6 | Giai điệu chung
Claire ngồi tại bàn làm việc trong phòng khách, ánh đèn bàn dịu nhẹ chiếu sáng những tập tài liệu trải rộng. Bên ngoài, mưa rơi tí tách trên mái nhà, tạo nên một giai điệu đều đặn, nhịp nhàng. Đồng hồ chỉ gần nửa đêm, nhưng giấc ngủ vẫn xa vời.
Tâm trí cô quay về cuộc gặp gỡ với Carlisle tại bãi đậu xe bệnh viện tối hôm trước. Cách anh xuất hiện dường như từ hư không, ánh mắt quan tâm khi thấy cô làm việc đến quá muộn. Ánh sáng đèn đường phản chiếu trên mái tóc vàng của anh, tạo nên một hào quang mờ ảo. Và cách tay họ suýt chạm nhau khi cô đánh rơi chìa khóa, cảm giác tĩnh điện quen thuộc chạy dọc sống lưng.
"Vô lý," Claire lẩm bẩm, lắc đầu như thể có thể rũ bỏ những ký ức và cảm xúc. "Hoàn toàn vô lý."
Cô buông bút xuống, dụi mắt mệt mỏi. Đã gần hai tuần kể từ cuộc gặp đầu tiên với Carlisle Cullen, và thay vì phai nhạt theo thời gian, cảm giác kỳ lạ khi ở gần anh chỉ càng mạnh mẽ hơn. Claire, người luôn tự hào về khả năng phân tích và lý trí, thấy mình không thể giải thích được hiện tượng này.
Một lý trí bình tĩnh, một tâm trí sắc bén, đó là những gì đã giúp cô sống sót và tạo dựng danh tính mới. Nhưng trước Carlisle Cullen, những công cụ đó dường như vô dụng.
Claire quay lại với đống tài liệu. Công việc là nơi trú ẩn an toàn cho cô. Trong những con số, dữ liệu và hệ thống, cô tìm thấy trật tự và kiểm soát. Cô sắp xếp các biểu đồ theo thứ tự, phân loại báo cáo theo màu sắc, tạo nên các danh sách và đánh dấu ưu tiên với sự tỉ mỉ gần như thiền định.
Khi con số cuối cùng được điền vào bảng tính, Claire cảm thấy bình tĩnh hơn. Tâm trí cô đã yên ắng, ít nhất là tạm thời. Cô nhắm mắt, thư giãn vai, và cho phép mình nghỉ ngơi một lúc.
"Tránh xa anh ta," cô tự nhủ. "Tập trung vào công việc. Duy trì khoảng cách chuyên nghiệp. Đừng để bản thân bị cuốn vào bất cứ điều gì phức tạp."
Claire nghe thấy tiếng cười nhỏ của chính mình vang trong căn phòng yên tĩnh. Cuộc sống của cô đã là sự phức tạp không ngừng kể từ khi cô rời khỏi Anh Quốc. Nhưng ít nhất, đó là một sự phức tạp mà cô kiểm soát được.
Đồng hồ đã điểm 7 giờ tối ngày hôm sau khi Claire vẫn còn ở bệnh viện, hoàn thiện những cải tiến đầu tiên cho hệ thống quản lý hồ sơ. Bệnh viện đã vắng vẻ, hầu hết nhân viên hành chính đã về nhà. Hành lang yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng bước chân của y tá ca đêm đi ngang qua.
"Chỉ thêm nửa giờ nữa," Claire tự hứa, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính. Cô đã nói cùng một câu cách đây một giờ, và có lẽ sẽ lặp lại nó một giờ nữa.
Đột nhiên, một tiếng còi hú chói tai vang lên, tiếp theo là hệ thống loa thông báo: "Tất cả nhân viên y tế có mặt tại bệnh viện, khẩn cấp đến khu cấp cứu. Lặp lại, tất cả nhân viên y tế..."
Claire bật dậy khỏi ghế, nhìn ra hành lang. Một y tá chạy vội qua, vẻ mặt căng thẳng.
"Chuyện gì vậy?" Claire gọi.
"Tai nạn lớn trên cao tốc," y tá trả lời vội vàng. "Nhiều nạn nhân đang được đưa đến. Cô nên rời khỏi đây, hành lang sẽ sớm trở nên hỗn loạn đấy."
Nhưng trước khi Claire kịp quyết định, cánh cửa chính của bệnh viện bật mở. Các nhân viên cấp cứu đẩy những cáng bệnh nhân vào, tiếng la hét và chỉ dẫn vang khắp không gian. Và giữa tất cả sự hỗn loạn, cô nhìn thấy anh.
Carlisle Cullen di chuyển với sự thanh lịch đáng kinh ngạc giữa đám đông cuống cuồng. Anh ra lệnh rõ ràng, chính xác, giọng trầm ấm nhưng đầy thẩm quyền. Không lớn tiếng, không vội vàng, nhưng mọi người đều lắng nghe và tuân theo.
"Chúng ta cần thêm người," một y tá nói với Carlisle. "Không đủ nhân lực để xử lý tất cả."
Carlisle gật đầu, ánh mắt quét qua hành lang và dừng lại khi thấy Claire. Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt anh, rồi nhanh chóng được thay thế bởi sự quyết đoán.
"Claire," anh gọi, ra hiệu cho cô. "Chúng tôi cần giúp đỡ."
Claire không chần chừ. Cô nhanh chóng bước đến, tự động chuyển sang chế độ khẩn cấp - một bản năng đã được rèn luyện qua nhiều năm sống trong tình trạng cảnh giác cao độ.
"Tôi có thể làm gì?" cô hỏi, giọng bình tĩnh.
"Hệ thống đang quá tải với số lượng bệnh nhân nhập viện," Carlisle giải thích nhanh. "Chúng tôi cần ai đó quản lý thông tin - theo dõi bệnh nhân nào đang ở đâu, ai đang phụ trách họ, và liên hệ với gia đình. Cô có thể xử lý điều đó không?"
"Được," Claire gật đầu, đã bắt đầu đánh giá tình hình và lập kế hoạch. "Tôi cần một máy tính và danh sách bệnh nhân."
"Martha sẽ giúp cô," Carlisle chỉ về phía quầy tiếp tân, nơi Martha Wilson đang điều phối cuộc gọi. "Cảm ơn, Claire."
Chỉ vậy thôi - một ánh mắt biết ơn ngắn ngủi, và anh đã quay lại với những bệnh nhân cần cấp cứu. Nhưng khoảnh khắc đó đủ để lại trong Claire một cảm giác ấm áp kỳ lạ, một cảm giác hữu ích và kết nối mà cô đã lâu không có.
Ba giờ sau, cuộc khủng hoảng ban đầu đã lắng xuống. Tổng cộng mười bảy nạn nhân đã được đưa đến, từ những vết thương nhẹ đến tình trạng nguy kịch. Bốn ca phẫu thuật đang diễn ra cùng lúc, những người còn lại đang được theo dõi hoặc điều trị. Không có tử vong, ít nhất là cho đến lúc này.
Claire đang làm việc không ngừng nghỉ tại một chiếc bàn tạm thời được đặt gần khu vực cấp cứu. Xung quanh cô là một mớ hỗn độn các biểu mẫu, giấy tờ và danh sách. Hệ thống máy tính của bệnh viện đã sập do quá tải khoảng một giờ trước, buộc mọi thứ phải được xử lý thủ công.
"Claire."
Cô ngẩng lên, thấy Carlisle đứng bên cạnh, một ly cà phê đang bốc hơi trong tay. Anh trông vẫn hoàn hảo như mọi khi, mặc dù đã làm việc không ngừng nghỉ suốt nhiều giờ. Không một sợi tóc nào lệch khỏi vị trí, không có dấu hiệu mệt mỏi trên gương mặt.
"Tôi nghĩ cô cần cái này," anh nói, đặt cà phê xuống cạnh cô.
"Cảm ơn," Claire đáp, biết ơn nhận lấy cốc nóng. "Tình hình thế nào rồi?"
"Ổn định," Carlisle gật đầu. "Không ai trong tình trạng nguy hiểm nữa. Nhưng đêm còn dài." Anh liếc nhìn mớ giấy tờ bừa bộn. "Máy tính vẫn chưa hoạt động lại à?"
"IT đang cố gắng," Claire thở dài. "Nhưng cho đến lúc đó, chúng ta cần theo dõi mọi thứ bằng tay. Tôi đang cố gắng xây dựng một hệ thống tạm thời để mọi người có thể truy cập thông tin nhanh chóng."
Carlisle nhìn xuống hệ thống mã màu và sắp xếp mà Claire đã tạo ra chỉ trong vài giờ. "Ấn tượng," anh nói, thực sự ngưỡng mộ. "Nhưng những theo dõi này cần được cập nhật liên tục."
"Đúng vậy."
"Chúng ta sẽ cần ai đó làm việc với tôi để ghi lại mọi thay đổi về tình trạng bệnh nhân theo thời gian thực," Carlisle suy nghĩ. "Martha đang quá bận với các cuộc gọi, và các y tá đều đang chăm sóc bệnh nhân..."
"Tôi có thể làm việc đó," Claire đề nghị. "Tôi đã thiết lập hệ thống này, tôi có thể cập nhật nó hiệu quả nhất."
Carlisle nhìn cô, có vẻ ngần ngại. "Cô đã làm việc suốt ngày rồi."
"Ông cũng vậy," cô đáp lại, nhướng một bên mày. "Và tôi chỉ làm việc giấy tờ. Anh mới là người thực sự cứu sống mọi người."
Một nụ cười thoáng qua trên môi Carlisle. "Vậy đành phải là một đêm dài cho cả hai chúng ta rồi."
Đồng hồ chỉ 1:30 sáng. Claire đi theo Carlisle từ phòng bệnh này sang phòng bệnh khác, ghi lại mọi thông tin anh đọc to về các dấu hiệu sinh tồn, thuốc men và diễn biến tình trạng. Họ đã làm việc cùng nhau như vậy suốt bốn giờ đồng hồ, dần dần phát triển một nhịp điệu hiệu quả.
Carlisle nói, Claire ghi. Carlisle hỏi, Claire tra cứu. Họ di chuyển quanh bệnh viện như một đội, không cần nhiều lời để hiểu ý định của nhau.
"Bệnh nhân Thomas đã ổn định," Carlisle nói khi họ rời khỏi phòng cuối cùng trong vòng kiểm tra. "Chúng ta có thể nghỉ một chút trước khi bắt đầu vòng tiếp theo."
Claire gật đầu, đột nhiên nhận ra mình đã mệt đến mức nào. Không phải là sự mệt mỏi về thể xác vì cô đã quen với những đêm không ngủ và áp lực, mà là một sự mệt mỏi tinh thần, khi phải liên tục duy trì sự tập trung cao độ trong nhiều giờ liền.
Họ tìm đường đến căng tin, một không gian nhỏ và vắng vẻ vào giờ này. Carlisle pha hai ly cà phê từ máy, trong khi Claire sắp xếp lại mớ giấy tờ cô đã mang theo.
"Cô có ăn gì không?" Carlisle hỏi, đặt cà phê trước mặt cô và chỉ về phía quầy thức ăn nhỏ. "Tôi nghĩ họ để lại một ít bánh sandwich."
Claire lắc đầu. "Tôi không đói lắm."
Carlisle nhìn cô với ánh mắt vừa lo lo lắng, vừa tò mò.
"Tôi để ý thấy cô hiếm khi ăn," anh nói nhẹ nhàng. "Theo quan điểm y khoa, việc duy trì năng lượng rất quan trọng, đặc biệt là trong tình huống căng thẳng kéo dài."
Claire lướt ngón tay dọc theo mép cốc giấy, tránh ánh mắt anh. "Chỉ là thói quen lâu năm," cô đáp, giọng nhẹ nhàng, "Tôi ăn khi cần."
Carlisle dường như cảm nhận được khoảng cách đó nên không hỏi thêm. Thay vào đó, anh quay sang chủ đề khác.
"Cô làm việc rất hiệu quả," anh nói. "Hệ thống theo dõi tạm thời này... nó đã cứu chúng tôi tối nay."
Claire mỉm cười nhẹ. "Chỉ là áp dụng những nguyên tắc cơ bản. Phân loại, ưu tiên, mã hóa màu sắc."
"Và sự chú ý đến chi tiết," Carlisle thêm vào. "Không phải ai cũng có khả năng đó."
Một khoảng lặng thoải mái bao trùm lấy họ khi cả hai nhấp cà phê, đắm chìm trong những suy nghĩ riêng. Claire thấy mình đang quan sát Carlisle một cách thận trọng - cách anh cầm cốc với những ngón tay dài, thanh mảnh; cách anh dường như không thực sự uống nhiều cà phê, chỉ giữ nó gần môi; và đặc biệt là đôi mắt hổ phách kỳ lạ của anh, lúc này đang nhìn xa xăm.
"Tôi nghĩ chúng ta có khoảng mười lăm phút trước khi cần bắt đầu vòng kiểm tra tiếp theo," Carlisle nói, phá vỡ sự im lặng. "Cô chơi piano loại nào?"
Câu hỏi đột ngột khiến Claire ngạc nhiên. "Pardon?"
"Piano," Carlisle mỉm cười. "Chúng ta đã nói về điều đó lần trước, nhớ không? Cô đề cập rằng cô được đào tạo theo trường phái cổ điển. Tôi tò mò về các nhà soạn nhạc cô ưa thích."
"Chopin," Claire đáp mà không cần suy nghĩ. "Nocturnes của ông ấy... có điều gì đó sâu sắc trong đó. Cảm xúc mà không melodramatic. Đau thương mà không tuyệt vọng."
Carlisle gật đầu, ánh mắt sáng lên. "Chopin là một thiên tài về giai điệu và cảm xúc. Nhưng tôi phải thừa nhận mình có thiên vị với Bach. Sự phức tạp toán học trong âm nhạc của ông ấy..."
"Quá lạnh lùng," Claire tranh luận, bất ngờ thấy mình hứng thú với cuộc nói chuyện. "Bach tỏa sáng về mặt kỹ thuật, nhưng thiếu linh hồn mà Chopin mang lại."
"Tranh luận Bach versus Chopin," Carlisle cười. "Một cuộc tranh cãi kéo dài hàng thế kỷ."
Claire chớp mắt trước cách diễn đạt kỳ lạ. "Tranh luận vĩnh cửu," cô sửa lại.
"Phải, đúng vậy," Carlisle nhanh chóng đồng ý. "Nhưng tôi vẫn nghĩ cô đang đánh giá thấp Bach. Prelude in C Major từ Well-Tempered Clavier có thể khiến người ta rơi nước mắt nếu được chơi đúng cách."
"Vậy anh là người ủng hộ kỹ thuật trước cảm xúc?" Claire hỏi, đột nhiên tò mò về con người thực sự đằng sau vẻ ngoài hoàn hảo.
"Không," Carlisle lắc đầu. "Tôi tin rằng chỉ khi kỹ thuật trở nên vô hình, cảm xúc thực sự mới có thể tỏa sáng. Sự hoàn hảo về kỹ thuật không phải là đích đến, mà là phương tiện để đạt được điều gì đó sâu sắc hơn."
Claire nhìn anh, thực sự ngạc nhiên. "Đó... đó chính xác là điều tôi thường nghĩ."
Carlisle mỉm cười, đôi mắt hổ phách trở nên ấm áp hơn. "Có lẽ chúng ta có nhiều điểm chung hơn cô nghĩ."
Vào khoảnh khắc đó, Carlisle đứng dậy đột ngột, và trong một cử động bất ngờ hiếm hoi, anh vấp vào chân bàn, làm đổ cà phê. Claire phản ứng nhanh như chớp, nhấc các tài liệu lên cao ngay trước khi chất lỏng chảy đến.
"Xin lỗi," Carlisle nói, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. "Tôi thường... tôi không thường vụng về như vậy."
Claire không thể không bật cười trước vẻ mặt gần như bối rối của anh. "Mọi người đều có những khoảnh khắc vụng về, ngay cả Bác sĩ Hoàn Hảo Cullen."
Carlisle nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, rồi cũng cười theo. "Tôi đoán vậy. Bác sĩ Hoàn Hảo Cullen à? Đó là biệt danh của tôi sao?"
"Ồ, còn nhiều hơn thế," Claire đáp, bất ngờ thấy mình đang đùa cợt. "Bác sĩ McDreamy, Hoàng tử Y khoa, và tôi thề đã nghe một y tá gọi anh là Thánh Carlisle."
"Thánh Carlisle?" Carlisle bật cười lớn hơn, một âm thanh ấm áp và chân thành đến mức Claire không thể không cười theo. "Đó thì hơi quá đáng."
"Không phải lỗi của tôi," Claire nhún vai, giọng nhẹ nhàng. "Có lẽ anh nên thử mắc vài lỗi công khai để phá vỡ hình tượng."
"Như đổ cà phê à?"
"Đó là khởi đầu tốt."
Họ nhìn nhau, nụ cười vẫn còn trên môi, và có điều gì đó thay đổi trong không khí giữa họ - một sự thân quen mới, một cánh cửa hé mở.
Rồi tiếng gọi từ loa thông báo kéo họ trở lại thực tại. "Bác sĩ Cullen đến phòng 304, khẩn. Bác sĩ Cullen đến phòng 304."
Khoảnh khắc tan vỡ. Carlisle đứng thẳng người, vẻ mặt trở lại chuyên nghiệp. "Chúng ta nên đi."
Claire gật đầu, nhanh chóng gom tài liệu. "Tôi sẽ đi cùng anh."
Edward Cullen đứng bất động giữa những tán cây, nhìn về phía bệnh viện. Anh không thể thấy Carlisle và Claire qua những bức tường, nhưng anh có thể nghe được suy nghĩ của cha mình, rõ ràng và sắc nét như thể Carlisle đang đứng ngay bên cạnh.
Niềm vui. Sự bình yên. Và một thứ gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn mà Carlisle chưa từng cảm nhận trước đây.
Edward nhắm mắt, tập trung hơn, cố gắng bắt được những suy nghĩ xa hơn, yếu hơn - suy nghĩ của Claire. Không như với Carlisle, tâm trí Claire vẫn là một mớ hỗn độn của nhiều lớp suy nghĩ và cảm xúc chồng chéo. Nhưng có điều gì đó đã thay đổi. Tâm trí cô ít hỗn loạn hơn, như thể sự hiện diện của Carlisle đã tạo nên một ốc đảo bình yên giữa cơn bão.
"Tìm thấy chưa?"
Edward mở mắt, thấy Alice đứng cạnh mình, Emmett ngay sau cô. Anh không cần đọc tâm trí để biết lý do họ ở đây.
"Họ đang làm việc cùng nhau," Edward đáp. "Tai nạn lớn trên cao tốc, nhiều nạn nhân. Họ đã ở bên nhau suốt nhiều giờ."
Alice mỉm cười, đôi mắt hơi mờ đi trong một thị kiến ngắn. "Tốt. Họ cần thời gian bên nhau."
"Và phần quan trọng nhất," Emmett xen vào, vẻ háo hức, "Carlisle có làm rơi thứ gì không? Bất cứ thứ gì? Tôi có năm trăm đô đang cược đấy."
Edward khẽ nhếch mép. "Anh ấy đổ cà phê."
"HA!" Emmett reo lên đắc thắng, giơ nắm đấm lên trời. "Tôi biết mà! Carlisle Cullen, người không bao giờ vụng về trong ba trăm năm, cuối cùng cũng làm đổ thứ gì đó. Alice, cô nợ tôi năm trăm đô."
Alice thở dài, nhưng không giấu được nụ cười. "Đáng lẽ tôi không nên đánh cược những thứ liên quan đến tình yêu. Quá khó đoán."
"Tâm trí anh ấy..." Edward nói nhẹ. "Tôi chưa bao giờ thấy Carlisle như vậy. Có một sự sống động, một niềm vui mà anh ấy thường không có. Và Claire... tâm trí cô ấy dường như yên tĩnh hơn khi ở bên anh ấy. Vẫn là một mớ hỗn độn không thể xâm nhập, nhưng ít hỗn loạn hơn."
"Soulmate bond," Alice thì thầm. "Mạnh mẽ ngay cả với một con người."
"Vậy chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?" Emmett hỏi. "Tôi cần biết liệu có nên đặt cược vào việc anh ấy sẽ làm rơi thứ gì nữa không."
Alice lắc đầu, mỉm cười. "Không cược nữa. Chúng ta đã thống nhất không can thiệp."
"Được rồi, nhưng ít nhất nói cho tôi biết liệu anh ấy có làm đổ thêm cà phê không?"
Edward và Alice nhìn nhau, rồi cùng bật cười.
"Anh vẫn là Emmett," Edward nói, vỗ vai người anh em to lớn.
"Và tự hào về điều đó," Emmett đáp, nhe răng cười. "Ai đó phải giữ cho gia đình này vui vẻ."
Bình minh dần ló dạng qua những ô cửa sổ bệnh viện. Claire và Carlisle đang ở trong văn phòng anh, tổng hợp các báo cáo cuối cùng về tình trạng bệnh nhân. Đêm đã trôi qua với nhiều thăng trầm - một ca phẫu thuật khẩn cấp bổ sung, một cơn hoảng loạn của người nhà bệnh nhân, hệ thống máy tính tạm thời hoạt động trở lại rồi lại sập. Nhưng đến lúc này, mọi thứ đã ổn định. Tất cả bệnh nhân đều qua khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Claire ngáp nhẹ, cố giấu đi sự mệt mỏi đang tràn ngập. Hai mươi bốn giờ không ngủ không phải là điều gì mới mẻ đối với cô, nhưng cường độ cảm xúc và tinh thần của đêm qua đã rút cạn năng lượng một cách khác thường.
"Cô nên về nhà nghỉ ngơi," Carlisle nói, quan sát cô với ánh mắt lo lắng. "Ca trực mới đã đến, và mọi thứ đã được ghi chép đầy đủ."
"Ông cũng vậy," Claire đáp, nhìn anh cẩn thận. Carlisle không có vẻ mệt mỏi chút nào - không có quầng thâm dưới mắt, không có vai rũ xuống, không có bất kỳ dấu hiệu nào của một người đã không ngủ suốt một đêm cấp cứu bệnh nhân. "Làm thế nào anh làm được vậy?"
"Làm gì cơ?" Carlisle hỏi, hơi ngạc nhiên.
"Trông như thể anh vừa bước ra từ một spa thay vì phòng cấp cứu," Claire nói, không thể giấu được chút ghen tị. "Ông có phương thuốc bí mật chống lại sự mệt mỏi à?"
Carlisle mỉm cười, nụ cười hơi bối rối. "Thấy cô mệt rồi đấy. Cô đang có ảo giác về vẻ tươi tỉnh của tôi."
"Không, thực sự đấy," Claire khăng khăng. "Ông có vẻ... quá hoàn hảo. Không ai có thể duy trì được như vậy sau một đêm như thế này."
"Tôi có gene tốt, tôi đoán vậy," Carlisle nói nhẹ nhàng, rõ ràng đang cố chuyển hướng cuộc trò chuyện. "Và nhiều năm luyện tập chịu đựng những ca trực dài."
Claire quan sát anh, tự hỏi về sự tránh né tinh tế trong câu trả lời. Nhưng cô quá mệt để theo đuổi vấn đề.
"À, nói về âm nhạc," Carlisle đột ngột nói, rõ ràng đang thay đổi chủ đề. "Cô có bao giờ nghe về Bagatelle in A Minor của Ludwig van Beethoven chưa? Thường được gọi là 'Für Elise'."
"Dĩ nhiên," Claire đáp. "Đó là một trong những bản nhạc đầu tiên đa số người học piano được dạy."
"Nhưng không phải phiên bản gốc," Carlisle nói, một tia hưng phấn lóe lên trong mắt anh. "Bản nhạc mà hầu hết mọi người biết là phiên bản từ bản thảo năm 1867. Rất ít người biết rằng Beethoven thực sự đã sáng tác một phiên bản khác vào năm 1810, với các biến tấu phức tạp hơn nhiều."
Claire nhướng mày, thực sự bất ngờ. "Tôi chưa bao giờ nghe về điều đó."
"Đó là một câu chuyện thú vị," Carlisle tiếp tục, giọng ấm áp với niềm đam mê hiển nhiên. "Phiên bản gốc được viết cho một nữ sinh viên piano mà Beethoven đã đem lòng yêu mến, Therese Malfatti. Không phải Elise như nhiều người vẫn nghĩ. Tên bản nhạc, 'Für Therese', nhưng bị đọc nhầm bởi học giả nhạc Ludwig Nohl khi ông tìm thấy bản thảo sau cái chết của Beethoven."
Claire chăm chú lắng nghe, bị thu hút không chỉ bởi câu chuyện mà còn bởi cách Carlisle kể nó, như thể anh đã sống trong thời đại đó, như thể anh biết rõ từng chi tiết không chỉ từ sách vở.
"Anh có vẻ biết rất nhiều về âm nhạc thời kỳ Baroque và Cổ điển," cô nhận xét.
"Truyền thống gia đình," Carlisle giải thích với một nụ cười nhẹ. "Cha tôi... rất quan tâm đến lịch sử âm nhạc. Tôi lớn lên với những câu chuyện và bản nhạc từ thời đại đó."
Claire gật đầu, nhưng không thể không cảm thấy có điều gì đó không ổn trong lời giải thích của anh. Không phải dối trá, nhưng không hoàn toàn là sự thật.
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa. Martha Wilson xuất hiện, vẻ mặt mệt mỏi nhưng hài lòng.
"Tất cả bệnh nhân đều ổn định," bà thông báo. "Ca trực mới đã tiếp quản. Hai người nên về nhà và nghỉ ngơi."
"Cảm ơn, Martha," Carlisle gật đầu. "Cô đã làm việc tuyệt vời đêm qua."
"Tất cả chúng ta đều vậy," Martha đáp, ánh mắt đảo qua Claire với một thoáng tán thành hiếm hoi. "Đặc biệt là với hệ thống theo dõi tạm thời của Cartel. Đã cứu chúng ta khỏi một mớ hỗn độn."
Claire cảm thấy một luồng ấm áp chạy qua người trước lời khen hiếm hoi. "Chỉ làm những gì cần làm thôi."
Khi Martha rời đi, Carlisle và Claire thu dọn văn phòng trong im lặng thoải mái. Khi họ bước ra hành lang, bệnh viện đã chuyển sang một ca trực mới, ánh sáng ban ngày tràn qua những ô cửa sổ.
"Xe tôi ở đằng kia," Claire nói khi họ bước vào bãi đậu xe.
"Cô không nên lái xe khi mệt mỏi thế này," Carlisle nhận xét, vẻ lo lắng. "Tôi có thể đưa cô về nhà."
Claire mỉm cười nhưng lắc đầu. "Cảm ơn, nhưng tôi ổn. Tôi đã lái xe trong tình trạng mệt mỏi hơn nhiều."
Carlisle không có vẻ thuyết phục, nhưng anh tôn trọng quyết định của cô. "Ít nhất để tôi đi cùng cô đến xe."
Họ bước qua bãi đậu xe trong ánh nắng sớm mai yếu ớt. Khi đến chiếc Honda Civic của Claire, cả hai dừng lại, đột nhiên không biết nói gì.
"Vậy..." Claire lên tiếng, cảm thấy kỳ lạ ngượng ngùng.
"Cảm ơn," Carlisle nói đồng thời, rồi mỉm cười. "Xin lỗi, cô nói trước đi."
"Không, tôi chỉ định nói... đêm qua thật... thú vị," Claire nói, lựa chọn từ ngữ cẩn thận.
"Phải, đúng vậy," Carlisle gật đầu. "Tôi muốn cảm ơn cô vì đã ở lại giúp đỡ. Cô đã không phải làm vậy."
"Tất cả chúng ta đều làm những gì cần làm," Claire nhắc lại lời mình với Martha.
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, và Claire nhận thấy họ đứng gần nhau hơn bình thường, chỉ cách nhau vài bước chân. Nếu cô với tay ra, cô có thể chạm vào anh. Ý nghĩ đó khiến tim cô đập nhanh hơn.
"Tôi nên đi," cô nói, phá vỡ khoảnh khắc.
"Dĩ nhiên," Carlisle lùi lại một bước. "Lái xe cẩn thận. Và... nghỉ ngơi đi."
"Ông cũng vậy," Claire mỉm cười, dù biết rằng Carlisle trông không có vẻ gì là cần nghỉ ngơi. Một chi tiết kỳ lạ khác cô lưu vào góc tâm trí.
Khi Claire lái xe ra khỏi bãi đậu, cô liếc nhìn kính chiếu hậu. Carlisle vẫn đứng đó, nhìn theo cô, gương mặt anh mang một biểu cảm mà cô không thể giải thích - một hỗn hợp của quan tâm, nuối tiếc, và điều gì đó sâu sắc hơn nhiều.
Claire vào nhà, mệt đến mức gần như không còn sức để cởi giày. Cô đổ sụp xuống sofa, cảm thấy adrenaline cuối cùng cũng rút đi, để lại một cơ thể nặng nề, mệt mỏi.
Nhưng dù mệt, tâm trí cô vẫn hoạt động. Cô nghĩ về đêm vừa qua nhưng không phải về sự hỗn loạn của tình huống khẩn cấp, mà về những khoảnh khắc tĩnh lặng với Carlisle. Cuộc trò chuyện về âm nhạc. Tiếng cười khi anh làm đổ cà phê. Sự ăn ý kỳ lạ khi họ làm việc cùng nhau.
Đã lâu rồi Claire không cảm thấy thoải mái bên ai như vậy, nếu cô đã từng cảm thấy thế. Và đó là điều đáng sợ.
Toàn bộ cuộc đời, cô đã học cách giữ khoảng cách, xây dựng rào chắn, không để ai đến quá gần. Đó là cách để sống sót. Đó là cách để tự bảo vệ mình.
Nhưng giờ đây, khi cô nằm đó trong ánh nắng sớm mai, Claire nhận ra một điều đáng sợ rằng cô không muốn giữ khoảng cách với Carlisle Cullen. Và cô không biết phải làm gì với nhận thức đó.
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, và một giai điệu vang lên trong tâm trí, là một đoạn nhạc mà Carlisle đã ngâm nga khi họ xem xét các biểu đồ vào lúc nửa đêm. Một giai điệu cô không nhận ra, nhưng đẹp đến kỳ lạ.
Từ rìa rừng phía sau nhà Claire, Carlisle Cullen đứng trong bóng tối của những tán cây, lắng nghe hơi thở của cô dần trở nên đều đặn khi cô chìm vào giấc ngủ. Anh đã đi theo cô về nhà, đảm bảo cô về an toàn, một hành động bảo vệ bản năng mà anh không thể kìm nén.
Khi một cơn gió nhẹ thổi qua, anh nhắm mắt, ngửi được mùi hương tinh tế của cô trong không khí. Và trong tâm trí, anh nghe thấy giai điệu mà anh đã ngâm nga cho cô, một bản nhạc cổ từ thời thanh niên của anh, một giai điệu mà anh đã không nghĩ đến trong gần ba thế kỷ cho đến đêm qua.
"Chúng ta có giai điệu chung," anh thì thầm vào không khí sáng sớm, trước khi quay lưng lại và biến mất vào rừng sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com