Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4.1

"Cheol, chúng ta hết đồ uống rồi."

Tiếng Jihoon từ trong bếp vọng ra để thu hút sự chú ý của đồng bọn đang tụ tập hết ở phòng khách. Jeonghan và Seungcheol đang tập trung chơi đá bóng trên màn hình, tên này ầm ĩ chửi khi tên kia ghi bàn. Jisoo thì đang cuộn tròn vùi mình dưới lớp chăn bông ấm áp nghịch điện thoại. Tiếng gọi của Jihoon khiến cả ba đều tạm dừng việc đang làm, đổ dồn sự chú ý đến cậu.

"Chúng ta nên mua thêm trước khi bắt đầu cuộc đua marathon," Seungcheol dựa lưng vào ghế sofa.

Sau khi kết thúc bữa tối, cả bốn người họ đến căn hộ của Seungcheol nằm ở cùng tòa nhà với Jisoo và Jeonghan. Nơi này về cơ bản đã trở thành căn cứ của họ, một nơi cố định để cả bọn cùng giải trí và giết thời gian cùng nhau.

Seungcheol giơ nắm đấm lên ra hiệu. "Hai người nhé. Triển nhanh nào. Kéo búa bao!"

Jisoo cau mày trước cái số đen đủi chưa từng thắng cái trò may rủi này của mình. Cậu lầm bầm "Được thôi"

"Soo à, đừng có lúc nào cũng ra búa như vậy chứ," Seungcheol cười chọc ghẹo.

"Ai nói lúc nào em cũng ra búa hả"

"Anh không nói điêu nhé. Được rồi, nếu nhóc không tin thì chơi thêm lần nữa nào, kéo búa bao—"

Jeonghan đứng dậy, vừa nói vừa nắm cổ tay Jisoo kéo đi. "Được rồi, đi thôi nào."

Jisoo chớp mắt, rời khỏi ghế sofa, đi theo hắn về phía cửa. "Đi đâu?"

"Chúng ta phải mua thêm đồ uống, không phải sao?"

"Nhưng cậu đâu có thua đâu Hannie?"

"Nếu cậu phải đi thì tớ đi cùng cậu."

Jisoo mím môi, thầm hy vọng mặt cậu sẽ không đỏ vì nhịp tim đột ngột đập nhanh...

"Bên ngoài bây giờ chắc lạnh hơn rồi. Cậu muốn mặc thêm áo không?

"Không cần đâu, tớ ổn."

Cả hai mặc áo khoác vào, xác nhận lại những thứ cần phải mua và rời khỏi căn hộ. Siêu thị gần nhất cách đó khoảng mười phút đi bộ. Vì đã khuya nên con đường khá vắng, chỉ có mỗi hai người sánh bước.

Họ đi cạnh nhau, im lặng một lúc.

"Jisoo à, tớ xin lỗi vì chuyện chiều nay."

Jisoo biết việc đó vẫn còn khiến Jeonghan phiền lòng. Tên alpha này khá thẳng thắn trong việc thể hiện cảm xúc của hắn. Điều này khiến cậu thích thú cười khúc khích. "Cậu đã xin lỗi bao nhiêu lần rồi, Hannie à. Tại sao cậu cứ bận tâm về nó vậy?

Vì rõ ràng Jeonghan đã có phản ứng thái quá so với tư cách là một người "bạn". Hắn không thể phủ nhận tình cảm của mình đối với Jisoo. Thứ tình cảm đó giống như một con đập sắp vỡ hay một quả bom đang đếm ngược. Jeonghan đã kìm nén cảm xúc của mình quá nhiều đến mức hắn sắp không kiểm soát được nó nữa rồi.

Một bàn tay siết nhẹ cánh tay hắn. "Hannie. Tớ đã nói là ổn mà."

Còn hắn không ổn chút nào.

Hắn phải làm gì bây giờ?

"Cậu không nghĩ rằng tớ kỳ lạ sao? Tớ phát điên chỉ vì cậu... Vì Johnny đề xuất ý tưởng hai người trở thành... bạn đời" Jeonghan cố gắng để nói ra hai chữ cuối cùng.

Jisoo nghĩ một lúc. "Thành thật mà nói thì...có một chút. Nhưng không phải lỗi tại cậu đâu, chỉ là vì tớ đã biết Johnny từ khi còn nhỏ. Anh ấy luôn coi tớ như một người em trai. Cậu không quen biết anh ấy đủ lâu để biết được rằng anh ấy thân thiện và phóng khoáng như thế nào nên không trách cậu được. Thỉnh thoảng anh ấy vẫn hay đùa những câu không có ý nghĩa gì như thế. Tớ chỉ hy vọng cậu sẽ không hành động như thế nữa, Hannie."

Cậu nói thêm bằng chất giọng nhỏ nhẹ hơn. "Dù sao cậu cũng đã xin lỗi và Johnny đã chấp nhận. Gạt chuyện đó qua một bên đi nhé, Hannie. Mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi."

Một cơn gió lạnh nào đó thổi qua khiến Jisoo rùng mình nhăn mặt một cách đáng yêu.

Jeonghan bật cười. "Tớ đã bảo cậu nên mặc ấm hơn mà."

"Cơn gió lướt qua thôi mà, cậu lo gì chứ," cậu omega hùng hổ.

Suốt quãng đường còn lại cho đến khi họ đến siêu thị, Jeonghan luôn ôm lấy vai Jisoo, kéo cậu lại gần hắn hơn, cơ thể hai người áp sát vào nhau để chia sẻ hơi ấm.

"Chúng ta cũng nên mua đồ ăn vặt chứ?"

Jeonghan nhìn sang lối đi bên kia và phát hiện ra Jisoo đang ung dung bước đến với hai chai nước ngọt loại một lít.

"Mua đi."

"Chúng ta cũng nên mua kem chứ nhỉ?"

"Nếu cậu muốn."

"À, Cheollie cũng gần hết khăn giấy rồi."

"Được rồi."

"Và dầu gội đầu. Nước rửa chén nữa."

"Jisoo à, hãy mua những thứ chúng ta cần cho hôm nay trước và để Cheol tự đi mua đồ của cậu ta vào ngày mai, được chứ?"

Jisoo cười toe toét, bởi vì cậu đang cố tình làm như vậy để kiểm tra sự nhẫn nại của Jeonghan đến đâu. "Chà, vậy mà tớ đã nghĩ cậu đủ khỏe để vác hết đống này luôn đấy, Hannie."

"Tất nhiên tớ có thể, nhưng Choi Seungcheol không đáng để tớ phải hao tâm tổn lực như thế," Jeonghan càu nhàu, cuối cùng cũng tự bật cười. Hắn huých nhẹ vào vai Jisoo. "Đi thôi nào."

Cuối cùng họ quyết định chỉ mua vài chai nước và một ít đồ ăn vặt. Jeonghan tay xách túi đồ rồi cả hai cùng bước ra ngoài để trở về căn hộ.

Ngoài trời khá lạnh và nhiều gió, nhưng Jisoo lại rất thích không khí như thế này. Những dấu vết của sự yên bình phảng phất trong không khí, một sự im lặng dễ chịu bao trùm lấy họ. Cậu xoa các ngón tay vào nhau, tận hưởng hơi ấm.

Jeonghan nhận thấy gò má hơi ửng đỏ của cậu, cả những ngón tay và chiếc cổ đang lộ ra của cậu, hắn đột nhiên dừng bước.

"Hannie?"

"Chờ tớ một chút," Jeonghan nói với cậu.

Hắn đặt túi đồ xuống và cởi áo khoác ngoài ra, khoác lên người Jisoo bất chấp lời phàn nàn của người đối diện.

"Jeonghan à, cậu sẽ lạnh đấy."

"Tớ chịu được. Cậu chỉ cần giúp tớ một việc là hãy mặc nó vào. Bằng không tớ sẽ lo lắng đến phát điên mất."

Jisoo đỏ mặt trước sự thành thật của hắn. "Cậu có ổn thật không? Nếu cậu bị cảm thì tớ không chịu trách nhiệm đâu nhé"

Jeonghan cười phá lên. "Cậu sẽ nhẫn tâm đối xử với tớ như thế sao, Hong Jisoo?"

"Đúng vậy, bởi vì bạn tớ là một tên ngốc."

Hắn véo nhẹ vào má cậu khiến Jisoo giật mình trước những ngón tay lạnh buốt của hắn.

"Hannie à, tay cậu lạnh quá."

"Chắc là do mấy chai nước lạnh đấy."

"Tớ nghĩ cậu cần áo khoác hơn tớ đấy."

"Tớ có túi sưởi, cậu biết mà."

"Kiểu suy nghĩ đó sẽ không cứu được cậu đâu."

"Tớ có cách riêng của mình, cách của Gia đình Yoon."

"Mẹ của cậu nghe thấy sẽ xấu hổ mất."

"Này!!!

Cả hai cùng bật cười, những ngón tay của Jeonghan dần ấm áp hơn, hắn ôm lấy má cậu, bóp nhẹ khiến Jisoo phải vươn tay nắm lấy tay hắn..

Yoon Jeonghan đắm mình trong sự hiện diện của Hong Jisoo.

Hắn tự hỏi làm thế quái nào mà hắn lại có thể yêu người này sâu đậm đến như vậy? Từng thứ thuộc về cậu đều khiến hắn say đắm không thể dứt. Từ nụ cười, giọng nói, biểu cảm, ánh mắt, đôi tay đến eo, cổ, bờ vai, đôi chân, từng chi tiết trên cơ thể cậu. Jeonghan có dùng cả ngày cũng không bao giờ đủ để diễn tả rằng hắn yêu Hong Jisoo nhiều như thế nào

Jeonghan mải mê nhìn Jisoo đến mức không kịp nhận ra, vì ánh nhìn chăm chú của hắn mà cậu đang đỏ bừng từ đầu đến chân.

"H-Hannie?"

Hắn cũng đặc biệt thích việc tên của hắn, biệt danh của hắn được phát ra từ khuôn miệng nhỏ của Jisoo.

Bàn tay của Jeonghan rời khỏi má cậu một cách chậm rãi, hắn vòng tay ôm cậu an toàn trong lòng mình. Một tay hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cậu và tay còn lại ôm lấy vai cậu. Vùi mặt vào nơi tiếp giáp giữa cổ và vai Jisoo, khẽ thở dài.

Mùi hương quen thuộc của vani và mật ong. Hắn đã khao khát mùi hương này biết bao nhiêu.

"Lạnh quá," hắn lẩm bẩm, giọng nói trầm ấm của hắn xuyên qua từng lớp da của Jisoo.

"V—vậy thì chúng ta nên nhanh chóng về nhà thôi."

"Nhưng thế này vẫn ổn," hắn tiếp tục, đầu dụi sâu hơn vào cổ cậu. "Tớ có thể nhận được hơi ấm từ cậu như thế này."

Nếu mặt Jisoo đã đỏ bừng trước đó, thì bây giờ cậu giống như trái cà sắp nổ tung vậy, má cậu ửng đỏ và lồng ngực thì điên cuồng đập thình thịch. Rõ ràng lúc này Jeonghan đang tán tỉnh cậu. Có vẻ như hắn đang phá bỏ mọi ranh giới của mình và quyết định thử nán lại dò xét xung quanh ranh giới ấy. Việc hai người skinship thì không có gì lạ lẫm nữa, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nói về điều đó một cách thẳng thừng như vậy.

Giữa hai người cứ luôn mập mờ như thế.

Điều mà cậu khao khát có được và nỗi sợ hãi vì sự khao khát đó đã giằng xé cậu biết bao lần. Nhưng bây giờ, Jisoo muốn mặc kệ tất cả. Cậu quyết định thỏa hiệp với bản thân, chìm đắm trong hơi ấm và sự che chở của Jeonghan, rúc sâu hơn vào vòng tay hắn.

"Nhưng nghiêm túc mà nói thì Cheollie và Hoonie đang đợi chúng ta đấy."

Một câu hoàn toàn sáo rỗng vì bản thân Jisoo cậu vẫn chưa muốn tách ra mà.

Jeonghan mỉm cười. "Cho tớ thêm vài phút nữa thôi."

Cả hai giữ nguyên tư thế như vậy một lúc, đắm chìm trong sự hiện diện của đối phương, thỏa mãn với mùi hương của nhau. Hương vani và mật ong hòa quyện với hoa oải hương và gỗ tuyết tùng.

Âm báo tin nhắn điện thoại vang lên đã phá vỡ bầu không khí tuyệt vời này.

Jisoo vùng vẫy, cố thoát ra khỏi vòng tay của Jeonghan bất chấp sự khó chịu ra mặt cửa hắn. Sau khi đã đủ thỏa mãn, hắn nới lỏng tay thả cậu ra trong khi cậu lướt đọc thông báo trò chuyện.

"Họ nói muốn ăn kem, hãy mua nếu chúng ta vẫn còn ở gần siêu thị."

"Không, chúng ta không ở gần siêu thị đâu."

"Nhưng mà chúng ta mới chỉ đi được vài bước thôi mà."

"Kệ xác bọn nó và trở về thôi."

Cả hai miễn cưỡng tách nhau ra và tiếp tục cuộc tản bộ.

Về đến căn hộ, trong khi Jisoo đang cởi áo khoác thì điện thoại của cậu rung lên liên hồi. Cái tên 'Johnny' hiện trên trên màn hình, cậu ngay lập tức ngẩng đầu lên kiểm tra xem có ai chú ý không, và thật may là không có ai. Mọi người đều đang bận làm việc riêng của mình, Jeonghan đang phát đồ uống cho Seungcheol và Jihoon - hai kẻ vẫn đang mải mê với trận đấu của họ.

Cậu chạy vào phòng Seungcheol, đóng cửa lại và nghe máy.

"Johnny? Có chuyện gì vậy?"

"Josh," giọng Johnny vang lên. "Chúng ta có thể dời cuộc hẹn sang ngày mai được không? Khi nào em có thời gian rảnh?"

"Tất nhiên là được rồi. Ca của em kết thúc sau 5 giờ. Chúng ta có thể ăn tối cùng nhau. Nhưng có chuyện gì xảy ra à?"

"Đúng là có chút chuyện xảy ra."

Sau một lúc im lặng, anh ta nói thêm.

"Anh cần nhờ em giúp một việc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com