Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

bất ngờ (2)


         Yoongi bất lực nhìn em... anh kéo Y/n lại đối diện với mình
  - Ý em là anh nói dối? Sao anh phải nói dối với em làm gì?
  - Sao anh có thể nói Ji eun như thế được
  - Em bị làm sao thế? Thế giờ anh không được nói sự thật mà phải nói hay về cô ta à mà thế này với chả thế kia?

         Hẩy tay anh ra... Y/n im lặng, có lẽ em cũng biết anh nói tất cả đều đúng nhưng chỉ là không chấp nhận được thôi..
  - Sao anh có thể nói do nó ghét em được..ganh tị? Cái gì chứ? Không phải đâu... có lẽ do nó lo cho em vì anh là người nổi tiếng nên nó mới bảo anh chia tay với em thôi... nó nghĩ đúng mà? Em không xứng với anh thật..chứ không phải nó là người như thế..

        Yoongi nhìn em tức mà không thể làm gì cả...
  - ha... hài thật đấy! Ý em là cậu Donghyun xứng với em? Ji eun đã bảo với Donghyun lẽo đẽo theo em.. làm đủ mọi cách để có được em đấy... sao em có thể nói như thế chứ?
  - Không.. ý em không phải như vậy..
  - anh hiểu ý em không phải như vậy... mỗi lần em hoảng là em đều nói mà không suy nghĩ gì cả mà.. anh hiểu em không có ý đó.. là anh sai khi đã nói chuyện đó vào giờ này.. đáng nghẽ anh nên đợi vào lúc nào đó em đủ tâm lý đã.. anh xin lỗi, nghe anh này.. đừng nghe Ji eun nói gì nữa..
  - Em muốn ở một mình, anh về đi.

        Cắt ngang lời anh.. Yoongi cũng thôi, chỉ nhìn em một lúc rồi đi ra đến cửa.. anh mở nhưng anh không đi ra mà lại đóng lại.. lúc này mới nghe em khóc.. Yoongi chỉ đứng ở cửa im lặng nghe em khóc thôi, có lẽ em sẽ buồn lắm.. không chỉ em đâu.. còn anh nữa.. cuối cùng vẫn mở cửa và đi về..

        Hôm nay trời mưa to quá... biết ngay nên lúc về anh có cầm ô vì em đang buồn mà... lúc nào em buồn trời chả mưa, anh cũng muốn được trời thương giống em.. cứ mỗi khi buồn trời lại đổ mưa..

         Vì muộn rồi còn mưa nữa nên đường vắng tanh.. chỉ thỉnh thoảng có vài chiếc xe đi qua.. đèn đường, mưa, im lặng... anh cảm thấy tủi thân, anh nghĩ đến em làm anh khóc, trông xấu thật sự... anh không quen khóc ở đây, có khóc cũng phải chui vào nhà vệ sinh mà khóc.. may ra trời mưa và đường vắng nên có lẽ như này là thích hợp rồi..

  - Anh về rồi... chưa ngủ hả?
  - Vâng... hyung..

        Anh đi vào phòng luôn.. mà khổ nỗi hôm nay Jin ngủ sớm nên anh cũng không dám đánh thức mà bảo anh sang phòng khác ngủ được.. nhẹ nhàng trèo lên giường nhưng anh cứ nghĩ đến chuyện kia là lại khó chịu..
  - Anh mày định để kệ mày như thế đấy nhưng giờ anh cũng không ngủ được nữa rồi... sao thế? Khóc đấy à.. cãi nhau hay gì? Cãi nhau mà cũng khóc thì không giống Yoongi lắm nhể? Bộ có chuyện gì à?
  - Thôi.. anh cứ để kệ em đi...

         Nghe cái giọng khóc nhiều mà lạc mất giọng khiến jin nhịn cười.. nhưng anh cũng không nói gì nữa, Jin nhắm mắt một lúc rồi quay ra Yoongi vỗ vỗ như vỗ trẻ khiến Yoongi không chịu được mà nấc lên
  - Đã bảo kệ đi mà.. anh ra chỗ khác mà ngủ đi, em muốn ở một mình
  - Anh nghĩ kể ra sẽ đỡ khó chịu hơn đấy.. dù sao thì anh cũng tâm sự với mày nhiều rồi.. tâm sự với anh đi có gì anh giúp được thì giúp..

           Yoongi vẫn quay người hướng khác im lặng, mãi sau mới mấp môi kể hết mọi chuyện cho Jin nghe...
  - Sao lại như phim.. à..
  - em ấy bảo em ấy không xứng với em
  -... à.. ừm..
  - Anh nói đi? Anh thấy chưa.. anh có giúp được gì đâu?
  - Ya.. cái thằng này.. mày.. là anh chưa nói thôi
  - Sao em ấy có thể nói ra như vậy chứ? Khác gì thằng kia xứng với em ấy? Em cũng biết buồn chứ bộ

         " Thôi thôi " Jin gật gật đầu ý hiểu...
  - Ý em đấy là khác mà... chỉ là em cố nói đủ lí do để biện minh cho người bạn kia của em ấy thôi.. tâm lý mà... rồi chắc mai em ấy sẽ hiểu và tìm em để nói chuyện.. tin anh đi!

          Yoongi không tin nhưng vẫn gật đầu đại.. còn Jin thì cứ nói lảng sang mấy công việc hỏi Yoongi để anh không nghĩ tới chuyện đó nữa... xong thì cả hai lại làm một ly..

                              ~   ~   ~

         Namjoon mở cửa phòng ngái ngủ thấy Jin liền vội ra hỏi
  - Dô? Hyung? Yoongi hyung sao vậy... hôm qua..
  - Ya... đừng nhắc chuyện đấy trước mặt Yoongi nhé... anh mày nghĩ nó sẽ kể cho mày thôi nên đừng hỏi anh.. mà nó không kể thì chịu..

                           ●   ●   ●

         Tôi mệt mỏi tỉnh giấc do một trận say đêm qua... có lẽ do ngủ ở sopha và cũng sai tư thế nên giờ người tôi nhức nhừ... mở điện thoại thấy cũng vẫn sớm.. có lẽ tôi mới ngủ được 2 tiếng gì thôi.. tôi nghĩ lại hôm qua.. dù sao anh cũng chỉ giả vờ đi về để xem phản ứng của tôi thế nào.. đến khi tôi nghe đến tiếng mở lần nữa mới biết lần này anh mới đi.. tôi cũng thông não rồi.. tôi là Y/n mà.. chuyện nào ra chuyện nấy.. hôm qua tôi như một con ngu vậy.. hazzz mình nói linh ta linh tinh nhưng tôi sock thật.. hóa ra do cậu nên mình mới phải lẩn, bị ám ảnh vì sợ có ai chụp cũng là vì cậu.. nhớ lại cậu luôn bảo tôi đừng nên yêu anh.. nhất quyết bảo không nên rồi là vì lo cho tôi.. tại sao cậu ấy lại vậy? Dù sao vẫn phải gọi cho Yoongi đã.. tôi nhấc máy gọi luôn.. nhưng phải gọi đến lần 2 anh mới bắt máy.. anh uống rượu?
  - Yoongi.. anh khỏe không vậy?
  - Aiz đau đầu quá ai mà gọi lắm thế? Bị điên à?
   - là em..
  - à.. anh.. khỏe.. xin lỗi..
  - Em xin lỗi.. huhuu không phải em nói thế đâu..
  - Giờ anh đến liền..
  - Hả.. à khoan

        Chưa gì anh đã tắt máy... giờ có gọi lại anh cũng không nghe nên đành để anh đến.. tôi vội nấu canh giải rượu với dọn mớ hỗn độn mà hôm qua tôi bày thì anh cũng đến.. vừa vào anh đã ôm tôi rồi cái mặt như sắp khóc... xong lại nhíu mày nhìn tôi
  - em uống rượu à?
  - Một chút... anh cũng uống rượu đấy à?
  - Một.. chút!

                             ~   ~   ~

        Chúng tôi ngồi bàn ăn sáng uống canh giải rượu mà không ai nói câu nào.. tôi mở lời để xóa đi sự ngại ngùng
  - em sẽ nói rõ mọi chuyện với cậu ấy.. chuyện của em mà.. xin lỗi vì..
  - Đừng xin lỗi anh cái gì cả.. chuyện em cũng liên quan đến anh.. anh là người yêu em đấy..
  - Hôm bữa anh đã gặp cậu Donghyun và đấm cho cậu ta một cái
  - Anh điên hả? Bao giờ?
  - Sao? Em xót cho cậu ta?
  - Tôi xót cho anh đấy! Anh biết anh là ai không? Nhỡ đâu..
  - Em có biết cậu ta đã nói những gì không? Anh ghen, anh tức.. anh không chịu được..

           Tôi cũng không dám hỏi anh là hai người đã nói những gì... có lẽ vì gặp cậu ấy mà anh đã biết nhiều thứ hơn.. Ji eun.. chắc cũng có cả chuyện của cậu ấy nữa.. có lẽ thấy tôi vừa suy nghĩ vừa ăn mà anh cốc đầu tôi một cái rõ đau..
  - Không ăn nhanh rồi đi làm bài tập đi... không làm xong khi nào đừng trách anh không nhắc nhé!
  - em đã trách anh bao giờ đâu...

          Có tâm trạng đâu mà làm.. tôi vội bảo anh đi chơi với hai đứa bạn mà coi như không có chuyện gì xảy ra khiến anh bất ngờ.. nhưng anh vẫn gật đầu và bảo tý anh sẽ khóa cửa còn trong đầu anh đang nghĩ gì hay loạt câu hỏi gì thì tôi cũng chịu...

                           ~   ~   ~

         Bất ngờ thật đấy... tôi đi vào quán ngồi xuống nhìn..
  - Sao anh Donghyun lại biết tụi em hẹn nhau ở đây vậy..
  - À.. anh xin lỗi.. do anh hỏi Ji eun mãi có lẽ phiền em ấy nên em ấy đã nói..
  - Anh có hỏi đâu.. anh đi theo em mà..

          Nhìn ánh mắt Ji eun tức giận nhìn Donghyun mà một loạt câu hỏi đã hiện ra trong đầu tôi.. có lẽ Ji eun không muốn liên lụy đến mình.. tôi nghĩ đến sáng nay anh nói lại câu nói Donghyun đã nói cho anh nghe " Cô ta Ji eun đấy cũng lanh thật.. không muốn mất tình bạn nhưng cũng không muốn bạn hơn mình.. định đẩy hết tội cho tôi xong rồi đạt được ý mình muốn mà giả vờ lơ ngơ không biết gì.. cô ta nghĩ tôi ngu thế à.. muốn thì cả hai phải làm chứ... nếu cậu muốn Y/n sống tốt thì chia tay cô ấy đi..." tôi vẫn cười coi như không biết gì.. tôi nghĩ tôi có lẽ ngu thật.. tôi cũng không muốn mất tình bạn này.. chả hiểu tại sao nữa...

                         ●   ●   ●

         Yoongi đang làm việc thì nghĩ đến em... không biết đang làm gì nữa.. tò mò xen lẫn lo lắng.. chợt anh nhớ lại cái ngày gặp Donghyun.. và cả sáng nay kể cho em nữa.. nhưng anh không kể hết... " nếu cậu muốn Y/n sống tốt thì chia tay cô ấy đi... tôi yêu cô ấy là thật lòng.." ánh mắt và giọng điệu thành khẩn ấy khiến anh khó chịu.. anh lo lắng.. anh không biết nữa chính bản thân anh cũng không biết anh bị sao cả.. anh không muốn như vậy.. Yoongi mở tủ lấy hộp thuốc an thần uống.. lâu lắm rồi anh mới cần đến nó.. đau đầu thật sự.. có lẽ do hôm qua mình không ngủ nên hôm nay khá mệt.. anh lắc đầu để mình không suy nghĩ lung tung nữa mà trèo nên sopha ngủ.. có lẽ tâm trạng lúc này vẫn tốt hơn là cứ phải bực tức một mình chịu đựng không kể cho em.. giờ em biết rồi, anh đỡ lo hơn hẳn.. Yoongi cũng tự nhủ mọi chuyện sẽ giải quyết nhanh gọn lẹ rồi ngủ một giấc thật ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com