Đi dạo
Bối Nguyệt Hy nghỉ ngơi một lúc xem như cũng tạm hồi phục tinh thần, cô liền quan sát xung quanh căn biệt thự này. Biệt thự khá lớn, sạch sẽ như luôn luôn có người quét dọn sẵn, nhưng lại không thấy một bóng người, kể cả người giúp việc. Chứng tỏ đây là nơi mua để đó lâu lâu mới dùng tạm. Có nghĩa tên đàn ông này có tiền.
"Anh có chắc đây là nhà của anh?" Hay nhà bạn hắn không chừng, không loại trừ.
A Lâm liền nhanh chóng lắc đầu.
"Không!" Trả lời rất dứt khoát
"Hay đây là nhà bạn anh? Anh nhớ ra không?"
A Lâm vẫn lắc đầu. Bối Nguyệt Hy nhướng mày nhìn hắn. Bọn họ là cướp nhà người khác trú tạm rồi.
A Lâm lại nói tiếp:
"Anh chỉ cảm thấy nơi đây có chút quen thuộc, có hơi thở anh từng ở, nên mới tìm đến được"
Lại là hơi thở, hể anh nghe có hơi thở thì đó là của anh sao, thật tức chết mà.
Bối Nguyệt Hy nghe xong đúng cảm thán chính mình, tay mơ quơ đại trúng ngay một tên có sức mạnh biến thái. Nhưng hệ thống cũng không quét được hắn là nhân vật nào trong tiểu thuyết, chắc vai cảnh phân đoạn xuất hiện không nhiều rồi, hoặc là nhân vật chỉ nghe nhắc đến chưa từng lộ mặt.
Nhìn căn nhà lại một lần nữa, cô thấy mới đến thế giới này có nhà rộng người mạnh theo bảo vệ, cũng không tệ. May hắn không ôm cô về nơi đầy người nhà của hắn, không thì mạng nhỏ lại khó giữ. Bối Nguyệt Hy thở dài.
Đang suy nghĩ miên man thì một miếng da nhỏ rớt trên người cô...
"A..!!! Cái gì thế này! Anh là rắn thay da à?" cả một lớp da dày cợm. Khiến cô liên tưởng đến phim xác sống.
"Là da mặt đang tróc vảy của tên A Lâm nhà cô "Hệ thống cất lời, nó cũng rùng mình đây này.
"A Lâm là được đừng thêm nhà tôi.."
Nảy giờ bọn họ nói chuyện quên tắt lo ngoài, A Lâm liền nghe được khẳng định ngay
"Nhà em" nét mặt không cho phép phản đối.
Người nghe phải đối vô hiệu liền im lặng.
Hệ thống thêm muối thêm mắm vào:
"Người cũng đã là người của cô, còn không nhận, thật là tra nữ không trách nhiệm."
A Lâm gật đầu đồng ý..
Hệ thống còn muốn nói nhà người ta cũng cho cô ở luôn rồi, nhìn ánh mắt hắn đầy thâm tình tin tưởng thế kia. Nó cũng muốn cảm động luôn đây. Nhưng không dám nói thêm nó sợ cô sẽ phát hỏa lên.
Bối Nguyệt Hy im lặng nhìn gương mặt vừa rơi rớt da kia. Cô thật muốn làm tra nữ mà.
"Ở đây nói lời công kích ta làm gì? Tìm thuốc nhanh đi"
"Ờ" hệ thống lại lụi cụi làm việc.
[...]
Bối Nguyệt Hy rất tự giác ngồi dậy mà đi tắm. Thật thoải mái vì rất lâu trong rừng rồi không được tắm nước nóng. Một lúc sau cô ngủ quên. Trong lúc mơ mơ màng màng cảm nhận được có người ôm mình ra đặt xuống giường.
Cô vì quá mệt lại cảm nhận sự quen thuộc mấy ngày nay, cứ thế trực tiếp tìm hơi ấm mà nhụi tới ngủ ngon lành.
Một buổi sáng không tốt lành, có người muốn biến nó thành chỉ là giấc mơ. Cô mắt rồi lại nhắm, nhắm rồi lại mở, cố chấp mấy lần thì vẫn không hề thay đổi được gì. Bối Nguyệt Hy cứ thế không mảnh vải cùng tên A Lâm ôm nhau
ngủ cả đêm.
"Cút ra ngoài cho tôi..!!!!" Cô dứt khoát đạp người nào đó xuống giường. Sức lực không bao nhiêu, nên đạp tỉnh người ta. Sau đó liền bị ôm chặt hơn.
"Ngủ thêm một chút, anh còn rất buồn ngủ"
Bối Nguyệt Hy: "!!!" cái gì vậy nè trời, cô khổ quá mà, cô muốn về nhà. Đây là H văn đúng không! Người lừa ta đúng không hệ thống. Bối Nguyệt Hy gào thét trong lòng.
"Chúc mừng ký chủ thành nữ chính H văn." Hệ thống lên tiếng giọng điệu như máy móc
"Ngươi còn dám đùa, còn đổi cả giọng". Bối Nguyệt Hy nghiến răng nghiến lợi
Hệ thống cười không ngậm được mồm...
[...]
Bối Nguyệt Hy không còn thiết tha gì cuộc sống này, cô mặc kệ ánh mắt của tên cẩu nam nhân kia, cứ thế tự nhiên lấy quần áo trong không gian ra thay đổi. Tiện tay mở tủ xem thì thấy quả nhiên ở đây có ít đồ của hắn, đem đến cho hắn thay vào.
Cả hay xuống ăn sáng, thì trong tủ lạnh không có nổi quả trứng. A Lâm muốn đi hái quả dại cho cô, nhưng Bối Nguyệt Hy cực lực từ chối. Cô bắt hắn phải tìm ra tiền trong biệt thự của mình. Tìm mãi thì đúng là có tiền trong
phòng làm việc. Đủ cho bọn họ sinh hoạt ít ngày.
"Chúng ta phải nhanh chóng đi tìm việc thôi, có tiền thì mới nghĩ tới chuyện khác được" Hệ thống nhắc nhở.
Bối Nguyệt Hy vừa thưởng thức cái cánh gà đặt tới, vừa trầm ngâm. Cô đến thế giới này, là thân thể ngoại lai, không giấy tờ tùy thân, làm việc gì được chứ, thật phiền não.
"Ngươi là hệ thống cao cấp chính tay ông nội thiết lập, lại không có chức năng kiếm tiền hay là cách nào đó ra tiền sao?"
"Có nhưng nó vi phạm nhiều nguyên tắc nên tôi từ chối làm"
"À vậy chúng ta cùng chịu đựng cảnh nghèo vậy" Tiếp tục ăn gà của cô, vẻ mặt hôm nay có rượu thì hôm nay say vậy..
"Ra ngoài quan sát thế giới này tí đã.." Cô ăn xong lau tay rồi đứng dậy tràn đầy nhiệt huyết đi kiếm tiền.
Tranh thủ thời gian còn sớm cô dẫn theo A Lâm đã bịt khẩu trang, mang kín mát, đội thêm cái mũ lưỡi trai. Nhìn phớt qua còn tưởng đại minh tinh nào đang đi dạo.
Bọn họ ra khỏi biệt thự đi tản bộ. Đi một chút liền tới thành phố nhỏ. Bối Nguyệt Hy quan sát thì đây là một thế giới hiện đại nhưng công nghệ chưa bằng nơi cô. Cô đã xuyên vài lần nên cũng quen thuộc.
Ngồi xuống công viên nghỉ ngơi một lát thì nghe được tiếng khóc thút thít. .
"Anh có nghe thấy gì không?"
A Lâm đang cúi xuống buộc lại dây giày cho cô thật cẩn thận, xong xuôi hắn lấy tay chỉ về hướng đó. Hai người bọn họ đi tới liền thấy một người phụ nữ lớn tuổi cứ đứng nhìn cái cây mà khóc.
"Bà à..!! Có việc gì thì đi báo cảnh sát, đứng đây khóc mãi không phải cách đâu." Bối Nguyệt Hy lên tiếng
Bà lão hít hít mũi ngước mắt lên nhìn:
"Cô gái à, cô không biết đâu, cháu gái tôi cũng cỡ tuổi cô, nó mất tích ở đây đã hơn một tuần rồi mà không tìm thấy. Tôi đã báo cảnh sát, họ đang điều tra. Tôi chỉ có đứa cháu này, hai chúng tôi nương tựa nhau mà sống. Giờ lỡ nó có mệnh hệ gì thì tôi biết sống sao!"
Bà cụ vừa nói vừa khóc khúc khích tiếp tục nhìn cái cây lớn, trông đáng thương làm sao. Bà còn quay sang dặn dò cô xinh đẹp như thế này, buổi tối không nên tự đi ra ngoài lung tung sẽ rất nguy hiểm.
[...]
Suốt chặn đường về Bối Nguyệt Hy cứ vẫn suy nghĩ. Cô đi đi không chú ý đến A Lâm bên cạnh làm hắn cảm giác như mình bị bỏ rơi tủi thân vô cùng.
"Hy Hy..."
Giọng vừa làm nũng vừa hờn, Bối Nguyệt Hy liền giật mình mà nổi hết da gà da vịt.
"Anh đừng có nũng nịu như con gái được không!"
"Em không quan tâm anh, em lúc nào cũng thế." A Lâm đứng lại
"Ờ thì vốn dĩ.." Hắn là muốn cãi nhau với cô đúng không. Giờ hắn nhớ lại hết đi hai bên đánh một trận sống chết quyết định. Chứ như thế này thật đang đày đọa sức chịu đựng của cô mà. Bối Nguyệt Hy nén xuống. Cô định nói lời đau lòng nhưng dừng kịp lúc..
"Vốn dĩ điều gì."
Cậu chàng nào đó phải bắt bẻ cho ra lẽ. Bối Nguyệt Hy hết cách phải không tình nguyện mà kéo hắn lại gần, ôm ôm hắn vuốt vuốt lưng mấy cái.
"Được chưa, đủ quan tâm anh chưa..?"
"Tạm!"
A Lâm vừa lòng nắm tay cô đi nhanh về nhà. Khi hắn cười nhưng mang ngàn vạn cơn gió xuân đến, ánh mắt đẹp khiến người ta quên mất đâu là chốn về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com