_Chap 13_
☆ Uchiha Itachi vắng nhà bốn ngày liên tiếp, tuy nhiên hắn không hề nói lại với người nọ, làm người ta nôn nóng chờ đợi hắn đến dài cả cổ. Từ đây những chuyện - chưa - kể được bật mí...
Ngày thứ nhất
Đã hai tư giờ kể từ lần gặp gỡ cuối và đóa anh đào cảm thấy thật trống trải.
Hắn đâu?. Gã Uchiha lạnh lùng đâu?.
À. Hắn đã đi rồi, hắn đi khi em còn đang say giấc.
Tỉnh dậy không thấy hắn, trái tim em hẫng vài nhịp. Linh cảm mách với em, rằng còn lâu nữa hắn mới về.
Ôi, thế là em sầu đời.
Em vùi đầu trong tấm chăn dày. Da thịt thì ấm mà lòng lạnh tanh.
Hắn xa em nhiều lắm cũng chỉ nửa ngày thôi. Hắn chưa từng đi lâu như này.
Em rời khỏi giường, dán mắt vào đống sách. Em chỉ định nhớ hắn một chút thôi, em sẽ không lãng phí thời giờ đâu.
Nhớ một chút.
Vậy một chút là bao nhiêu ?.
Em nâng bút, vẽ mái tóc đen, vẽ bờ môi mỏng.
Người được họa là người trong tim.
Em ngó bức tranh, lòng sầu càng thêm sầu.
Itachi nên biến khỏi tâm chí em cùng nỗi buồn kì quái mà hắn mang lại. Hắn luôn làm em rối trí.
: :
Nàng Kunoichi ôm tấm chăn trắng - thứ Itachi giật qua giật lại với em vào ngày thứ hai em ở cùng hắn.
Bốn chín gặp năm mươi, em và hắn không ai nhường ai. Cho tới khi tấm chăn bị rách, em đành buông tay trước. Vừa ăn tối em vừa nghĩ, dù việc mình làm là chính đáng nhưng để đồ của hắn hỏng thì em sai thật rồi.
Em lấy hộp kim chỉ trên bàn, bò lên giường khâu lại vết rách. Itachi nằm sát em. Hắn rõ ràng đang ngủ nhưng lúc sau đuôi tóc em lại được tết thành từng chùm nhỏ.
Gối không tết. Đệm không tết. Là hắn tết.
Một mình gặm nhấm kỉ niệm, em lặng lẽ đỏ mặt, nửa trách hắn làm cái trò gì mà kì cục, nửa lại nghĩ hắn dễ thương chết mất...
: :
Em tập tành pha trà nhài như Itachi, nhưng tuyệt nhiên sao mà giống cho được.
Em biết. Itachi không ưa uống trà lắm, tất cả vì tính chất công việc, hắn hay đi khuya và cần thứ gì đó giúp hắn tỉnh táo.
" Một thói quen khó bỏ thôi " _ Hắn từng giải thích với em.
Hắn pha trà rất loãng, kiểu nhạt như nước nhưng có mùi trà ấy. Nếu hắn thưởng một chén thì hắn khá vui, hai chén là buồn ngủ nhưng sắp tới giờ phải đi làm nhiệm vụ, quá ba chén là hắn đang bực mình.
Haruno vui mỗi khi Itachi mời em cùng dùng trà, hắn thường thả thêm chút xíu đường vào cho em. Em cảm ơn hắn, miệng tủm tỉm cười.
Bây giờ hắn không có nhà, em phải tự túc thôi. Cơ mà pha xong, em lại chẳng thiết uống.
Hương hoa nhài đậu trên cánh mũi em, hỏi rằng có phải em đang nhớ hắn chăng ?.
Ừ thì nhớ.
Em gối đầu lên cuốn sách dày, tưởng tượng cảnh hắn cầm thìa đường thả vào chiếc chén nhỏ. Nước trà sóng sánh, đường tan, trái tim em cũng tan.
Em tự hỏi còn bao nhiêu lần như thế.
... Khi mầm non đang nẩy, chim bắt đầu hót, giữa cái thời tiết lành lạnh, một chén trà nóng và có Uchiha Itachi...
Ngày thứ hai.
Itachi luôn bỏ mặc bản thân dù em đã đổ cả đống lời khuyên vào hắn. Em lo vì hắn cứ làm theo ý mình, nhất là việc ăn uống. Thế giới ẩm thực của gã Uchiha dường như chỉ tồn tại dango và bắp cải luộc, còn những thứ khác có nhét vào miệng hắn thì hắn cũng tìm cách nhổ ra.
Em mong hắn ăn thêm chút thịt, trông hắn thật gầy quá.
Những người gầy, ta thường tưởng họ yếu ớt, chính em đến giờ vẫn không dám tin mình từng bị hai cánh tay của Itachi khóa chặt trên giường.
Có thể Itachi không khỏe lắm nhưng ánh mắt hắn đủ bức chết người ta, em sợ là sợ cái này. Vả lại lần đấy em sai lè, sai từ A đến Á, hắn cắn chứ không mắng em, vậy là em vui rồi.
Tuy nhiên em ít nhiều chịu tổn thương vì hắn cắn vừa sâu vừa hung hãn. Máu không còn chảy, cổ không còn nhức, chỉ có da thịt hằn mãi vết đỏ au.
: :
Em nhớ đến lần hắn và em nổ ra mâu thuẫn.
Nguồn cơn từ việc Itachi cố chấp sử dụng Sharingan mặc cho em hết lời dặn dò. Em hiểu vào thời điểm đó gã Bạt Nhẫn chưa đủ tin em nhưng sự chống đối của hắn thể hiện rõ rằng hắn đang coi thường mạng sống của bản thân mình.
Cho đến một ngày nọ Itachi trở về với dòng huyết lệ chảy khắp mặt, khi tia máu phủ đầy mắt hắn, em biết bệnh tình của hắn ngày càng tệ hơn. Em bùng nổ, vớ lấy kunai trên bàn, em điên tiết lao tới hắn.
" Xem kĩ đây, Uchiha "
Với ánh mắt lạnh lùng, hắn nhìn em như đứa trẻ con đang bực dọc.
Rồi máu tóe ra từ tay em, vấy bẩn mọi thứ gần đó.
Đôi mắt tối màu kia không thể tiếp tục thản nhiên được nữa. Dường như những giọt máu của em đã chạm được tới hắn, từng bước khuấy đảo mặt hồ tĩnh lặng.
Hắn giật lấy Kunai, ném nó vào góc phòng. Thanh sắt còn chưa chạm đất hắn đã vội đỡ lấy em.
" Mỗi lần anh lén dùng Sharingan... chỉ cần tôi phát hiện ra, tôi sẽ tự giác cắt tay. Để xem chúng ta ai sẽ chết trước. Uchiha, nếu anh cần tôi ở đây để chữa bệnh cho anh thì anh tuyệt đối không được làm tổn thương chính mình "
Itachi gật đầu, hắn nhanh tay xử lý vết thương cho em. Cũng kể từ đó, em không bao giờ thấy hắn để Kunai trong phòng nữa.
: :
Khi cuộc sống của hai con người hòa vào nhau, vài chuyện ngớ ngẩn sẽ nẩy sinh, ví dụ như chuyện Itachi đi mua băng vệ sinh cho em chẳng hạn...
Em mệt mỏi và nhục nhã lắm vì cơ thể em, 'thói hư tật xấu' hay việc bao giờ em đến tháng thì Itachi đều nắm trong lòng bàn tay.
Tất cả tại cuộc đời đưa đẩy, ông trời bất công..
Chả là em tính toán được 'bà dì' sắp tới thăm, bối rối không biết xử lý sao cho phải. Vốn dĩ định tự mình đi mua nhưng sau sự cố ở lầu xanh, Itachi có chết cũng không cho em ra ngoài nửa bước. Chỉ còn nước bắt hắn ngồi xuống 'tâm sự tuổi hồng' cùng em thì may ra mới có Diana để dùng.
Ba ngày nữa là tới kì, em nghĩ cách mở lời với Itachi mà ăn mất ngủ, phần vì sĩ diện, phần vì hắn trời sinh lạnh lùng, em sợ quê...
Ngày cuối. Em vứt hết liêm sỉ, dù sao nó cũng chẳng ăn được. Khi Itachi sắp đi, em chầm chậm kéo tay áo hắn. Hắn ngoái đầu nhìn, em cảm thấy như có cục đá nặng đè lên lưng.
Em cúi đầu, lặng lẽ lên tiếng.
" ... Mua hộ tôi băng vệ sinh..."
" Nói to hơn đi Đầu Hồng "
Hắn ghé sát, tim em trượt một nhịp.
" A-anh...mua hộ tôi băng vệ sinh..."
" Loại nào thì tốt ? "
" Diana "
" Bao nhiêu thì đủ ? "
" ...B-bao nhiêu cũng được..." _ Em cắn răng nói bừa.
Hôm sau, Itachi về phòng với..những gì em đã dặn, còn có trà gừng, túi chườm nóng...
Rồi cứ đúng ngày đấy mỗi tháng, Itachi luôn mua sẵn...những thứ em cần. Em đoán là hắn đã gặp một người bán hàng giàu khinh nghiệm cùng bà ấy 'tâm sự tuổi hồng' về mấy kiến thức em chưa từng nói...
________
Tôi vốn định drop đến năm sau mới viết tiếp các ông ạ =))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com