End
"Sau đó thì sao?" - Wang nâng cằm Sean, đôi gò má hồng hào giờ đây đã sớm đẫm nước mắt. Wang hiểu Sean, rõ thiếu niên này như lòng bàn tay, hẳn em đã phải chịu tủi thân cùng nhục nhã suốt thời gian qua, về những gông xiềng đạo đức bám víu trên thân thể đơn bạc của Sean, để rồi mỗi một ngày qua đứa nhỏ này luôn luôn tự trách bản thân mình.
Rằng, liệu chính tay em đã trực tiếp phá nát hạnh phúc gia đình của người khác?
Sean không sai, việc em đến với Wang chưa bao giờ là sai trái để mà người khác trách móc oán than cả.
Wang nghĩ hẳn là lỗi của gã đi, bởi gã cho em thăng hoa, cho em si mê trong bể dục vô vọng, nhưng chẳng bao giờ mở lòng cho Sean nhìn thấy những khía cạnh khác nhau trong cuộc sống của bản thân gã.
Bởi vì khoảng cách giữa cả hai quá xa vời, là tuổi tác, là cách nhìn nhận khác nhau, Wang muốn một điểm dừng chân mới, muốn đưa em về nhà, từ đó về sau, dù là bốn mùa luân chuyển hay năm tháng đổi thay, gió thổi qua đình quyện cùng ánh trăng xuyên kẽ lá (*)
Nhưng đáng tiếc Sean lại là một mầm hồng, rồi cũng sẽ nở rộ như một đoá hồng rực rỡ bạt ngàn chẳng thuộc về ai, gã len lén trộm nó giấu trong lòng mỗi một giây hô hấp, nhưng cũng chẳng thể nào mang nó đi mãi mãi.
Mà nay gặp lại, vẫn là mặt hồ dịu dàng như nước, vẫn là một cái chạm mắt liền khẽ khàng rung động, vẫn là một giọt lệ tràn liền nhói nơi ngực trái, tình căn thâm chủng.
"Em rời đi, tốt nghiệp đại học, có bằng cử nhân, sau đó quay về Seattle, tìm một công ty thiết kế để phỏng vấn và được nhận." - Sean nhẹ giọng giải thích, trần thuật lại những gì mà em đã làm trong một năm rời xa Wang, và mặc dù chẳng có từ ngữ nào nhắc đến gã trong một năm qua, nhưng Wang hiểu Sean đã rất khó khăn để thoát khỏi dằn vặt cùng nhớ nhung như thế nào.
"Em đến đây để khảo sát công trình cùng với cấp trên, đây là dự án kết hợp giữa công ty bên em và tập đoàn WX, vừa xong hôm nay. Chắc có lẽ ngày mai sẽ phải rời New York."
"Nghỉ việc đi Sean." - Lời ít mà ý nhiều luôn luôn là tác phong làm việc của Wang, "Nghỉ việc đi, em không cần đi làm nữa."
"Anh làm sao thế? Nếu em đã xác định với anh thì em sẽ có kế hoạch của riêng mình, em có thể lên lịch đi lại giữa Seattle và New York, không tốn thời gian đâu. Ngài Wang không cần hành động ấu trĩ như vậy." - Hai từ ấu trĩ được Sean kéo dài ra như có chủ đích, đuôi mắt khoé môi đều ngậm tình, sáng bừng rạng rỡ như trăng lên giữa hè, Wang nhìn mà yêu thương không sao tả xiết.
"Tôi muốn sống cùng với em, không muốn bỏ lỡ thêm một giây nào nữa." - Tưởng niệm như một cơn đói gặm nhấm linh hồn Wang từng ngày, gã cảm thấy bọn họ đã lỡ làng một năm hơn rồi, Wang ghét phải lãng phí thời gian để trải qua những cơn trống vắng mà không có Sean.
"Không được, không thể nghỉ giữa chừng như vậy được." - Sean bất đắc dĩ lên tiếng, lập tức ngăn chặn cái suy nghĩ vô trách nhiệm của Wang, ngài Wang à, không phải có tiền thì muốn làm gì cũng được đâu.
"Được chứ, sao lại nghỉ không được? Em còn không nhìn rõ công ty của em đang hợp tác với ai, chỉ cần tôi lên tiếng với bên kia, ắt hẳn ngày mai sẽ có chỉ thị cho em chuyển công tác qua bên đây." - Wang tuỳ ý nói, tay vò rối tóc bé cưng, "Baby à, em vẫn là ngây ngô như vậy."
"Chẳng lẽ, BX là công ty con thuộc tập đoàn WX?" - Sean ngỡ ngàng trong phút chốc, nhìn thấy biểu tình cưng đúng là thông minh của Wang, em mới cười khổ, quả nhiên, chạy trời không khỏi nắng.
"Đừng lo, chuyển về trụ sở chính cũng rất tốt, ít nhất tôi có thể nhìn thấy em mỗi ngày." - Wang hôn lên mi mắt Sean, dịu dàng không sao tả xiết, động tác quen thuộc như đã luyện tập thành thục hàng trăm lần trong mộng, mỗi một ngày đều mang tương tư đến cực hạn.
"Wang ơi, em đúng là không đấu lại ngài rồi." - Sean thở dài, đồng ý một cách bất đắc dĩ, "Nhưng trước hết ngài phải theo em về Seattle."
"Được, em muốn thế nào cũng được."
"Em muốn nhẫn cưới để làm tin."
"Được, tôi ngay lập tức đi tìm người thiết kế."
"Sau đó mang nhẫn cưới về ra mắt ba mẹ em."
"Được...hả?" - Wang cứ ngỡ là mình nghe lầm trong phút chốc, con nai nhỏ của gã đã táo bạo như thế từ bao giờ?
"Em comeout với họ từ khi còn mười tám, đã mấy năm rồi chưa trở về nhà, năm nay về cũng là để giải thích với họ, đồng thời cũng cho ngài Wang đây một danh phận. Sao nào? Ngài không muốn?" - Giọng điệu có vài phần bông đùa nhưng đôi mắt lại liếc Wang một cái sắc lẻm.
Yết hầu của Wang di chuyển lên xuống, chậm rãi. Gã thích bộ dạng Sean hung hăng như này lắm, thích em quản giáo gã như vậy, thích em ra lệnh cho gã như thế. Lúc ấy ắt hẳn là Wang sẽ chẳng ngần ngại gì mà cúi đầu hôn lấy gót chân nõn nà của Sean, như một con thú cưng ngoan ngoãn tuỳ ý vương của mình sai khiến.
"Tôi đáp ứng mọi thứ mà em yêu cầu, my Venus." - Âm cuối kéo dài tựa giai điệu nhu tình du dương nồng nàn không dứt, Wang thở hổn hển, liếm lên vành tai nhạy cảm của Sean, đẩy hông mang đầy tính ám chỉ.
"Mà trước khi thực hiện nhiệm vụ, có phải em nên thưởng cho tôi trước không?"
Sean đỏ mặt, em có thể dễ dàng nhận thấy thứ nóng rực to lớn cọ lên mông mình thông qua lớp áo choàng tắm mỏng manh.
"Ngài...chỉ biết như thế thôi sao?" - Miệng liên tục mắng Wang nhưng bàn tay mượt mà đã trượt xuống phía dưới, cầm lấy dương vật dữ tợn đang cương cứng mà xoa nắn. Lại nheo mắt một cách nghịch ngợm khi nghe được hơi thở của người kia ngày một gấp gáp.
"Chỉ biết như thế, chẳng phải cái lỗ bên dưới của cưng đã ướt đầm đìa rồi sao?" - Wang rít lên, nhéo mạnh lên cặp mông co dãn đang xoay trên đùi mình, lập tức dẫn đến tiêng rên khẽ của người bên dưới.
"Hưm...ngài Wang..." - Với biết bao đêm triền miên ái ân quen thuộc đến thế, Wang làm sao không biết tiếng kêu mềm mại như vậy đại biểu cho ý nghĩa gì. Gã mỉm cười một cách hài lòng, Wang bây giờ vẫn được tính, là hoàn toàn làm chủ thân thể của Sean chứ nhỉ?
Vì baby xem ra, chỉ hứng tình lúc mà gã chạm vào thôi.
"Thoả mãn em ngay đây cưng ơi." - Gã thì thầm, giọng khàn cả đi vì dục vọng, cậu bé của Wang đang bức thiết được đắm mình trong cái lỗ ấm áp kia, vô cùng gấp gáp để hoà nhập xác thịt làm một với con nai nhỏ.
Ngoài cửa sổ mưa đã tạnh từ bao giờ, vài giọt lất phất bấu víu bên ổ kính trong suốt tí tách trượt dài tan vỡ trên đường vắng, trời đã chớm vào thu man mát, gió hạ tựa khách vãn lai đến nhanh rồi mất hút giữa chiều sương lá rụng ngập trời.
Giữa lòng thành phố New York xa hoa mà rộng lớn, tiếng lòng ai vang lên rộn rã tựa những bản tình ca muôn thuở không phai.
Giữa tháng năm dài rộng mịt mờ, ta hứa người trọn một đời ân ái si mê.
————————
Ngày hôm sau, Wang bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại kéo dài không dứt, âm thanh inh ỏi như muốn xé rách màn nhĩ của gã, Sean cau mày, hẳn là cũng bị âm thanh này ảnh hưởng, bé nhỏ đạp vào cẳng chân của gã, lầm bầm từng tiếng nhỏ ra lệnh cho gã tắt chuông đi.
Wang phiền toái nhấc máy, giọng điệu có chút cáu gắt, ai lại gọi vào giờ này đây?!
"Chuyện gì?"
"Anh họ cả..." - Đầu dây bên kia là một giọng nam trong vắt, thanh âm réo rắt giương cao vô cùng có sức hấp dẫn, lại không giấu được mấy phần run rẩy lo lắng.
"Dan?"
"Anh họ cả...anh...anh họ nhỏ gây chuyện rồi..." - Thiếu niên được gọi là Dan nhẹ giọng báo cáo lại, trong giọng nói ngoại trừ lo lắng lại tuyệt nhiên không có bất cứ sợ hãi nào, thậm chí sự cầu xin còn mang theo vài phần huênh hoang đắc ý, "Cậu nhỏ không muốn quan tâm chuyện của anh họ nhỏ, anh giúp anh ấy nói vài câu được không?"
"Dan, trước khi em về Trung Hoa, anh đã nói với em thế nào? Em, Yibo, cùng Vương Nhất Bác?" - Wang lãnh đạm hỏi, giọng điệu đã ẩn ẩn mấy phần tức giận.
"Em..."
"Anh đã nói các em như thế nào?!"
"Em....đừng...đừng quá phận." - Dan nói, âm thanh tưởng chừng như nức nở, Wang hít sâu một hơi, cố gắng kiềm lại cỗ lửa giận đang cháy hừng hực trong ngực, đè nén âm thanh thấp đến mức có thể để không đánh thức bé nhỏ đang say ngủ bên cạnh, "Vậy bây giờ, các em gây ra chuyện tốt gì rồi?"
"Không phải em, là anh Nhất Bác..."
"Nhất Bác anh không muốn nói đến nó..." - Thằng nhóc con của mợ hai cơ bản là một tên điên không thể phỏng đoán được suy nghĩ của nó, "Em vốn hay làm chuyện hồ đồ, anh không màng, nhưng lí trí như Yibo chẳng lẽ không cản được hai đứa hay sao?"
"Anh họ cả..." - Dan bị giọng điệu gay gắt của gã giáo huấn đến muốn bật khóc, "Em đã cố ngăn anh Nhất Bác đó chứ, nhưng mà anh ấy...thực sự rất đáng sợ..."
"Anh sẽ không đến Trung Hoa." - Wang khẳng định, "Công việc của anh rất bận, không có thời gian để tham gia trò chơi nhỏ của mấy đứa."
"Anh họ cả...." - Lúc này, Dan bèn xuất ra tuyệt chiêu cuối cùng, đầu dây bên kia đã vang lên từng tiếng nức nở đáng thương, Wang tặc lưỡi, đương lúc muốn dập máy thì Sean đã thức rồi, bé nhỏ nâng mí mắt, ngáp ngắn ngáp dài, còn mang theo chút giọng mũi mà cất tiếng.
"Trung Hoa? Wang, em cũng muốn đến Trung Hoa." - Dứt lời, còn dụi đầu vào khuôn ngực rắn chắc mà làm nũng, ngọt ngào tựa mật tựa đường, tan chảy trong vòng tay của gã đàn ông.
Wang khựng lại, đồng thời đầu dây bên kia cũng lập tức im bặt, Dan nín thở, dường như hắn vừa nghe được giọng...con trai?
Nhưng không để Dan phải đợi lâu nữa, rất nhanh Wang đã trả lời, một đáp án làm hắn vô cùng hài lòng.
"Vậy đi, trong vòng tuần sau anh sẽ có mặt ở Trung Hoa, phải thu xếp một số việc."
"Cảm ơn anh họ cả." - Dan sung sướng nói, hoàn toàn không nhìn ra sự buồn bã vừa nãy.
Mơ màng nhìn Wang dập máy, Sean duỗi lưng, nghiêng đầu nhìn gã, mấp máy môi, "Ngài nói chuyện với ai đấy? Chúng ta sẽ đi Trung Hoa thật sao?"
"Ừm, mấy thằng nhỏ trong nhà lại gây chuyện, tiện thể chúng ta đi tuần trăng mật, em thấy ổn không bé cưng?"
"Được. Nghe thật sự là đáng mong đợi đó ngài Wang." - Sean cong mắt cười, tiếp nhận nụ hôn chào buổi sáng một cách vô thức.
Vạn vật lắng đọng thổn thức nghe được tiếng tim đập của ái nhân. Hừng đông lên, hoàng hôn ngả màu, tháng năm có em, vĩnh viễn tốt đẹp như vậy.
—————————
(*) câu này mình lấy trong cửu học, chỉnh lại chút xíu.
———————————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com