Chương 50
Tòa lâu đài cổ màu trắng được xây dựng ở Italy từ hơn ba trăm năm trước. Ban đầu đây là tài sản của một thân vương, nó là danh vật trong số danh vật nổi tiếng. Andy chọn nơi này làm địa điểm tổ chức đám cưới, chứng tỏ giá trị của tòa lâu đài.
Lúc này trời đã tối hẳn, từ tòa lâu đài cổ đến bãi đỗ máy bay không phải dùng thiết bị chiếu sáng hiện đại mà được chiếu sáng bởi những bó đuốc xếp thành hàng, mang phong vị La Mã thời trung cổ. Những người phục vụ cầm đuốc đều mặc trang phục thời trung cổ. Ánh lửa hắt lên người bọn họ, khiến bọn họ trông giống đấu sỹ bò tót.
"Tiêu lão đại". Một giọng nói vang lên, tất cả đám phục vụ đều cung kính cúi xuống.
Tiêu Chiến không dừng bước, chỉ lạnh lùng ừm một tiếng rồi đi thẳng về phía tòa lâu đài màu trắng.
Tòa lâu đài màu trắng nổi bật trong đêm đen, ánh lửa chiếu sáng khắp mọi nơi, khiến tòa lâu đài vừa tỏa ra không khí trang nhã, quý phái vừa ngông cuồng, mạnh mẽ đáng sợ. Hai phong cách trái ngược này không loại trừ lẫn nhau mà hòa hợp một các kỳ lạ.
Đi hết hàng người hầu nghênh đón là tới một chiếc cầu treo đơn giản. Cầu treo ở trên cao không cho người qua lại.
Nhờ ánh lửa chiếu sáng, Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn xuống dưới cầu treo, bên dưới là một con sông nước cuồn cuộn chảy.
"Mở ra". Andy búng tay ba cái, cất cao giọng ra lệnh.
Ông ta vừa dứt lời, tiếng lịch xịch vang lên. Một bánh xe cũ kỹ từ từ chuyển động, phát ra tiếng ma sát chói tai.
Theo tiếng chuyển động của bánh xe, cầu treo từ từ hạ xuống. Ánh lửa ở bên dưới chiếu sáng chiếc cầu treo, khiến nó vô cùng nổi bật.
"Mời". Andy mỉm cười làm động tác mời Tiêu Chiến, ông ta bước lên chiếc cầu treo trước tiên, Tiêu Chiến gật đầu rồi đi theo sau. Vương Nhất Bác, Phong Vân, Hồng Ưng, Bạch Ưng, Hoàng Ưng và Lập Hộ lần lượt đi lên cầu. Chỉ có Hắc Ưng phải ở lại đại bản doanh Tiêu Gia không đi cùng đoàn người đến đây.
Tòa lâu đài quả thực rất cổ kính, từ ngoài vào trong đều thể hiện bàn tay tài hoa của các nghệ nhân từ ba trăm năm trước. Những tảng đá lạnh lẽo, phong cách u ám có một sức hút khiến Vương Nhất Bác không thể rời mắt.
Tảng đá ở bên ngoài khắc hộ vệ La Mã cổ, chúng há miệng nhe răng nanh dài, trông hơi giống loài khuyển giữ cửa ở địa ngục. Vương Nhất Bác bất giác nhìn đi nhìn lại, tòa lâu đài này có vẻ chính thống và khí thế hơn lâu đài của Jiaowen.
Andy đưa Tiêu Chiến đi qua dãy hành lang dài, tới một cánh cửa màu vàng khá lớn. Người lính canh gác ở bên ngoài thấy đám Tiêu Chiến liền hô to: "Tiêu lão đại tới".
Nhìn vào bên trong, ngoài bốn chữ "lộng lẫy xa hoa" Vương Nhất Bác không nghĩ ra hình dung từ nào khác. Đại sảnh có phong cách La Mã cổ với những bức bích họa sống động, thể hiện sự tôn quý và phóng khoáng.
Đại sảnh rất ồn tào, những vị khách mời đến sớm túm năm tụm ba nói chuyện. Bất kể đối tác bạn bè hay kẻ thù đối địch, hôm nay ai nấy gặp nhau cũng chỉ mỉm cười. Tất cả mọi người hình như trong lòng thấp thỏm không yên. Khi cánh cửa lớn mở ra, tiếng ồn ào dần biến mất, người ở đại sảnh bất giác đưa mắt nhìn về một hướng.
Tiêu Chiến đứng ở cửa lạnh lùng đảo mắt qua đám người trong đại sảnh, mọi người vô ý thức đứng tránh sang một bên. Lam Tư đang cầm ly rượu vang, cao ngạo ngồi ở vị trí cao nhất. Nhìn thấy Tiêu Chiến, anh ta nâng ly rượu, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười tanh máu.
"Tiêu lão đại, lâu rồi không gặp. Hôm nay coi như anh nể mặt tôi". Một trong những chủ nhân của bữa tiệc là giáo hoàng Jose mặc trang phục giáo hoàng đầu đội vương miệng đi tới. Ông ta hơn bảy mươi tuổi nhưng nhìn bề ngoài phải trẻ tới tầm mười tuổi.
"Đúng vậy, Tiêu lão đại còn đứng đó làm gì? Mời Tiêu lão đại vào trong". Thân vương Heli đi tới vỗ nhẹ lên cánh tay Tiêu Chiến rồi làm động tác mời.
Tiêu Chiến nhìn thân vương Heli và giáo hoàng Jose, anh cất giọng lãnh đạm: "Chúc mừng hai vị".
"Được rồi, chúng ta cùng vui cả". Giáo hoàng Jose cười híp mắt, đứng tránh đường cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến gật đầu, uy nghiêm đi vào trong đại sảnh. Những người trong đại sảnh đa phần thuộc giới hắc đạo, bọn họ đều nhường lối cho anh. Có một số quen biết anh hơi cúi thấp đầu gọi "Tiêu lão đại". Tiêu Chiến lạnh lùng ừm một tiếng rồi đi qua.
Vương Nhất Bác đi sau Tiêu Chiến cũng cảm nhận thấy mọi ánh mắt trong đại sảnh tập trung hết về bên này. Nhìn về phía trước thấy đám người đứng tránh đường cho Tiêu Chiến và bộ dạng cao ngạo của anh, cậu bất giác than thầm, đây đúng là khí thế của một ông hoàng.
Tiêu Chiến đi thẳng lên hàng ghế đá quý ở vị trí cao nhất. Một chiếc ghế bị Lam Tư chiếm mất, một chiếc là của anh. Tiêu Chiến quay người ngồi xuống, anh và Lam Tư mỗi người chiếm cứ bên trái bên phải, cao hơn tất cả mọi người.
Vương Nhất Bác đứng sau lưng Tiêu Chiến, đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác đứng trên đỉnh điểm. Trước đó Phong Vân từng nói với cậu, cậu phải tìm đúng vị trí của mình, đó là điểm cao nhất của giới hắc đạo. Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối không hiểu ý Phong Vân, nhưng đến bây giờ cậu đã hơi có cảm giác. Bên dưới toàn là nhân vật lừng lẫy trong giới hắc đạo, vậy mà họ phải cung kính trước Tiêu Chiến, đưa anh đến vị trí trên cao nhất. Trong khi đó anh vẫn chưa chính thức mở miệng.
Tất cả ánh mắt sợ hãi và kính trọng hướng về Tiêu Chiến. Dù chỉ là người đi theo Tiêu Chiến nhưng Vương Nhất Bác cũng nhận ra cảm giác hưng phấn khi được ngồi tít trên cao. Thảo nào ai cũng thích làm hoàng đế, không phải không có nguyên do, ngay cả cậu cũng thấy lâng lâng.
Đứng bên cạnh nắm chặt tay Vương Nhất Bác, Phong Vân nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường. Bé bấm vào tay cậu với mục đích cảnh cảnh cáo cậu đừng làm mất mặt vì dù sao sau này cậu cũng là chủ nhân của Tiêu Gia.
" Tiêu Chiến, động tác của anh chậm chạp như vậy từ lúc nào hả?" Lam Tư tựa người vào ghế, miệng nở nụ cười mê hồn.
Tiêu Chiến cất giọng nhàn nhạt: "Tôi không bao giờ đến muộn".
Lam Tư không cần nhìn đồng hồ cũng biết Tiêu Chiến không đến muộn. Tiêu Chiến là người đúng hẹn nổi tiếng trong giới hắc đạo, chậm không có nghĩa là đến muộn. Hắn cười cười ra hiệu Tiêu Chiến cầm ly rượu vang.
Hồng Ưng lập tức giơ tay nhận ly rượu từ người hầu đưa đến rồi nâng lên với Lam Tư. Tiêu Chiến từ trước đến nay không động đến rượu, nếu có ai mời rượu thì Hồng Ưng sẽ uống thay. Chuyện này người trong giới hắc đạo đều biết rõ, vì vậy hầu như không có ai kính rượu anh.
Lam Tư thấy vậy cười khẽ xua tay: "No...no...chú không thể uống thay".
Hồng Ưng hơi sững người, anh ta bắt gặp ánh mắt Lam Tư dừng lại ở phía sau anh ta. Hồng Ưng lập tức hiểu ra vấn đề, người đứng gần nhất là Vương Nhất Bác.
Lam Tư nở nụ cười nhã nhặn với Vương Nhất Bác: " Tiêu Chiến không uống rượu thì chủ nhân tương lai của Tiêu Gia phải uống thay, nếu không tôi sẽ rất mất mặt".
Hồng Ưng liền lùi lại một bước, nhường chỗ đứng cho Vương Nhất Bác. Cậu hiện tại vẫn chưa có đủ năng lực ngồi lên vị trí chủ nhân của Tiêu Gia nên chuyện tình cảm của cậu với Tiêu Chiến không công khai ra bên ngoài. Lam Tư nói câu đó trước mặt tất cả mọi người, đồng nghĩa với việc hắn đẩy cậu lên đầu mũi dao nhọn. Sắc mặt nghiêm nghị của Hồng Ưng vẫn không thay đổi nhưng trong lòng anh ta không khỏi khẩn trương.
Lam Tư vừa dứt lời, cả đại sảnh ở bên dưới càng trầm lặng hơn. Tất cả mọi người đều hướng về Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, bọn họ không dám nhìn Tiêu Chiến nên chín mươi phần trăm ánh mắt đều dừng lại ở Vương Nhất Bác. Trong giới biết Tiêu Chiến không gần gũi với ai từ lâu, gần đây xuất hiện tin đồn khiến mọi người đã hết sức kinh ngạc. Bây giờ nghe Lam Tư nhắc đến chủ nhân của Tiêu Gia, mọi người không thể không dò xét Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác ngoảnh đầu liếc nhìn Lam Tư, nụ cười trên gương mặt yêu mị của hắn rất mê hoặc. Thế nhưng cậu phát hiện thấy sự lạnh lẽo dưới đáy mắt hắn. Vương Nhất Bác bất giác cau mày, định giơ tay cầm ly rượu vừa được đưa tới.
Tay vẫn còn chưa động đậy, Phong Vân giữa chặt tay Vương Nhất Bác, ngăn cản hành động của cậu. Vương Nhất Bác chưa từng trải qua tình huống tương tự, cậu nhất thời không lên tiếng cũng không nhận ly rượu, chỉ mỉm cười nhìn Lam Tư.
Vương Nhất Bác không hiểu nhưng Phong Vân có thể nhìn thấu cục diện. bé không hiểu tại sao Lam Tư lại biết mối quan hệ giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhưng chuyện này bây giờ không còn quan trọng nữa, quan trọng là Lam Tư đã nói rõ ràng, muốn che đậy cũng vô tác dụng. Thế thì chỉ còn cách xem thái độ của Tiêu Chiến, Lam Tư ép Vương Nhất Bác, còn bé ép Tiêu Chiến, anh sẽ phải quang minh chính đại xác nhận mối quan hệ với Vương Nhất Bác. Nếu không, một người không có thế lực cũng không có năng lực như Vương Nhất Bác sớm muộn cũng chịu thiệt thòi, bé không thể đi theo một người không được thừa nhận. Vì vậy, bé cần ép Tiêu Chiến quyết định ở hoàn cảnh then chốt như thế này.
"Đợi đã". Phong Vân viết hai từ vào lòng bàn Vương Nhất Bác. Cậu tuy không hiểu ý nhưng cũng nghe theo.
Vương Nhất Bác đứng đằng sau Tiêu Chiến không có bất cứ cử động nào. Lam Tư cũng không vội, hắn nâng ly rượu hướng về cậu chờ đợi, gương mặt hắn nửa cười nửa không. Tất cả mọi người dưới đại sảnh gần như nín thở chứng kiến cảnh tượng trước mắt, không khí nghiêm túc vô cùng.
Tiêu Chiến nhếch mép cười lạnh lùng với Lam Tư, Lam Tư đáp trả bằng nụ cười yêu mị. Mặc dù gương mặt hắn vẫn tao nhã như bình thường nhưng ánh mắt lóe lên tia thách thức. Tiêu Chiến quay đầu đưa mắt xuống dưới đại sảnh.
Jiaowen đứng dưới đại sảnh bắt gặp ánh mắt của Tiêu Chiến, anh ta hơi cau mày. Anh ta hiểu ý của Tiêu Chiến muốn anh ta giúp Vương Nhất Bác. Nếu đối tượng không phải là Tiêu Chiến, còn lâu anh ta mới bận tâm.
Jiaowen nhận khay rượu từ người hầu rồi đi về phía Tiêu Chiến và đưa khay rượu đến trước mặt anh. Tiêu Chiến đảo mắt nhìn mọi người ở bên dưới, anh giơ tay nhận ly rượu vang từ Jiaowen rồi cất giọng lãnh đạm: " Vương Nhất Bác, thay tôi kính rượu Lam Tư". Vừa nói anh vừa đưa ly rượu cho cậu.
Đến lúc này, Phong Vân mới buông tay Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác không ngốc nghếch, Tiêu Chiến nói với cậu câu đó trước mặt các ông trùm của giới hắc đạo, tuy anh không biểu lộ ý tứ rõ ràng nhưng chắc ai cũng hiểu, cậu chính là phu nhân của anh, là chủ nhân tương lai của Tiêu Gia.
Vương Nhất Bác nhận ly rượu từ tay Tiêu Chiến rồi nở nụ cười với Lam Tư: "Lam lão đại, mời!"
Nụ cười trên môi Lam Tư càng rộng hơn. Hắn nâng cốc với Vương Nhất Bác: "Mời". Nói xong hắn uống một hơi cạn sạch.
Sau hai lần nói chuyện với Tiêu Chiến, không cần thăm dò cũng biết với tính cách của anh, Vương Nhất Bác chắc chắn là ứng cử viên chủ nhân Tiêu Gia. Vậy mà cho đến giờ Tiêu Chiến vẫn chưa có bất cứ động thái nào, chứng tỏ anh đang giúp Vương Nhất Bác tăng cường sức mạnh.
Tiêu Gia lớn mạnh một mặt do thực lực của Tiêu Chiến, mặt khác do bản thân Tiêu Gia đại đoàn kết, vì vậy bao nhiêu năm nay hai nhà luôn ở thế cân bằng. Một sức mạnh lớn như Tiêu Gia muốn tấn công từ bên ngoài là chuyện không thể, chỉ hành động từ bên trong mới có thể làm lung lay gốc rễ của nó.
Trước đó Lam Tư tính toán sai lầm, để Tiêu Chiến được dịp chiếm thế thượng phong, ép hắn buộc phải ra tay. Trong khi do chuẩn bị chưa đầy đủ nên Lam Bang không thể động đến thế lực của Tiêu Gia, khiến Lam Tư có áp lực không nhỏ. Bây giờ nếu nắm được nhược điểm là Vương Nhất Bác, có nhiều khả năng khiến Tiêu Gia tự động rối loạn. Cách này cao minh gấp nhiều lần so với hành động tấn công cứng rắn khác.
Khi hai ly rượu trống không, Lam Tư cười ha hả và gật đầu với Vương Nhất Bác. Hắn quay người đặt ly rượu xuống. Bắt gặp Jiaowen trừng mắt nhìn mình, Lam Tư nháy mắt với Jiaowen.
Tiêu Chiến gọi Jiaowen đến bên Vương Nhất Bác là có ý tuyên bố, Jiaowen sẽ bảo vệ Vương Nhất Bác và làm trợ thủ của cậu. Có điều trợ thủ này chỉ có tác dụng bày ra cho người ngoài thấy mà thôi.
Bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Jiaowen, Vương Nhất Bác biết Lam Tư đã ngả bài, con đường của cậu sau này sẽ không dễ đi, có lẽ còn ảnh hưởng đến Tiêu Chiến. Nếu chuẩn bị không đầy đủ, áp lực sẽ đến từ nội tại chứ không phải bên ngoài. Hơn nữa, cậu không còn thời gian để trưởng thành.
"Được rồi được rồi, là chuyện đáng vui mừng". Không khí tĩnh lặng đột nhiên vang lên giọng nói của Andy.
"Đúng rồi, song hỉ lâm môn, hôm nay đúng là ngày song hỉ lâm môn". Giáo hoàng Jose thốt lên, đám hắc đạo khôi phục thần thái, bắt đầu cười cười nói nói. Tiêu Chiến tuy thừa nhận nhưng không tuyên bố công khai nên mọi người không tiện chúc mừng anh.
"Thấy chưa, tin tức của chúng tôi chậm quá, Tiêu lão đại và Lam lão đại hữu hảo đấy chứ?" Thân vương Heli tươi cười nhìn Tiêu Chiến và Lam Tư.
Giáo hoàng Jose đế thêm vào: "Tất nhiên, tất nhiên rồi". Mặc cho lời nói của mọi người, Tiêu Chiến và Lam Tư một người vẫn giữ bộ mặt vô cảm, một người vẫn nho nhã nở nụ cười tanh máu, hoàn toàn không coi ai ra gì.
"Thời gian đến rồi, hôn lễ chính thức bắt đầu". Khi chuông đồng hồ điểm đúng tám tiếng, lâu đài cổ màu trắng diễn ra cuộc liên kết hôn nhân của các thế lực hắc đạo.
Chứng kiến cảnh đám cưới nghiêm túc vào lắm quy tắc quy định, đến chuyện hai chú rể cúi người cũng chỉ được hạ xuống ba mươi độ, Vương Nhất Bác bất giác cau mày, hôn lễ này không thua kém đám cưới của hoàng gia là bao.
Thấy Vương Nhất Bác chăm chú theo dõi đám cưới, Phong Vân lại viết vào tay cậu vài chữ. Vương Nhất Bác hơi ngây người, ánh mắt cậu không thay đổi nhưng đã chuyển sang quan sát đối tượng khác.
Vương Nhất Bác nghĩ hôn lễ của cậu sau này chắc cũng tương tự nên mới để ý. Thế nhưng Phong Vân nhắc nhở cậu mục đích ngày hôm nay đến đây không phải xem đám cưới mà là đám người ở dưới đại sảnh. Người tham dự hôm nay toàn là nhân vật cỡ bự, dù không nhớ tên cũng nên nhớ mặt, làm quen với bọn họ, chỉ có lợi mà không có hại.
Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn tứ phía, cậu chẳng gặp người quen. Những cựu nguyên thủ quốc gia có tên trong danh sách cậu đều biết nhưng bây giờ chẳng thấy bóng dáng một ai. Bọn họ không thể nào không đến, có lẽ bọn họ không muốn lộ diện trốn ở đằng sau.
Hôn lễ vẫn tiếp tục diễn ra trong không khí náo nhiệt. Tiêu Chiến và Lam Tư về cơ bản không chú ý đến cảnh tượng trước mắt. Đám cưới chỉ là hình thức ngụy trang để mời hai người đến mà thôi. Họ làm gì có tâm trạng theo dõi vụ này, vì vậy một người trầm mặc, một người mỉm cười, nhưng cả hai đều toát ra vẻ ngông cuồng và bá đạo như nhau.
Đám cưới không có mục sư, cũng không có màn thề thốt trước Thiên chúa. Những lời hứa yêu nhau trọn đời gì đó không nằm trong phạm vi tin tưởng của giới hắc đạo. Đối với bọn họ, trưởng bối của gia tộc là người lớn nhất, nếu xuất hiện nhân vật quan trọng hơn thì hai chú rể sẽ thờ kính nhân vật đó, tất cả nghi lễ đều liên quan đến nguyên tắc sinh tồn thực lực quyết định tất cả.
Vương Nhất Bác lặng lẽ quan sát Tiêu Chiến và Lam Tư chúc phúc hai chú rể. Đáng lẽ phải hôn trán hai chú rể, Tiêu Chiến vốn không gần gũi ai nên đổi thành quà tặng. Vì vậy chỉ có Lam Tư hôn hai chú rể.
Chứng kiến cảnh tượng này, Vương Nhất Bác cảm thấy hơi kỳ lạ vì cậu chưa từng gặp cảnh người trẻ tuổi như Tiêu Chiến và Lam Tư lại có cử chỉ giống các bậc trưởng bối. Trong khi đó những người khác vẫn thản nhiên như không, có lẽ họ đã quen với việc trong giới hắc đạo tuổi tác không thành vấn đề, thực lực mới quan trọng.
"Ta tuyên bố hai con trở thành phu phu". Thấy Tiêu Chiến và Lam Tư hoàn tất khâu chúc phúc hai chú rể, giáo hoàng Jose cất cao giọng tuyên bố. Đáng lẽ để Tiêu Chiến và Lam Tư tuyên bố sẽ càng có hiệu quả hơn nhưng hai người hình như không có hứng thú làm chủ hôn.
"Lễ thành". Tiết mục quan trọng nhất đã hoàn thành, những người tham gia hôn lễ đồng thanh hô to.
Âm nhạc nổi lên, hai chú rể bước ra khiêu vũ đầu tiên. Bầu không khí không còn trang trọng và nghiêm túc như vừa rồi mà ôn hòa thoải mái hơn nhiều. Mọi người đều tránh ra, nhường khoảng trống giữa đại sảnh cho hai chú rể. Không phải là bản nhạc dành cho đám cưới mà là một điệu khúc khá vui khiến không khí càng sôi động.
Tiêu Chiến đứng dậy định đưa Vương Nhất Bác đi ra ngoài. Nghi thức hôn lễ đơn giản, mọi thủ tục đã làm xong, anh không có hứng thú ở lại tham gia mấy trò sau hôn lễ.
"Chủ nhân tương lai của Tiêu Gia, không biết tôi có tư cách mời cậu nhảy một điệu hay không?" Tiêu Chiến vừa đứng dậy, Lam Tư cũng lập tức đứng lên mỉm cười giơ tay về phía Vương Nhất Bác.
Cả đại sảnh im lặng trong giây lát, mặc dù tiếng nhạc vẫn không dứt nhưng có thể cảm nhận thấy bầu không khí trầm mặc và căng thẳng. Mọi người đều nín thở theo dõi phản ứng của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác quay sang Lam Tư, thấy hắn nhìn cậu chằm chằm. Biểu hiện của hắn vẫn tao nhã nhưng ánh mắt đầy vẻ thách thức, như hắn không hề che dấu mục đích và hành vi của hắn.
Sắc mặt Tiêu Chiến tối sầm, một luồng không khí lạnh lẽo bức người tỏa ra từ hắn khiến những người đứng gần vô ý thức lùi lại phía sau. Giáo hoàng Jose, thân vương Heli và Andy nhíu chặt đôi lông mày đứng im một chỗ, bọn họ thật sự tiến cũng không xong lùi cũng không xong.
Mời một chủ nhân của gia tộc môn đăng hộ đối khiêu vũ là chuyện rất bình thường. Với thân phận của Lam Tư, hắn mời phu nhân tương lai của Tiêu Chiến khiêu vũ là hợp tình hợp lý, nhưng với điều kiện hai nhà có mối quan hệ hữu hảo. Vì vậy, từng cử chỉ hành động của Lam Tư trong buổi tối hôm nay trở nên khác thường trong con mắt người khác.
Đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Lam Tư, Tiêu Chiến không lên tiếng, đáy mắt anh phóng ra tia sát khí đằng đằng. Vương Nhất Bác ở bên cạnh đột nhiên nắm tay Tiêu Chiến rồi nở nụ cười với Lam Tư: "Tất nhiên anh có tư cách".
Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, Tiêu Chiến tức giận quay đầu nhìn cậu. Vương Nhất Bác cười tươi với anh: "Nhưng...hiếm khi gặp hoàn cảnh như buổi tiệc này. Tôi muốn cùng chồng tương lai của tôi nhảy điệu đầu tiên". Gương mặt tươi như hoa của Vương Nhất Bác khiến nộ khí trên gương mặt Tiêu Chiến từ từ tan biến.
Vương Nhất Bác lịch sự quay sang mỉm cười với Lam Tư: "Không biết Lam lão đại có đồng ý không?"
Lam Tư đành phải mỉm cười phất tay: "Tất nhiên là đồng ý". Vương Nhất Bác liền kéo Tiêu Chiến đi vào trung tâm đại sảnh.
Đến lúc này tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Ai mà không biết tính cách của Tiêu Chiến, dám cướp người của anh? hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Nhưng Lam Tư cũng không phải nhân vật tầm thường nên trong khoảnh khắc đối địch vừa rồi, mọi người gần như ngửi thấy mùi thuốc súng. Nếu ứng phó không tốt, chỉ e là lửa sẽ cháy bùng bùng. Bây giờ thì tốt rồi, không khí đã dịu hẳn.
Mọi người ở đại sảnh dạt sang một bên để nhường chỗ cho Tiêu Chiến, đồng thời tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn Tiêu Chiến. Bao nhiêu năm qua bọn họ chưa từng nghe nói Tiêu Chiến biết khiêu vũ huống hồ là chứng kiến. Điều này xuất phát từ lý do Tiêu Chiến không gần gũi ai, tất nhiên anh không khiêu vũ cùng ai. Vì vậy lúc này đám người có mặt trong đại sảnh chỉ biết chăm chú dõi theo Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác lôi vào giữa đại sảnh, anh đanh mặt nhìn cậu. Cả đời này thứ gì anh cũng học, thứ gì cũng biết, vào sinh ra tử không làm khó anh, nhưng khiêu vũ thì anh không biết vì anh không có hứng thú đồng thời cho rằng không có ai đủ tư cách bắt anh nhảy. Nhưng bây giờ ngoài anh ra, không người nào có tư cách đứng ở đây.
Nhìn vẻ mặt của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đoán ra anh không biết nhảy. Nhưng hai người đã rơi vào tình huống này quả thật không dễ rút lui. Hơn nữa nếu Tiêu Chiến không muốn, anh đã không để cậu kéo vào sàn nhảy.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, nụ cười trên môi cậu rạng rỡ như không thể rạng rỡ hơn, cậu giơ hai tay ôm eo Tiêu Chiến rồi dẫn dắt anh theo điệu nhạc.
Tiêu Chiến theo phản xạ ôm chặt lưng Vương Nhất Bác đầy chiếm hữu, để cậu đứng hẳn ở trong lòng anh, rồi anh chậm rãi di chuyển theo từng nhịp bước của Vương Nhất Bác.
Hai người không có bước nhảy phức tạp, không có kỹ thuật, thậm chí không hẳn là khiêu vũ mà chỉ ôm nhau dạo bộ. Họ từ từ lắc lư theo điệu nhạc.
Không phức tạp, không sôi động, không kích tình nhưng lại rất ấm áp, rất dễ chịu. Trong mắt hai người đang ôm nhau chỉ biết có đối phương, những người khác không hề tồn tại. Họ thưởng thức âm nhạc, thưởng thức giây phút ngọt ngào đẹp đẽ này. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Lam Tư hơi cau mày, ánh mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc. Tuy nhiên Lam Tư vẫn giữ nụ cười yêu mị trên môi.
Jiaowen đứng bên cạnh cũng nắm tay người của một gia tộc hào môn nào đó lướt vào sàn nhảy và bắt đầu quay tròn theo điệu nhạc.
Cùng lúc này, giáo hoàng Jose tươi cười cất cao giọng: "Mời mọi người vui vẻ".
Tiếp theo, từng cặp từng cặp tiến vào trung tâm đại sảnh, bọn họ khiêu vũ xung quanh Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Cả đại sảnh bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Khoảng thời gian nửa sau của đám cưới, đại sảnh chìm trong không khí hoan lạc. Niềm vui và sự nhiệt tình thể hiện trên nét mặt của mỗi người. Giữa đại sảnh, từng cặp đôi quay cuồng trong điệu vũ.
Lúc này, đám Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã rời khỏi đại sảnh đi về phía phòng hội nghị của tòa lâu đài. Có mấy vị nguyên thủ quốc gia đang chờ anh ở đó, bọn họ đặc biệt tới đây chỉ với mục đích gặp mặt Tiêu Chiến. Đây là việc trong định liệu nên anh không hề do dự, anh cùng giáo hoàng Jose đi thẳng tới phòng hội nghị.
Phong Vân đi theo sau Vương Nhất Bác. Giới hắc đạo điều biết gia tộc là cánh tay phải của Lam Bang đã bị tiêu diệt, vậy mà bây giờ người sống sót duy nhất đi cùng cậu, do đó bọn họ đều nhìn bé bằng ánh mắt dò xét. Thấy mọi người đều dồn ánh mắt vào mình, Phong Vân càng căng thẳng sợ hãi, bé nắm chặt tay cậu, bày ra vẻ yếu ớt rất đáng thương.
Jiaowen không đi cùng bọn họ, dù có mối quan hệ tốt với Tiêu Chiến như thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng là người đứng đầu mafia Ý nên không tiện đi theo.
"Tiêu lão đại, mời qua bên này". Giáo hoàng đưa Tiêu Chiến đi vòng vòng trong tòa lâu đài cổ. Tòa lâu đài rộng lớn có rất nhiều phòng, hành lang nối tiếp nhau. Nếu không có người dẫn đường, chắc chắn sẽ bị lạc trong mê cung mà không thể tìm thấy lối ra cổng chính.
"Tiêu lão đại, anh xem...". Thân vương đã chờ sẵn ở cửa phòng hội nghị, do dự nhìn đám người đằng sau Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến phất tay và cất giọng lạnh lùng: "Mọi người ở lại đây". Đám Hồng Ưng lập tức vâng dạ, Vương Nhất Bác cũng ở lại bên ngoài, chỉ có một mình Tiêu Chiến đi vào trong. Đến lúc này giáo hoàng và thân vương mới thở phào nhẹ nhõm.
Nguyên thủ quốc gia của một số cường quốc đang có mặt ở bên trong có thể ở vị trí đối lập hoặc trung lập về mặt chính trị. Bình thường họ không dễ dàng tụ tập cùng nhau. Vậy mà hôm nay mấy người đó chịu gặp mặt tiến hành đàm phán, tất cả đều vì vấn đề của Tiêu Chiến và Lam Tư. Đây là một đề tài cấm kỵ nên trừ một số nhân vật có liên quan, người ngoài không thể tham gia.
Vương Nhất Bác cùng đám Hồng Ưng và Bạch Ưng đứng chờ ngoài cửa, người phụ trách bảo vệ vòng ngoài là thân vương thấy vậy liền cười nói: "Bên kia là vườn hoa, có chỗ nghỉ ngơi, mọi người qua đó ngồi nghỉ đi. Mọi người đứng đây khiến tôi có áp lực rất lớn".
Hồng Ưng cất giọng lãnh đạm: "Được thôi". Sau đó cả đoàn người đi tới vườn hoa.
Vườn hoa thật ra ở ngay bên cạnh, cách cửa phòng hội nghị chỉ khoảng hai ba mét. Từ cửa sổ cũng có thể nhìn thấy hình bóng ở bên trong, đây là lý do tại sao Hồng Ưng đồng ý tới nơi này. Vạn sự cần thận trọng mới là chân lý, đây là một vị trí tốt vừa có thể quan sát tình hình bên trong vừa có thể phát huy năng lực của bọn họ.
Phong Vân từ đầu đến giờ vẫn giữ bộ dạng yếu ớt, bé nắm chặt tay Vương Nhất Bác và nép vào người cậu. Lúc này, bé hơi kéo tay cậu, cậu hiểu ý lập tức cùng Phong Vân lùi lại phía sau một chút, họ dừng lại dưới dàn hoa tường vi ở bên lề hoa viên.
Hai người vừa lui ra liền nhìn thấy mấy người hầu mang khay trà tới, đặt trên chiếc bàn đá ngay trước mặt đám Hồng Ưng. Thân vương mỉm cười ra hiệu. Hồng Ưng gật đầu thay lời cám ơn. Mời khách uống trà là phép lịch sự, nhưng có uống hay không là việc của bọn họ.
Tất cả chìm vào không khí yên lặng tột độ, không có bất cứ tiếng động nào. Phòng hội nghị được cách âm rất tốt, đám Hồng Ưng giữ trạng thái cảnh giác cao độ.
Vương Nhất Bác bị Phong Vân kéo đến mép dàn hoa tường vi. Tất cả mọi người tập trung sự chú vào căn phòng có Tiêu Chiến nên không ai để ý phía bên này. Cậu cúi xuống nói vào tai Phong Vân bằng một giọng chỉ đủ hai người nghe thấy: "Chuyện gì vậy?"
Phong Vân lặng lẽ viết vào tay Vương Nhất Bác mấy chữ, cậu bất giác nhíu chặt đôi lông mày và đưa mắt nhìn về chiếc bàn đá được chiếu sáng bởi ánh trăng. Chiếc bàn đá không có gì lạ thường, thế nhưng bé vừa nói cho cậu biết, mặt bàn có chất độc, là độc tố số mười ba.
Độc tố số mười ba vốn không màu sắc không mùi vị, nhưng nó sẽ phản quang khi được ánh sáng trắng chiếu vào, đây là kiến thức Tiêu Chiến nói cho cậu biết. Nhưng buổi tối không có luồng sáng nên khó có thể phân biệt. Đứng ở vị trí của đám Hồng Ưng, chắc chắn sẽ không ai phát hiện ra. Từ góc độ của cậu mới thấy một chút phản quang, thêm vào đó Phong Vân tiết lộ đây là độc tố số mười ba, chắc chắn không sai.
Vương Nhất Bác cau mày ngẫm nghĩ, tuy độc đố số mười ba một khi không truyền vào máu sẽ không gây thương tổn nhưng nó xuất hiện ở nơi này vào lúc này thì tuyệt đối bất bình thường. Nghĩ đến đây, cậu liền rảo bước về đám Hồng Ưng.
Pằng, một tiếng súng vang lên trong không khí tĩnh mịch. Mặc dù tiếng súng phát ra từ căn phòng cách âm rất tốt, nếu không để ý sẽ không nghe thấy, nhưng tiếng súng này không lọt khỏi đôi tai của đám Hồng Ưng.
Đám Hồng Ưng đanh mặt trong giây lát, bọn họ lập tức xông vào phòng hội nghị, động tác của bọn họ nhanh đến mức người ngoài còn chưa kịp phản ứng bọn họ đã khuất dạng.
Thân vương đứng ở cửa cũng giật mình giật sợ hãi, ông ta quay người chạy theo đám Hồng Ưng vào bên trong. Trong phòng hội nghị đều là những nhân vật nắm giữ cả thế giới, bất cứ người nào cũng không thể bị thương, không thể nào xảy ra sai sót. Nếu không, cả gia tộc của ông ta chết trăm ngàn lần đều không bù đắp nổi.
Tất cả chỉ xảy ra trong giây lát, Vương Nhất Bác cũng bị giật mình định chạy vào bên trong. Thế nhưng chân cậu chưa kịp nhấc lên, đằng sau đột nhiên có một bóng đen ập tới. Vương Nhất Bác kêu thầm một tiếng ở trong lòng, đằng sau có người, hơn nữa người đó tỏa ra sát khí nồng nặc. Cậu lập tức thò tay ra sau lưng rút khẩu súng, đồng thời người ngã nhào xuống đất.
Động tác của Vương Nhất Bác rất nhanh, nhưng người ở đằng sau còn nhanh hơn. Khẩu súng trong tay cậu bị hắn giữ chặt khiến cậu không thể làm gì khác. Vương Nhất Bác há miệng còn chưa kịp hét lên, một bàn tay to lớn bịt chặt miệng và mũi cậu, khiến cậu không thốt ra lời, đến hơi thở cũng bị đứt đoạn.
Không một tiếng động, chỉ một mình Vương Nhất Bác biết, khẩu súng trong tay cậu đã bị bẻ quặt về đằng sau và người khống chế cậu nhằm vào phần bụng cậu bóp cò. Đây là khẩu súng của cậu, khẩu súng đặc biệt do Tiêu Chiến dành riêng cho cậu, nó không phát ra tiếng nổ đồng thời có sức phá hoại kinh người.
Vương Nhất Bác cảm nhận rõ viên đạn xuyên từ lưng qua bụng cậu và rơi xuống thảm cỏ phía trước. Quả quá trình đó chỉ xuất hiện một tiếng động rất nhẹ, hoàn toàn không gây sự chú ý cho đám Hoàng Ưng lúc này đã chạy vào phòng.
Người ở đằng sau vẫn bịt chặt mũi và miệng Vương Nhất Bác. Đầu óc cậu choáng váng, cảnh vật trước mắt mờ dần. Trong một giây tỉnh táo cậu chợt phát hiện Phong Vân không thấy bóng dáng, ánh lửa ở phía trước đột nhiên sáng rực rồi cậu chìm vào màn đêm tăm tối.
"Đi ra ngoài". Tiêu Chiến cất giọng tức giận khi thấy đám Hồng Ưng xông vào phòng.
Đám Hồng Ưng đảo mắt quanh phòng, qua mấy vị nguyên thủ quốc gia. Nhưng trong lúc bọn họ xông vào, những người này lập tức quay lưng lại không để bọn họ nhìn thấy mặt. Tuy nhiên điều này không quan trọng, quan trọng là tại sao xuất hiện tiếng súng?
Đám Hồng Ưng lại quan sát cả gian phòng, phát hiện trên bàn có đặt một khẩu súng, còn ở góc tường xuất hiện xác một con chuột nằm trên vũng máu. Xem ra phát đạn vừa rồi là dành cho con chuột, đám Hồng Ưng liền cung kính cúi người trước Tiêu Chiến rồi lui ra ngoài.
Theo tư liệu bọn họ nắm được, một vị nguyên thủ quốc gia đang ngồi đây đặc biệt sợ loài chuột, hễ bắt gặp là đuổi cùng giết tận. Không biết vì nguyên nhân gì nhưng ông ta đúng là có động cơ nổ súng. Chỉ có điều trong tòa lâu đài này, ở một nơi quan trọng như vậy lại xuất hiện con chuột thì quả là truyện cười có một không hai.
Đám Hồng Ưng nhanh chóng rút ra ngoài, thân vương đi theo bọn họ giơ tay lau mồ hôi trên trán, ông ta nói nhỏ: "May mà không xảy ra vấn đề gì". Nếu thật có chuyện, ông ta đúng là không biết xử lý thế nào.
Đám Hồng Ưng lịch sự gật đầu với thân vương Helian rồi lại tụ tập về chỗ bàn đá trong vườn hoa. Bọn họ vẫn không lơi là cảnh giác.
" Vương Nhất Bác đi đâu rồi?" Hoàng Ưng đột nhiên biến sắc, anh ta không ngừng nhìn ngó bốn xung quanh.
Hoàng Ưng vừa dứt lời, cả đám Hồng Ưng lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng, ánh mắt người nào cũng lộ vẻ kinh ngạc. Vương Nhất Bác đột nhiên mất tích, chắc chắn cậu không nhàn rỗi đến mức đi dạo bộ xung quanh. Bây giờ cậu không ở đây, điều này có nghĩa là gì? Đám người tản ra tìm kiếm dấu vết của Vương Nhất Bác.
"Có mùi tanh của máu". Mũi Lập Hộ rất thính, anh ta ngửi thấy mùi máu. Phát hiện ra nơi có vết máu anh ta lập tức lao đến.
"Đầu đạn K28, là súng của Vương Nhất Bác ". Hoàng Ưng đột nhiên kêu lên khi bắt gặp đầu đạn nằm trên mặt cỏ. Đây là khẩu súng anh ta cải tạo cho cậu nên anh ta nhận ra ngay.
"Là máu của Vương Nhất Bác ". Lập Hộ từng nghiên cứu nhóm máu của Vương Nhất Bác một thời gian dài nên anh ta cũng nhận ra. Anh ta vừa dứt lời, cả đám người liền xông tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com