0 - Before the First Word
A Healing Memoir in Poetic Prose.
For the Unnamed Ones
-
I didn’t plan to write this.
There was no ritual. No candle. No soft rain tapping on windows.
Only a room too quiet for a heart this noisy.
I’ve sat with this silence for days-maybe years.
It grew like dust under furniture: unnoticed, unclaimed, until everything else stopped moving.
Then I saw it. Then I couldn’t not see it.
This is not the beginning of anything.
Beginnings usually require intention.
This -
this was more like dropping a glass - not because you were careless but because your hands forgot how to hold.
I don’t think I have anything valuable to say.
I’m not wise. Not whole.
Some days I’m just made of sighs and second drafts of feelings.
I can’t even name.
But something in me - something quiet and unfinished - keeps asking to be let out.
Not loudly. Not urgently.
Just enough to make my chest ache when I try to ignore it.
So I write.
Not because I want to be read but because I can’t carry all this alone anymore.
-
No one is waiting for these pages. No deadline. No audience.
And still - I wonder if someone, somewhere, is carrying a silence shaped like mine.
There are so many types of quiet.
Some are peaceful.
Some are prisons.
Mine has soft edges but sharp corners.
I bump into it when I try to sleep.
It hums beneath small talk. It blooms in empty inboxes and unread messages.
And when I finally try to speak from it, the words come out like fog - visible, but impossible to hold.
-
There’s no theme here. No structure.
No promise that this will lead to clarity or healing or any kind of light.
I’m not here to teach anything.
I’m here to stay still long enough to feel the things I usually walk away from.
I won’t wrap pain in golden metaphors.
I won’t decorate sadness into something pretty.
Sometimes words heal.
Sometimes they don’t.
Sometimes they just sit beside you so you feel a little less invisible for a little while.
-
I used to be someone who held things gently.
People. Conversations. Mornings.
Now I forget how to do that.
Now I either hold too tight or let go too soon.
There is no in between - just fracture.
Maybe this writing, is my way of returning to softness.
Maybe this is how I remember what it’s like to feel something without flinching.
Maybe this is me rebuilding a home from the fragments I keep trying to sweep under the skin.
-
So if you’re here - not looking for answers, not trying to fix what you can’t even name - but just needing somewhere quiet, somewhere still, then stay.
You don’t have to explain yourself here.
You don’t need to be okay.
You don’t need to be readable.
You are not too strange.
Not too slow.
Not too heavy.
Not too much.
You are exactly the right kind of quiet for this kind of space.
-
Let’s just stay here a while.
In the before.
Before the labels.
Before the healing.
Before the insight.
Before the strength.
Before the first word, becomes a door we’re not ready to walk through yet.
Before it names us.
Before it changes us.
Here, we don’t need to speak, to be heard.
-
This is not a beginning.
This is a pause that learned how to write.
=========
Bản dịch tiếng Việt.
Chương 0 – Trước Khi Có Một Lời Nào
Hồi ký chữa lành bằng văn xuôi và thơ.
Dành cho những kẻ không ai gọi tên
-
Tôi không định viết điều này.
Không có nghi thức gì cả. Không có nến. Không có cơn mưa dịu nhẹ gõ lên ô cửa.
Chỉ có một căn phòng quá yên cho một trái tim quá ồn ào.
Tôi đã ngồi cùng sự im lặng này suốt nhiều ngày - có lẽ là nhiều năm.
Nó lớn dần như bụi dưới gầm bàn: không được gọi tên, không ai dọn dẹp, cho đến khi mọi thứ khác dừng lại.
Lúc ấy tôi mới thấy nó. Và rồi không thể không thấy nữa.
Đây không phải là khởi đầu của bất kỳ điều gì.
Bởi khởi đầu thường cần có chủ đích.
Còn điều này - giống như làm rơi một chiếc ly, không phải vì bất cẩn, mà vì bàn tay dần quên cách giữ gìn.
Tôi cũng không nghĩ mình có điều gì giá trị để nói.
Tôi không khôn ngoan. Không hoàn chỉnh.
Có những ngày tôi chỉ là một chuỗi tiếng thở dài và những bản nháp thứ hai của những cảm xúc không thể gọi tên.
Nhưng trong tôi - một điều gì đó lặng lẽ, chưa hoàn thiện - vẫn cứ khẽ gõ, muốn được thả ra.
Không gấp gáp. Không vang dội.
Chỉ đủ để ngực tôi nhói lên mỗi khi cố lờ đi.
Vậy nên tôi viết.
Không phải vì tôi muốn được đọc, mà vì tôi không thể gánh hết mọi thứ một mình nữa.
-
Không ai đang chờ những trang này.
Không có thời hạn. Không có khán giả.
Vậy mà - tôi vẫn thường tự hỏi liệu có ai đó, ở đâu đó, cũng đang mang một nỗi im lặng giống hình dáng của tôi.
Có rất nhiều kiểu tĩnh lặng.
Có kiểu dịu dàng.
Có kiểu như sự kiềm hãm.
Tĩnh lặng của tôi có viền mềm nhưng góc sắc.
Tôi va vào nó mỗi khi muốn ngủ.
Nó rì rầm bên dưới những cuộc trò chuyện xã giao.
Nó nở rộ trong hộp thư trống rỗng và những tin nhắn không được hồi đáp.
Và khi tôi cuối cùng cũng cố gắng nói ra từ chốn đó,
lời lẽ lại tuôn ra như sương mù - nhìn thấy, nhưng không thể chạm tới.
-
Không có chủ đề ở đây.
Không có cấu trúc.
Không có lời hứa rằng điều này sẽ dẫn tới sự rõ ràng,
hay chữa lành, hay bất kỳ loại ánh sáng nào khác.
Tôi không đến đây để dạy điều gì. Tôi chỉ ở lại đủ lâu để cảm nhận được những điều mà bình thường tôi thường né tránh.
Tôi sẽ không bọc nỗi đau trong những ẩn dụ lấp lánh. Tôi sẽ không biến nỗi buồn thành thứ đẹp đẽ giả tạo.
Đôi khi chữ nghĩa có thể chữa lành.
Đôi khi không.
Đôi khi chúng chỉ đơn giản ngồi cạnh bạn để bạn bớt vô hình, một chút thôi.
-
Tôi đã từng là người biết cách nâng niu mọi thứ.
Con người.
Những cuộc trò chuyện.
Buổi sáng.
Giờ tôi không còn nhớ cách làm điều đó.
Giờ tôi chỉ biết siết quá chặt hoặc buông quá sớm.
Không có điểm giữa - chỉ là vỡ tan.
Có lẽ việc viết này là cách tôi tìm về sự dịu dàng.
Có lẽ đây là cách tôi nhớ lại cảm giác được chạm vào điều gì đó mà không phải đắn đo.
Có lẽ tôi đang xây lại một căn nhà từ những mảnh vỡ mà tôi cứ cố quét dưới lớp vỏ ấy.
-
Vậy nên nếu bạn đang ở đây - không tìm câu trả lời, không cố sửa điều mà bạn còn chưa gọi tên được -
chỉ cần một nơi yên,
một nơi đứng lại,
vậy thì ở lại đi.
Bạn không cần phải giải thích gì ở đây.
Bạn không cần phải ổn.
Bạn không cần phải dễ hiểu.
Bạn không quá lạ lùng.
Không quá chậm.
Không quá nặng.
Không quá nhiều.
Bạn chính là kiểu tĩnh lặng phù hợp nhất cho không gian này.
-
Hãy cứ ở lại một chút.
Ở chốn "trước khi".
Trước những labels.
Trước sự chữa lành.
Trước sự thấu suốt.
Trước khi mạnh mẽ.
Trước khi lời đầu tiên, trở thành một cánh cửa mà ta chưa sẵn sàng bước qua.
Trước khi nó gọi tên ta.
Trước khi nó thay đổi ta.
Ở đây, ta không cần phải nói, để được lắng nghe.
-
Đây không phải một khởi đầu.
Chỉ là một khoảng lặng biết cách cầm bút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com