Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16. Bè Bạn

Tú Châu dùng bữa xong thì cũng về nhà mình, nhưng trong lòng lại đang có một chút luyến tiếc ở nơi này.

-Mình, mình thấy bạn em thế nào ?

-Tú hông biết nữa, nhưng mà thôi dù gì cũng là bạn em nên Tú hông có rành. Mà bây giờ cũng xế chiều rồi, Tú về ha ?

Trân Ni nắm tay cô kéo lại.

-Hay là ở đây ngủ một bữa đi mình, mình ngủ chung phòng với em nè. Ôm em ngủ ấm dữ lắm đó nghen.

Trí Tú lắc đầu.

-Ai đâu mà làm dị, chưa cưới chưa xin gì hết người ta lại bảo Tú dụ dỗ em nữa. Cưới rồi ngày nào cũng ngủ chung, lúc đó khỏi cần lo nữa. Ngày nào cũng ôm em ngủ hết.

Trân Ni lại không đồng ý, ôm lấy cô cứng ngắt không buông.

-Thôi hổng chịu đâu, người ta muôn bây giờ, muốn ngay đêm nay đây nè. Mình mà hổng chịu mà em ôm như vầy hoài hông cho mình về luôn đó.

-Chứ giờ Tú chịu rồi em cũng bắt Tú ở lai đây ngủ với em mà, có đường nào em cho Tú về đâu ?

Trân Nghi chớp mắt suy nghĩ lại thì thấy cũng đúng, ôm không cho người ta về. Mà nếu người ta ngủ lại đây thì cũng đâu có về được.

-Ơ thôi dị Tú ở lại đây luôn cho tiện, khỏi cần về nữa.

-Dị...dị còn Lệ Sa ở nhà thì sao ?

-Thì để em qua bển cho chứ có gì đâu mà lo ?

Thái Anh từ trong bếp đi ra, chuyện gì chứ mà có Lệ Sa là để Thái Anh lo cho. Cô hai với Tú làm gì thì làm đi.

-Đúng đúng đó mình, để Thái Anh qua bển với Lệ Sa là được chứ gì ? Mình ở đây với em.

Trân Ni nháy mắt với Thái Anh ra hiệu, tay lôi kéo Trí Tú vào trong nhà mình.

-Ngon ta, tự nhiên được ở không qua bển ngủ với Lệ Sa. Đã thiệt chứ, Lệ Sa ơi em tới đây.

Thái Anh cười hí hửng chạy qua nhà của Lệ Sa, trong khi Trí Tú lại đang ngồi trên giường nắm lấy tay của Trân Ni âu yếm.

-Mình ơi mình, tự nhiên thấy tay mình ấm quá hà.

-Mà khoan em, cha em đâu rồi ? Sao Tú hông thấy cha em vậy ? Rồi lỡ cha em về thấy Tú với em ngủ chung rồi sao ?

-Thì ổng mừng chứ sao ? Khờ quá à, ổng mong Tú về làm rể nhà ổng lắm rồi mà hông nói đó. Tú đừng có sợ ai hết, ai đụng vô Tú thì nói là em lo. Em lo hết.

Trí Tú không ngờ là chuyện của mình với Trân Ni mà ông Kim cũng biết rõ như thế, chắc là nay mai thôi nguyên cái làng này biết chuyện quá. Đặc biệt là hai cái miệng của Thái Anh với Lệ Sa, hai đứa nó đi bôn ba khắp làng. Rảnh lắm không có chuyện gì làm là rủ đi nhiều chuyện từ đầu ngõ tới cuối ngõ.

-Tú biết rồi, mà em nè, em với cô Châu đó thân hông ?

-Chi dạ ? Mà kể ra thì hổng thân lắm, quen biết dị thôi. Về nước cũng lâu rồi mới qua thăm đó hông thấy hả ? Nhà bên đó thì cũng có của, cô ba trong nhà á.

Trí Tú gật gù, lúc nãy câu nói của cô ấy làm cho Trí Tú không hài lòng cho lắm. Bước ra đường người khác động vào cô thì được, nhưng mà động tới cục bánh bao này thì không được.

-Mình đang suy nghĩ cái gì vậy ? Mình à mình !

-À hả hả nghe nghe, mình nghĩ chút chuyện thôi. Đi ngủ đi em, Tú muốn đi ngủ.

-Ôm em.

Trân Ni dang tay ra để cô ôm mình vào lòng rồi cũng nhau ngã xuống giường, ôm người thương trong lòng là cảm giác gì ấy nhỉ ? Ngọt ngào xen lẫn chút lãng mạn, thậm chí là có một chút hài lòng khi có được người mình yêu.

-Mình ơi.

-Ơi mình nghe.

-Em thương mình quá à.

-Mình cũng dị, mình cũng thương em nữa.

Trí Tú khẽ hôn lên gương mặt người kia một cái, bình thương cô hai có thể đanh đá khó chiều. Nhưng khi ở bên cạnh Trí Tú thì cô hai lại thay đổi, ai cũng có ngoại lệ của riêng mình.

(Người ta chỉ đi ngủ thôi, mấy má đừng bay cao bay xa)

Hôm sau Trí Tú lại bị Trân Ni kéo theo ra chợ, sau lưng còn có Thái Anh và Lệ Sa đang huyên thuyên nói chuyện. Lần đó đi chợ lỡ làm Trân Ni giận nên bây giờ Trí Tú đã sợ lắm rồi, giờ cô hai muốn làm gì cũng được hết. Trí Tú nghe theo hết.

-Mình, hay giờ em dẫn mình vô tiệm may đồ mới ha ? Mặc đồ cũ quài nhìn hông có đẹp.

-Dị chứ ai mê dị ta ?

Trân Ni bị nói trúng tim đen, đánh vào vai Trí Tú một cái.

-Chọc em hay gì ? Giờ người ta nghỉ yêu đi cưới chồng cho mấy người vừa lòng hay sao nữa ?

-Ơ ơ có đâu à, yêu thì yêu đi chứ ai nói gì đâu. Thương gần chết luôn sao để đi lấy chồng được, may thì may.

Bước vào trong tiệm may thì Trí Tú và Trân Ni lại gặp người quen.

-Ủa Tú ? Hai người định vào đây may đồ hả ?

-Tú Châu cũng đi may đồ nữa sao ? Tưởng đâu là Tú Châu thích mấy tiệm bên làng bên chứ.

Tú Châu cười cười đáp.

-Tại giờ thích làng này, Tú may đồ chắc là mặc đẹp lắm ấy nhỉ ? Tú dáng đẹp vậy mà.

Phía sau lưng Thái Anh liền khều tay Lệ Sa một cái, ghé sát vào tai mà nói.

-Bà này hổng biết bạn cô hai hay bạn chị Tú nữa mà gặp mà tươm tướp tươm tướp hà.

-Sa sợ cô hai nhà em có tình địch nữa á.

Trân Ni cười cười rồi nắm tay Trí Tú đi vào nói chuyện với ông chủ tiệm, mà lúc này thì Trân Ni mới biết là cha của Tú Châu vừa mới mua lại cái tiệm vải này. Đột nhiên cả bốn người đều mất hứng ngang.

-Công nhận Trí Tú dáng đẹp thật đấy, Ni có chồng như thế ngưỡng mộ ghê ấy nhỉ ?

Từ nãy tới giờ Trân Ni cũng đang bắt đầu khó chịu, mần gì cứ để ý chồng của người ta hoài vậy. Biết đẹp rồi khỏi khen cũng được.

-Tất nhiên.

-Thôi dù gì cũng là người quen với nhau, khỏi lấy tiền đó, bây đem gói lại cho bạn của cô ba đàng hoàng coi.

Trân Ni lấy tiền ra, đặt xuống trên bàn rồi nói.

-Tiền đây không thiếu, không muốn mắc nợ ai cái gì. Mình theo em về.

Trí Tú cũng chỉ nhìn Tú Châu một cái rồi theo Trân Ni ra về, Tú Châu cầm cây quạt trong tay mà nhìn theo bóng lưng bọn họ.

-Cho dù có cưới rồi còn chưa chắc thuỷ chung, huống hồ gì đây chưa cưới thì đừng có mơ mà của mình.

Trí Tú nhìn sắc mặt của Trân Ni, cô đưa tay lên chạm vào hai cái má đáng yêu đang phụng phịu kia rồi nói.

-Em sao đấy ? Bực bội Tú Châu đó à ?

-Chứ sao nữa trời ? Tối ngày khen khen, để ý Tú hay sao đâu á. Lỡ như nó giành Tú của em rồi sao ?

-Đã nói là của em thì là của em, đứa nào giành thì kệ mẹ nó. Biết Tú là của em được rồi. Sáng giờ đi cả buổi trời rồi, đừng có bực bội nữa mà.

-Tại Tú nên dị đó, em đi về, trưa nhớ qua ăn cơm nhen. Ở nhà em với cha chờ, Thái Anh về với tao nè. Tú cũng về đi nghen.

-Ừm Tú biết rồi, em về trước đi tí nữa Tú qua ăn cơm.

Thái Anh và Trân Ni vừa đi xong thì Lệ Sa nhái lại.

-Em về trước đi tí nữa Tú qua ăn cơm, có vợ rồi là bỏ em gái ở nhà mình ên. Sợ ma thấy mẹ luôn hà.

-Lớn mà cái đầu cũng bự ra rồi đó, sợ ma cái con khỉ. Đi về nhà với hai coi.

Trên đường đi của Thái Anh và Trân Ni thì có nhiều chuyện để nói hơn. Trong đầu cô hai vẫn còn đang nghĩ về cái ánh mắt của Tú Châu khi nhìn Trí Tú của mình.

-Cô hai nghĩ gì quài vậy cô hai ? Nói con nghe với.

-Mày thấy Tú Châu thế nào ?

Thái Anh chu môi mà suy nghĩ.

-Với cái kinh nghiệm ăn xoài bao nhiêu năm nay của con thì con nhắc cô hai nè. Chọn xoài đừng để xoài chua, cọn bạn đừng để bạn cua chồng mình. Dù chưa biết là có gì hay không nhưng mà mình phải diệt gốc rễ nó đi liền. Chứ cô hai mà đợi có rồi mà mất chồng kiếm hông ra á.

Trân Ni gật gù thấy Thái Anh nói cũng đúng, tới lúc mà mất Tú rồi chịu gì nổi nữa. Phải diệt trừ trước cái chồi trà xanh này thôi.

----------------------

Viết truyện để chữa lành, nói thiệc với quý dị là tui định tạm ở ẩn mấy ngày để nghỉ ngơi và edit cái bìa mới cho xong. Nhưng mà má nội ơi ở chưa được hai bữa là sốc tận óc lun mấy má, cố gắng dui để mà viết end mẹ cho nó xong. Rồi làm xong cái bìa truyện mới mà h nó thành ra dị đó. Còn một fic chưa end nữa chớ, tr tr bà nào cứu tui lẹ đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com