"Đầy tình,trống thương"
Thu đến rồi lại đi,phủ lòng ta một nỗi chua xót,chua xót không phải vì thiên cảnh mà là mối lương duyên dang dở với nàng.
Toán ngồi lặng bên những con chữ,thứ mà xưa nay các vị đương thời nhà anh luôn cho rằng sến sẩm,không có sự tư duy như ông cha họ.Ấy thế mà tại sao anh lại thấy nó đẹp mà chất chứa nhiều nỗi niềm như vậy?
------------------
Cái Đông năm nay đến sớm hơn nhiều,từng nhân tử,hạng tử trong anh như đông lại,đông mang đến những đợt tuyết rơi phủ đầy con phố bằng màu trắng ảm đạm mà buồn tuổi.
Tại một gian nhà riêng được ông bà chủ xây tạm 1 túp lều bên trong để bán trà nóng,anh ghé đến và tìm Hóa để trao đổi về việc kết hợp hệ phương trình cùng nhân đa thức với đa thức,họ vẽ ra nhiều ý tưởng về bầu trời electron lấp lánh bên trong hình lăng trụ đứng,với tam giác đều điểm lệ mê lòng,đường cao AH đan cùng đường trung trực xòe ra như cánh bướm đêm thôi thúc khám phá,lòng tôi bùng cháy hi bọng sẽ tạo ra một dạng kiến thức mới vượt xa khỏi định luật không thời gian,sự hiểu biết của con người.
Thì bỗng dưng từ bên ngoài,nàng Văn đẩy cửa tiệm bước vào,tóc nàng còn vươn vài kết tinh của tuyết trắng rơi,bộ váy hoa nhí đã bạc màu làm người ta không khỏi nhận ra địa vị của nàng.
Cảm thấy những ánh nhìn giò xét bên trong tiệm,nàng cố nén nỗi e thẹn bước vào.
Nàng đi qua các bàn của khách để mời chào mua giúp hàng,bên trong rỗ tre nàng cầm là đầy ắp hộp diêm,tuy tuyết ở ngoài rơi nhiều là thế,hộp diêm vẫn mang màu tươi mới sản xuất,dễ đoán nàng đã lo cho nó hơn cả bản thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com