✨34✨ Ấm áp
✨𝑻𝒂𝒆𝒔𝒐𝒐✨
☆ 𝑪𝒓𝒂𝒛𝒚 𝑨𝒃𝒐𝒖𝒕 𝒀𝒐𝒖.
- Chương 34: Ấm áp.
🍒🍒🍒🍒
Quay lại Ji gia, xe chạy vào cổng lớn.
Nhìn khung cảnh quen thuộc, vẫn như năm nào khiến trái tim Kim Jisoo nhói lên, khoé mắt cay xè.
Kim Seok Jin mở cửa cho cô, Kim Jisoo thơ thẩn bước từng bước, từng bước chân giẫm lên con đường nhỏ trải đầy đá sỏi, ánh mắt nhìn ra chiếc xích đu màu trắng kế bên trồng rất nhiều hoa hướng dương.
"Tiểu Soo, mẹ bảo Seok Jinnie trồng cho con. Con có thích không?".
"Ui đẹp quá, mẹ ơi con yêu mẹ nhất."
Hình ảnh năm nào như hiện dần trong mắt của cô, những tiếng nói vui đùa còn văng vẳng bên tai.
Thấy Kim Jisoo đứng thần người ra nhìn, Kim Seok Jin đẩy nhẹ vai.
"Vào thôi em, mẹ ở trên phòng."
Lúc quản gia và người giúp việc nhìn thấy cô đi vào cùng với anh, dường như bọn họ đều bất ngờ xen lẫn vui mừng.
"Cô chủ...là cô, cô về rồi sao?".
"Chào mọi người, mọi người có khoẻ không?". Kim Jisoo mỉm cười.
"Thật tốt, thật tốt...Bà chủ đang ở trên phòng, nếu biết cô về chắc là vui lắm." Quản gia nói.
"Vậy con lên lầu thăm mẹ trước nhé."
"Được, được."
Nói rồi Kim Jisoo cùng Kim Seok Jin đi lên lầu.
Đứng trước cửa phòng, cô hít thở thật sâu, đưa mắt nhìn người bên cạnh đầy lo lắng.
"Anh...mẹ có giận em không?".
Kim Seok Jin đưa tay xoa đầu cô như hồi còn bé, anh ôn nhu nói: "Ngốc quá, dĩ nhiên là không rồi, em đừng lo."
Nói rồi anh gõ cửa rồi nhẹ nhàng đẩy cửa vào trước.
Kwon Nari đang tập trung vào màn hình TV, thấy con trai đi vào bà vội lau nước mắt rồi mỉm cười hiền lành.
"Con về rồi à?".
"Mẹ sao thế, mẹ mới khóc à...?".
"Không, không có...". Kwon Nari gượng gạo lắc đầu.
Kim Seok Jin nhìn lên TV phát hiện bà đang xem phim của Kim Jisoo thì mới vỡ lẽ mọi chuyện.
Anh ngồi xuống sofa nắm tay bà hỏi khẽ.
"Mẹ lại nhớ con bé à?".
Kwon Nari bị vạch trần cũng không che giấu, nhẹ gật đầu thừa nhận.
Bà hơi cúi đầu, mắt lại đỏ lên.
"Mẹ chỉ lo lắng em gái con bao năm qua nó sống thế nào, có uỷ khuất hay khó khăn gì không thôi."
Bỗng nhiên mẹ Ji lại nghe được tiếng nức nở ngoài cửa phòng.
Kim Jisoo chịu đựng không được, cô đau lòng chậm chạp bước vào, nghẹn ngào thốt lên.
"Mẹ...mẹ ơi...".
Kwon Nari cứ ngỡ đầu óc mình lại trở bệnh.
Có phải là vì nhớ cô quá nên lại tưởng tượng?.
Nhưng khi bà chớp mắt mấy lần, vội đứng lên từ sofa thì thào.
"Tiểu Soo...Tiểu Soo...".
Cổ họng bà nghẹn lại, nước mắt ứa ra nhìn qua Kim Seok Jin lại thấy anh mỉm cười.
"Tiểu Soo còn đứng đó làm gì."
Kim Seok Jin nhắc nhở cô em gái ngốc nghếch của mình đang khóc nấc như đứa trẻ.
"Là Tiểu Soo về thăm mẹ sao?".
Kwon Nari khó tin hỏi lại.
Đến khi thân thể mềm mại của cô nhào vào lòng, bà mới tin đây là sự thật.
Kim Jisoo cảm thấy như được trở về quá khứ.
Vòng tay này quá đỗi ấm áp khiến cô lưu luyến.
"Mẹ...mẹ ơi...con về rồi, mẹ...mẹ đừng giận con...con nhớ mẹ, nhớ Ji gia và mọi người rất nhiều."
Ôm chặt lấy cô trong lòng, nước mắt Kwon Nari chảy dài hai bên má.
"Tiểu Soo, là con sao?. Là con về thăm mẹ rồi sao?".
Câu hỏi của bà làm Kim Jisoo đau lòng, lại còn xấu hổ.
Cô vốn không xứng đáng với tình yêu thương bao la này.
"Mẹ...mẹ có khoẻ không?. Để con xem nào, mẹ ốm đi nhiều quá."
Kwon Nari đẩy nhẹ Kim Jisoo ra, xoa lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Tiểu Soo lớn lên thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả trong TV."
Khi nói đến, ánh mắt của bà còn hiện lên vẻ tự hào.
Rồi bà lại hỏi.
"Họ đối xử với con có tốt không?".
Nụ cười trên môi Kim Jisoo chợt tắt.
Cô nhìn bà, rồi chảy nước mắt lắc đầu giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Điều này khiến Kwon Nari linh cảm không lành, chỉ biết ôm con gái vào lòng vỗ về.
----------------------
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Kim Jisoo đã khóc nức nở, dường như cô khóc cho năm năm qua...
Nghe đến đâu, lòng Kwon Nari lại đau nhói đến đấy.
Đây là đứa con gái bà cưng chiều yêu thương không nỡ tổn thương la mắng dù chỉ là một chút, tại sao lại để bọn người kia đối xử vô tâm đến vậy.
"Đồ ngốc này, con còn có mẹ, có anh con và cả Ji gia. Tại sao lại chịu khổ một mình?. Tại sao bây giờ mới chịu quay về?".
Lúc này Kim Jisoo khóc đủ rồi, cô hít hít mũi: "Bây giờ thì không sao rồi. Mẹ đừng lo."
"Mẹ mãi mãi yêu thương con. Ji gia mãi mãi là gia đình của con, nơi này mãi mãi là nhà của con. Chỉ cần con muốn, lúc nào cũng có thể trở về, có biết không?".
Kwon Nari xoa đầu cô như hồi cô còn bé bỏng.
Nước mắt vừa lau lại lặng lẽ rơi, Kim Jisoo sụt sùi nghẹn ngào: "Dạ."
"Con có biết hay không, Kang gia đối xử với con như vậy một phần là do mẹ. Vì mẹ nên bao năm qua con không thể quay về...Mẹ xin lỗi...".
Kwon Nari cũng khóc.
"Không...không phải như thế."
Kim Jisoo lau nước mắt cho bà, nhẹ giọng an ủi.
Kim Seok Jin cũng xoa vai mẹ mình.
"Mẹ à, mẹ đừng khóc nữa. Chúng ta xuống dùng cơm mừng Tiểu Soo trở về nhé?".
Mẹ Ji vì quá vui mừng con gái trở về nên quên mất đã đến giờ ăn cơm.
Bà vội lau nước mắt, nắm tay cô.
"Con gầy quá. Để mẹ xuống bảo thím Oh nấu vài món tẩm bổ cho con. À còn những món con thích nữa như bánh gạo cay, canh kim chi, sủi cảo, còn có bánh táo nữa. Đúng rồi dùng cơm xong mẹ sẽ làm cho con ăn."
"Dạ con sẽ ăn hết ạ."
Kim Jisoo mỉm cười.
Ấm áp lan tràn len lỏi vào trái tim bé nhỏ của cô.
Kim Seok Jin đi theo phía sau nhìn hai người phía trước, ánh mắt anh cũng trở nên nhu hoà.
•Hết chương 34•
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com