Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7

Một chiếc Mercedes c250 đen đậu trước sở.
Rose đang ngồi trong đó cùng : một thám tử và một đặc vụ chuyên nghiệp. Họ đều là đàn ông,điều đó làm Rose mất hứng.
Tay cô bị còng trên đó có phủ thêm một tấm vải trắng.Dù biết điều đó làm họ an tâm hơn nhưng đã mặc cho cô một bộ vest rồi thì phải trong bộ dạng tử tế một chút chứ.Rose có phần trách mấy kẻ ở sở hơn.Họ đang nói chuyện, hình như chủ đề xoay quanh là một tổ chức buôn cái chết trắng.

" Vụ đó anh Hà nhận mà đúng không, hèn gì nó được giải quyết một cách rất nhanh chóng.Em lúc nào cũng ngưỡng mộ anh ấy.Anh nghĩ thế chứ, Lâm?"- Cậu đặc vụ ngồi bên ghế tài quay qua nói.

"Em nói đúng, từ khi cậu ta vào sở, ai mà không biết tin đồn về cậu ta, mà Tường đây, chúng ta còn phải đợi cô Dương Vũ ấy bao lâu nữa?."- Ông Lâm nhìn vào đồng hồ vừa nói.

" Em nghĩ cô ấy sẽ đến đây nhanh thôi, đội trưởng Vương gọi cô ấy rồi còn gì."
Rose tựa người hết sức thư giãn, cô ta như đang kiếm tìm một giấc ngủ dành cho bản thân mình.
" Cốc cốc " - Tiếng gõ phía bên ghế phụ.
Tường hạ kính xuống.
" Cô là Dương Vũ phải không?"
" Vâng là tôi đây."- Dương Vũ đáp lễ phép.

Tường rời xe giúp Dương Vũ cất túi đồ, đây là một chuyến đi dài.Xong xuôi cậu nói:
" Cô ngồi phía sau nhé."- Cậu dùng ngón cái ra hiệu.
" Vâng được thôi."- Dương Vũ mở cửa sau ra.
Rose ngồi đó. Trông có vẻ thân thiện hơn mọi khi.

Dương Vũ nhìn Rose chằm chằm, cô nàng ra vẻ cảnh giác,Rose dịch người qua hẳn ghế bên kia chừa chỗ cho cô.Dương Vũ ngồi vào xe với một thái độ cảnh giác cao, cô liên tục đưa mắt nhìn sang phía Rose.Trông cô ta mặc vest cũng không tệ đấy.Rồi nhanh chóng đưa mặt vào mớ tài liệu.

"Cô chắc cũng nắm được đối tượng chúng ta đang truy đuổi  chứ?Tôi tên Tường, anh này là Lâm, mong được làm quen."-Anh đặc vụ vừa nói chuyện vui vẻ vừa giới thiệu.

"À vâng ạ.Rất vui được làm quen.Tôi cũng đọc hồ sơ về cô ta rồi."-Cô đảo mắt nhìn qua tập bìa.

Rose tâm trạng bất  mãn, cô thả rơi mình tựa vào người bên cạnh.Dương Vũ bất ngờ quay sang định đẩy ra, nhưng Rose nặng theo một cách nào đó, trông cô ta tuy gầy gò mà lại khiến một người khỏe mạnh như Dương Vũ phải bỏ cuộc.

"Ô Rose, trông cô nhẹ nhàng chưa kìa."-Ông Lâm nhìn kính chiếu hậu thốt lên."Qủa là lời đồn chẳng bao giờ sai."

"Về gì cơ?"-Cậu Tường hóng hớt theo.

"Về cô đặc vụ thực tập mới khuất phục được con quỷ hoa hồng giấy."-Ông cười thành tiếng.

"Thật sao?Cô quá ghê đấy cô Dương."-Tường nhìn lên kính chiếu hậu hùa theo.

"Các anh cứ nói quá."-Cô vừa nói vừa đẩy bộ xương kia.Rose không phản ứng cô nhắm mắt lại.-" ở yên đi cô đặc vụ."

"Chúng ta hôm nay sẽ đi về phía tây, mất khá nhiều thời gian, nhanh nhất là 3 tiếng đồng hồ, tôi sẽ dừng ở trạm xăng, mua một vài thứ như đồ ăn, nước uống, xăng dự phòng  chẳng hạn."Cậu vừa nói tiến vào.

Chiếc xe ngừng chuyển động.

"Cô  yên tâm đi chỉ mất thời gian một chút thôi, tôi sẽ quay lại.Tôi cắm chìa khóa đấy, đừng có bỏ chốn nghe chưa?"-Anh Tường tỏ vẻ mong được thông cảm trước khi đóng cửa xe.

"Tôi phải hút thuốc, mong thông cảm."-Ông Lâm thắng họng một chút rồi bước ra ngoài.

Trong xe im lặng.Chưa đầy một phút, Rose lên tiếng.

"Ây cô có tin rằng hai người kia là một cặp không?"-Rose dùng cánh tay lay lay tay trái của Dương Vũ.

"Cô lại nói vớ vẩn gì vậy?"-Dương Vũ nhăn mặt lại nhìn sang.

"Ôi thôi nào!"

"Nhưng làm sao mà cô lại nói thế?"-Dương Vũ nhìn xung quanh rồi lại nhìn Rose.

"Cơ bản họ sặc mùi gei bôi trơn, là Durex Play Passion Cherry, tôi có thể ngửi thấy nó."

Rose tỏ ra thản nhiên khi nói về họ:Cậu đặc vụ và ông thám tử.

"Cái gì cơ?Cô lừa tôi phải không?"

"Tôi đã bao giờ lừa cô chưa?"

"Có, vụ thang máy!"

"Cái đó là do cô ngu quá thôi, tôi chẳng hề lừa cô."

Thấy vậy, Dương Vũ không thèm đáp lại, cô bĩu môi, đọc tập tài liệu.

"Tí rồi cô sẽ thấy, cách họ nuốt lưỡi nhau như thế nào khi ở trong khách sạn."

"Thôi đi.."Đang chuẩn bị nói thì tiếng Tường ngoài kính xe.Cậu gọi Dương Vũ, cô hạ kính xe xuống."Có chuyện gì vậy anh?"

"Cô có say xe không?Cầm lấy và ăn trước khi chúng ta di chuyển."-Tường đưa cho cô một ổ bánh mì cùng với chai nước.

"Vâng cảm ơn  ạ!"

"Còn của tôi?"-Rose lên tiếng.

"Này, cô chính là tên tội phạm đòi hỏi nhất lịch sử đấy, chẳng phải bọn họ đã tiếp đãi cô một bữa thịnh soạn trước khi cô ngồi vào đây sao?"-Tường tựa vào thành kính xe và nói.

"Vậy sao?Tôi cũng chẳng nhớ nữa.Nhưng mà Tường à, cậu bảo ông già của cậu hút ít thuốc thôi, ông ta hút một mạch hết ba điếu rồi kìa."-Rose hất cằm về phía trước.

Tường nghe vậy, cậu quay lại nhìn ông Lâm vừa hút thuốc vừa đọc báo, dưới mặt đất là hai tàn thuốc mới còn khói.Tường đổi sắc, cậu tiến lại.

"Còn cô, giờ thì kéo cho cửa xe lên đi, thưởng thức món bánh mì này trong im lặng ngay khi ngoài kia có giông tố.Sẽ mất nhiều thời gian đó."-Rose như cảnh báo.

Và đúng như lời Rose nói, họ còn phải ở lại trạm xăng thêm 20 phút nữa.Cô ta là chúa dự đoán.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hình như mưa, Dương Vũ cảm thấy được một chút lạnh vào trong xe.Cô từ từ mở mắt ra,không biết từ khi nào trời đã mưa,nhìn vào đồng hồ, đã gần 3 tiếng rồi.Nhưng có một điều, cô mới phát hiện ra, mình đang tựa đầu lên vai Rose..

" Tỉnh rồi à?"-Rose thì thầm.

Dương Vũ thẳng  người mình lên, cô rời khỏi người Rose.

"Vẫn chưa tới sao?"

"Chúng ta đang vào trung tâm rồi."-Tường đáp.

"À ra vậy?"-Che miệng bắt lấy cái ngáp, Dương Vũ lại lôi tập tài liệu lên cùng cây bút dạ chuẩn bị làm việc.

"Đừng có note nhiều quá, một số kẻ chỉ có khi  cô tiếp xúc mới hiểu hết được, hãy thực hành, lí thuyết không nhiều khi sẽ khiến cô bị đánh bại."-Rose nhìn và nói.

Dương Vũ không trả lời, cô chẳng bận tâm.

"Đến rồi, hãy cất đồ ở khách sạn, nghỉ ngơi, sau đó chúng ta sẽ điều tra."

"Chứ không phải là ngay bây giờ sao?"

"Cô biết đấy, tội phạm luôn thích bóng tối, chúng ta sẽ làm việc vào ban đêm. Bây giờ hãy chăm sóc bản thân mình đã."-Tường nói với giọng chắc chắn.

Họ dừng lại ở một khách sạn,Dương Vũ thở dài, ông Lâm cầm tờ báo bước ra khỏi xe.

Tường mở cửa sau,cậu tháo miếng vải trắng trên tay Rose ra.

"Cô Rose, mong cô hợp tác."

Rồi cậu xỏ chìa vào còng tay, Dương Vũ  vừa mới chuẩn bị mở cửa bước ra thì bị cậu gọi lại.

"Cô Dương khoan đã."-Chụp tay Dương Vũ lại còng một tay cô vào.

"Anh làm gì thế?"-Dương Vũ bất ngờ quay lại hỏi lại.

"Còn gì nữa, nhiệm vụ của cô mà, nhiệm vụ của cô là trông cô ta đó."-Dương Vũ ngỡ ngàng nhìn Tường, xong cô quay sang Rose, Rose lè lưỡi ghẹo lại.

"Tôi đặt hai phòng sẵn rồi, một là cho tôi và Lâm, một là cho cô và cô ta.Đừng lo về mảng hành lí, người của khách sạn đang giúp chúng ta mang  lên phòng.Chắc Vương  chưa nói cho cô nhỉ?Thực ra cô được điều đi là để đảm bảo cô ta luôn ở trong tầm kiểm soát."

"Này,tôi hỏi anh nhá, lỡ ngày mai, à không, lát nữa anh tìm thấy xác tôi cùng với cái còng tay này thì sao?"-Dương Vũ tỏ ra không hiểu.Cô cần được giải thích.

"Ô Vũ, em biết tôi sẽ không bao giờ làm thế đâu mà."-Rose nhìn Dương Vũ bằng ánh mắt ấm áp.Nhưng điều đó làm cô khẽ nổi da gà.

"Đấy cô thấy không?"-Tường nhún vai, cứ cho như là vậy đi, ý của cậu thế đấy.Với những đặc vụ khác, họ sẽ chẳng bao giờ muốn liên lụy đến một kẻ như Rose, thay vì lảng tránh, họ sẽ đùn đẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com