Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝒔𝒆𝒗𝒆𝒏

sau khi đọc đi đọc lại kịch bản thêm vài lần, book mới lấy hết can đảm nhắn tiếp cho force.

"anh muốn chúng ta quay ở đâu đây?"

gửi xong tin nhắn, book ôm mặt, tim đập thình thịch. dù chỉ là hỏi địa điểm thôi nhưng nhắn với force lúc nào cũng khiến em có cảm giác căng thẳng như chuẩn bị làm điều gì đó cực kỳ trọng đại. chỉ vài phút sau, force trả lời, giọng điệu vẫn lạnh nhạt quen thuộc:

"phòng em đi. chỗ tôi khó set up được bối cảnh như kịch bản em viết."

book tròn mắt, ngây ra một lúc lâu.
phòng em...?

em cắn nhẹ môi, cảm giác lo lắng lập tức trào lên. để force — một người đàn ông xa lạ, một kẻ với những thước phim bạo liệt — bước chân vào không gian riêng tư nhất của mình, liệu có an toàn không?

nhưng ngay lập tức, book tự lắc đầu.
force đâu phải kiểu người hạ mình chiều theo yêu cầu của ai. nếu hắn đã gật đầu quay theo kịch bản "dịu dàng" của em, thì chuyện chọn địa điểm cũng là chuyện nhỏ. vả lại, kịch bản em dựng lên — ánh sáng mềm mại, giường trải ga trắng, những chi tiết bài trí nhẹ nhàng — chắc chắn không hợp với không gian lạnh ngắt cứng nhắc mà em tưởng tượng về phòng hắn.

book gõ gõ ngón tay lên điện thoại, nghĩ một lúc rồi nhắn lại:

"vâng... em sẽ chuẩn bị."

gửi xong, em thả điện thoại xuống bàn, ôm mặt rên rỉ nho nhỏ. trong lòng book tràn ngập một cảm giác hỗn độn: vừa hồi hộp, vừa lo sợ, vừa mong chờ một cách kỳ lạ.

em phải dọn dẹp phòng thật kỹ. phải chuẩn bị ánh sáng, góc máy, đạo cụ... và quan trọng hơn, phải chuẩn bị tinh thần để đối diện trực tiếp với force.

một phần nào đó trong book, rất nhỏ thôi nhưng có thật, đang thì thầm:
"khi hắn đứng ngay trước mặt mình... liệu mình còn đủ bình tĩnh như bây giờ không?"

em cắn nhẹ môi, má đỏ ửng lên vì những ý nghĩ không tên. force sẽ bước vào không gian của em, nhìn ngắm mọi thứ thuộc về em, ngồi trên giường em, chạm vào em, hôn em... nếu mọi chuyện suôn sẻ, sẽ là như vậy.

và ở một tầng sâu hơn mà chính book cũng chưa dám thừa nhận, là một nỗi háo hức mơ hồ: muốn biết khi ở gần như thế, giữa bầu không khí do chính tay em dựng nên, force liệu có còn giữ được cái lạnh lùng vô cảm như bây giờ không.

hay... hắn sẽ rạn nứt? sẽ mềm đi vì em?

book ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng long lanh. em không hề biết, chính những mong chờ non nớt đó, đang từng bước đẩy mình về phía vực sâu mà force đã sẵn sàng giăng bẫy.

..

book mất ba ngày để chuẩn bị phòng quay. từng chi tiết nhỏ nhất cũng được em chăm chút như thể đang chuẩn bị cho một buổi lễ thiêng liêng.

ngay ngày đầu tiên sau khi xác định địa điểm, em đã lập một checklist chi tiết: ánh sáng, ga trải giường, drap, gối, nền tường, góc máy, đạo cụ nhỏ... tất cả đều phải đúng với không khí em mường tượng khi viết kịch bản.

căn phòng nhỏ của book vốn đơn giản, gọn gàng, nhưng không hề mang màu sắc ngọt ngào mà kịch bản yêu cầu. em quyết định sẽ biến đổi nó, chỉ vì một buổi quay duy nhất với force.

em bắt đầu bằng việc thay toàn bộ drap giường. tấm ga trắng tinh mới tinh, mềm mịn, được book chọn lọc cẩn thận. từng động tác kéo thẳng drap, vuốt phẳng từng nếp nhăn, đều đầy vẻ cẩn trọng. chiếc chăn lông nhẹ màu pastel được gấp gọn gàng ở cuối giường, hai chiếc gối phồng lên, sạch sẽ, thơm mùi vải mới.

kế tiếp, em lau sạch sàn nhà, góc tường, cửa sổ. không để sót một hạt bụi nào. đèn phòng cũng được thay bóng vàng dịu, tạo ánh sáng ấm áp mềm mại phủ khắp không gian. em còn chuẩn bị thêm một cây đèn nhỏ góc giường để làm ánh sáng phụ, giúp cho các thước phim trông có chiều sâu hơn.

những món đồ vật thừa thãi trong phòng — những thứ có thể phá hỏng bầu không khí — đều được dọn gọn vào một thùng carton lớn, giấu ra ban công. trên kệ sách, em đặt một vài quyển sách bìa cứng màu nhã nhặn, thêm một lọ hoa nhỏ, hoa baby trắng tinh khôi, giống như những gì em hình dung về vibe của video.

còn về góc máy, book dành hẳn một buổi để thử set up điện thoại, chân máy, góc quay sao cho vừa bắt được ánh sáng tự nhiên, vừa giữ trọn vẹn hình ảnh hai người trên giường.
em thậm chí còn tự nằm thử, chỉnh camera, quay nháp vài lần để kiểm tra bố cục, ánh sáng, background... tất cả phải hoàn hảo.

mỗi đêm sau khi chuẩn bị xong, book nằm lăn ra giường, thở hổn hển vì mệt nhưng vẫn không kìm được nụ cười nhỏ. chỉ nghĩ tới việc force sẽ bước vào căn phòng này, sẽ nhìn thấy không gian mà mình tỉ mỉ chuẩn bị, trái tim em đã nhộn nhạo như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

thế nhưng, xen giữa niềm mong chờ ấy vẫn len lỏi một nỗi bất an. book biết, force không phải người dễ bị tác động bởi những thứ ngọt ngào. hắn vốn lạnh lùng, phớt lờ mọi thứ không liên quan tới tình dục và ham muốn. em đã xem đi xem lại những video trước của hắn. không hề có lấy một cảnh nào dịu dàng thực sự. không có vuốt ve, không có những nụ hôn ướt át, càng không có những ánh mắt mềm mại trìu mến.
tất cả chỉ là thô bạo, chiếm đoạt, nghiền ép... ngay cả cách hắn ghì chặt bạn diễn, gằn giọng ra lệnh, cũng toát lên sự áp đảo hoàn toàn.

biết vậy, nhưng book vẫn ôm lấy một tia hy vọng nhỏ nhoi. em nghĩ — hoặc đúng hơn, em muốn tin — rằng ở trong bối cảnh do em tạo ra, với không khí dịu dàng mà em cẩn thận chuẩn bị, force sẽ chậm lại đôi chút.
sẽ dịu dàng với em, dù chỉ một chút.

dù rất nhỏ thôi.

ý nghĩ đó vừa ngây thơ, vừa dại dột, nhưng em không thể dập tắt nó.

những ngày chờ tới lúc quay, book liên tục soi gương, ngắm nhìn mình dưới mọi góc độ. em thử rất nhiều kiểu tóc, nhiều bộ đồ khác nhau, để chọn được thứ phù hợp nhất cho lần gặp mặt đầu tiên.

một chiếc áo len mỏng màu be, đơn giản nhưng ôm nhẹ cơ thể, quần dài bó sát, vừa gợi cảm vừa không quá phô trương. em muốn mình trông tự nhiên nhất có thể, không phô trương, không cố gắng quá mức — nhưng cũng phải đủ để force nhìn thấy em, thực sự nhìn thấy.

có những lúc book ngồi thừ ra giữa phòng, cầm kịch bản trong tay, lẩm nhẩm lại những dòng thoại đã soạn.
em tưởng tượng ra cảnh mình và force chạm vào nhau, nhìn nhau, theo đúng những gì em viết. và trong trí tưởng tượng ấy, force... không còn lạnh lùng nữa.

hắn sẽ khẽ vuốt má em, sẽ hôn lên môi em thật chậm rãi, sẽ siết lấy eo em không phải bằng sự thô bạo, mà bằng một thứ gì đó dịu dàng hơn, sâu sắc hơn.

cứ nghĩ tới đó, má book nóng bừng, đôi mắt long lanh như phủ một tầng hơi nước.

em biết, kỳ vọng như vậy là rất ngu ngốc. em biết, force không phải kiểu người dễ thay đổi vì ai.

nhưng khi đã lỡ đem lòng hy vọng, thì dù biết rõ lý trí không cho phép, con tim vẫn cứ mơ mộng không thôi.

và book, trong những ngày đơn độc chuẩn bị cho lần quay ấy, đã tự ru ngủ mình bằng giấc mơ ngọt ngào đó. không hề hay biết rằng, càng trang hoàng căn phòng kia đẹp đẽ bao nhiêu, thì nơi ấy càng giống một chiếc lồng son bấy nhiêu — mà người sẽ nhốt em vào, nghiền nát em, chính là force.

..

khi mọi công đoạn chuẩn bị gần như hoàn tất, book quyết định mở một buổi livestream nhỏ với fan.
đã hai tuần trôi qua kể từ lần cuối em đăng bất cứ thứ gì mới — không ảnh, không video, thậm chí story cũng hiếm hoi vài dòng. fan bắt đầu sốt ruột, lo lắng, nhớ em quay quắt.

khi notification "pretty.victim vừa bắt đầu livestream" bật lên, gần như ngay lập tức phòng chat đã nổ tung vì bình luận.

"ôi trời ơi cuối cùng cũng xuất hiện rồi!"

"tưởng em mất tích luôn chứ huhu"

"em bận gì à, sao lâu vậy mới đăng?"

"nhớ cậu quá trời book ơiii"

book mỉm cười, ngồi xuống trước ống kính. ánh sáng trong phòng vàng dịu, hắt lên gương mặt trắng trẻo, sống mũi cao và đôi mắt đen lay láy của em. em mặc một chiếc áo thun mỏng, tóc buông nhẹ, trông vừa tự nhiên vừa mềm mại đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

"xin lỗi mọi người nha," book cười nhỏ, giọng ngọt như tan vào trong không khí, "mình hơi bận mấy hôm nay... nhưng lúc nào cũng nhớ mọi người mà."

fan ùa vào spam icon trái tim, biểu cảm khóc lóc nũng nịu đòi được "bồi thường" bằng ảnh mới, video mới.

book cười khúc khích, đưa tay gãi nhẹ má, ánh mắt hơi lảng đi.

bầu không khí trong phòng chat càng lúc càng sôi nổi. mọi người hỏi han, kể lể chuyện hàng ngày, còn book thì vừa đọc bình luận vừa trả lời từng chút một — đôi khi nghiêng đầu cười ngượng, đôi khi chu môi giả vờ giận dỗi.

thế nhưng, giữa đám fan bắt đầu có những người nhận tinh ý ra sự khác biệt.

"ơ hình như background phòng book khác rồi đúng không?"

"đúng đúng, giường thay ga mới thì phải??"

"góc máy cũng khác nữa nè, đèn vàng nhẹ chứ không trắng như trước"

"hoa baby trên kệ sách?? trước giờ đâu có!!"

"làm gì lãng mạn dữ vậy trời ơi"

hàng loạt comment chất vấn hiện lên dồn dập khiến book khựng lại một nhịp.

má em bất giác đỏ ửng, ánh mắt chớp chớp luống cuống. không ngờ chỉ thay đổi một chút, vậy mà fan cũng tinh ý nhận ra nhanh như vậy...

"ưm... mình..." book ngập ngừng, tay khẽ vò góc áo như tìm kiếm điểm tựa.

mất vài giây lưỡng lự, em cắn nhẹ môi dưới rồi thở ra một hơi nhỏ, giọng lí nhí:

"mình đang chuẩn bị... cho một điều đặc biệt."

ngay lập tức, phòng chat như nổ tung.

"điều đặc biệt??? trời ơi là gì thế???"

"book sắp ra mắt gì mới đúng không???"

"trời ơi project mới hả??? kêu đi đừng để tụi tui đoán đau tim lắm!!"

"có phải có bạn diễn mới khônggggg???"

"omg omg collab hả trời"

book che miệng cười, gò má ửng hồng. em chỉ lắc đầu, không chịu tiết lộ thêm, càng khiến fan cuồng nhiệt hơn.

"bí mật nho nhỏ thôi," book nháy mắt, giọng ngọt đến mức khiến bao trái tim tan chảy, "mọi người cứ chờ nhé. sẽ không lâu đâu."

fan gào thét trong phòng chat, spam những dòng comment không kịp đọc.

trong lúc ấy, book thầm vuốt nhẹ tấm drap trắng dưới người, ánh mắt ánh lên một tia sáng lấp lánh khó tả.

em nhớ tới force — người sẽ sớm bước vào căn phòng này. nghĩ tới những thước phim mà hai người sẽ cùng nhau tạo ra.

trái tim book đập thình thịch, như muốn nổ tung.

không ai trong số fan đang gào thét ngoài kia biết rằng "điều đặc biệt" mà em vừa nhắc tới, không phải chỉ là một video mới... mà là một bước ngoặt.

một lần liều lĩnh, một lần đặt cược tất cả cảm xúc, thân thể và linh hồn mình vào tay một người đàn ông mà em vừa khát khao, vừa run sợ.

và có lẽ, ngay cả book cũng không biết, buổi quay sắp tới sẽ thay đổi em — mãi mãi.

..

sau buổi livestream, book kiểm tra lại căn phòng thêm lần nữa. tấm drap trắng muốt đã được là phẳng, ánh đèn vàng dịu bao phủ khắp không gian, những chi tiết nhỏ như lọ hoa, kệ sách, thậm chí cả mùi thơm thoang thoảng trong phòng cũng được em chăm chút kỹ càng.

mọi thứ đều đã sẵn sàng.

tim đập mạnh trong lồng ngực, book hít một hơi thật sâu rồi cầm điện thoại lên, gõ nhanh một dòng tin nhắn:

"em xong rồi, anh có thể tới bất cứ lúc nào."

ngay khi nhấn gửi, bàn tay đang cầm điện thoại của em khẽ run lên.
em ngồi xuống mép giường, mắt dán chặt vào màn hình, vừa hồi hộp, vừa sợ hãi.

cụm từ "bất cứ lúc nào" bật ra khỏi đầu book lúc ấy hoàn toàn theo bản năng — là sự háo hức, cũng là nỗi bồn chồn không tên. em biết mình đang mở một cánh cửa. một cánh cửa mà khi bước qua rồi, em sẽ không thể quay lại được nữa.

book siết chặt gấu áo, tự hỏi: liệu mình đã quá vội vàng không? liệu force có nghĩ mình dễ dãi, quá hớn hở? liệu hắn sẽ xem thường mình?
hay... hắn sẽ thích?

cùng lúc đó, bên kia màn hình, force đang ngồi dựa vào ghế, tay cầm điện thoại, ánh mắt nhíu lại thành một đường mảnh.

tin nhắn của book hiện lên.
hắn đọc chậm rãi từng chữ một.

"bất cứ lúc nào."

force bật cười khẽ, giọng cười trầm thấp, đầy vẻ thích thú.

cái cách mà em viết ra cụm từ đó — như thể một lời mời gọi vô thức, như thể em đã sẵn sàng quỳ xuống, ngoan ngoãn nâng mông lên cho hắn chơi bất kỳ lúc nào hắn muốn. dễ thương đến mức đáng yêu. ngây thơ đến mức buồn cười.

force đưa lưỡi liếm nhẹ môi, ánh mắt tối lại.

hắn biết rõ book không hề hoàn toàn ngây thơ. không phải dạng không biết gì về sex, càng không phải dạng yếu đuối mù quáng. em biết hắn thô bạo cỡ nào. em đã xem những video đó, đã run rẩy khi gõ từng dòng tin nhắn mời mọc hắn.

vậy mà, dù biết, em vẫn mở rộng cửa cho hắn.

force cảm thấy sự phấn khích tràn ngập từng tế bào. hắn không chỉ mong chờ được đụng vào cơ thể trắng trẻo, mềm mại ấy. hắn mong chờ được chứng kiến cái cách mà ánh mắt ngây thơ kia từ từ vỡ vụn dưới sức nặng của hắn. mong chờ được xé toang cái ảo tưởng "có thể khiến tôi dịu dàng" mà book đang ôm ấp.

còn book, ngồi đó, gò má đỏ ửng, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

em chưa nhận được phản hồi nào từ force. mỗi giây trôi qua, sự im lặng đó như một sợi dây quấn quanh ngực em, siết chặt.

em biết mình đang chờ đợi điều gì — không chỉ là một cái "ok" đơn giản.
em đang chờ đợi được hắn xác nhận.
rằng mình đủ tốt. rằng sự cố gắng, sự run rẩy vụng về này, được hắn nhìn thấy.

lo lắng, bất an, nhưng trong tất cả những cảm xúc ấy, vẫn có một dòng điện âm ỉ chạy trong máu em: sự mong đợi.

em muốn được hắn chạm vào.
muốn được thử xem, liệu cái thứ ham muốn cuồng nhiệt, thô bạo đó — có thực sự đáng sợ như những video mà em đã xem, hay còn có điều gì khác đang chờ em phía sau?

ở một nơi nào đó sâu hơn trong lòng, book thậm chí không chắc mình muốn thắng hay thua trong cuộc chơi này.

còn force thì đã chắc chắn ngay từ đầu.

hắn sẽ thắng. và người đẹp ngọt ngào kia sẽ thua tan nát, trong vòng tay hắn.

sau vài phút im lặng, điện thoại của book rung lên.

em giật mình, suýt làm rơi máy, vội vàng mở tin nhắn ra.

trên màn hình chỉ vỏn vẹn hai dòng:

"được, ngày mai, 3 giờ chiều. tôi tới."

ngắn gọn, lạnh lùng.

nhưng đối với book, những từ đó như đập thẳng vào ngực em, khiến tim em đập nhanh đến choáng váng.

ngày mai. 3 giờ. không còn lùi bước được nữa.

book siết chặt điện thoại, lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh. em cắn môi, vừa run vừa nôn nao. hắn thực sự sẽ tới.
hắn sẽ bước qua cánh cửa kia, bằng xương bằng thịt. không còn là hình ảnh qua màn hình nữa. không còn khoảng cách an toàn nữa.

book nhắn lại, tay run run:

"vâng... em sẽ chờ anh."

gửi xong, em vùi mặt vào gối, tiếng tim đập loạn xạ át cả những suy nghĩ trong đầu.

trong khi đó, force ném điện thoại lên ghế sofa, dựa lưng ra sau, nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài đầy thỏa mãn.

hắn có thể tưởng tượng ra rất rõ: cái cách mà em ấy sẽ run rẩy mở cửa, ánh mắt liếc trộm, môi mím chặt, và thân thể trắng nõn kia — mềm oặt vì sợ hãi lẫn phấn khích.

force nhoẻn miệng cười, lòng bàn tay siết lại như đang ôm trọn lấy thứ gì đó cực kỳ mong manh.

hắn sẽ chầm chậm... từng chút một...
phá huỷ tất cả những ảo tưởng ngọt ngào mà em đang ôm chặt.

ngày mai, 3 giờ. chỉ còn chưa đầy 24 tiếng. hắn sẽ dạy cho book một bài học đầu tiên: không phải cứ dễ thương, cứ cố gắng ngoan ngoãn là có thể "khiến tôi dịu dàng."

và force đã sẵn sàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com