyệt đối không nhìn nhầm.

Người đàn bà chứng kiến cảnh tượng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ôm ấp nhau rất thân mật và mờ ám, ánh mắt bà ta lóe lên một tia không rõ là vui mừng hay xúc động, đến bàn tay cầm khay đồ ăn cũng hơi run nhẹ.

Vương Nhất Bác chớp mắt nhìn đối phương rồi lại quay sang Tiêu Chiến. Anh vẫn giữ vẻ bình thản, không vui không buồn. cậu lại lăn xuống giường ngủ tiếp. Mặc kệ sự đời, ngủ đủ giấc càng có lý hơn.

Thần sắc Tiêu Chiến lạnh lẽo trong giây lát, anh kéo tay Vương Nhất Bác: "Dậy mau".

"Không dậy". Vương Nhất Bác lật người ôm chặt đùi anh, trực tiếp cự tuyệt. Bây giờ là thời điểm ngủ ngon nhất, Tiêu Chiến bắt cậu thức dậy, cậu sẽ nguyền rủa anh.

Tiêu Chiến không nói một lời nào, nắm lấy vai Vương Nhất Bác kéo cậu ngồi dậy. Đánh thức Vương Nhất Bác là một công việc vô cùng phiền phức, một khi cậu đã ngủ say sấm sét đánh trên đầu cũng mặc kệ. Bây giờ lại chưa phải là giờ cậu tỉnh giấc nên càng khó khăn hơn.

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến kéo ngồi dậy, trong lúc mơ màng cậu ôm đại thứ gì đó ngủ tiếp. Tiêu Chiến thấy cậu ôm cổ anh, mắt vẫn nhắm tịt, anh sa sầm mặt, thuận tay phát mạnh vào mông cậu.

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy mông đau rát, cậu không nghĩ ngợi cắn cổ Tiêu Chiến, miệng làu bàu: "Hãy để cho tôi yên, nếu không tôi sẽ giết người đấy".

Trong mắt Tiêu Chiến chỉ còn lại sát khí, anh siết chặt cổ tay Vương Nhất Bác, nói rành rọt từng từ một: "Tôi cho em ba giây, thức dậy cũng tôi ra ngoài hay đi Hắc lao, tùy em chọn".

Hai chữ "Hắc lao" lạnh lùng khiến Vương Nhất Bác tỉnh hẳn ngủ. Mấy ngày Jiaowen ở đây, anh ta từng nhắc đến nơi này với cậu. Jiaowen miêu tả rất nhẹ nhàng, Hắc lao nơi đại ngục dành cho tội phạm giết người tàn bạo nhất. Nếu Vương Nhất Bác bị tống đi Hắc lao, cơ hội thoát khỏi nơi đó còn khó hơi hái sao trên trời. Khốn khiếp thật, Tiêu Chiến lại nắm được điểm yếu của cậu.

Khi mở mắt, Vương Nhất Bác phát hiện cậu đang cắn cổ anh, mặt cậu trở nên tái mét trong giây lát. Con người cậu rất dễ chịu, chỉ có vấn đề ăn uống và buổi sáng thức giấc là cấm kỵ. Nhưng bây giờ cậu dám làm như vậy với anh, chắc cậu không xong rồi.

Vương Nhất Bác vội lau nước bọt của mình trên cổ Tiêu Chiến, miệng xin lỗi rối rít: "Lão đại, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Anh biết là tôi không cố ý, Anh đại nhân đại lượng tha cho tôi lần này, lần sau tôi không dám nữa, lão đại". Nhìn vết cắn chỉ hơi hồng hồng, Vương Nhất Bác trong lòng cảm thán da Tiêu Chiến dày thật, bị cắn mạnh như vậy cũng không sao.

Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn cậu không lên tiếng. Vương Nhất Bác biết thân biết phận nhanh chóng xuống giường giúp anh mặc quần áo và chuẩn bị đồ dùng vệ sinh cá nhân. Cậu lại trở thành người hầu của anh như lúc ban đầu, Tiêu Chiến im lặng để Vương Nhất Bác muốn làm gì thì làm.

Sau khi Tiêu Chiến đi vào nhà tắm, Vương Nhất Bác mới thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay cậu đen đủi quá, tự nhiên trút bực mình vì bị đánh thức lên người Tiêu Chiến. Bình thường anh không ép cậu dậy sớm, không biết hôm nay bị chập mạch ở đâu, hại cậu giật mình thon thót.

"Đồ ăn sáng của cậu". Một giọng nói lãnh đạm truyền tới.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn, bắt gặp người phụ nữ đứng đối diện cậu, gương mặt bà ta bình thản như không chứng kiến cảnh vừa rồi. Vương Nhất Bác nói: "Bà bỏ xuống đi". Lúc này, cậu không có hứng thú nghiên cứu người này. Việc quan trọng nhất bây giờ là anh liệu có tức giận và ném cậu đi Hắc lao hay không?

"Còn nóng đấy, tranh thủ ăn đi, đây là phần của cậu". Người đàn bà gật đầu rồi đi ra ngoài. Vương Nhất Bác hơi nhíu mày, hóa ra đồ ăn là của cậu. Cậu biết ngay mà, Tiêu Chiến có bao giờ dùng người hầu nữ đâu.

Vương Nhất Bác thấp thỏm khi đối diện với Tiêu Chiến, mãi đến khi tiễn anh rời khỏi Tiêu Gia, Vương Nhất Bác mới thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Chiến không tức giận, đúng là hôm nay trời nổi cơn hồng vũ, hy vọng là sau này anh sẽ không tính sổ với cậu.

Ở dưới phòng tập bắn, Vương Nhất Bác có tâm trạng cực kỳ tốt, cậu bắn phát nào trúng phát đó, khiến Hoàng Ưng theo dõi qua màn hình giám sát không khỏi kinh ngạc. Không biết cậu uống nhầm phải thuốc gì, nếu cậu sớm bộc lộ khả năng xuất sắc như vậy, chắc hắn phải nhường vị trí cho cậu từ lâu.

Trong lúc Vương Nhất Bác chuyên tâm tập bắn, Hồng Ưng đột ngột đi xuống tầng hầm. Kể từ khi Vương Nhất Bác tập luyện ở dưới này, Hồng Ưng đều không thấy bóng dáng, hôm nay anh tự nhiên xuất hiện ở đây, cậu bất giác quay sang nhìn.

Hồng Ưng cất giọng bình thản: "Cậu đem cái này cho lão đại". Nói xong anh ta đưa một tờ giấy cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cúi xuống nhìn, nội dung trên tờ giấy đại khái là Khúc Vi xảy ra chuyện, hiện tại sống chết không rõ. Vương Nhất Bác ngẩng đầu hỏi Hồng Ưng: "Tại sao anh bắt tôi đi? Khúc Vi có liên quan gì đến tôi?"

Hồng Ưng ho một tiếng: "Bảo cậu đi thì cậu đi, đây là nhiệm vụ của cậu. Lão đại vừa về là đi ngủ. Cậu nói xem, ai trong chúng tôi có thể đánh thức lão đại?"

Vương Nhất Bác nghe xong bất giác cau mày, Tiêu Chiến đi ngủ là lý do dở nhất trần đời, anh có bao giờ ngủ ngày? rõ ràng là bọn họ không muốn báo tin này cho anh. Bắt gặp vẻ mặt ngại ngùng của Hồng Ưng, cậu lên tiếng: "Hồng Ưng, anh nợ tôi lần này". Nói xong, cậu giật tờ giấy trên tay Hồng Ưng rồi đi ra ngoài.

Sắc mặt Hồng Ưng rất bình thường, nhưng cặp lông mày của hắn hơi nhíu lại. Nói cho Vương Nhất Bác biết bọn họ không dám đi báo tin ư? Mất mặt quá.

Rõ ràng không dám báo tin nhưng vẫn phải thực hiện, đám Hồng Ưng vô cùng do dự. Vương Nhất Bác lúc đầu cảm thấy kỳ lạ nhưng sau đó cậu hiểu ra, tại sao Hồng Ưng lại bảo cậu đi báo tin cho Tiêu Chiến, bọn họ cho rằng cậu là người đặc biệt đối với anh. Tuy Vương Nhất Bác không cảm thấy cậu có gì đặc biệt với anh nhưng cậu vẫn nhận lời.

Có điều, đám Hồng Ưng tỏ ra do dự là một điểm đáng chú ý, Vương Nhất Bác không phải ngốc, cậu đoán biết trên tờ giấy này có nội tình gì đó nghiêm trọng, mới khiến cả đám người giao nhiệm vụ cho cậu. Vương Nhất Bác chỉ còn cách đi báo tin, hy vọng nếu Tiêu Chiến có trách tội thì cùng xử phạt tất cả bọn họ.

Vương Nhất Bác vừa khuất bóng, Hồng Ưng mới hơi nhẹ nhõm. Hoàng Ưng nhìn theo bóng Vương Nhất Bác đi xa, mở miệng nói với Hồng Ưng: "Thượng đế hãy bảo vệ cậu ấy". Hồng Ưng gật đầu hưởng ứng.

Bọn họ nhiều năm lên núi dao, xuống biển lửa đều không sợ. Chỉ cần một câu nói của Tiêu Chiến, nơi nào bọn họ cũng dám lao vào. Tuy nhiên, không một ai trong số bọn họ muốn đưa tin về Khúc gia cho anh. Còn nhớ lần đầu tiên bọn họ không biết, đến báo tin Khúc gia với Tiêu Chiến, kết quả Hắc Ưng bị đánh gãy tay và bị ném ra ngoài. Sau đó không ai dám phạm phải sai lầm tương tự, nhưng tin tức ngày hôm nay rất quan trọng, bọn họ do dự hồi lâu, quyết định giao nhiệm vụ cho Vương Nhất Bác.

Khúc gia là họ ngoại của Tiêu Chiến, cũng là gia tộc buôn bán nổi tiếng ở cả hai giới hắc bạch đạo. Khúc Vi là cậu ruột duy nhất của anh. Nhưng Khúc Gia cũng chính là cấm kỵ mà Tiêu Chiến né tránh nhất, điều này cả hai giới hắc bạch đạo biết rõ từ lâu. Có lẽ ngày hôm nay sẽ là sự bắt đầu của một cơn mưa máu.

Cầm tờ giấy trên tay, Vương Nhất Bác càng nghĩ càng cảm thấy cậu bị mát dây, tự nhiên nhận lời Hồng Ưng đi báo tin, thật không biết phải đối mặt với Tiêu Chiến như thế nào.

Vương Nhất Bác đứng ở cửa ra vào do dự hồi lâu, cậu băn khoăn không biết nên trả lại tờ giấy cho Hồng Ưng hay là mạo hiểm một lần, đã nhận lời thì phải hoàn thành. Trong lúc vẫn chưa quyết định, giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chiến từ trong vọng ra: "Vào đây".

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, thấy Tiêu Chiến đang ngồi trên ghế sofa đối diện cậu, ánh mắt lạnh lẽo của anh khiến Vương Nhất Bác bất giác run nhẹ. Cậu nở nụ cười rạng rỡ và đi đến bên anh.

Thấy Vương Nhất Bác cười tươi nhưng đứng cách anh một khoảng khá xa, đáy mắt Tiêu Chiến lóe lên tia tức giận.

Vương Nhất Bác cảm nhận được sự không hài lòng của anh, cậu liền ngoan ngoãn tiến lại gần. Tiêu Chiến thật quá đáng, anh vô cùng nhạy cảm, nếu người nào có ý tránh xa, anh sẽ khiến kẻ đó càng xa hơn, nhưng quy tắc này hoàn toàn không có tác dụng với Vương Nhất Bác. Thật ra Vương Nhất Bác không cố ý giữ khoảng cách với anh, cậu chỉ cảm thấy ít nhất cậu nên chuẩn bị cơ hội chuồn đi khi anh nổi giận. Có điều, hình như Tiêu Chiến thông minh hơn cậu tưởng.

Khi Vương Nhất Bác đứng trước mặt anh, anh đảo mắt qua người cậu và cất giọng lạnh lùng: "Nói đi".

Vương Nhất Bác cười tươi: "Lão đại, tôi sai rồi. Tôi đã hoàn toàn nhận ra sai sót của tôi ở sáng ngày hôm nay. Sau này tôi không dám tái phạm. Lão đại, anh đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi nhé".

Thấy Tiêu Chiến không có phản ứng, chỉ là nhíu chặt đôi lông mày, Vương Nhất Bác lập tức tiếp lời: "Lão đại, anh cũng biết tôi không phải cố ý đúng không. Có câu chỉ cần biết ăn năn hối cải, là có thể cho một cơ hội. Lãng tử quay đầu đáng giá hơn ngàn vàng. Lão đại, tôi biết tướng ngủ của tôi không tốt, tôi cũng biết buổi sáng khi tôi thức giấc tính nết tôi đặc biệt khó chịu. Tôi biết lão đại rất nhân từ độ lượng, sẽ cho tôi cơ hội sửa đổi, sau này tôi tuyệt đối không tái phạm".

Vương Nhất Bác nói một thôi một hồi, chân tay vung loạn xạ, gương mặt tỏ ra rất thành khẩn. Thái độ của cậu thành thật một trăm phần trăm, dù không ăn nói văn hoa nhưng tuyệt đối đi sâu vào lòng người. Đây là lần đầu tiên trong đời, cậu diễn đạt lưu loát như vậy.

"Nói xong rồi?". Tiêu Chiến bỏ thứ ở trong tay xuống, khoanh hai tay trước ngực tựa người vào thành ghế sofa nhìn cậu.

Nộ khí dường như biến mất khỏi gương mặt anh, chỉ còn lại sự lạnh lùng, xem ra Vương Nhất Bác đã vượt qua thời khắc nguy hiểm, cậu liền gật đầu lia lịa: "Tôi nói xong rồi. Lão đại, xin hãy cho tôi cơ hội sửa chữa, đừng bắt tôi đi Hắc lao. Anh thử nghĩ xem nếu anh đưa tôi đi hắc lao, buổi tối anh không còn gối ôm. Tôi làm gối ôm rất tốt, nếu bị tống đi Hắc lao, dù lão đại có chiếu cố đến mấy, khi trở về không què chân cũng cụt tay, lão đại ôm sẽ không thấy dễ chịu đúng không ạ?". Có lẽ đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến chứng kiến bộ dạng này của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cau mày: "Không có gối ôm, tôi cũng sống ba mươi năm".

Vương Nhất Bác hơi nhăn mặt khi thấy khả năng biểu diễn của cậu không ăn thua với Tiêu Chiến, cậu đã nói rất thành tâm thành ý. Dù sao sáng nay là cậu không đúng, nhưng...nhưng ai bảo anh ép cậu thức giấc.

Vương Nhất Bác thu lại nụ cười, trừng mắt nhìn Tiêu Chiến: "Lão đại, anh....", cậu cố nuốt bốn từ "đừng có quá đáng" ở đằng sau. Cậu rất muốn bộc lộ sự bất mãn trước mặt anh nhưng nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng sau đó, cậu cố gắng nhẫn nhịn.

Vẻ mặt không hài lòng và do dự của Vương Nhất Bác không lọt qua mắt anh. Dù cậu che dấu khá tốt nhưng đối với một người nhạy cảm như anh, không nhìn xuyên thấu mới là chuyện nực cười. Tiêu Chiến cất giọng lãnh đạm: "Tôi không hỏi em chuyện đó".

Vương Nhất Bác sững người, nhưng cậu lập tức hiểu ý Tiêu Chiến. Anh hoàn toàn không có ý hỏi cậu chuyện ban sáng. Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì màn biểu diễn vừa rồi.

Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng lão đại sẽ truy cứu". Cậu đã tìm những câu nói buồn nôn nhất, kết quả anh không có ý trách tội cậu, cậu bất giác than thầm, Tiêu Chiến không phải người bình thường, không thể nhìn qua lăng kính của người bình thường. Sau này cậu nhất định không mở miệng nói nhiều, làm rõ ý anh rồi tính sau. Nhưng tại sao anh lại có vẻ tức giận khi trông thấy cậu, lẽ nào anh không thích cậu ở bên anh?

"Nói đi, tìm tôi có việc gì?". Tiêu Chiến cảm thấy hết tức giận khi nhìn thấy vẻ hối hận từ trong đáy mắt Vương Nhất Bác, hiếm có dịp nhìn thấy bộ dạng chân thành của cậu như vừa rồi.

Vương Nhất Bác hít một hơi sâu, đây mới là điều Tiêu Chiến muốn biết, anh muốn biết tại sao cậu lại xuất hiện ở chỗ của anh vào lúc này. Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy bản thân thất bại, những chiêu ngoan ngoãn và linh hoạt trước đây đều vô dụng với Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nói nghiêm túc: "Tôi đến báo tin". Vừa nói cậu vừa đưa tờ giấy cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nheo mắt, phát ra một tia sắc bén. Anh không nhận tờ giấy trong tay Vương Nhất Bác mà chỉ nhìn cậu lạnh lùng: "Tại sao lại là em đưa tin, đám Hồng Ưng đâu rồi?".

Vương Nhất Bác cảm nhận được sự thay đổi trong thần sắc Tiêu Chiến như anh đã phát giác ra điều gì đó. Ánh mắt sắc lạnh của anh xuyên thấu người cậu, Vương Nhất Bác bất giác ho nhẹ: "Mấy người đó không dám nên bảo tôi đưa cho anh".

Nghe Vương Nhất Bác nói, Tiêu Chiến càng lạnh lùng hơn, khí lạnh bức người bao trùm cả căn phòng. Đôi mắt ánh lên sự hung ác, căm hận và chán ghét.

Vương Nhất Bác há hốc mồm kinh ngạc, Tiêu Chiến nhất định đoán ra cậu đến báo tin của ai. Nhưng... chuyện này là thế nào? Bộ dạng của anh đáng sợ quá. Khúc gia rốt cuộc là cái gì mà khiến sắc mặt của Tiêu Chiến khó coi như vậy, giống như sắp ăn tươi nuốt sống người đối diện, vừa phẫn nộ tàn ác vừa hung bạo.

"Cút". Tiêu Chiến cúi đầu không nhìn Vương Nhất Bác. Giọng nói anh xuống đến đến không độ, pha trộn ngọn lửa của cơn giận dữ đã bốc cháy phừng phừng.

Vương Nhất Bác lần đầu tiên nghe Tiêu Chiến nói câu này với cậu, lại thấy anh cuộn chặt hai bàn tay thành nắm đấm nổi rõ đường gân, một luồng sát khí không thể khống chế tỏa ra xung quanh.

Mặc dù hết sức kinh ngạc nhưng Vương Nhất Bác nhanh chóng ném tờ giấy xuống ghế sofa trước mặt Tiêu Chiến rồi bỏ ra ngoài. Cậu không thể chịu đựng nổi cơn giận dữ của anh, nên chuồn sớm thì hơn.

Chân còn chưa bước ra khỏi cửa phòng, Vương Nhất Bác đột nhiên nghe tiếng động lớn ở đằng sau. Cậu giật mình quay đầu, thấy chiếc bàn trà trước mặt Tiêu Chiến bị anh đấm một phát vỡ tan thành. Vương Nhất Bác kinh hoàng đi nhanh ra ngoài, Tiêu Chiến nổi cơn điên thật rồi.

Do quá vội vàng nên Vương Nhất Bác đâm trúng một người đang đứng ở bên ngoài, cậu ngẩng đầu bắt gặp đám Hồng Ưng, Bạch Ưng đều có mặt. Bộ dạng của họ như muốn vào trong phòng nhưng lại không dám.

Lập Hộ kéo người Vương Nhất Bác vừa đâm hắn dịch xa một chút: "Vừa rồi lão đại có đánh cậu không?". Nhìn bề ngoài cậu hình như không bị thương nhưng hắn vẫn không quên cảnh tượng anh ra tay với hắn trước kia nên không thể không hỏi.

Vương Nhất Bác tỏ ra không hiểu: "Không, lão đại chỉ nói đúng một từ "Cút", sao thế?"

Hoàng Ưng và Hồng Ưng liếc nhìn nhau, rồi Hoàng Ưng lên tiếng: "Bảy năm trước, Hắc Ưng trong một lần báo tin về Khúc gia, lão đại không nói một lời nào, đánh gãy tay Hắc Ưng rồi ném ra ngoài".

Vương Nhất Bác phẫn nộ hét vào mặt mấy người: "Các anh giỏi thật, tôi sẽ ghi nhớ vụ này".

Vương Nhất Bác tưởng Tiêu Chiến tính cách không tốt nên đám Hồng Ưng mới không dám đi báo tin, không ngờ chuyện xảy ra nghiêm trọng như vậy. Thân thủ của cậu không giỏi bằng Hắc Ưng, nếu hôm nay Tiêu Chiến ra tay với cậu, chắc chắn cậu sẽ hy sinh ngay tại chỗ, đáng sợ thật.

Nhìn bộ dạng tức giận của Vương Nhất Bác, Bạch Ưng nói thản nhiên: "Chẳng phải cậu vẫn sống sờ sờ hay sao?"

Lập Hộ gật đầu: "Chúng tôi biết lão đại đối xử đặc biệt với cậu nên mới bảo cậu đi. Chúng tôi đứng đợi ở đây, một khi bên trong xảy ra chuyện, chúng tôi sẽ cùng ra tay. Dù không thể áp chế lão đại nhưng cứu cậu không phải là vấn đề lớn".

Tiêu Chiến một khi tức giận là bất chấp tất cả, anh đuổi Vương Nhất Bác ra ngoài vì e ngại sẽ làm cậu bị thương. Đám Lập Hộ biết rõ điều này, tin chắc Vương Nhất Bác cũng sẽ hiểu.

Tâm trạng Vương Nhất Bác đến lúc này mới đỡ một chút. Năm người bọn họ lo lắng cho cậu mới tập trung đông đủ ở bên ngoài. Trong căn phòng vọng ra tiếng đập phá đồ đạc, cậu lên tiếng hỏi nhỏ: "Khúc gia là ai? Tại sao lão đại lại oán hận bọn họ đến vậy?"

"Khúc gia là họ ngoại của lão đại. Khúc Vi là cậu của lão đại. Còn về chuyện tại sao lão đại oán hận bọn họ, chúng tôi cũng không biết". Hồng Ưng trả lời.

Vương Nhất Bác hơi nhíu mày, cậu không hề biết chuyện này. Khúc gia là họ của mẹ ruột Tiêu Chiến, vụ người thân có vẻ mới mẻ đây. Cậu chưa từng nghe nói anh có ông bà ngoại và cả cậu nữa, cảm giác không hề chân thực.

Vương Nhất Bác lên tiếng: "Với tính cách của lão đại, chỉ có người khác nhẫn nhịn lão đại chứ làm gì có chuyện lão đại chịu đựng người khác. Nếu lão đại có mắc mớ với Khúc gia thì trực tiếp hủy diệt là được chứ gì, tôi không tin lão đại có quan hệ tình thân với bọn họ". Tiêu Chiến có tình thân là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Các trưởng bối đời trước của Tiêu Gia phần lớn chết trong tay Tiêu Chiến, vì vậy anh mới có thể ngồi lên vị trí cao nhất. Khúc gia chỉ là họ ngoại, một khi oán hận bọn họ đến mức như vậy, với tính cách của anh, anh đã hủy diệt từ lâu chứ làm gì có chuyện nhẫn nhịn đến bây giờ, kỳ lạ thật.

Bạch Ưng lắc đầu: "Về điều này chúng tôi cũng không biết nói thế nào. Hủy diệt Khúc gia đối với chúng tôi dễ như trở bàn tay. Có điều, hình như lão đại từng tuyên bố không động đến Khúc gia, không biết đó là lời nói thật hay giả. Dù sao bao nhiêu năm nay cũng không có ai dám làm gì Khúc gia, lão đại cũng không có tâm trạng tiêu diệt bọn họ. Nghe Bạch Ưng nói, Vương Nhất Bác bất giác cau mày. Tiêu Chiến coi trọng tình thân ư, không giống tác phong của anh chút nào.

"Khúc Vi coi như họ hàng gần gũi nhất của lão đại". Hắc Ưng không biết nghĩ ra điều gì, đột nhiên nói chen vào.

"Đúng rồi, cậu có bẩm báo với lão đại nội dung cụ thể không đấy?" Hoàng Ưng quay đầu nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác tỏ ra nghiêm túc: "Không, tôi đã kịp nói gì đâu, lão đại hình như đã đoán ra sự việc". Đúng là Vương Nhất Bác chưa kịp báo cáo nội dung, Tiêu Chiến đã thay đổi thái độ và đuổi cậu ra ngoài. Anh quá nhạy cảm, mặc dù từ "nhạy cảm" hoàn toàn không thích hợp với con người anh.

"Mau vào trong nói đi". Hồng Ưng và Hắc Ưng đồng thời lên tiếng, nắm lấy cổ áo Vương Nhất Bác đẩy cậu về phía cửa.

"Các anh đùa kiểu gì thế, muốn tôi chết à?". Vương Nhất Bác tức giận nói. Bây giờ Tiêu Chiến đang nổi cơn điên, cậu vào trong đó khác nào càng đổ thêm dầu vào lửa. Không biết thì thôi, một khi biết rõ nội tình còn lâu cậu mới dính vào, cậu còn chưa sống đủ.

Thấy Vương Nhất Bác bám chặt cánh cửa không chịu đi vào, Lập Hộ bất giác thở dài: "Lão đại chỉ có một người thân là Khúc Vi, chúng tôi không phải thích can thiệp vào chuyện của người khác hay chống lại mệnh lệnh của lão đại. Nếu không phải đối phương là Khúc Vi chúng tôi cũng mặc kệ, dù sao cũng chẳng có chút tình cảm, sống hay chết không ảnh hưởng gì đến chúng tôi. Có điều Khúc Vi hình như không giống những người khác. Bao nhiêu năm nay năm nào ông ta cũng gửi đồ cho lão đại, dù thứ được gửi đến chỉ là ảnh của ông ta và một ít đặc sản mà thôi.

Mặc dù ngay từ đầu lão đại đã ném hết mấy thứ đó đi nhưng mấy năm nay Khúc Vi vẫn gửi đồ cho lão đại. Cuối cùng thì lão đại cũng mở một mắt nhắm một mắt, mặc kệ ông ta.

Lão đại là người thế nào, tôi nghĩ chắc cậu cũng biết rõ. Lão đại không giết đối phương đã nể tình lắm rồi. Vì vậy chúng tôi mới đặc biệt chú ý đến Khúc Vi. Bây giờ ông ta mất tích, cậu thử nói xem có nên cho lão đại biết tin hay không? Cậu muốn vào bây giờ hay đợi lão đại phát tiết xong lại đi đối mặt một lần nữa?".

Lời nói của Lập Hộ tương đối có trình độ, mềm có rắn có, phân tích lý lẽ đâu vào đấy, khiến Vương Nhất Bác sa sầm mặt.

"Cậu muốn chết hai lần hay một lần? Tôi nói cho cậu biết, ở Tiêu Gia những người ngồi ở vị trí trên cao không bao giờ có kiểu nói không giữ lời, lúc nào cũng cần độc lập giải quyết. Cậu đã được giao chiếc ghế thứ sáu thì đừng làm mất mặt chúng tôi". Hoàng Ưng luôn là người thẳng thắn dứt khoát.

Vương Nhất Bác không lên tiếng, năm người trước mặt là năm trụ cột của Tiêu Gia, cậu cũng là một trong số đó. Bây giờ bọn họ đã nói đến mức này, cậu muốn từ chối cũng không xong, đáng ghét quá.

"Bỏ ra". Vương Nhất Bác hét lên với Hồng Ưng và Hắc Ưng, sắc mặt u ám như không thể u ám hơn.

Hắc Ưng và Hồng Ưng liếc nhìn nhau, vội thả tay khỏi người Vương Nhất Bác. Cậu liền quay người đi vào trong. Hắc Ưng và Hồng Ưng hơi ngượng ngùng. Hoàng Ưng nói đúng, bọn họ là những người được tôi luyện từ phong ba bão táp, thế mà bây giờ lại đi uy hiếp một người không bằng bọn họ, thật mất mặt.

Vào trong phòng, Vương Nhất Bác vẫn đứng ở mép cửa. Lập Hộ nói đúng, đã đến nước này rồi, lửa đang cháy bừng bừng có đổ thêm ít dầu nữa cũng chẳng sao. Nếu để lần sau mới nói, cậu sẽ phải chịu thêm một ngọn lửa khác, giải quyết gọn một lần vẫn hơn.

Vương Nhất Bác đưa mắt quanh căn phòng, cậu chỉ có thể hình dung bằng một câu "cơn lốc tràn qua". Cả căn phòng bị đập phá tan tành, cảnh tượng còn đáng sợ hơn hiện cơn bão cấp mười hai.

"Lão đại, có tin báo, Khúc Vi mất tích rồi, sống chết không rõ". Vương Nhất Bác nói xong vội vàng quay người lao ra ngoài. Tiêu Chiến từng nói, khả năng tự bảo vệ là rất quan trọng, bây giờ cậu kiên quyết triệt để làm theo quan điểm của anh.

"Lại đây". Giọng nói lạnh lẽo cất lên, lạnh đến mức khiến con người có cảm giác đang ở thời tiết tháng bảy tháng tám đột nhiên đến Bắc cực.

Vương Nhất Bác lúc này đã bước ra khỏi cửa, nghe câu nói của Tiêu Chiến, cậu liền hóa đá tại chỗ. Đám Hồng Ưng ở bên ngoài hiển nhiên cũng nghe thấy, mọi con mắt đổ dồn vào Vương Nhất Bác. Lập Hộ đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế cứu người.

"Nghe rõ không?" Ngữ điệu gằn lên tức giận của Tiêu Chiến giống như sấm nổ trên không trung.

Vương Nhất Bác trừng mắt với đám Hồng Ưng rồi quay người từ từ đi về phía Tiêu Chiến, miệng cậu mỉm cười: "Lão đại". Tuy nhiên, trong lòng cậu phấp phỏng lo sợ, cậu không biết nên ứng phó như thế nào.

Thấy Vương Nhất Bác nhích từng bước một, Tiêu Chiến tức giận sải hai bước dài về phía cậu. Anh túm cánh tay Vương Nhất Bác kéo mạnh, bàn tay còn lại tung nắm đấm vào người cậu. Vương Nhất Bác theo phản xạ giơ tay đỡ đồng thời hét lớn: " Tiêu Chiến ".

Lúc này, đôi mắt Tiêu Chiến vằn lên tia máu hung ác. Anh phải hủy diệt mọi thứ ở xung quanh mới có thể dập tắt sự phẫn nộ. Khi nắm đấm của Tiêu Chiến gần chạm đến người Vương Nhất Bác, nghe tiếng thét của cậu, anh liền thu lại lực đạo, nắm đấm duỗi ra túm chặt tay cậu, khóa người cậu trong lòng. Sau đó cắn cổ cậu.

"A...lão đại, đau quá". Vương Nhất Bác tưởng lần này cậu không chết cũng bị trọng thương dưới nắm đấm của Tiêu Chiến, không ngờ anh đột nhiên đổi chiêu khác. Vương Nhất Bác còn chưa định thần, Tiêu Chiến đã cắn mạnh vào cổ cậu, một cơn đau buốt khiến cậu bất giác kêu lên.

Đám Hồng Ưng đứng đợi ở bên ngoài nghe tiếng kêu đau của Vương Nhất Bác liền xông vào. Trong căn phòng đổ nát hỗn độn, Tiêu Chiến đang ôm chặt Vương Nhất Bác và cắn cổ cậu. Hiện tại, vẫn chưa thấy cậu có dấu hiệu bị đánh gãy tay gãy chân và bị ném ra ngoài. Năm người không nói một lời, cùng lúc lùi ra bên ngoài.

Cổ bị cắn đau đến mức dần dần tê liệt nhưng Vương Nhất Bác không hề phản kháng. Sau thích ứng nỗi đau đó, cậu cảm thấy thân thể Tiêu Chiến không ngừng run rẩy. Sự run rẩy xuất phát từ phẫn nộ không thể khống chế.

Vương Nhất Bác bất giác tham thầm, tại sao cậu lại là người hứng chịu cơn giận dữ của Tiêu Chiến? Tại sao anh không đi cắn đám Hồng Ưng? Mọi người cùng là thuộc hạ của anh cơ mà? Nhưng so với việc Hắc Ưng bị đánh gẫy tay rồi bị ném ra ngoài, bị cắn vẫn còn tốt chán. Tiêu Chiến muốn cắn thì cắn, sáng nay cậu cũng mới cắn anh nên bây giờ coi như trả nợ.

Vương Nhất Bác bị khóa chặt trong lòng anh không thể động đậy, đến hô hấp còn khó khăn. May mà cậu đã quen nên không thấy khó chịu. Cậu giơ hai tay kéo vạt áo bên thắt lưng Tiêu Chiến, cất giọng: "Lão đại, đừng tức giận nữa".

Giọng nói của Vương Nhất Bác không những không khiến Tiêu Chiến giảm bớt phẫn nộ mà còn làm cho đôi cánh tay cứng như sắt  siết chặt cậu hơn. Tiêu Chiến quả nhiên không phải là người bình thường, Vương Nhất Bác thầm thở dài. Thôi thì đành để mặc cho anh cắn, chỉ cần không cắn chết cậu, đau thế nào cậu cũng có thể nhẫn nhịn. Ai bảo cậu là thuộc hạ của anh, không thể không cúi đầu, hơn nữa anh tương đối nhẹ tay với cậu rồi.

Không khí trong phòng yên tĩnh một lúc lâu, im lặng đến mức đám Hồng Ưng ở bên ngoài đều cho rằng sau cơn mưa trời lại sáng.

Lúc này, cổ Vương Nhất Bác không còn cảm giác, thân thể Tiêu Chiến dần mất hết run rẩy. Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Chiến là người có thể khống chế bản thân. Bây giờ anh đã khống chế được tâm trạng của mình, anh sẽ không nổi điên nữa.

Miệng Tiêu Chiến nồng nặc mùi máu tanh, cơ thể ấm áp ở trong lòng khiến anh có một cảm giác không thể nói ra lời, làn da mềm mại ở dưới hàm răng khiến anh dần dần bình tĩnh lại.

Tiêu Chiến hơi ngẩng đầu, bắt gặp cái cổ bị cắn toe toét máu. Anh lại cúi đầu hút hết máu trào ra từ vết thương. Máu tươi có thể khiến anh hưng phấn, nhưng chưa bao giờ làm cho anh bình tĩnh như lúc này.

Lúc Tiêu Chiến nổi cơn điên không một ai có thể tiếp cận, anh sẽ không khoan tay với bất cứ người nào. Vậy mà nghe tiếng kêu của Vương Nhất Bác, anh không kịp nghĩ ngợi lập tức đổi sang chiêu khác. Có thể nói đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến không ra tay đánh người khi phát tiết.

Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến đã nhả cổ cậu. Vương Nhất Bác vỗ nhẹ lên lưng anh: "Lão đại, lần sau có thể cắn ở chỗ khác được không? Ở tình trạng này làm sao tôi có thể ra ngoài gặp thiên hạ?"

Bên cổ trái Vương Nhất Bác vẫn còn một vết răng, bây giờ bên phải không cần nhìn cũng có thể khẳng định cổ bên phải xuất hiện một vết răng sâu nữa. Lẽ nào chiều cao của cậu khiến Tiêu Chiến cảm thấy chỉ có cổ là chỗ cắn dễ chịu nhất? Mặc dù Vương Nhất Bác không bận tâm đến việc cậu bị cắn nhưng hai vết răng ở trên cổ khiến cậu cảm giác bản thân là một món ăn, cảm giác này không mấy dễ chịu.

Nghe câu nói của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn cậu. Ánh mắt của cậu không hề có sự sợ hãi mà chỉ hơi bất mãn. Biểu hiện này hoàn toàn khác với vẻ mặt kinh hoàng của Hắc Ưng khi bị bẻ gẫy tay năm đó. Nhưng chính vẻ mặt bình thản như không của Vương Nhất Bác lại khiến anh cảm thấy bình tâm hẳn. Anh ôm Vương Nhất Bác đi về phía chiếc ghế sofa duy nhất không bị đập vỡ ở góc phòng và ngồi xuống.

"Em không sợ sao?" Tiêu Chiến khôi phục bộ dạng như lúc đầu.

Vương Nhất Bác cau mày nhìn anh: "Sợ chứ, tại sao không sợ?"

Lúc chứng kiến cảnh Tiêu Chiến nổi điên, sao Vương Nhất Bác có thể không sợ. Hắc Ưng phi phàm như vậy cũng bị đánh nằm liệt giường một tháng, cậu không sợ mới là lạ. Nhưng khi bị Tiêu Chiến cắn, Vương Nhất Bác biết mạng sống của cậu đã được bảo toàn. Mạng sống được bảo toàn thì anh phát tiết kiểu gì cậu cũng có thể chịu đựng.

Thấy Vương Nhất Bác miệng nói sợ hãi nhưng vẻ mặt hoàn toàn ngược lại, Tiêu Chiến gật đầu rồi đột nhiên cất giọng lạnh lùng: "Vào đây".

Vương Nhất Bác liền cong khóe môi cười tươi. Dám giở trò trước mặt Tiêu Chiến, bọn họ coi như xong rồi.

Đám Hồng Ưng vẫn đứng đợi ở bên ngoài. Nghe Tiêu Chiến ra lệnh, bọn họ lần lượt đi vào và xếp thành hàng ngang.

"Mang thuốc lại đây". Tiêu Chiến đưa mắt qua Lập Hộ. Vết thương trên cổ Vương Nhất Bác vẫn đang chảy máu. Lập Hộ lập tức đưa thuốc đã chuẩn bị sẵn cho anh. Tiêu Chiến nhận thuốc rồi bôi lên vết thương của Vương Nhất Bác.

Trong không khí trầm mặc, đám Hồng Ưng cúi đầu liếc nhìn nhau. Lần trước Tiêu Chiến nổi cơn điên phải mất ba ngày mới trở lại bình thường, lần này anh nhanh chóng trở về trạng thái cũ, tuy nhiên không thấy anh ra chỉ thị về Khúc gia. Hồng Ưng chăm chú nhìn Tiêu Chiến đang bôi thuốc cho Vương Nhất Bác rồi nháy mắt ra hiệu cho cậu.

Vương Nhất Bác hiểu ý Hồng Ưng, lại bắt cậu xuất đầu lộ diện nữa. Có điều chắc Tiêu Chiến cắn đủ rồi, giận dữ cũng đã phát tiết xong, chắc sẽ không xảy ra vấn đề?

Vương Nhất Bác hắng giọng hỏi: "Lão đại, vậy chúng tôi phải làm gì với Khúc Vi?". Vương Nhất Bác không hỏi Tiêu Chiến giải quyết thế nào mà hỏi bọn họ nên làm gì, có thể thấy cậu đã tiến bộ nhiều.

Tiêu Chiến không trả lời, tiếp tục bôi thuốc cho cậu. Thần sắc của anh không hề thay đổi như Khúc gia chỉ là người xa lạ. Sự bình thản của Tiêu Chiến khiến đám Hồng Ưng không biết nên phản ứng như thế nào.

Vương Nhất Bác không quan tâm nhiều như vậy, Tiêu Chiến và Khúc gia có ân oán gì, tại sao lại nảy sinh thù hận, cậu không có hứng thú tìm hiểu. Vì vậy Vương Nhất Bác vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên ngồi trên đùi Tiêu Chiến để hắn xử lý vết thương.

Thấy vết thương trên cổ Vương Nhất Bác đã cầm máu, Tiêu Chiến mới lạnh lùng đảo mắt qua đám Hồng Ưng: "Tư liệu cụ thể."

Đám Hồng Ưng không dấu sự ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến mở miệng đòi xem tư liệu về Khúc Vi. Việc anh thay đổi thái độ nhanh như tên bắn nằm ngoài định liệu của bọn họ.

"Vâng". Hồng Ưng nhanh chóng đưa tập tài liệu đã chuẩn bị từ trước cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lật xem vài trang, sau đó cất giọng trầm trầm: "Đi Anh quốc".

Đám Hồng Ưng đồng thanh "Vâng ạ". Tiêu Chiến phất tay ra hiệu, cả đám lần lượt rút lui. Anh quốc là địa bàn của Khúc gia, cũng là nơi Tiêu Chiến kỵ nhất. Anh trong nhiều năm nay đi khắp thế giới, nhưng chưa đặt chân đến nước Anh một lần nào, có thể thấy Tiêu Chiến hận Khúc gia đến mức hận cả địa bàn của họ. Lần này anh nói đi Anh quốc chứng tỏ Khúc Vi xảy ra chuyện nghiêm trọng.

Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không ngờ Tiêu Chiến đích thân đi, họ tưởng Tiêu Chiến cùng lắm chỉ cử người đi giải quyết mà thôi. Anh oán hận Khúc gia nhiều năm như vậy, lần này coi như phá lệ. Nhưng không biết anh có ý gì? Có lẽ anh thật sự quan tâm đến Khúc Vi vì dù sao ông ta cũng là cậu ruột, là người duy nhất không làm hại anh.

Ngược lại với đám Hồng Ưng, Vương Nhất Bác không hề suy nghĩ đến chuyện đó. Mặc kệ Tiêu Chiến đi Anh quốc vì nguyên nhân gì, là thù hận hay nhớ nhung hay tình thân cũng không quan trọng, chỉ có một vấn đề quan trọng, nơi đó liệu có phải là núi dao biển lửa? Cậu có mười mạng sống đi mất chín mạng rồi, cậu không muốn bị hành hạ thêm nữa.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, thấy anh nhắm mắt tựa vào thành ghế sofa, ngón tay vuốt nhè nhẹ đầu cậu. Hành động rất dịu dàng trái ngược với bộ dạng lúc nổi cơn điên. Vương Nhất Bác liền cầm tập tài liệu lên xem, cậu cần biết nơi đó có nguy hiểm không, có đám thổ dân ăn thịt người hay loài cá ăn thịt người không?

Tài liệu có mấy trang nhưng không có thông tin trọng tâm, chỉ là giới thiệu phân thận, tuổi tác, công việc của Khúc Vi và những người ông ta liên lạc gần đây nhất. Về việc ông ta mất tích ở đâu, lý do mất tích không thấy ghi chép trong tài liệu. Thảo nào Tiêu Chiến phải đích thân đi Anh Quốc. Đến mạng lưới tình báo của Tiêu Gia cũng không tìm ra nguyên nhân Khúc Vi mất tích, nội tình chắc chắn không đơn giản.

Vương Nhất Bác nhanh chóng xem hết một lượt. Xem ra nước Anh là một nơi an toàn. Chỉ cần nơi đó không xuất hiện loại người dị thường thì chính là thiên hạ của Tiêu Chiến. Cùng lắm gặp phải vụ đụng độ súng ống, thần kinh của cậu đã được tôi luyện nhiều lần, đây chỉ là vấn đề nhỏ.

Vương Nhất Bác bỏ tập tài liệu xuống, quay đầu dựa vào ngực Tiêu Chiến. Hôm nay lo nơm nớp hoảng sợ xuống một ngày, bây giờ lại sắp phải lên đường, cậu cứ ngủ một giấc rồi tính sau.

Tiêu Chiến để mặc Vương Nhất Bác dựa vào người anh, tay vẫn vuốt ve đầu cậu. Khi Vương Nhất Bác nhắm mắt, Tiêu Chiến mới từ từ mở mắt, ánh mắt nồng nặc vị máu tanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com