Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Tỉnh lại từ trong mê man

Lý Thanh làm xong cơm cũng đã vào trưa, liền đi ra ngoài gọi nhóm người đại bá vào dùng cơm.

Tài nấu nướng của Lý Thanh rất tốt, hơn nữa, những món ăn trong bữa cơm hôm nay hắn nấu, đều được cho thêm linh tuyền vào nấu cùng, nên hương vị càng thêm đậm đà.

Nhóm người đại bá đã sớm đói bụng, chẳng qua bọn họ ngượng ngùng không nói ra mà thôi.

Lý Thanh bảo mọi người ngồi xuống, còn hắn đi vào bếp lấy mấy bộ chén đũa, bày ở trên bàn.

Thịt kho tàu được nấu chín đầu tiên, thịt kho bóng loáng, màu đỏ rực, dường như chỉ cần kẹp nhẹ một cái, miếng thịt như có thể tách ra làm hai. Hành lá được rải lên bề mặt càng làm hương vị càng thêm nồng. Miếng thịt vừa vào miệng liền tan đi, ngon không thể cưỡng lại.

Canh cá được nấu bằng nước luộc gà, thơm mà không tanh. Hương vị vừa đủ không cảm thấy ngấy.

Thịt gà cay hương thơm không gì sánh được, càng cay càng thơm, làm cho người ăn nhịn không được mà cứ một miếng lại một miếng ....

Nói chung bữa cơm trưa này khiến mọi người rất hài lòng, ngay cả đối tượng mặt lúc nào cũng lạnh như Lý Liệt đều ăn đến miệng đầy dầu mỡ, thẳng thắn khen ngon.

Ăn cơm trưa xong, mọi người hăng hái tiếp tục công việc, rất nhanh đã làm xong. Vốn không có nhiều chỗ phải sửa chữa, chỉ là tu sửa lại gian phòng một chút mà thôi, một mình hắn cũng có thể làm được, nhưng chỉ sợ những người khác hoài nghi, nên mới không làm như vậy.

Lý Thanh đợi mọi người rời đi rồi mới nhìn kỹ gian nhà, sửa chữa rất tốt, toàn bộ đều được dùng ván gỗ thiết lập lại, chỗ bị dột cũng được thay ngói mới.

Lý Thanh còn nhờ mấy người bọn họ hỗ trợ làm một ít hàng rào, đem hai bên ở mảnh vườn phía sau hậu viện vây lại.

Còn thừa Lý Thanh liền vây một khu đất bên cạnh nhà tranh bên rừng trúc, để chuẩn bị khi nào gà con và dê con lớn hơn một chút thì đem nuôi ở bên trong đó.

Dù sao súc vật đều nặng mùi, mà Lý Thanh thường dùng nước linh tuyền, khứu giác so với người bình thường đều mẫn cảm hơn rất nhiều. Nếu nuôi nhốt ở gần, thật sự không thể chịu nổi.

Đừng xem Lý Thanh là trẻ em nông thôn, nhưng hắn cũng có chút khiết phích nhỏ, việc này ngoại trừ hắn ra, thì không có ai biết.

(khiết phích: Bệnh sạch sẽ thái quá)

Lý Thanh lấy ra mấy mấy miếng da thỏ nhờ Lý Liệt mang về gia công hộ, chỗ da ấy cũng có thể làm được mấy cái đệm.

Giờ mới hơn hai giờ chiều, hắn đem thỏ cùng gà rừng hôm qua chưa xử lí xong ra làm sạch nốt, dùng muối cùng hạt tiêu và các loại gia vị ướp một lúc, rồi đem ra hong gió cho khô. Trước lúc Lý Thanh xuyên tới đây, hàng năm khi đến mùa đông, trong nhà đều cũng sẽ làm một ít.

Lý Thanh nhìn đống rau đã thu hoạch rồi nhưng lại không ăn hết được, có chút đau đầu.

Hắn nhớ tới mấy món dưa chua rất nổi tiếng trước kia, đặc biệt là dưa chua của hàn quốc.

Nhưng hắn lại không biết làm, hắn chỉ biết làm dưa chua của Tứ Xuyên thôi.

Lại nói tiếp, làm cũng rất đơn giản, nhưng phải là người có kinh nghiệm làm vị mới ngon được.

Trước đem chỗ rau này bỏ đi những lá già, lá vàng, rửa sạch rồi để ráo nước, ngâm trong dung dịch nước muối loãng trong 3 ngày. (Ngâm muối ba ngày có thể loại bỏ vị đắng và chát của rau).

Ba ngày sau, hắn lấy tỏi bỏ rễ và lá vàng, cần tây rửa sạch để ráo nước, đem rau xanh đã ngâm qua nước muối vớt ra để vào một cái vại, một bên xếp đều cọng hoa tỏi non, rau cần, một bên cho gia vị. (Rau cần cùng cọng hoa tỏi non dùng để phòng ngừa dưa chua lên men trắng.)(Hương liệu gồm tiêu, hồi hương, ớt cùng lá thơm), sau đó đổ lúc muối cũ vào, lấy một cái vỉ đậy lên trên, dùng một tảng đá rửa sạch đè lên trên. Đóng lắp vại lại. Ngâm trong 15 ngày.

Lý Thanh sợ rằng hắn làm ra nhưng không ăn được, lấy trong không gian hai ly nước linh tuyền đổ vào trong vại. Sau đó dời đến chỗ râm mát, chờ 15 ngày sau là có thể ăn.

Trên bầu trời, mặt trời như muốn xuống núi, hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà tỏa ra hai bên sườn núi, rực rỡ giống những ngọn lửa muốn đốt cháy mọi thứ, rất đẹp.

Lý Thanh mang một cái ghế nằm ra sân, nằm trên ghế hai mắt híp lại, hưởng thụ thời gian rảnh rỗi hiếm hoi này, thưởng thức phong cảnh đẹp. Hắn nhìn một chút rồi ngủ thiếp đi.

Hắn mơ thấy ba, mẹ hắn còn có em trai và em gái hắn nữa, bọn họ vẫn sống rất tốt, dường như họ không cảm thấy đau khổ khi hắn mất đi.

Mơ tới những người bạn học trước kia, đều có cuộc sống của chính bọn họ, thi thoảng tụ tập lại nhắc tới lớp trưởng là hắn.

Mơ tới những đối tượng hợp tác cũ, sinh ý của họ vẫn như trước, có lẽ thỉnh thoảng họ cũng sẽ nhớ tới tiểu tử cung cấp rau cho họ.

Cuộc sống vẫn còn tiếp diễn, mọi người cũng còn đang vì tiền tài và danh dự mà bận rộn. Trái đất vẫn quay đều như vậy, không có ai bởi vì một người rời khỏi mình mà không thể sống nổi nữa.

Trên thế giới đó có hắn hay không có hắn, dường như cũng không có gì khác biệt.

Lý Thanh giống như là một khán giả, nhìn cái thế giới mà hắn đã từ sống, chỉ có thể nhìn, không thể nói.

Tư vị trong đó, nếu không trải qua thì không thể hiểu được.

Đã nửa đêm, vì sắp vào đông nên trời ban đêm rất lạnh.

Lý Thanh bị lạnh mà tỉnh, tỉnh lại rồi mới phát hiện vừa rồi chỉ là một giấc mộng mà thôi. Tỉnh mộng rồi cái gì cũng không có.

Trên mặt lành lạnh, đưa tay lên sờ một cái, hóa ra là nước mắt.

Hắn có chút hoảng hốt, cũng có chút mê man. Bất kỳ ai đó đi đến một thế giới khác, trong lòng luôn luôn bất an.

Lý Thanh cũng chỉ là một người bình thường, tự nhiên sẽ không thể ngoại lệ, mấy ngày này hắn đã suy nghĩ về việc làm thế nào để sống tốt, nhưng hắn không biểu hiện bên ngoài ra mà thôi.

Đêm nay một thân một mình ngủ ở trong viện, tỉnh lại, trừ những tiếng côn trùng kêu, chỉ có bầu trời đêm mênh mông cùng với nửa vầng trăng cô độc, cũng chỉ để thưởng thức mà thôi, ngoài những thứ đó ra, còn lại chính là tịch mịch cùng cô đơn.

Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, dù hắn sống như thế nào, cùng người khác không có quan hệ gì cả.

Ông trời rất công bằng, tuy rằng để cho hắn xuyên tới cái địa phương xa lạ này, thế nhưng cũng đem không gian theo hắn, dựa vào không gian, không nói là có thể quân lâm thiên hạ. Nhưng cũng có thể cơm no áo ấm.

Thế giới không vì hắn tốt hay xấu mà đối với hắn có sự quan tâm đặc biệt, sinh lão bệnh tử đều sẽ diễn ra, nếu là con người thì không thể trốn thoát khỏi số phận.

Lý Thanh xoa khuôn mặt hắn, do khúc mắc được gỡ bỏ nên hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Lúc này Lý Thanh không còn mê man trong cô đơn nữa, hắn chỉ hướng tới tương lai, hi vọng một cuộc sống tốt đẹp.

Lý Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời, vẫn chỉ có nửa vầng trăng cô độc ấy, vẫn là tiếng côn trùng kêu trong đêm thanh vắng, còn có cái không khí lành lạnh của mùa thu, chỉ là tâm tình của hắn đã thay đổi, đã không còn giống như trước kia nữa.

Lý Thanh không có vào nhà, hắn vẫn nằm ở trên ghế nhìn vầng trăng cô đơn kia, chỉ có thưởng thức, không có mê man.

Đang thưởng thức bầu không khí an tĩnh này, thì hình như hắn nghe được âm thanh "xì xì...xì xì.." từ phía hậu viện truyền tới.

Lý Thanh đứng dậy đi tới xem, cảnh tượng phía sau hậu viện đập vào mắt, làm da đầu hắn tê dại, da gà cũng nổi khắp người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com