CHƯƠNG XXII: ƯỚC NGUYỆN
Vương Nhất Bác đốt lên mấy nhành pháo bông nho nhỏ, nụ cười dịu dàng ánh trong tia sáng rực rỡ. Cậu hướng bên trên phiến đá vẫy chùm pháo bông qua lại, cất lên những giai điệu quen thuộc:
- "Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to my darling, happy birthday to you!"
Phải rồi, hôm nay là sinh nhật Tiêu Chiến. Tháng mười – tháng của anh, một Thiên Bình trầm tư mà nồng ấm. Vương Nhất Bác hát xong, nở một nụ cười rạng rỡ rồi đưa tay hướng về phía anh:
- "Nắm lấy tay em và xuống đây đi chứ!"
Tiêu Chiến nhìn cậu, anh cười, là nụ cười thập phần ôn nhu, bạn nhỏ này thực sự quá ấm áp rồi. Bàn tay Vương Nhất Bác đặt giữa không trung, bàn tay ấy anh đã nắm qua bao nhiêu lần nhưng lần này lại đặc biệt khác, có lẽ bây giờ anh cùng cậu mười ngón đan xen, sẽ là ngày tháng còn dài, cùng nhau bước tiếp. Tiêu Chiến không muốn chần chờ thêm nữa, bản thân anh do dự cũng quá lâu rồi, anh đưa tay ra nắm chặt tay Vương Nhất Bác, bất luận thế nào cũng sẽ vượt qua mưa gió, bình bình yên yên, an an tĩnh tĩnh cùng nhau già đi.
Tiêu Chiến bước xuống đứng cạnh Vương Nhất Bác, cậu xoay người đối diện anh:
- "Chiến ca, sinh nhật vui vẻ!"
Đôi mắt ấy đang xoáy sâu vào con người anh, chính là muốn anh đem tất cả chân tâm nhiệt thành ra mà đáp lại. Chùm pháo bông trên tay cậu tàn dần còn lại mấy hạt le lói. Người ta vẫn bảo thời khắc buồn nhất là pháo hoa tàn, thật ra không phải, bởi vì phải có tàn mới biết đã từng rạng rỡ. Tiêu Chiến đột ngột ôm lấy Vương Nhất Bác làm cậu thoáng bất ngờ. Anh vốn ít khi như vậy, anh không giỏi biểu đạt hành động, anh chỉ lặng lẽ dùng cách của mình mà yêu, đối với người đàn ông 28 tuổi, có lẽ đây là thực tế nhất cũng là chắc chắn nhất.
- "Yêu em..." Anh nói.
Vương Nhất Bác nghe rồi đôi tay ôm lấy anh càng siết chặt, chính là yêu em, không màng lý do gì cả, yêu thì là yêu thôi. Xa xa kia – đô thị phồn hoa, còn ở đây – chân tình thực cảm. Một lúc lâu sau anh mới buông lỏng vòng tay mình, cả hai ngồi xuống thảm cỏ dày phía dưới, chỗ này là cậu đưa anh tới, bình yên, dịu dàng, tách biệt với phố thị giăng đèn kết hoa.
- "Em nói với mẹ rồi..." Vương Nhất Bác tựa vào vai anh, chậm rãi bộc bạch.
- "Ừ..." Sớm muộn cũng phải nói ra, anh và cậu không muốn trốn tránh người khác, càng không thể trốn tránh bản thân mình. Ban đầu chỉ tuân theo cảm xúc, rồi mê luyến, rồi không thể thoái lui.
- "Mẹ em có vẻ buồn lắm..." Cậu tiếp.
- "..."
- "Nhưng mẹ bảo mẹ yêu em, nên mẹ cũng sẽ yêu người em yêu."
- "..."
- "Mẹ bảo mẹ thích anh lắm."
- "Thật sao?"
- "Nếu không phải anh mà là người con trai nào khác, chắc mẹ sẽ tức điên lên."
Cậu nói, anh cười, là nụ cười hạnh phúc, cũng có xen lẫn tự trách, áy náy cùng chua xót. "Ting" một tiếng, là thông báo weibo từ điện thoại Tiêu Chiến, anh lấy ra xem, Vương Nhất Bác vậy mà lại đăng bài chúc mừng sinh nhật anh, hình ảnh nhí nhố của hai người cùng sư tỷ, là lần gặp mặt tình cờ tại nhà Tiêu Chiến, và sư tỷ đã biết chuyện ngay từ lần đầu ấy...
"Chiến ca~ Sinh nhật vui vẻ ! ! ! hahahahaha~"
Vương Nhất Bác vậy mà lại quên tag tên anh, bạn nhỏ này cũng đáng yêu quá rồi.
"Ting" thêm một tiếng, là tag rồi đây sao, anh quay sang nhìn, cậu đang cười, không phải nụ cười bất đắc dĩ vì quên, mà là đắc ý.
00:16 – Vương Nhất Bác thích số 16, cậu nói vì nó may mắn, mà 16 – hình như cũng đã đợi rất lâu.
00:18 – Là Nhất Bác – (12:18) Anh yêu Nhất Bác.
622 – Là 520 – Là em yêu anh – Là gì đó kì diệu chỉ hai người mới hiểu.
Bạn nhỏ của anh dụng tâm như vậy, bạn nhỏ thích cùng anh chơi trò đoán số, bạn nhỏ thích thể hiện tình yêu qua những gì bí ẩn, cái gọi là bí mật giữa hai người – ngọt ngào biết mấy. Sư Tử độc chiếm lắm, bạn nhỏ là đang khẳng định anh của riêng em – Vương Nhất Bác thu được một Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến vươn người sang đặt một nụ hôn sâu lên môi Vương Nhất Bác, cậu muốn độc chiếm cũng được, anh chính là bị cậu cuốn vào rồi, bẫy tình này cũng quá nguy hiểm đi.
- "Anh vẫn chưa ước gì cả." Cậu nói.
Phải rồi, ngày tháng còn dài, tính yêu của chúng ta sẽ mãi mãi chứ? Pháo hoa tàn cũng không sao, có rực rỡ thì phải có vụt tắt, chỉ cần thấu hiểu sẽ thấy đẹp đẽ, chỉ cần sâu đậm sẽ thấy bền lâu.
Anh chắp đôi tay trước ngực, hướng lên những vì sao kia mà thầm thì mộng ước:
- "Mong cho tôi cùng em, năm năm tháng tháng, sớm chiều bên nhau đi tới sắc trời tàn."
[Hoàn]
Lảm nhảm: Cuối cùng thì cũng hoàn thành xong "Chúng ta" rồi, may mắn đúng sinh nhật của Chiến ca, có lẽ hơi nhanh chăng, chính mình cũng thấy vậy, haiz, viết fic này cũng không tính là xuất sắc lắm, chỉ đơn giản vì tình yêu với Bác Chiến mà thôi. Cảm giác bây giờ thế nào nhỉ, thực sự là mình không tính là vui vì hoàn thành fic đâu, bởi lẽ sau này sẽ khá bận, không biết có thời gian đặt bút mà viết thêm câu chuyện nào không, thôi thì cứ tùy duyên vậy. Cảm ơn mọi người vì đã đọc truyện của mình, thực sự cảm ơn vì đã ở đây chia sẻ với mình, thực sự cảm ơn!
Đến đây là 90 trang word và 32520 từ, kỉ niệm của tôi, ngày tháng còn dài, nhất định lưu giữ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com