Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4 | Khu rừng

Mẩu giấy nhắn đã yên vị trên bàn, Sylvia khẽ khàng mở cửa sau. Một luồng không khí ẩm lạnh ùa vào, mang theo mùi đất ngai ngái và lá mục. Cô bước chân ra ngoài, ánh sáng chiều tà đã nhuộm một màu xám bạc lên cảnh vật. Mưa đã ngớt hẳn, chỉ còn lất phất vài hạt nhỏ li ti, nhưng không khí vẫn đặc quánh hơi ẩm và cái se lạnh đặc trưng của Forks.

Sylvia rảo bước vào khu rừng. Ngay lập tức, những thân cây thông cao vút, dày đặc như những bức tường xanh khổng lồ, bao bọc lấy cô. Tiếng gió rít qua tán lá dường như cũng dịu đi, tiếng mưa rơi trên nền đất ẩm ướt trở nên trầm lắng hơn, như thể khu rừng đang ôm lấy cô vào lòng, che chở khỏi thế giới bên ngoài. Cô nhận ra vài con đường mòn nhỏ uốn lượn giữa đám cây, có những dải ruy băng màu đỏ thẫm được buộc hờ hững vào thân cây, đánh dấu lối đi.

Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận cái mùi hương đặc trưng của rừng Forks: mùi thông nhựa, mùi đất ẩm, và một chút hương rêu phong cũ kỹ. Mặc dù vẫn còn mưa, những hạt mưa đã bị ngăn bớt bởi tán lá um tùm phía trên, chỉ còn lấm tấm trên gương mặt và thấm vào chiếc áo khoác chống thấm của cô. Cảm giác ấy thật dễ chịu, như một bản hòa ca dịu êm của thiên nhiên.

Trên đường đi, đôi lúc Sylvia cũng dừng lại, ánh mắt cô dán chặt vào một gốc cây xù xì được bao phủ bởi lớp rêu xanh mướt, hay một thảm dương xỉ trải dài đến vô tận. Cô nhanh chóng lấy cuốn sổ phác thảo và bút chì than, phác họa lại những đường nét, những mảng sáng tối mà cô thấy, không gian này đã giúp những suy nghĩ trong cô hiện ra một cách rõ ràng nhất.

Sau khoảng hai mươi phút đi bộ, men theo một con đường mòn nhỏ hẹp, Sylvia bỗng thấy một khoảng sáng phía trước. Cô bước ra, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên. Đây là một khoảng rừng thưa nhỏ, được bao bọc bởi những cây cổ thụ cao lớn, nhưng ở giữa lại có một khoảng trống hoàn hảo. Ánh sáng xuyên qua tán lá cây, tạo nên những vệt sáng kỳ ảo trên nền rêu xanh mướt dưới chân. Không gian ở đây tĩnh lặng đến lạ thường, như thể thời gian đã ngừng lại vậy.

Ở giữa khoảng trống, một tảng đá phẳng lớn, bề mặt nhẵn nhụi và phủ đầy rêu phong, nằm lặng lẽ. Nó trông như một chiếc ghế tự nhiên, mời gọi cô ngồi xuống. Sylvia bước đến tảng đá, nhẹ nhàng đặt túi đồ hội họa của mình xuống bên cạnh. Cô lấy ra cuốn sổ phác thảo lớn hơn, mấy cây cọ và hộp màu nước nhỏ. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự bình yên và nguồn cảm hứng đang trào dâng. Đây chính là nơi cô cần đến. Cô bắt đầu chuẩn bị mọi thứ, cẩn thận đặt từng tuýp màu ra, pha một chút nước, sẵn sàng để đưa những cảnh đẹp của khu rừng này lên trang giấy trắng.

Sylvia ngồi xuống tảng đá phẳng, khẽ điều chỉnh tư thế để tìm được góc nhìn ưng ý nhất. Mấy cây cọ được đặt ngay ngắn trên cuốn sổ phác thảo, cạnh hộp màu nước nhỏ. Cô hít một hơi thật sâu, mùi đất ẩm và thông xanh lại một lần nữa tràn vào buồng phổi, mang theo cảm giác bình yên đến lạ. Khoảng rừng thưa trước mắt cô, với những vệt sáng kỳ ảo xuyên qua tán lá, thật sự là một khung cảnh hoàn hảo.

Đầu tiên, cô phác họa những đường nét chính của tán cây, của những thân thông sừng sững vươn lên bầu trời xám bạc. Đôi mắt xanh lục của cô chăm chú quan sát, không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nhỏ nào: từ lớp rêu xanh mướt bám trên thân cây, đến hình dáng uốn lượn của một cành cây khô, hay cả những giọt nước còn đọng trên lá. Cô cảm nhận từng sắc độ của màu xanh, từ xanh thẫm của bóng râm đến xanh non của những ngọn cây được ánh sáng chiếu rọi.

Từng nét cọ của Sylvia di chuyển nhẹ nhàng, uyển chuyển trên trang giấy. Màu xanh của rừng cây dần hiện lên, sống động đến không ngờ. Những thân cây cao vút, những tán lá dày đặc, và cả những vệt sáng mềm mại trên nền rêu – tất cả đều như có linh hồn, có sức sống riêng. Sự tập trung tuyệt đối vào từng chi tiết, từng màu sắc, từng đường nét khiến Sylvia hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng mình. Mọi lo toan, mọi nỗi buồn dường như tan biến hết. Đôi mắt xanh của cô sáng bừng lên, lấp lánh một niềm đam mê mãnh liệt, một ngọn lửa của sự sáng tạo.

Cô đang đặt một nét cọ cuối cùng để hoàn thiện một tán lá thì đột nhiên, một cảm giác lạ lùng ập đến.

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng, không phải vì gió, mà như có ai đó đang dõi theo cô. Sylvia khẽ khựng lại, cây cọ vẫn còn lơ lửng trên không trung. Cô từ từ quay đầu, ánh mắt quét qua khoảng rừng phía sau mình. Không có tiếng động, không có bóng dáng nào, chỉ có những thân cây thông đứng im lìm trong màn sương mờ ảo. Nhưng cảm giác ấy vẫn còn đó, rõ ràng đến mức cô có thể cảm nhận được ánh mắt vô hình ấy đang đặt lên mình.

Kỳ lạ thay, không hề có một chút hoảng sợ nào dấy lên trong lòng Sylvia. Thay vào đó, một sự quen thuộc mơ hồ bao trùm lấy cô, như thể cảm giác này cô đã từng trải qua từ rất lâu rồi, ở một nơi nào đó mà cô không thể nào nhớ rõ. Nó không đáng sợ, mà là một sự kết nối kỳ lạ, một sự nhận diện thầm lặng.

Sylvia hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh. Khoảng rừng vẫn tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió xào xạc qua kẽ lá, như một lời đáp lại thì thầm.

"Có ai ở đó không?" Sylvia nhẹ nhàng cất tiếng hỏi, giọng cô vang vọng giữa không gian tĩnh lặng của rừng Forks.

***

Trong màn sương chiều bảng lảng của rừng Forks, Edward đứng bất động, hòa mình vào bóng râm dày đặc của những thân cây thông cổ thụ. Bàn tay anh đút sâu vào túi áo khoác, cơ thể thả lỏng nhưng ánh mắt lại dán chặt vào khoảng rừng thưa phía xa. Nơi đó, một cô gái trẻ đang ngồi trên tảng đá, miệt mài với cuốn sổ phác thảo. Anh đã thấy cô bước vào rừng, đã theo dõi cô từ xa, chỉ đơn giản là bị sự hiện diện của cô thu hút một cách kỳ lạ. Anh nhìn từng nét cọ lướt qua trang giấy trắng, rồi nheo mắt trước vệt nắng yếu ớt cuối ngày hiếm hoi xuyên qua tán cây, tạo nên những mảng sáng tối nhảy múa trên nền rêu xanh mướt. Gió thổi khẽ, làm những chiếc lá khô quanh chân anh lay động, phát ra tiếng xào xạc rất nhỏ.

Một cảm giác tò mò mãnh liệt trỗi dậy trong Edward, xen lẫn với một niềm thân thuộc kỳ lạ đến khó hiểu. Nó không phải là điều anh thường cảm nhận từ những con người khác, những người mà suy nghĩ của họ ồn ào và dễ đoán như tiếng nước chảy. Cô gái này... tâm trí cô tĩnh lặng một cách bất thường, chỉ có những hình ảnh, những gam màu lững lờ trôi, khiến anh cảm thấy một sự bình yên hiếm hoi. Nhưng còn hơn thế, có điều gì đó rất sâu thẳm, rất xa xưa đang cựa quậy trong ký ức anh, như thể anh đã từng nhìn thấy hình bóng này, đã từng đứng ở đâu đó, phía sau cô, dõi theo cô như thế này từ rất lâu rồi. Anh cố nén cái thôi thúc muốn bước đến gần hơn, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc cái cảm giác này là gì.

Đột nhiên, cô khẽ khựng lại. Cây cọ của cô vẫn còn lơ lửng giữa không trung. Rồi cô từ từ quay đầu, ánh mắt quét qua khoảng rừng nơi Edward đang ẩn mình. Edward lập tức lùi lại, nhanh chóng ẩn mình sâu hơn sau thân cây sù sì. Anh đã quá bất cẩn. Cô gái này... cô ta cảm nhận được anh? Hàng thế kỷ qua, rất ít người có thể nhận ra sự hiện diện của anh khi anh muốn ẩn mình.

Khoảng rừng tĩnh mịch đến lạ. Chỉ có tiếng gió xào xạc qua kẽ lá. Rồi giọng cô gái khẽ vang lên, nhẹ nhàng như một tiếng thở dài, nhưng lại chạm đến một nơi sâu thẳm trong tâm trí Edward.

"Có ai ở đó không?"

Câu hỏi ấy, giọng nói ấy... một hình ảnh chợt xẹt qua trước mắt Edward, nhanh như một tia chớp rồi biến mất. Bóng tối của một khu rừng khác, ánh trăng vằng vặc, và một bóng hình cũng khẽ quay đầu lại trong đêm, cất tiếng hỏi anh một câu tương tự, với một giọng điệu y hệt như thế. Anh có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay vừa đưa ra, cảm nhận được nỗi khao khát trong ánh mắt người đó. Nhưng rồi tất cả chỉ là ảo giác. Hình ảnh ấy tan biến nhanh chóng, để lại trong Edward một cảm giác khó hiểu, một khoảng trống hụt hẫng. Anh lắc đầu, cố gắng xua đi cái cảm giác vô lý ấy. Chắc chắn là do anh đã quá cô đơn rồi.

***

Sylvia khẽ nhíu mày. Cảm thấy bản thân thật ngớ ngẩn. Có lẽ cô đã tưởng tượng ra mọi thứ. Cô tự cười nhẹ một tiếng, lắc đầu. Nhìn lên bầu trời, ánh sáng đã chuyển sang sắc xám sẫm, những vệt cam cuối cùng của mặt trời đã biến mất sau những ngọn cây thông. Đã đến lúc phải về rồi. Dì Frances chắc sẽ lo lắng nếu cô không trở lại trước khi trời tối hẳn.

Cô nhanh chóng cúi xuống, bắt đầu dọn dẹp dụng cụ vẽ của mình. Cuốn sổ phác thảo được gập lại, cọ và màu nước được cất gọn gàng vào túi. Từng động tác của Sylvia đều pha lẫn sự vội vàng, nhưng vẫn giữ được sự cẩn trọng thường thấy. Cô không muốn để lại dấu vết nào, hay làm rơi bất cứ thứ gì.

Trước khi quay lưng bước đi, Sylvia chợt dừng lại. Cô quay đầu nhìn lại khoảng rừng vừa nãy, nơi cô cảm nhận được có điều gì đó... khác lạ. Khu rừng vẫn im lìm, bí ẩn. Một cảm giác tiếc nuối khẽ dâng lên trong cô, như một lời tạm biệt không thể nói thành lời với sự yên bình và những bí mật mà nơi này đang cất giữ. Rồi cô xoay người, bước nhanh ra khỏi khoảng rừng thưa, hòa vào con đường mòn quen thuộc dẫn về nhà.

Edward đứng bất động trong bóng râm, dõi theo từng cử động của cô gái. Anh nhìn cô gái đang vội vàng dọn dẹp đồ đạc, một cảm giác hụt hẫng khẽ dâng lên trong lòng. Tiếc nuối. Anh tiếc nuối vì sự rời đi của cô, một sự hiện diện lạ lùng nhưng lại mang đến một cảm giác bình yên đến khó hiểu.

Anh không tài nào lý giải được những cảm xúc đang dấy lên trong mình. Từ khi nào mà Edward Cullen lại trở nên dễ xúc động đến vậy? Hàng thế kỷ qua, anh đã tập sống với sự thờ ơ, với việc đẩy lùi mọi cảm xúc không cần thiết. Nhưng cô gái này, với tâm trí tĩnh lặng và ánh mắt đầy tò mò, lại dễ dàng chạm đến những góc khuất sâu thẳm nhất trong anh.

Anh thấy cô gái xoay người. Ánh mắt cô khẽ lướt qua nơi anh đang ẩn mình, dường như đang tìm kiếm một điều gì đó vô hình. Tim anh như hẫng một nhịp. Cô ấy lại cảm nhận được anh. Một sự kết nối. Hay chỉ là sự trùng hợp?

Sau khi Sylvia khuất bóng, Edward vẫn đứng đó một lúc, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương thoang thoảng còn vương lại trong không khí. Rồi, như một phản xạ tự nhiên, anh cũng cất bước. Cơ thể anh tự động di chuyển theo con đường mòn mà cô vừa đi qua, duy trì một khoảng cách an toàn. Anh không biết mình đang làm gì, cũng không hiểu tại sao mình lại có hành động này. Nhưng có một điều gì đó mạnh mẽ hơn lý trí đang thôi thúc anh, như thể anh đang muốn bảo vệ cô, muốn đảm bảo rằng cô sẽ trở về nhà an toàn.

Sylvia rảo bước trên con đường mòn quen thuộc, tiếng bước chân nhẹ bẫng trên lớp lá ẩm ướt. Phía trước, ánh đèn vàng ấm áp từ ngôi nhà của dì Frances như một ngọn hải đăng giữa màn đêm dày đặc của Forks, gọi mời cô trở về. Mùi khói gỗ từ lò sưởi thoang thoảng trong không khí, quyện với mùi đất và thông, tạo nên một sự dễ chịu lạ kỳ.

Khi cô đến gần hiên nhà, một bóng người mảnh mai đứng đó, ngước nhìn ra màn đêm. Dì Frances. Dì mặc một chiếc áo len dày, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ đầy vẻ lo lắng. Ánh mắt dì quét một lượt quanh khu rừng rồi dừng lại trên người Sylvia.

"Trời ơi, Syl! Con về rồi đó hả?" Dì Frances thốt lên, giọng pha lẫn nhẹ nhõm và một chút trách móc nhẹ. Vai dì chùng xuống, như trút được gánh nặng. "Dì cứ tưởng con đi lạc trong rừng rồi chứ. Dì đang định gọi con đấy."

Sylvia cười khúc khích. "Con có để lại lời nhắn mà dì! Con bảo con sẽ về trước khi trời tối mà." Cô bước lên bậc thềm gỗ, hơi thở vẫn còn chút gấp gáp sau khi đi bộ nhanh.

Dì Frances tiến lại gần hơn, ánh mắt dò xét. "Biết là có lời nhắn rồi, nhưng trời tối thế này, con còn dám mò vào rừng nữa chứ!" Dì đưa tay sờ lên má Sylvia, kiểm tra xem có lạnh không. "Thế nào rồi? Có gì hay ho không? Dì thấy con cầm theo sổ vẽ."

Sylvia gật đầu lia lịa, đôi mắt lấp lánh sự phấn khích. "Nhiều lắm dì ơi! Con tìm thấy một khoảng trống đẹp ơi là đẹp trong rừng. Ánh sáng xuyên qua tán cây, rồi có cả một tảng đá to đùng nữa, y như cái ghế vậy đó!" Cô vừa nói vừa lấy cuốn sổ phác thảo từ trong túi ra, lật đến trang vẽ vừa rồi. "Con đã vẽ nó đó dì!"

Dì Frances nhận lấy cuốn sổ, ánh mắt dì dán chặt vào bức tranh. Đó là một khoảng rừng thưa, với những thân cây sừng sững, những vệt sáng kỳ ảo đổ xuống nền rêu xanh mướt. Từng nét vẽ đều sống động, chân thật đến ngạc nhiên. Không chỉ là hình ảnh, mà dường như có cả linh hồn của khu rừng ẩn chứa trong đó. Một sự kinh ngạc nhẹ thoáng qua trong mắt dì. "Ôi, Syl... Đẹp quá! Con vẽ giỏi ghê. Thật sự... rất có chiều sâu." Dì khẽ vuốt ve trang giấy, như thể muốn chạm vào cái hồn mà Sylvia đã đặt vào bức tranh. Dì cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ toát ra từ nó, một cảm giác xoa dịu những lo âu trong lòng dì.

"Thôi được rồi," dì Frances trả lại sổ cho Sylvia, khóe mắt vẫn còn đọng lại sự ngưỡng mộ. "Vào nhà thôi, lạnh rồi đấy. Dì đã nấu xong bữa tối rồi."

Họ cùng nhau bước vào nhà. Mùi thức ăn nóng hổi từ nhà bếp xộc thẳng vào mũi, khiến bụng Sylvia khẽ réo lên. Ngọn lửa trong lò sưởi vẫn cháy bập bùng, tỏa hơi ấm và ánh sáng cam dịu khắp phòng khách. Một ngày dài đầy những điều mới mẻ và bí ẩn cuối cùng cũng khép lại, bằng một bữa tối nóng hổi và không khí ấm cúng của mái nhà mới ở Forks.

***

Khung cảnh quen thuộc đến lạ lùng mở ra trước mắt cô: một con đường mòn mờ ảo xuyên qua khu rừng, những thân cây cao vút chạm tới bầu trời đen thẫm. Cô thấy mình đang bước đi, từng bước chân nhẹ nhàng trên thảm lá khô. Trên người cô là một chiếc váy dài bằng lụa, cổ điển và mềm mại, vạt váy khẽ lay động theo mỗi bước chân. Đây không phải khu rừng Forks mà cô vừa khám phá chiều nay, nhưng lại quen thuộc đến kinh ngạc, như thể cô đã đến đây cả nghìn lần rồi.

Trong lồng ngực, một cảm giác thôi thúc mạnh mẽ cứ dâng trào. Cô biết mình đang tìm kiếm ai đó, một sự hiện diện mà cô khao khát được gặp gỡ. Cảm giác khẩn cấp ấy thôi thúc từng bước chân cô, nhanh hơn, quyết liệt hơn. Ánh trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng trên đỉnh đầu, xuyên qua những tán lá dày đặc, tạo nên những vệt sáng bạc lung linh trên lối đi, như đang dẫn lối cô.

Con đường mòn dẫn cô đến một khoảng trống nhỏ trong rừng. Không gian bỗng trở nên thoáng đãng hơn, ánh trăng đổ xuống trọn vẹn hơn, khiến lớp rêu xanh dưới chân như phát sáng. Ngay khi bước chân vào khoảng trống, một cảm giác lạ lùng ập đến, một sự hiện diện rõ ràng đến mức Sylvia phải khẽ dừng bước. Cô quay đầu lại, ánh mắt dán chặt vào rìa khoảng trống, nơi những thân cây giao nhau với bóng tối.

Một bóng người cao lớn đứng đó, phần nào bị che khuất bởi màn đêm. Cô không thể nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy một cặp mắt màu hổ phách sáng rực, lấp lánh trong bóng tối, đang nhìn cô chăm chú. Không hề có một chút sợ hãi nào, thay vào đó, khuôn mặt Sylvia bừng sáng với một nụ cười rạng rỡ, một nụ cười của sự nhận diện, của nỗi niềm chờ mong được thỏa mãn.

"Em đến rồi," cô thì thầm, giọng nói nhẹ bẫng như hơi thở, chỉ đủ cho chính cô nghe thấy. Không chút do dự, không chút suy nghĩ, Sylvia chạy về phía bóng người đó, vòng tay cô như đang chờ đợi để ôm lấy một điều gì đó quen thuộc và bình yên.

Ngay khi cô gần chạm đến... một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, rồi tất cả tan biến. Giấc mơ kết thúc đột ngột.

Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng vẫn còn đeo bám khi Sylvia mở choàng mắt. Nhịp tim cô đập thình thịch, dồn dập trong lồng ngực, mạnh đến mức cô có thể cảm nhận được nó vang vọng trong tai. Ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn còn một màu đen sẫm, chỉ lác đác vài tia sáng mờ nhạt báo hiệu bình minh sắp đến. Kim đồng hồ chỉ năm giờ sáng. Cô lại tỉnh giấc vào đúng thời điểm này, giống hệt những đêm trước.

Một cảm giác bồn chồn, day dứt cứ cào xé trong lòng cô. Cô có thể cảm nhận được từng ngóc ngách cảm xúc mà mình vừa trải qua trong giấc mơ: sự thôi thúc, niềm khao khát được gặp gỡ, và cả nụ cười rạng rỡ kia. Chúng chân thật đến lạ kỳ, như thể không phải là một giấc mơ, mà là một ký ức vừa được đánh thức. Nhưng khi cô cố gắng nắm bắt, cố gắng lôi những hình ảnh cụ thể trở lại, chúng cứ trôi tuột đi, như làn khói mỏng manh trong gió, không tài nào giữ lại được. Một sự thất vọng tràn ngập.

Bàn tay cô vô thức đưa lên, khẽ chạm vào vết bớt hình trăng khuyết ở cổ tay. Một cơn đau âm ỉ, nhẹ nhàng như một tiếng thở dài, lan tỏa từ vết bớt. Nó không phải là một nỗi đau thể xác, mà như một sự phản ánh của nỗi niềm hụt hẫng trong tim cô, một sự tiếc nuối vì không thể nắm giữ được điều vừa vụt qua.

Sylvia nằm trằn trọc trên giường. Cô xoay người hết bên này sang bên khác, tìm kiếm một tư thế thoải mái nhưng vô vọng. Tấm chăn bông cứ thế bị cô kéo qua kéo lại, rồi bị cuốn quanh người. Cô càu nhàu trong họng, hờn dỗi chính bản thân mình vì cái bộ não cứng đầu không chịu nhớ gì cả. Cô ôm chặt lấy chiếc gối, vùi mặt vào đó, cố hít hà mùi vải sạch sẽ. Mắt cô nhắm nghiền, tập trung hết sức, như thể chỉ cần cô cố gắng đủ, giấc ngủ sẽ quay trở lại và tiếp tục cái câu chuyện đang dang dở kia. Cô muốn quay lại khu rừng đó, muốn nhìn rõ khuôn mặt kia, muốn biết rốt cuộc người đó là ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com