Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 34

Bốn từ "gieo gió gặt bão", chính là dùng để hình dung tình huống hiện tại của Trác Diệu. Y đến cuối cùng đã hoàn toàn hiểu được, nỗi thống khổ cùng bất đắc dĩ trước kia của Vạn Kiếm Nhất là như thế nào.

Trác Diệu thở dài, cười khổ.

"Lại đến sinh thần ta rồi, không phải huynh từng nói sẽ cùng ta đón sinh thần mỗi năm sao? Huynh sao lại thất hứa rồi, chẳng lẽ là đang báo thù ta sao?"

Trác Diệu tiều tụy bi thương đến mức khiến người khác nhìn vào cũng muốn rơi nước lệ theo y, cột sống bắt đầu tuôn mồ hôi lạnh dầm dề, ánh mắt dần tan rã. 

Bây giờ đang là tháng chạp, tuyết rơi vô cùng dày, khắp nơi một mảnh trắng xoá, mà trên người y lại chỉ mặc một mảnh y phục đơn bạc, quỳ rạp ở vách núi Đoạn Trường Nhai.

"Vạn Kiếm Nhất, vậy là đã được mười năm ta đi tìm huynh rồi. Nếu như huynh thật sự đã chết, tại sao linh hồn chưa từng báo mộng. Có phải là vẫn còn hận ta không?"

Từng giọt từng giọt nước mắt của Trác Diệu như hạt trân châu theo hốc mắt mà chảy xuống, trái tim đau đớn đến mức không thể nào chịu đựng được.

Thế gian rộng lớn đến vậy, nhưng dù đi đến cùng trời cuối đất, y vẫn không gặp lại được người đã từng bỏ lỡ.

Đôi khi chỉ sai một nước mà thua cả ván cờ. Chỉ sai một bước chân mà lỡ một đời. Chỉ sai ở một ý niệm mà day dứt cả đời. Trác Diệu thống khổ khẩn cầu thiên đạo, y nguyện dùng vạn kiếp luân hồi, chỉ mong đổi lại một lần cùng Vạn Kiếm Nhất tương phùng. Ngàn vạn hối hận cùng nỗi tương tư đau đớn vùi dập trái tim y đến sức cùng lực kiệt.

Trên đời này không có điều gì mệt mỏi bằng chữ "tình". Nó có thể khiến con người hạnh phúc tột độ, cũng có thể khiến người đó tuyệt vọng đến tột cùng, bao năm mòn mỏi chỉ trông ngày người đó lại trở về.

Thời điểm Trác Diệu trở lại Thanh Hoa Cung thì trời chập tối, y thở dài ngồi xuống bên giường, thế nhưng trong đôi mắt lại là sự trống rỗng vô thần, yết hầu Trác Diệu có chút nghèn nghẹn cất lên.

"Người đâu! Đem Tình Cổ đến đây."

Thủ hạ nhìn sắc mặt y, trong lòng có chút ảm đạm, đau xót và bất bình, thật không muốn y cứ tiếp tục dày vò mình như vây, lập tức mỉm cười, thân mình cúi càng thêm thấp, cung kính nói.

"Cung chủ, có lẽ Vạn tiên quân, cát nhân thiên tướng..."

Lần này, Trác Diệu không trả lời, liền trực tiếp giật lấy "Tình Cổ" trên tay thủ hạ, một hơi uống cạn.

Y làm sao không biết "Tình Cổ" này là gì. Thứ gọi là "Tình Cổ" chẳng qua được sinh ra từ chấp niệm của con người, bởi vì không thể bù đắp được hối tiếc của mình, nên chỉ đành dùng nó để khỏa lắp đi dục vọng của bản thân.

Nhưng vạn vật đều có hai mặt, nó có thể giúp người cũng có thể hại người. Người trúng "Tình Cổ" sẽ chìm vào giấc mộng, nơi đó có thể gặp được người mà mình muốn gặp nhất ở thời điểm hạnh phúc và đau khổ nhất, nhưng đổi lại, phải chịu cảm giác bị ruột gan đứt đoạn, đau đớn đến mức sống không bằng chết.

Trong lòng Trác Diệu chợt quặn lên một cơn đau kịch liệt, "Tình Cổ" tiếp tục lan tràn và phát tác trong cơ thể, bất chợt bên khóe miệng có một dòng chất lỏng tràn ra, một mùi tanh nồng thản nhiên tản ra trong không khí.

Vị thủ hạ nhìn y trong lòng âm thầm thấy hối hận, đưa tay đỡ lấy Trác Diệu: "Cung chủ! Đã mười năm rồi, nếu ngài cứ tiếp tục như vậy, thân thể thật sự sẽ không chịu nổi."

Trác Diệu chậm rãi khép lại hai mắt, từ vẻ an tĩnh trên mặt y, người kia không nhìn ra được bất kỳ biểu tình gì, cuối cùng chỉ đành thở dài mà lui ra.

Ý thức của Trác Diệu dần dần trở nên mơ hồ, y cắn chặt môi, trong đáy mắt tràn đầy vẻ đau xót, hiện ra vô số nỗi thương tâm, nước mắt không kìm nén được mà thi nhau rơi xuống.

"Vạn lang, chúng ta về bên nhau có được không? Một lần nữa thôi, bỏ qua hết tất cả cùng nhau làm lại từ đầu có được không? Ta nhớ huynh, nhớ đến đau lòng. Cả đời này của Trác Diệu không nợ phụ mẫu cùng nhi tử, không nợ chúng sinh thiên hạ cũng không nợ chính bản thân ta, chỉ duy nhất nợ Vạn lang của ta một tấm chân tình...Vạn lang...cầu xin huynh....hãy trở về đi mà."

Trác Diệu chậm rãi nhắm mắt lại, y có một giấc mộng thật dài, như thể trải qua cả một đời người, ở trong mộng, cảnh tượng một lần lại một lần thay đổi, cũng dần dần trở nên nhanh hơn, cuối cùng là cảnh tượng lúc Vạn Kiếm Nhất đang ở Đoạn Trường Nhai rơi lệ. 

Trác Diệu đưa tay bắt lấy thân ảnh trước mặt cùng những giọt nước mắt đang cuồn cuộn rơi xuống, nóng bỏng đến mức khiến trong lòng y nhói đau, y không muốn lại đánh mất Vạn Kiếm Nhất một lần nữa.

Nhưng rồi giấc mộng kia cũng dần dần biến mất, Trác Diệu tỉnh giấc, nhìn chiếc giường trống rỗng trước mặt, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, rõ ràng là biết rõ Vạn Kiếm Nhất đã đi rồi, nhưng y mỗi khi tỉnh giấc vẫn luôn hy vọng Vạn lang của y còn mãi ở nơi này.

Rõ ràng là hai người yêu nhau, vì cái gì lại biến thành như vậy?

---------------------------------

- Thanh Vân Môn -

Hoàng hôn dần buông, nam nhân một thân bạch y tinh khôi không vương chút bụi trần, tóc dài buông xuống tung bay trong gió. Vạn Kiếm Nhất đứng lặng nhìn về phía ánh dương quang đang dần tắt.

Hóa ra một người thực sự có thể buồn đến nỗi.....Không nói nên lời, không có cảm xúc, chỉ có thể yên lặng ngây ngốc ở đó......Bỗng nhiên lại cảm thấy chua xót, nước mắt liền rơi xuống!

Lúc này, hắn lại nhớ lại, vào một đêm trăng sáng chiếu rọi lên mặt nước ngày ấy.

"Vạn Kiếm Nhất! Huynh đã mang dấu ấn của Trác Diệu ta. Cả đời này, dù phải chết, cũng chỉ có thể chết trên tay ta."

Vạn Kiếm Nhất vẫn luôn nghĩ rằng, có lẽ hắn đã buông bỏ được Trác Diệu, nhưng thật không ngờ, chỉ cần hồi tưởng lại đoạn quá khứ kia, tâm hắn vẫn vì y mà dậy sóng, nỗi đau năm nào cứ thế mà cuộn trào trong lòng.

Năm tháng ấy hắn từng vì một ánh mắt mà rung động, từng vì một dáng vẻ mà khắc cốt ghi tâm, từng dùng hết tất cả chân thành nhưng lại không đổi được gì. Người đó là ngoại lệ duy nhất, là người hắn không thể nhớ cũng chẳng thể quên đi.

Nhưng số mệnh đã định sẵn, đoạn nghiệt duyên này hắn nhất định phải từ bỏ mà thôi.

Phía sau Vạn Kiếm Nhất truyền đến tiếng bước chân, đương nhiên là người đến cố ý phát ra.

"Sư huynh, huynh sao vậy?" 

Thương Tùng chăm chú nhìn người trước mặt một lúc lâu, Vạn Kiếm Nhất cũng không để ý, mặc cho ánh mắt kia ở trên người mình đảo tơi đảo lui.

Không nhìn ra biểu tình của Vạn Kiếm Nhất, Thương Tùng nhíu mi hỏi.

"Huynh đừng tiếp tục sai lầm nữa được không? Hắn đối với huynh như vậy huynh vẫn còn chưa chết tâm sao? Sư huynh quên hắn đi được không? Chúng ta cùng nhau làm lại từ đầu."

Vạn Kiếm Nhất mỉm cười, tạo thành một độ cong xinh đẹp, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về ánh hoàng hôn, vui vẻ thoải mái nói.

"Ta không quên được. Ta càng muốn quên, thì những hình ảnh đó liền rõ ràng xuất hiện trước mắt ta. Ta chính là quên không được Trác Diệu. Nhưng ta cùng y, định sẵn là không có kết quả."

Trên mặt của Thương Tùng hiện lên nét tươi cười nghiền ngẫm.

"Sư huynh, đệ dạo gần đây cảm thấy suốt ngày ở Thanh Vân Môn có chút buồn chán, hôm nay huynh cùng đệ đi dạo được không?"

"Được." Vạn Kiếm Nhất nhẹ nhàng đáp lại.

Nhân gian thiên cổ phồn hoa, trăm năm trước phồn hoa cùng phồn hoa ngày nay cũng không khác nhau.

Trên con phố, một nam tử mặc bạch y đi bên cạnh nam tử trẻ tuổi khoác ngoại bào màu xanh lam, trong có vẻ lạc lõng giữa dòng người tấp nập, nhưng người đi đường không có ai là không ngước mắt lên nhìn họ.

Thương Tùng quét mắt nhìn xung quanh một lượt, bất giác những người kia đều bị ánh mắt lạnh như băng của hắn là cho kiếp đến toàn thân rét run. Thương Tùng lại lạnh lùng hừ một tiếng. Trên mặt hiện lên thần sắc chán ghét, quay sang nhìn Vạn Kiếm Nhất nói.

"Sư huynh, huynh ở đây đợi đệ một lát."

Vạn Kiếm Nhất ngẩng đầu khó hiểu kéo tay Thương Tùng.

"Đệ định làm gì?"

Thương Tùng nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Vạn Kiếm Nhất trong lòng khóc không ra nước mắt, trầm ngâm một lúc, lúc sau mới đáp.

"Đệ thật sự không chịu được ánh mắt người khác nhìn huynh. Nên phải giúp huynh đi mua một cái mặt nạ. Huynh là sư huynh của đệ, chỉ một mình Thương Tùng mới được nhìn."

Thương Tùng nói xong, hai má lại bắt đầu có chút co rút đau đớn, chỉ đành phải oán hận cắn răng một hơi.

Nghe người kia nói như vậy, Vạn Kiếm Nhất cũng lập tức phản ứng lại, thở dài nói.

"Đệ từ lúc nào lại trẻ con như vậy."

"Đời này, đệ chỉ trẻ con với huynh."

Thương Tùng biết không thể giấu diếm, chỉ có thể đáp như thế. Thốt ra lời này, trên mặt lập tức nhiễm một vầng mây đỏ, xấu hổ không chịu nổi.

Nhưng trước khi rời đi, liền nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Vạn Kiếm Nhất, sau đó còn hôn nhẹ vào mặt hắn một cái.

Trong khoảnh khắc tích tắc đó, Vạn Kiếm Nhất không biết, tất cả những lời nới cùng hành động của hắn và Thương Tùng, đều được một người ở từ xa nghe và nhìn rõ hết.

Mái tóc người đó rất dài buông xõa xuống lưng, khuôn mặt ấy, cái vẻ trang nghiêm, tôn quý mà lạnh lùng ấy, đẹp vô cùng, đẹp đến mức không ngôn từ nào có thể diễn tả được. Trên người tỏa ra một làn khí áp bức, làm người khác không dám ngước nhìn lên, nhưng lại nhịn không được lại ngước lên nhìn.

Bấy giờ, ánh nắng chiều chiếu rọi, ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu xuống khiến hai bóng người đổ xuống thật dài trên mặt đất.

Sắc mặt Trác Diệu càng thêm trắng bệch, nam nhân đó...người mà y tâm tâm niệm niệm tìm kiếm suốt mười năm nay, bây giờ nay lại nguyên vẹn xuất hiện ngay trước mặt y, ngay trong tầm mắt y, lại chân thật đến thế này.

Nhưng người trước mặt đã không còn là nam tử tiêu diêu tự tại của năm ấy. Dáng vẻ hiện tại của hắn sao lại lạnh nhạt, xa cách đến vậy, đã không còn thấy được bóng dáng ngày xưa cũ...

Trác Diệu đến giờ vẫn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trái tim giống như bị ai bóp chặt, không phải vui sướng vì cuối cùng cũng tìm được Vạn lang của y, mà là đau đớn, là hoài niệm đau đớn. Từng đợt cảm xúc cứ dâng lên không dứt.

Bàn tay Trác Diệu mềm mại khẽ đưa lên, tự mình lau sạch đi nước mắt, lau đến không còn một chút dấu vết nào.

Trác Diệu thật cẩn thận đi về phía trước, tay kia che dấu trong ống tay áo dài rộng đang không ngừng run lên, muốn đưa ra mà lại không dám, chỉ đành cất giọng chậm rãi nói.

"Vạn Kiếm Nhất! Ta cuối cùng đã tìm được huynh rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com