Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

Điều Mingyu nói đã khiến Joshua phải suy nghĩ.

Để phân tán đi những suy nghĩ không cần thiết, lúc này Joshua đang vừa ngồi trên tấm thảm trong phòng trẻ vừa mở hộp của chiếc ghế bập bênh hình nai sau khi cảm thấy ngứa ngáy muốn lắp ráp nó lại. Một phần của bức tường trong phòng đã được Mingyu sơn lại tuy vẫn còn dang dở, góc trong của căn phòng gần bức tường đó đã được gắn xốp an toàn cho trẻ em nhưng vẫn chưa được trang trí thêm món đồ nội thất nào ngoài các thùng sơn được đóng kín. Vị trí Joshua đang ngồi là ở khu vực xa bức tường sơn nhất.

Các mảnh và dụng cụ nằm rải rác trước mặt cậu khi cậu vô thức nhìn vào tờ giấy hướng dẫn. Joshua bắt đầu ghép các mảnh ghép lại với nhau, bắt đầu từ phần chân của bập bênh, đến phần thân thì có vẻ phức tạp hơn một chút và các ốc vít có vẻ khó lắp hơn.

Sau một lúc không vặn được vít vào đúng vị trí, Joshua thả tua vít xuống và thở dài thườn thượt. Cậu chợt nhớ lại việc mình và Jeonghan đã hứa là sẽ lắp ráp những thứ này lại với nhau nhưng cuối cùng thì Jeonghan đã đi được hơn hai tuần rồi, và bây giờ thì cậu không thể không nghĩ mình nên làm gì đó khi anh đi vắng. Hoặc có lẽ, điều này sẽ giúp cậu bớt nhớ Jeonghan hơn.

Joshua lại nhớ về ngày mà anh và cậu đã mua chiếc ghế này. Lý do khiến họ muốn mua chiếc ghế bập bênh hình nai này là bởi vì nó khiến họ nhớ đến nét mặt giống một chú nai của Joshua và điều này lại khiến cậu buồn lòng hơn.

"Chết tiệt, ngay cả một việc đơn giản như thế này mà mình cũng không thể làm cho ra hồn được," Joshua cau mày nhìn chiếc ghế bập bênh hình con nai đang lắp dang dở của mình. Thực sự thì việc này không khó đến thế, hướng dẫn thậm chí còn nói nó "đơn giản và dễ dàng". Chết tiệt, giống như nó đang chế nhạo cậu vậy. Cảm giác thất vọng, khó chịu ập đến khiến Joshua muốn bật khóc và nếu phải thừa nhận thì cậu cũng cảm thấy cô đơn nữa. Joshua thực sự không thể biết liệu có phải do hormone lại tấn công cảm xúc của cậu hay không, nhưng cậu đang cảm thấy vô số cảm xúc tiêu cực đang ập đến mình.

Đang lúc nước mắt cậu trực trào thì có tiếng gõ cửa. Cánh cửa chỉ khép hờ nên Joshua có thể nhìn thấy bà Yoon đứng bên kia cánh cửa đang ngó vào nhìn cậu.

"Joshua," bà nở một nụ cười ấm áp với cậu. Bà ấy thực sự rất giống mẹ cậu. "Ta mang sữa ấm cho con đây. Chan nói nó đã gặp con tỉnh giấc vào đêm hôm trước và sữa ấm sẽ giúp con ngủ ngon hơn "

À đúng rồi. Bây giờ cũng đã gần nửa đêm rồi. Bà Yoon hẳn đã nghe thấy hoặc nhìn thấy đèn phòng vẫn còn sáng.

Người giúp việc xuất hiện từ phía sau bà với một ly sữa ấm và đưa nó cho Joshua, cậu nhận lấy ly sữa kèm theo một lời cảm ơn nhỏ.

Bà nhìn quanh căn phòng trong khi Joshua nhấp một ngụm sữa. "Có vẻ hôm nay Mingyu đã làm việc rất chăm chỉ nhỉ. Tuy chỉ mới hoàn thành một phần của bức tường nhưng trông cũng khá tuyệt đấy."

Joshua cười rạng rỡ đầy tự hào. "Em ấy đã làm rất tốt phải không bà nội? Mingyu có thể hiểu và làm đúng với ý mà con muốn một cách dễ dàng."

"Con đang rất mong chờ phải không?"

Cậu ngượng ngùng gật đầu, "Khi nhìn Mingyu bắt đầu vẽ, con thực sự có thể cảm nhận được căn phòng này đã trở nên sống động hơn."

"Mừng vì con thấy vui như vậy, con yêu," bà nói khi nhìn Joshua tiếp tục uống sữa. "Nhưng tại sao con lại lắp ráp bập bênh vào giờ này? Con nên đợi Jeonghan về để nó giúp con lắp ráp những thứ đó."

"À, dạ," Joshua hơi giật mình khi nghe nhắc đến tên Jeonghan. Chắc hẳn bà Yoon đã nhìn thấy vẻ mặt chán nản khi không thể lắp ráp như ý của cậu. "Con... con chỉ muốn có thể hoàn thiện mọi thứ thật sớm. Căn phòng hiện đang được sơn và sau khi lắp xong cái này và cả cái cũi, chúng ta có thể mua thêm những thứ như tủ và kệ cho căn phòng," Joshua giải thích, nhưng thực tế đây chỉ là những điều mà cậu vừa nghĩ bất chợt.

"Hơn nữa, Jeonghan rất bận, có thể cậu ấy sẽ không có thời gian để làm việc này... nên con nghĩ mình tự làm cũng được thôi."

Có một nét thoáng buồn trong giọng điệu của Joshua và bà Yoon cũng đã nhận ra điều đó.

"Thằng nhãi đó," bà Yoon đột nhiên lên tiếng quở trách, khiến Joshua ngạc nhiên. "Sao nó lại mất nhiều thời gian để giải quyết vấn đề ở đó và để một mình con ở đây như thế này cơ chứ."

Vẻ mặt bà Yoon khó chịu, nhưng cũng nhanh chóng dịu lại ngay sau đó, bà quay sang Joshua một lần nữa.

"Con nhớ Jeonghan rồi phải không?"

Joshua chớp mắt, không biết phải trả lời thế nào. "Ừm... à... con hiểu cậu ấy có rất nhiều việc quan trọng cần phải giải quyết."

Bà Yoon mỉm cười, "Jeonghan..."

"Nó rất giống ông ngoại của nó, đều là những kẻ nghiện công việc. Hồi đó, khi bọn ta mới cưới, ông ấy đã làm việc rất chăm chỉ để phát triển công việc kinh doanh của mình. Hồi đó, bọn ta chỉ có một cửa hàng nhỏ, không có nhiều mặt bằng hay sản phẩm nhưng ông ấy lại rất nhạy bén trong việc kinh doanh. Ông ấy đã lỡ ngày đứa con đầu lòng của bọn ta được sinh ra vì vẫn đang bận rộn với công việc khi ta được đưa đến bệnh viện", bà bật cười khi nhớ lại ký ức đó, Joshua tự hỏi hẳn đó là khoảng thời gian rất khó khăn đối với bà.

"Ông ngoại hẳn là đã làm việc rất chăm chỉ," Joshua nói.

Bà Yoon gật đầu. "Joshua à, con có biết cuộc hôn nhân của bọn ta cũng là hôn nhân sắp đặt không?"

Joshua tròn mắt ngạc nhiên. "Sao cơ ạ?"

Bà bật cười khúc khích. "Chà, con không biết cũng đúng, bởi vì đó không phải là câu chuyện được công khai với người ngoài. Nhưng đó là sự thật. Ngày ấy, cha của ta muốn gả ta cho con ông ngoại các con vì cha ta có thể nhìn thấy sự hứa hẹn ở ông ấy. Con không biết đâu, hồi đó ta ghét ông Yoon của các con lắm. Và ông ấy cũng không phải là mối tình đầu của ta. Ta lúc đó đã có người yêu nhưng bị buộc phải chia tay vì cuộc hôn nhân sắp đặt đó".

"Thật sao ạ? Đó là sự thật sao bà ngoại?" Joshua không thể tin vào những gì mình đang nghe. Cậu đã luôn nghĩ ông bà của Jeonghan là hình mẫu của tình yêu lý tưởng.

"Đúng vậy. Đó là sự thật," bà mỉm cười khi nhớ lại quá khứ. "Bởi vì ta ghét phải kết hôn với người mà mình không yêu nên ta đã hành xử vô cùng ấu trĩ với ông ấy. Ta đã khiến cuộc sống sau hôn nhân của bọn ta trở thành một cơn ác mộng. Nhưng ông ấy vẫn rất kiên nhẫn, tốt bụng và hiểu chuyện. Ông chưa bao giờ giận ta, lại còn đối xử với ta vô cùng tốt. Rồi sau đó, không biết từ khi nào và như thế nào, nhưng ta nhận ra rằng ta đã yêu ông ấy. Tình yêu của ta dành cho ông ấy ngày càng lớn và nó càng lớn hơn khi bọn có hai đứa con".

"Bà ơi, con không biết nữa..."

"Con có thể nghĩ rằng ta là một kẻ đạo đức giả bởi vì đã ép buộc con và Jeonghan kết hôn—"

"Bà ơi, hoàn cảnh của bọn con khác mà ạ" Joshua nhẹ nhàng nói.

Bà Yoon ậm ừ. "Ta biết. Nhưng ta có thể thấy ở con và Jeonghan những gì ta cảm nhận được ở mối quan hệ của ta và chồng mình. Và ta vẫn luôn nghĩ như vậy."

"Bà ơi, bà có hạnh phúc không?"

"Không thể hạnh phúc hơn được nữa, con yêu," bà mỉm cười. "Mối quan hệ của bọn ta tuy rằng không hoàn hảo, không có khởi đầu đẹp đẽ. Nhưng bọn ta đã trở thành bạn bè trước khi yêu nhau, mặc dù cả hai đã kết hôn. Bọn ta đã phải trải qua rất nhiều chuyện và thử thách khiến bọn ta gần như suy sụp, nhưng bọn ta đều đã vượt qua được. Điều đó không hề dễ dàng, và cũng chưa bao giờ là như vậy."

Joshua cắn môi. "Câu chuyện tình yêu của bà nghe tuyệt vời lắm ạ. Con chỉ có thể hy vọng đời mình có thể có được tình yêu giống như bà và ông."

"Con có thể, Joshua à. Chỉ là con chưa nhận ra nó thôi," bà cố ý nói. "Chỉ vì mọi thứ hiện tại khó khăn, không có nghĩa là mọi chuyện sẽ luôn như vậy. Và cũng không có mối quan hệ nào luôn luôn ở trên thiên đường. Những thứ quá ngọt ngào cuối cùng cũng sẽ làm hỏng răng của con. Ta biết những ngày vừa qua thật khó khăn với con, việc Jeonghan đi dài hơn dự định và cả bài báo kinh khủng đó," bà gần như sôi sục khi nói đến câu cuối cùng. "Con nhớ Jeonghan cũng không sao, ta thực sự hiểu cảm giác đó như thế nào," bà Yoon mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy mặt Joshua. "Ta có thể thấy con thực sự quan tâm đến Jeonghan như thế nào, con yêu, và ta không thể hạnh phúc hơn nữa khi con trở thành bạn đời của cháu trai mình. Nhưng hơn cả thế, con hãy nhớ rằng tình yêu mà ta dành cho con là chân thành và ta luôn xem con như cháu ruột của mình. Nếu con cảm thấy cô đơn thì luôn có ta ở đây và dì Suryeon của con cũng vậy. Mọi người đều yêu con, Joshua."

Joshua không nhận ra mình bắt đầu rơi nước mắt như thế nào cho đến khi bà Yoon nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu bằng ngón tay cái của bà. Cậu thực sự biết ơn gia đình Yoon vì đã chào đón cậu nồng nhiệt, không bao giờ khiến cậu cảm thấy mình như người ngoài và luôn đối xử với cậu như người thân trong gia đình của họ.

"Nếu Jeonghan làm tổn thương con, ta hứa mình sẽ là người đầu tiên xử lý nó!" bà tiếp tục. "Ta có một chiếc gậy để dành cho việc đó đấy."

Và nó đã thành công khiến Joshua bật cười dù cậu vẫn đang rơi nước mắt.

"Cảm ơn bà ngoại," cậu mỉm cười.

"Nào nào, đừng khóc nữa," bà nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào má cậu. "Con nên ra ngoài nhiều hơn để đầu óc quên đi mọi chuyện. Tại sao ngày mai con không đi cùng Jihoon đến căn hộ cũ của Jeonghan nhỉ? Có thể Jihoon cần phải ở đó một thời gian vì công việc và mang một số đồ đạc mà Jeonghan vẫn còn để ở đó về nhà giúp Jihoon."

"Chắc chắn rồi ạ," Joshua vừa nói vừa lau nước mắt, "Cảm ơn bà, bà ngoại."

"Cảm ơn vì đã đi cùng em, Shua hyung," Jihoon nói khi cùng Joshua bước ra khỏi thang máy của khu chung cư được hợp tác phát triển với công ty bất động sản của gia đình Seungcheol. Các căn ở tầng này rất ít vì đây là toà chính và Jeonghan đã mua căn lớn nhất ở đây.

"Không có gì đâu, bà ngoại cũng đã nói anh cần phải ra ngoài nhiều hơn mà," Joshua cười nhẹ.

"Hôm nay em chỉ đến để kiểm tra xem em cần mang theo những gì khác đến đây và mang những đồ đạc của Jeonghan hyung còn để ở đây về nhà giúp hyung ấy thôi."

"Được rồi, việc này dễ thôi mà."

Họ đến trước căn hộ và Jihoon nhập mật mã mà Jeonghan đưa cho mình khi họ đề nghị Jihoon ở lại đây để thuận tiện cho công việc mới. Tiếng mở khóa vang lên, Jihoon ấn vào tay cầm, đẩy cánh cửa về phía trước.

"Sau khi xong việc ở đây, bọn mình có thể ăn trưa ở ngoài," Jihoon vừa nói vừa bước vào.

"Được," Joshua nói khi đi theo.

"Chúng ta có thể gọi cho Minghao, studio của em ấy ở gần đây. Nếu có thời gian thì em ấy cũng sẽ đi cùng—"

Jihoon đột nhiên dừng lại khiến Joshua cũng bị sựng lại theo. "Jihoon, có chuyện gì thế?"

"Hyung?"

Joshua tưởng Jihoon gọi mình nhưng cậu để ý kỹ thì rõ ràng là cậu em không nhìn mình. Vậy nên cậu nhìn theo hướng nhìn của Jihoon và phát hiện có một người khác cũng đang ở trong căn hộ này. Hơn thế nữa, đó là một người vô cùng quen thuộc, người mà Joshua đã chờ đợi suốt cả tháng nay và lúc này, anh đang đứng ngay trước mặt họ, trong phòng khách của căn hộ.

"Jeonghan?" Joshua gọi tên chàng trai trước mặt và anh cũng ngạc nhiên không kém. Anh giống như vừa thức dậy khi đang mặc một chiếc quần thể thao và áo sơ mi trắng trơn. Trông anh không giống như vừa mới trở về từ Hồng Kông chút nào.

"Shua—Jihoon—"

"Hyung, anh đã về Seoul rồi à?" Jihoon bối rối hỏi.

"Hai người đang làm gì ở đây thế?" anh hỏi như thể vừa bị bắt quả tang.

"Mấy ngày nữa em sẽ chuyển đến đây, anh không nhớ à?" Jihoon giải thích. "Nhưng chờ đã, anh đang làm gì ở đây vậy? Tại sao anh không về thẳng nhà nếu đã trở về rồi?

Joshua có cảm giác kỳ lạ khiến bụng cậu nhộn nhạo, giống như có điều gì đó không ổn. Jeonghan hết nhìn Jihoon rồi lại đến Joshua, vẻ điềm tĩnh thường ngày của anh dường như đã mất đi.

"Cậu về từ khi nào vậy?" Joshua cố gắng bình tĩnh hỏi.

"Shua, tớ—"

"Jeonghan?" Một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên từ một trong hai phòng ngủ của căn. "Anh đang nói chuyện với ai vậy?"

Tất cả đều quay lại xem đó là ai và ngay lúc này, Joshua lại ước gì hôm nay mình ở nhà thay vì đến đây.

Đứng cạnh cửa là một người phụ nữ cao ráo, thon gọn với mái tóc đen dài bồng bềnh, tương phản với làn da nhợt nhạt của cô ấy. Cô ấy đang mặc bộ đồ ngủ, mượt mà hệt như giọng nói của cô ấy khi nói.

"Ồ, Jihoon, Joshua," cô nói với vẻ vô tội.

Có một cảm giác khó chịu dâng lên trong ngực Joshua, một thứ gì đó nặng nề và ngột ngạt. Cậu đang hoảng loạn. Chẳng lẽ đây chính là nguyên do của những lo lắng và bất an ẩn hiện trong nội tâm cậu gần đây sao?

"Moyeon," Jihoon nói như thể đọc được suy nghĩ của Joshua. "Cô đang làm gì ở đây?"

"Jeonghan đã đưa tôi đến đây," cô nói với giọng ngọt ngào.

Họ quay sang Jeonghan, người có vẻ đang căng thẳng về tình hình hiện tại và điều đó khiến Joshua càng thêm đau lòng. "Nghe này Shua, mọi chuyện không phải điều cậu đang nghĩ đâu—"

"Jihoon, có lẽ chúng ta phải làm những việc mà hôm nay định làm vào một ngày khác rồi," Joshua vừa nói vừa kéo mạnh cánh tay Jihoon giống như một lời kêu cứu. Cậu không muốn ở lại đây, cậu muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Nếu Joshua nhìn về phía Jeonghan, thì cậu có thể thấy được nỗi đau trong mắt anh khi Jeonghan nhìn cậu, nhưng cậu đã không thể.

"Vâng, tất nhiên là được rồi hyung," Jihoon nói. "Chúng ta sẽ nói chuyện sau, Jeonghan hyung."

"Đợi đã-"

"Đi thôi," Joshua nhỏ giọng khi bắt đầu bước về phía cửa.

"Shua, làm ơn, đợi đã—"

Joshua có thể nghe thấy tiếng bước chân bước vội theo sau khi cậu mở cửa bước ra hành lang. Và cả tiếng Moyeon gấp gáp gọi Jeonghan như thể muốn anh dừng lại.

"Shua!" Jeonghan đuổi kịp họ và đóng cửa căn hộ của mình lại. Hành động buộc Jihoon và Joshua quay lại, đối mặt với Jeonghan đang có phần điên cuồng. "Làm ơn, chúng ta cần phải nói chuyện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com