Chương 45
Đây không phải là hòn đảo có người sinh sống, hòn đảo hoang không hề có một chút sinh khí. Tiêu Chiến dẫn đầu đoàn người đi vào trong rừng rậm. Đoàn người đi xuyên qua rừng cây không cao lắm về phía trung tâm hòn đảo.
Đang đi đoàn người gặp một rặng đá, từng tảng đá to nhỏ khác nhau cắm xuống đất, nhìn từ xa giống bức tường đá ngăn mưa gió. Tiêu Chiến đi nhanh về phía rặng đá, anh ôm Vương Nhất Bác ngồi xuống một tảng đá.
Cả đoàn người chạy vội lên, kẻ nằm người ngồi, kẻ hưng phấn, người thở hổn hển hay kêu rên đau đớn, tất cả tạo thành một bản hòa tấu trong cơn mưa gió.
Tiêu Chiến cúi xuống nhìn Vương Nhất Bác, cậu đang ôm chặt thắt lưng anh. Thấy anh nhìn mình, cậu mỉm cười cất giọng khản đặc: "Tôi không sao".
"Tôi biết". Tiêu Chiến lạnh lùng trả lời, nhưng ánh mắt hơi cười cười.
"Trời ơi, thứ gì đây? Rắn, rắn, a...........". Tiêu Chiến vừa dứt lời, một nhân viên nghiên cứu đột ngột thét lên.
Tiêu Chiến đưa mắt về nơi phát ra tiếng hét, một người nhân viên nghiên cứu bị một con rắn da nhiều màu sắc cắn vào chân. Loài rắn này có độc, người của Tiêu Gia đứng bên cạnh nhanh tay nhanh mắt lập tức nổ súng vào con rắn. Cả đoàn người chưa kịp định thần, tiếng thét kinh hoàng liên tục vang lên: "Rắn".
"Ở đây cũng có rắn".
"Trời ơi, nhiều rắn quá".
Cả đoàn người vừa mới thả lỏng tinh thần kinh hoàng nhảy dựng lên trong phút chốc. Trên mặt đất không biết bò ở đâu ra rất nhiều rắn. Chúng có màu vàng, màu xanh lục, màu đỏ...thậm chí có con da bảy sắc cầu vồng, chúng đủ các loại hình dáng to nhỏ kỳ dị, khiến những người chứng kiến dựng tóc gáy.
Đám nhân viên nghiên cứu của Phương Gia lập tức chạy hết ra bên ngoài bất chấp mưa gió. Mới đối mặt với tử thần ở khu vực xoáy nước và gặp phải cơn bão lớn, bây giờ dù có rơi xuống hang rắn, họ cũng không cảm thấy sợ hãi hơn.
"Đốt hết". Tiêu Chiến sa sầm nét mặt, anh ôm cậu đứng lên một tảng đá. Khi tới nơi này anh dừng lại ở vị trí ngoài cùng, đây vốn là tác phong hành sự của một lão đại.
Người của Tiêu Gia chỉ hoảng loạn trong giây lát rồi lập tức lấy lại bình tĩnh. Nghe mệnh lệnh của Tiêu Chiến, bọn họ lấy ra bật lửa luôn đem bên mình người đốt cỏ khô không bị mưa ướt ở phía trong hang đá. Một ngọn lửa cháy bừng bừng khói bốc lên cao.
Cả đoàn người lùi lại phía sau, ngọn lửa cháy lớn chiếu sáng một vùng, chiếu tận vào đáy mắt mỗi người.
Ở trong lòng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ngoái đầu nhìn, cậu chỉ thấy vô số con rắn đủ loại sắc màu đang giãy giụa trong biển lửa. Cảnh tượng khiến cậu kinh sợ đến buồn nôn.
Người của Tiêu Gia nhanh tay túm lấy một nhân viên nghiên cứu của Tuấn Nam khi anh ta xông ra ngoài. Vòng ngoài cùng là nơi đốt lửa. Ánh lửa phản chiếu lên những tảng đá. Rắn bị thiêu cháy không ngừng rơi xuống đất, phát tiếng nổ lách tách, tỏa ra một mùi khét lẹt khó ngửi vô cùng.
"Lão đại". Hồng Ưng đảo mắt một lượt hiện trường rồi lùi một bước đến bên cạnh Tiêu Chiến. Mặc dù anh ta không mở miệng hỏi nhưng thái độ của anh ta rõ ràng muốn xin ý kiến của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến hơi nhíu mày. Lúc này sắc trời vẫn u ám, mây đen che kín bầu trời, chỉ có ngọn lửa ở phía trước chiếu sáng xung quanh, gió bão vẫn tiếp tục. Đoàn người không dễ tiến lên phía trước trong tình cảnh này nhưng cũng không thể lùi lại đằng sau. Nhờ ánh sáng từ ngọn lửa, Tiêu Chiến có thể quan sát tình hình xung quanh.
"Đứng nguyên ở đây, đề cao cảnh giác". Tiêu Chiến lạnh lùng ra lệnh.
Hồng Ưng "vâng dạ" một tiếng. Tất cả người của Tiêu Gia cũng đưa mắt nhìn xung quanh. Bốn bề rất yên tĩnh, nhưng vừa qua cảnh tượng vừa rồi, không ai dám manh động. Bọn họ chia từng tốp ba người đứng tựa lưng vào nhau trong mưa gió, nhìn bốn xung quanh bằng ánh mắt đầy cảnh giác.
Nơi này nguy hiểm chẳng kém gì biển cả, đến hang đá cũng xuất hiện bầy rắn, vậy thì hòn đảo này liệu có an toàn? Rừng rậm họ vừa đi qua chắc chắn không an toàn. Khi đi vào đây bọn họ không để ý, nhưng sau khi bầy rắn xuất hiện, tất cả mọi người đều tán đồng mệnh lệnh của Tiêu Chiến. Có lẽ nơi này là nơi an toàn nhất khi trời vẫn còn mưa bão.
Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác đứng trong mưa gió mặc cho nước mưa trắng xóa táp vào người. Lúc này gió thổi qua rừng rậm đã giảm sức mạnh nhưng từng hạt mưa lớn rơi xuống khiến thân thể không khỏi đau rát.
Tiêu Chiến thấy vậy liền một tay nhẹ nhàng đặt Vương Nhất Bác xuống đất, một tay cởi cúc áo rồi anh kéo cậu áp sát vào bộ ngực trần trụi của mình. Tiêu Chiến khép vạt áo che mưa gió cho Vương Nhất Bác, cho dù áo quần của anh cũng đã ướt sũng.
Vương Nhất Bác không nói một lời nào, chỉ ôm chặt Tiêu Chiến và vùi đầu vào vai anh. Bờ ngực ấm áp, mùi hương đặc trưng của Tiêu Chiến cộng với tiếng tim đập mạnh mẽ của anh khiến cậu cảm thấy rung động tự đáy lòng.
"Hừ..hừ...lạnh...lạnh quá...a...". Trong không khí yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng kêu rên của một nhân viên nghiên cứu vừa bị rắn cắn. Anh ta không thể gắng gượng liền ngồi bệt xuống đất. Gương mặt vốn trắng bệch đột nhiên đỏ bừng như máu bị kết đông. Anh ta không ngừng kêu lạnh, chưa đầy một phút sau môi anh ta đột nhiên trở nên đen sì.
Do người nhân viên đứng đối diện với ngọn lửa, ánh lửa hắt lên người anh ta nên mọi người đều thấy rõ sự thay đổi sắc mặt mặt anh ta.
Cả đoàn người trầm mặc, không một ai lên tiếng. Mấy nhân viên nghiên cứu đứng bên cạnh anh ta sững sờ. Không ngờ rắn độc ở đây đáng sợ như vậy, đôi môi đen sì của người nhân viên bị trúng độc lại chuyển sang màu vàng. Trong khi đó, đùi anh ta dính chặt vào quần ướt đột nhiên nổi phồng lên từng cục lớn. Người đó thét lên xé ruột xé gan, anh ta dường như không chịu nổi giơ tay gãi mạnh vào cục u trên chân, khiến máu chảy ròng ròng.
Pằng, một tiếng súng đanh sắc vang lên. Người bị trúng độc lập tức buông thõng tay, đầu ngoẹo sang một bên rồi nằm gục xuống đất. Người của Tiêu Gia đứng bên cạnh nhét khẩu súng vào trong áo, sắc mặt anh ta không hề thay đổi.
Không một ai mở miệng cũng chẳng người nào phản đối. Cả đoàn người không thể ngờ sẽ gặp chuyện như vậy, sẽ rơi vào tình cảnh ngày. Rắn độc không phải là động vật ghê gớm đối với xã hội hiện đại nhưng lúc này có thể làm chết người chỉ vì không có thuốc giải độc. Không có cách giải độc sớm muộn gì người bị rắn cắn cũng sẽ chết, một phát súng có lẽ giúp anh ta được giải thoát nhanh hơn.
Tất cả mọi người đều hiểu hành động vừa rồi là cách làm chuẩn xác nhất vào lúc này. Mấy người nhân viên nghiên cứu của Tuấn Nam bắt đầu run lẩy bẩy. Họ cảm thấy thần chết có lẽ đang ở rất gần bọn họ.
Nghe tiếng súng nổ, toàn thân Vương Nhất Bác bất giác run nhẹ. Cậu không lên tiếng mà chỉ biết ôm Tiêu Chiến chặt hơn. Màn đêm yên tĩnh, điên cuồng và đáng sợ bây giờ mới bắt đầu. Mưa vẫn nặng hạt, gió vẫn thổi mạnh. Sau khi cháy hết cỏ khô ngọn lửa từ từ tắt dần, trả lại bầu không khí u ám. Tất cả mọi người dường như nín thở, không có ánh lửa chiếu sáng họ càng phải thận trọng hơn.
Một đêm bình thường trôi qua rất nhanh, nhưng đối với cả đoàn người, đêm nay còn chậm hơn một năm. Sắc trời dần dần sáng lên, mưa gió chỉ trong một đêm hoàn toàn biến mất, khi bắt đầu nhìn rõ cảnh vật xung quanh, đoàn người cả đêm không chợp mắt đều cảm thấy kiệt sức hoàn toàn.
Mặt trời chiếu ánh nắng sớm mai xuống rặng đá, thời tiết nóng bức của mùa hè xóa sạch vết tích của cơn bão khủng khiếp. Đêm hôm trước quần áo của mọi người vẫn còn ướt sũng đến giờ đã khô hẳn, tuy nhiên trên người họ phảng phất mùi tanh tanh của nước biển.
Tiêu Chiến đảo mắt một vòng qua đoàn người vẫn đang trong trạng thái cảnh giác cao độ, anh cất giọng trầm trầm: "Hồng Ưng, chú dẫn người đi kiểm tra xem nơi này có nguy hiểm hay không. Hoàng Ưng, chú dẫn người đi tìm nguồn nước. Lập Hộ và những người còn lại đi theo tôi". Nói xong Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác quay trở lại lối đi họ đã vào đây. Việc cấp bách nhất bây giờ là liên lạc với bên ngoài. Còn nữa, việc kiểm tra xem chiếc quân hạm có ở chỗ cũ, có thể tiếp tục lái hay không cũng là quan trọng nhất.
Đoàn người lại đi xuyên qua khu rừng. Dưới đất bốc mùi hôi thối khiến Tiêu Chiến hơi cau mày. Nếu anh không nhầm thì khu rừng này là nơi sinh sống của bầy rắn. Chỉ là tối hôm qua do mưa bão nên bầy rắn tụ tập về phía hang đá khô ráo, khiến đoàn người suýt nữa gặp nguy hiểm.
Vương Nhất Bác đi ngay sau lưng Tiêu Chiến cũng nhận thấy chủ nhân của khu rừng này là ai. Cậu bất giác mày, phán đoán và sự nhạy cảm của Tiêu Chiến không khác loài dã thú, do đó phán đoán sắc bén của hắn không hẹn mà trùng khớp với bầy rắn. Sự nhạy cảm này có thể nói cao hơn người bình thường và rất có ích khi đối mặt với nguy hiểm chết người.
Cùng với Tiêu Chiến, đám Lập Hộ đã chạy đến bờ biển. Ánh mắt tất cả mọi người lộ vẻ vui mừng khi thấy quân hạm vẫn còn đó, con tàu tơi tả bị mắc kẹt ở bãi đá ngầm, không bị sóng biển cuốn trôi, bọn họ có thêm tia hy vọng có thể quay về.
Lập Hộ không dấu nổi sự phấn chấn, anh ta cùng một số thuộc hạ lao về phía chiếc quân hạm. Vương Nhất Bác không biết bơi chỉ có thể đứng trên bãi cát chờ đợi.
Tiêu Chiến đảo mắt một vòng quanh bãi cát đầy chỏm đá lởm chởm, anh không phát hiện thấy dấu vết của sự nguy hiểm. Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác lên một tảng đá lớn rồi mở miệng: "Ngủ một lát đi". Cả đêm không ngủ chẳng là gì đối với anh nhưng với người bị thương như Vương Nhất Bác không phải chuyện tốt lành. Hơn nữa cậu còn bị dầm nước mưa cả đêm, lúc này nếu bị sốt hay có vấn đề thì tương đối gay go.
Vương Nhất Bác trước đó không cảm thấy mỏi mệt, nhưng khi nghe Tiêu Chiến nói vậy cậu lập tức thấy toàn thân đau nhức. Cậu nhướng mắt nhìn Tiêu Chiến rồi gật đầu. Cậu vốn là người thích ngủ, bị hồi hộp hoảng sợ mất một ngày, bây giờ cậu không còn chút tỉnh táo. Thế là cậu túm chặt áo anh rồi nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ánh nắng chiếu xuống bãi cát mang không khí ấm áp. Tiêu Chiến không rời mắt khỏi Vương Nhất Bác, cậu dù đã ngủ say nhưng vẫn nắm áo anh. Anh ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, giơ tay vuốt má cậu. Cả đời này anh chưa từng trải qua tình huống nguy hiểm liên tiếp như ngày hôm qua. Anh đột nhiên cảm thấy áy náy khi bắt một người yếu ớt như Vương Nhất Bác chịu đựng cùng anh.
Tia nắng nhàn nhạt chiếu lên mặt Vương Nhất Bác khiến gương mặt cậu lấp lánh ánh vàng. Đáy mắt Tiêu Chiến lóe lên ý cười. Đúng rồi, Vương Nhất Bác là người của anh, vậy thì dù có lên thiên đường hay địa ngục, cậu đều phải đi theo anh. Trong lòng Tiêu Chiến có thứ gì đó thay đổi, tuy anh không biết sự thay đổi này xuất phát từ đâu hay chỗ nào có vấn đề nhưng anh chỉ có cảm giác rất thích thú.
"Lão đại". Tiêu Chiến ngước mắt nhìn Lập Hộ đang đi tới trong khi tay anh vẫn vuốt ve đầu Vương Nhất Bác. Sắc mặt Lập Hộ không tốt lắm, anh lập tức hiểu vấn đề nên ánh mắt hơi trầm xuống.
Lập Hộ tiến lại gần và lên tiếng báo cáo: "Con tàu đã bị đâm hỏng hoàn toàn, hai thành tàu nước tràn vào tương đối nghiêm trọng. Tàu không thể đi tiếp cũng không có cách nào sửa chữa".
"Có tín hiệu thông tin không?" Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng, bây giờ tín hiệu liên lạc còn quan trọng hơn cả việc quân hạm có thể hoạt động hay không.
Lập Hộ lắc đầu: "Toàn bộ thiết bị phụ trợ ở trên quân hạm đều không thể sử dụng, hệ thống thông tin bị hỏng hoàn toàn. Tôi đã thử dò tìm và sửa chữa nhưng vô dụng. Đừng nói là có bắt được liên lạc hay không, thiết bị còn chẳng thể khởi động".
Điều này có nghĩa là cả đoàn người không thể rời khỏi hòn đảo này. Không liên lạc được với bên ngoài, lẽ nào họ sẽ phải ở lại đây chờ đợi một cách bị động hay sao? Tiêu Chiến nhíu chặt đôi lông mày, đưa mắt nhìn đám người của Tiêu Gia đang lần lượt bơi vào bờ.
Lập Hộ nói tiếp: "Trên tàu còn một số vũ khí và thực phẩm vẫn có thể sử dụng. Tôi bảo bọn họ chuyển hết lên bờ. Trong tàu bây giờ ngập đầy nước, không biết đến lúc nào sẽ bị chìm xuống, trước mắt chúng ta vẫn cần những thứ này để chống đỡ"
Tiêu Chiến gật đầu đồng tình với sự sắp xếp của Lập Hộ, anh cất giọng trầm trầm: "Đi gọi người của Tuấn Nam lại đây để bọn họ cùng hành động".
"Tôi đến rồi". Tiêu Chiến vừa dứt lời, giọng nói của Tuấn Nam từ phía xa vọng tới. Lập Hộ ngẩng đầu, thấy Tuấn Nam cùng Hải Sâm, Trần Vân, Tuyên Lộ và một số nhân viên nghiên cứu đi tới. Lúc này, đám nhân viên nghiên cứu cũng không còn vẻ nhu nhược và sợ hãi như trước.
Tuấn Nam đại khái nắm được tình hình trước mắt, hắn giơ tay nhận bình nước từ người của Tiêu Gia rồi lên tiếng: "Tôi không phải là người lười biếng, các anh cần chúng tôi làm gì thì cứ mở miệng". Nói xong hắn ôm đồ đi về phía sau.
Những người đi cùng Tuấn Nam cũng lập tức xách đồ bước đi. Không ai mở miệng than van, họ lặng lẽ phối hợp với người của Tiêu Gia.
"Chúng ta tạm thời ở lại đây". Tiêu Chiến đột nhiên mở miệng.
Đám Tuấn Nam xách đồ chuẩn bị rời bước đột ngột dừng lại. Hắn đưa mắt quan sát tình hình xung quanh, hắn gật đầu: "Nơi này trông có vẻ chẳng ra sao nhưng tương đối an toàn".
Trên quân hạm có rất nhiều đồ, máy móc đã hỏng hóc hoàn toàn thì bỏ lại nhưng vẫn còn nhiều thứ có thể sử dụng. Người của Tiêu Gia dưới sự chỉ huy của Lập Hộ và người của Tuấn Nam bơi ra chiếc quân hạm chuyển đến đồ lên bờ.
"Phương thiếu gia, anh xem này". Một nhân viên nghiên cứu của Phương Gia đang chuyển đồ đột nhiên hét lên, giọng điệu của anh ta vừa mừng rỡ vừa hưng phấn thu hút sự chú ý của mọi người.
Tuấn Nam lập tức tiến lại gần. Do hôm qua trời tối lại mưa bão nên bọn họ không để ý, lúc này dưới ánh mặt trời chiếu sáng, có thể thấy rõ từng phiến màu xanh lục rất nhỏ nổi bập bềnh xung quanh tảng đá ngầm.
"Đây chính là loại chúng ta cần tìm. Chính là nó, thật không ngờ..." Người nhân viên nghiên cứu rõ ràng đã từng nhìn thấy loại này, anh ta chỉ tay vào đấy, gương mặt anh ta vui mừng đến sắp khóc.
Tuấn Nam chỉ ừm một tiếng. Cả đoàn người vất vả đi biển chỉ với mục đích tìm nó. Bọn họ suýt mất mạng tới hai lần trong khi chưa thấy bóng dáng nó đâu. Bọn họ phải trải qua biết bao gian nan, vậy mà bây giờ nó đột nhiên nằm trong tầm tay mà bọn họ chẳng tốn chút công sức nào. Nhưng tốn công sức hay không có tác dụng gì, bọn họ có thể rời khỏi nơi này hay không mới là vấn đề quan trọng nhất. Anh ta làm gì có thời gian và tinh thần đi quan tâm xem liệu loại này có thể tinh luyện ra dầu mỏ hay không?
"Mọi người hãy tập trung vào công việc trước mắt, thứ này tạm thời bỏ ở đây". Tuấn Nam lắc đầu nói, đám sinh vật tạo năng lượng không biết chạy, cứ để ở đây rồi tính sau, bây giờ anh ta không có tâm trạng để ý đến nó.
"Đây là hòn đảo nào?" Tiêu Chiến ngồi trên tảng đá lạnh lùng nhìn người đứng đằng sau Tuấn Nam. Người này là Lão Sơn tương đối thông thuộc đường biển của Phương Gia. Lúc này trên tay ông ta cầm tấm bản đồ hàng hải thuộc hạ của Tiêu Gia vừa lấy từ con tàu. Cũng may trước khi lên đường, Lập Hộ chuẩn bị sẵn hai tấm, một tấm trên máy vi tính và một bản đồ bằng giấy.
Lão Sơn là bậc lão luyện trong lĩnh vực hàng hải của Phương Gia. Nghe Tiêu Chiến hỏi vậy, ông ta kính cẩn gật đầu với anh. Sau khi chứng kiến thực lực của anh, sự sợ hãi ban đầu của ông ta với Tiêu Chiến đã được thay thế bằng kính trọng. Không biết mới sợ hãi, biết rồi thì kính trọng. Trong thế giới đàn ông, thực lực và bãn lĩnh là tiêu chuẩn đánh giá một con người, mà Tiêu Chiến có đầy đủ hai yếu tố đó.
Lão Sơn cũng không nhiều lời, ông ta cầm tấm bản đồ hàng hải quan sát kỹ lưỡng. Sau đó ông ta chỉ tay vào một ký hiệu hòn đảo trên bản đồ: "Ngày hôm qua tôi nói chúng ta nên đi tới hòn đảo này, đây là hòn đảo gần quần đảo Hawaii nhất ở Nam Thái Bình Dương".
Tiêu Chiến, Tuấn Nam và Lập Hộ đồng thời cúi xuống nhìn, trên tấm bản đồ xung quanh hòn đảo đó không có một ký hiệu nào khác. Tuấn Nam cau mày hỏi: "Không còn hòn đảo sao?"
Lão Sơn cũng tỏ ra không hiểu, ông ta ngẩng đầu nhìn mặt trời, trầm mặc một lúc rồi lắc đầu: "Tôi không biết. Hôm qua con tàu của chúng ta đi về hướng Tây Nam, nhưng sau đó cơn bão đẩy tàu đi bao xa, tôi không thể tính toán nổi. Theo tôi được biết, xung quanh hòn đảo được đánh dấu trên bản đồ không có bất cứ đảo nào khác trong phạm vi vài trăm hải lý. Chúng ta lại không thể bị đẩy đi xa đến mức đó. Do vậy tôi cũng không hiểu tại sao hòn đảo chúng ta đang đứng lại không hiển thị trên bản đồ hàng hải".
Lập Hộ liền lên tiếng: "Ý ông là hòn đảo này không được đánh dấu trên bản đồ?"
Lão Sơn gật đầu: "Về cơ bản, các hòn đảo ở Thái Bình Dương đều nằm trong các tuyến đường biển. Chỉ có một số đảo hoang diện tích rất nhỏ, chưa từng có người đặt chân đến mới không tồn tại trên bản đồ. Hoặc là nơi chúng ta đang đứng không thuộc tuyến hàng hải, chưa từng có con tàu nào đi qua nên mới không được đánh dấu trên bản đồ".
Tiêu Chiến đanh mặt: "Nói vào trọng tâm".
Lão Sơn hít một hơi sâu: "Nghĩa là chưa có ai đi qua nơi này, đây là hoang đảo. Nếu chúng ta không thể liên lạc được với bên ngoài thì chúng ta sẽ không có cách quay về".
Tiêu Chiến nghe xong hơi cau mày, hòn đảo này nhìn qua cũng biết là hoang đảo, điều này không có gì là lạ, chưa có ai đi qua cũng không phải vấn đề nghiêm trọng, Bạch Ưng chắc chắn sẽ lật từng hòn đảo ở Thái Bình Dương. Chỉ cần bọn họ còn sống, tìm ra bọn họ không phải là chuyện quá khó khăn. Tiêu Chiến cảm thấy có gì đó bất ổn nhưng không xuất phát từ phương diện này.
Lập Hộ đi theo Tiêu Chiến lâu năm nên vừa thấy sắc mặt anh hơi thay đổi, anh ta liền mở miệng hỏi: "Lão đại, lão đại có suy nghĩ như thế nào ạ?". Bây giờ là lúc tất cả cùng chung một cảnh ngộ, Lập Hộ đoán Tiêu Chiến không có ý che dấu đám Tuấn Nam nên anh ta mới dám hỏi thẳng.
Tiêu Chiến đảo mắt qua bãi đá phía xa xa, anh cất giọng trầm trầm: "Hòn đảo không chỉ vì mấy nguyên nhân trên mới không được đánh dấu trên bản đồ. Phương Tuấn Nam, chắc cậu biết rõ?"
Tuấn Nam nhíu mày nhìn Tiêu Chiến, anh không phải là thủy thủ, làm sao anh biết được? Tiêu Chiến nói vậy là có ý gì?
Tuấn Nam nhìn vào đôi mắt lạnh lùng chứa một tia lo lắng của Tiêu Chiến. Lo lắng, chuyện gì có thể khiến Tiêu Chiến lo lắng? hắn vắt óc suy nghĩ, hòn đảo không được đánh dấu rốt cuộc là có bí mật gì?
Tuấn Nam đang chuẩn bị lắc đầu biểu thị không biết nguyên nhân, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một ý nghĩ. Sắc mặt hắn lập tức tái mét: "Theo suy đoán của Tiêu lão đại, nơi này có thể là cấm địa?".
Nghe đến hai từ "Cấm địa", thần sắc Lập Hộ liền thay đổi. Nếu đúng là cấm địa thì khổ rồi, Cấm địa không xuất hiện trên bản đồ hàng hải, thậm chí không được bên ngoài biết đến. Cấm địa là nơi các quốc gia ngầm mặc nhận với nhau, có lúc cũng là nơi các quốc gia cố ý che dấu. Trong thời kỳ Thế chiến thứ hai, có một số loại virus hoặc vũ khí sinh hóa không thể nghiên cứu chế tạo trên đất liền, các chính phủ tìm đến một số hòn đảo hoang không người ở để tiến hành nghiên cứu, khi thành công họ trực tiếp đưa ra chiến trường.
Sau khi chiến tranh kết thúc, nhiều hòn đảo được coi là phòng thí nghiệm được các nước thắng trận phong tỏa và phá hủy, khiến chúng trở thành những hòn đảo hoang. Tuy nhiên do ảnh hưởng của quá trình thí nghiệm, môi trường không khí thổ nhưỡng của những hòn đảo này bị phá hủy nghiêm trọng, thậm chí một số nơi còn bị nhiễm xạ, có ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe con người, vì vậy nó mới được coi là Cấm địa và bị xóa tên trên bản đồ hàng hải.
Tiêu Chiến là nhà sản xuất vũ khí thường xuyên tiếp xúc với giới lãnh đạo chính phủ các nước. Vì vậy anh biết đa số các chính phủ bề ngoài tuyên bố không nghiên cứu vũ khí sinh hóa và vũ khí hạt nhân gì đó nhưng ở đằng sau lưng họ vẫn lặng lẽ tiến hành. Những hòn đảo không người không có danh phận như đảo này được dùng để làm gì, không cần nói hắn cũng có thể đoán ra.
Trong khi đó Tuấn Nam của Phương Gia cũng hay tiếp tục với lãnh đạo cấp quốc gia. Dựa vào thực lực và mối quan hệ của Phương gia, nắm được thông tin này cũng không có gì là lạ. Vì vậy sau khi nghĩ ra, sắc mặt hắn hết trắng bệch lại trở nên xanh lét. Nếu đúng như suy đoán của Tiêu Chiến thì hòn đảo này vô cùng nguy hiểm, đó là một sự nguy hiểm khác nguy hiểm đến từ thiên nhiên.
Tiêu Chiến nhíu chặt đôi lông mày đưa mắt về phía khu rừng xa xa. Lão Sơn hiển nhiên không biết đến những vấn đề cơ mật mang tầm quốc gia nên ông ta nhìn ba người bằng ánh mắt khó hiểu.
"Tiêu lão đại tại sao lại phán đoán như vậy?" Tuấn Nam thận trọng hỏi Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến liếc Tuấn Nam và cất giọng trầm trầm: "Phương công tử có để ý đến bầy rắn tối qua không? Độc tố giết người kiểu đó là sản phẩm sau khi bị biến dị".
Nghe nhắc đến biến dị, sắc mặt Tuấn Nam càng khó coi, còn Lập Hộ đăm chiêu suy nghĩ. Buổi tối hôm qua khi bầy rắn xuất hiện, cả đoàn người bị giật mình hoảng hốt nên không để ý đến điều gì khác. Hoang đảo có rắn cũng chẳng lạ lùng, bây giờ xem ra không phải chuyện bình thường.
"Độc tố thần kinh số tám". Sau một lúc trầm mặc, Lập Hộ đột ngột kêu lên, sắc mặt anh ta tái mét. Người bị rắn cắn tối qua trong lúc độc tố phát tác môi bị đổi màu nhanh chóng, đây là dấu hiệu của độc tố thần kinh số tám chưa phát tán hoàn toàn. Lập Hộ là tiến sỹ y khoa, có nghiên cứu về phương diện này nên anh ta có thể đưa ra đáp án ngay lập tức.
Tuấn Nam tung một nắm đấm vào không khí. Hắn biết loại độc tố này, chỉ là chưa bao giờ được bắt gặp chứng bệnh khi độc tố chưa phát tán hoàn toàn. Bây giờ nghe Lập Hộ nói vậy, hắn cảm thấy nổi da gà.
Độc tố thần kinh số tám ghê gớm hơn nọc độc của loài rắn gấp nhiều lần, nó từ bên ngoài tấn công thẳng vào thần kinh trung ương, khiến con người tử vong trong giây lát. Hiện tại chỉ có các cường quốc mới chế tạo ra loại độc tố này.
Nếu bầy rắn bị biến dị do nguyên liệu thí nghiệm còn lưu lại thì hòn đảo này vô cùng nguy hiểm.
"Bắn chỉ thiên". Tiêu Chiến trước đó cũng không dám khẳng định, chỉ là khả năng quan sát nhạy bén giúp anh suy đoán ra vấn đề. Sau khi đối chiếu với bản đồ hàng hải, anh đã có thể xác định hòn đảo chính là một khu vực cấm địa. Hồng Ưng và Hoàng Ưng còn chưa biết điều đó nên dễ xảy ra chuyện.
Lập Hộ lập tức giơ súng lên trời bắn một phát dài hai phát ngắn, đây là tín hiệu khẩn cấp của Tiêu Gia.
"Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?" Vương Nhất Bác đang ngủ ngon lành bị ba tiếng súng làm giật mình tỉnh giấc. Cậu ngồi dậy túm tay Tiêu Chiến hỏi gấp gáp.
Tiêu Chiến quay người ôm Vương Nhất Bác vào lòng: "Em cứ ngủ đi". Chuyện này nói cho cậu biết cũng vô tác dụng. Dù sao cậu luôn ở bên cạnh anh, không cần thiết bắt cậu càng lo lắng và hoảng sợ.
Tiêu Chiến đột nhiên nghĩ ra điều gì, anh cất giọng trầm trầm: "Thứ này có thể liên lạc với bên ngoài không?". Vừa nói anh vừa sờ lên chiếc hoa tai đeo trên tai.
Tuấn Nam đang đứng đối diện với hai người, hắn thấy Tiêu Chiến vén tóc trên tai để lộ chiếc hoa tai giống hệt Vương Nhất Bác. Tuấn Nam nghiêng đầu thấy trên tai cậu chỉ còn một chiếc, ánh mắt hắn hơi tối lại.
Vương Nhất Bác tuy thức giấc nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn, nghe Tiêu Chiến hỏi vậy, cậu mơ mơ màng màng lắc đầu: "Không được, hai chiếc hoa tai này dùng để liên lạc với nhau. Còn với tín hiệu ở bên ngoài thì không thể bắt được ở cự ly xa".
Hai chiếc hoa tai dù cách xa đến mấy vẫn có thể liên lạc với nhau. Còn với tín hiệu ở bên ngoài thì cũng vẫn bắt được với điều kiện ở khoảng cách gần, nơi phát nhiều tín hiệu. Ở trên hoang đảo này thì chịu chết, tối qua Vương Nhất Bác đã thử nhưng không bắt được một tín hiệu nào.
Tiêu Chiến hơi nhíu mày, hắn không hỏi thêm mà đặt Vương Nhất Bác ngồi vào lòng anh. Cậu nhắm mắt tựa người vào ngực anh lại chìm vào giấc ngủ. Hai ngày nay cậu mệt mỏi quá độ nên cần thời gian nghỉ ngơi.
Tuấn Nam thấy Vương Nhất Bác ngủ ngon lành trong lòng Tiêu Chiến, an giấc đến nỗi trời đất đảo lộn cũng không ảnh hưởng đến cậu, trong khi đó người của Tiêu Gia không hề tỏ ra ngạc nhiên như họ đã quen với cảnh tượng này từ lâu, hắn bất giác nhìn Vương Nhất Bác chăm chú. Sau khi Lập Hộ bắn chỉ thiên, chỉ một lát sau Hồng Ưng và Hoàng Ưng dẫn người quay về. Lập Hộ liền giải thích tình hình cho bọn họ biết. Sắc mặt Hồng Ưng và Hoàng Ưng trở nên khó coi trong phút chốc.
"Nước và đồ ăn không cần tìm nữa, chúng ta tiết kiệm cũng đủ dùng trong hai ngày. Vòng ngoài hòn đảo chắc là nơi bức xạ, sinh hóa hay virus gì đó tồn tại ít nhất. Chúng ta tạm thời nghỉ ngơi ở đây, chờ Bạch Ưng tìm kiếm". Hồng Ưng nhanh chóng dặn dò đám người của Tiêu Gia.
Người của Tiêu Gia từ trước đến nay luôn tuân lệnh của Tiêu Chiến nên họ không có bất cứ thắc mắc nào. Người của Phương Gia đến giờ cũng hết ý kiến. Họ cùng người của Tiêu Gia thu dọn hiện trường. Đây cũng là ý của Tiêu Chiến, bãi cát sát bờ biển là nơi an toàn nhất trên hòn đảo hiện nay.
Nước và đồ ăn đều có đủ, tuy phần lớn đồ ăn đã bị ngâm trong nước biển nhưng vẫn có thể sử dụng. Khi chưa làm rõ hòn đảo bị nhiễm xạ hay có virus vi trùng, dùng đồ ăn bọn họ mang theo vẫn là an toàn hơn cả.
Vương Nhất Bác ngủ một mạch đến quá buổi trưa. Lúc tỉnh dậy, cậu vươn vai một cách lười biếng trong lòng Tiêu Chiến rồi xoa bụng: "Lão đại, tôi đói rồi".
Ở dưới nước là con giun, lên bờ hóa thành rồng. Sau khi nhét căng bụng, Vương Nhất Bác lập tức lấy lại tinh thần, cậu hoàn toàn không còn vẻ bải hoải như lúc ở trên tàu. Không bận tâm đến vết thương ở trên tay, cậu lăng xăng chạy đi chạy lại, gương mặt cậu sinh động đến mức người khác không biết còn tưởng cậu đến đây du lịch chứ không phải vừa trải qua tình cảnh chín phần chết một phần sống.
"Trông cậu chẳng có vẻ gì là sốt ruột hay hoảng sợ?" Thấy Vương Nhất Bác đang cùng Tuyên Lộ đi dạo trên bãi cát, Tuấn Nam liền bước lại gần. Người của Tiêu Gia không sợ vì họ được huấn luyện đàng hoàng. Mấy nhân viên nghiên cứu của hắn khi nghe nói hòn đảo này nguy hiểm căng thẳng sợ hãi đến tận bây giờ. Trong khi đó Vương Nhất Bác bận rộn chăm sóc Tuyên Lộ cả buổi chiều cứ như không có chuyện gì xảy ra.
Vương Nhất Bác xoa bóp vết bầm tím trên vai Tuyên Lộ, cậu thậm chí còn không quay đầu về phía Tuấn Nam: "Có gì phải lo lắng sợ hãi chứ, đến đâu hay đến đó, chuyện nguy hiểm nhất chúng ta cũng vượt qua rồi còn gì?".
Tuấn Nam nghe vậy nhíu mày: "Cậu tự tin như vậy là vì cậu tin tưởng Tiêu Chiến sẽ đưa cậu rời khỏi nơi này hay anh ta sẽ bảo vệ cậu không làm cậu bị thương?"
Vương Nhất Bác ngẩng lên nhìn Tuấn Nam, một giây sau cậu bật cười: "Không, tôi tin Tiêu Chiến có thể bảo vệ tôi chỉ là một khía cạnh, tôi càng tin tôi có thể tự bảo vệ bản thân, tôi cảm thấy ở trên bờ tôi không hề thua kém các anh. Tôi không phải là gánh nặng của Tiêu Chiến, nếu không tôi đã không thể đứng bên cạnh lão đại, càng không có ngày hôm nay".
Không có Tiêu Chiến, cậu vẫn sống thoải mái như thường, hai giới hắc bạch đạo đều biết tên cậu, dù danh tiếng không mấy hay ho. Nhưng điều này chứng tỏ cậu không phải dựa vào Tiêu Chiến mới có ngày hôm nay, cậu không cần phải dựa dẫm vào người khác. Hơn nữa Tuấn Nam nói sai rồi, trừ khi ở dưới nước, còn ở những nơi khác và lúc khác đều là cậu bảo vệ Tiêu Chiến, tuy cậu gặp may nhiều hơn.
Tuấn Nam tỏ ra không hiểu: "Ý cậu là..."
"Ý tôi?" Vương Nhất Bác đứng thẳng người nhìn hắn, bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của hắn, cậu cũng trả lời một cách nghiêm chỉnh: "Ý tôi là một khi chúng ta không thể lường trước nguy hiểm thì sợ hãi cũng vô tác dụng. Giữ tâm trạng và tinh thần vui vẻ là việc làm đúng đắn nhất bây giờ".
Tuấn Nam cau mày hỏi: "Cậu thật sự có thể yên lòng?"
"Tại sao tôi không thể yên lòng?" Vương Nhất Bác lườm Tuấn Nam: "Tôi cũng trưởng thành từ hoàn cảnh tăm tối, tuy trước đây tôi chưa gặp tình huống nguy hiểm đến mức độ này nhưng không có nghĩa tôi làm gì cũng thuận buồm xuôi gió. Trong quá khứ tôi không dưới một lần rơi vào trạng thái có thể xảy ra nguy khốn bất cứ lúc nào nên tôi đã học được cách thích ứng.
Còn nữa, anh nên nghĩ xem tại sao lão đại lại có thể khiến tôi tin tưởng vào anh ấy, tại sao tôi lại tự nguyện ở bên cạnh lão đại, khiến anh ấy tin tưởng tôi. Lão đại là người thế nào chắc anh cũng biết, con mắt nhìn người của anh ấy có lúc nào sai? Nếu ở hoàn cảnh này tôi cũng không thể điều tiết tâm trạng, anh cho rằng tôi có tư cách đứng bên lão đại hay sao? Tôi nghĩ có nói ra, công tử thế gia như anh chắc cũng không hiểu đâu". Nói xong Vương Nhất Bác lại cúi xuống ấn huyệt thái dương giúp Tuyên Lộ, để cô thư giãn tinh thần.
Đáy mắt Tuấn Nam lóe lên một tia sáng. Không bàn đến chuyện khác, chỉ riêng sự bình tĩnh và tùy cơ ứng biến của Vương Nhất Bác, bên cạnh hắn cũng rất hiếm người có được điều đó. Vậy mà hắn đã để lỡ người trước mặt, hắn thật sự không cam tâm.
Tuấn Nam nói nhỏ: " Vương Nhất Bác, tôi..."
"Tôi và anh không phải là người cùng đường". Vương Nhất Bác quả quyết cắt ngang lời hắn: "Còn nữa, tôi thích Tiêu Chiến ". Ngữ điệu của cậu vô cùng thẳng thắn và dứt khoát.
Nghe Vương Nhất Bác nói vậy Tuyên Lộ lập tức ngẩng mặt nhìn cậu: "Em đã thông suốt rồi?"
Vương Nhất Bác mỉm cười: "Em đã thông suốt rồi, nhưng "thích" đối với em không phải là sống bên nhau trọn đời như chị nói mà là sợ bị mất đi. Người cả cuộc đời này em không muốn đánh mất, chỉ có Tiêu Chiến ".
Nụ hôn ở dưới nước khiến cậu đột nhiên hiểu rõ, hóa ra "thích" không phải là vấn đề phức tạp lằng ngoằng, không cần định nghĩa quá khứ thế nào tương lai thế nào, mà là không muốn đánh mất. Vương Nhất Bác thật sự không thể tưởng tượng nổi cậu sẽ ra sao nếu mất Tiêu Chiến.
Tuyên Lộ nở nụ cười yếu ớt: "Chúc mừng em, nhưng con đường phía trước của em còn rất dài, sẽ vất vả đấy, Tiêu lão đại không phải là người có tình".
Vương Nhất Bác gõ nhẹ lên trán: "Em không cảm thấy anh ấy vô tình. Chị không cần lo lắng cho em, em hiểu anh ấy hơn mọi người". "Thích" chỉ là một cảm giác không lời lẽ nào có thể miêu tả, hơn nữa định nghĩa của mỗi con người về "thích" không giống nhau. Cậu sẽ khổ cực khi thích Tiêu Chiến ư? Cậu không cảm thấy điều đó.
Biết Vương Nhất Bác đã hoàn toàn cự tuyệt mình, Tuấn Nam hơi chua xót trong lòng. Có lẽ hắn sớm biết có kết quả ngày hôm nay, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác tuy biểu hiện ra bên ngoài chẳng có gì cả nhưng bầu không khí giữa họ không một kẻ thứ ba nào có thể xen vào. Đặc biệt lúc gặp nguy hiểm, trong mắt họ chỉ có đối phương, hắn như nếm phải trái đắng khi chứng kiến cảnh tượng đó.
"Có lẽ cậu hiểu Tiêu lão đại hơn chúng tôi, nhưng tôi biết Tiêu lão đại không hiểu tình là gì". Tuấn Nam không có ý phá hoại tình cảm của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, hắn biết tình cảm của họ hắn dù muốn cũng không thể phá hoại. Hắn chỉ bình thản nói ra sự thật, sự thật ai ai cũng biết.
Vương Nhất Bác mỉm cười: "Không hiểu thì thôi, chẳng có gì quan trọng. Không hiểu không hẳn không tốt, hiểu cũng chưa chắc đã tốt. Cảm giác thật sự là ở đây chứ không phải ở trên đầu". Vừa nói cậu vừa chỉ tay lên ngực Tuấn Nam.
Tuấn Nam đột nhiên hiểu ra tại sao Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến lại bị đối phương thu hút. Đó là vì hai người đều có tình cảm chân thành nhất, cảm giác trực tiếp với nhau. "Tình" là thứ có thể dùng từ ngữ gì để hình dung? Miệng nói ra tôi thích anh, tôi yêu anh là hiểu về tình yêu? Không bộc lộ lẽ nào không hiểu hay sao? Tuấn Nam nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt phức tạp, có lẽ cậu nói đúng, hiểu hay không hiểu chẳng quan trọng, quan trọng là trao trái tim cho đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com