Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 2


-Mày.. á thằng con trời đánh, buông tao ra!

Hắn ta la toáng lên, một chút hình tượng của cậu cả nhà này mà bấy lâu nay hắn gầy dựng giờ đây cũng chẳng còn.

Nó buông tay hắn ra, quay sang nhìn tôi.

-Chú...

-À, ừ mình đi thôi Mix!

Nó giương đôi mắt ướt đẫm long lanh xen kẻ phần sợ hãi về phía tôi, đây có phải vẫn là con người khi nãy không vậy.

Tôi nắm lấy đôi tay nhỏ bé nhưng cứng cáp của nó, chỉ cần sờ nhẹ cũng cảm nhận được sự thô ráp, chai sờn từ đôi bàn tay nhỏ nhắn thế này.

Đi được một lúc thì nó giựt nhẹ ống tay tôi.

-Chú ơi...

Giọng nói nhỏ nhẹ, yếu ớt như đang rất sợ hãi. Mái tóc nó rối bời trông vừa dễ thương vừa buồn cười. Tôi chậm chậm đưa tay định vuốt lên mái tóc đen óng của nó, bất giác nó giật lùi ra sau, có lẽ nó sợ lắm. Rốt cuộc thì nó đã trải qua những việc gây tổn thương đến mức nào.

-Cháu xin, cháu xin lỗi!

-À không sao, chú xin lỗi. Em kêu chú có gì không?

-Hôm nay... là sinh nhật của..

Nó ngậm ngùi, nước mắt như muốn tứa ra ngoài. Gạt bỏ đi dáng vẻ mạnh mẽ khi nãy, trước mặt tôi giờ đây như một chú mèo con cô đơn không còn nơi nương tựa, nó tủi thân đến phát khóc.

-Em không cần xưng là cháu, từ bây giờ sẽ không còn ai có thể ăn hiếp em nữa. Không cần lo nhé mèo nhỏ!

Tôi đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc óng ả của nó, trời càng ngày mưa càng to, người nó cũng run theo bần bật.

-Hôm nay là sinh nhật của... của em.

-Sao? Là ngày thất tịch à?

Thật sự là có người xui xẻo đến mức sinh ra ngay ngày thất tịch thế này sao? Cũng lạ thật đấy, nó có vẻ mong chờ lắm.

-Vâng.

-Không biết còn chổ nào mở cửa không nhỉ, thôi mình lên xe trước. Đứng ngoài này tí em lại bị cảm thì không hay!

Nói rồi tôi mở cửa xe cho nó rồi cũng chạy đến ngồi bên ghế lái. Xe khởi chạy, tôi đánh xe lượn mấy vòng cũng chẳng thấy quán ăn nào còn mở, cũng phải vì ai lại mở cửa vào mười một giờ đêm thế này.

-A... sao không còn quán ăn nào mở thế này!

Tôi thở dài than trách, nó nhẹ nhàng đưa tay lên níu lấy ống tay tôi, tay chỉ về quán ăn Thái Lan bên vệ đường.

-Ở trong kia... có một cái!

Quán ăn nằm trong một góc khuất tối tăm của của con đường, là một quán ăn nhỏ xập xệ và có vẻ rất lâu đời.

-Sinh nhật em, em muốn đãi trong đó sao?

Một năm chỉ có một ngày sinh nhật, không lẽ nó chỉ muốn một bữa ăn qua loa thôi à?

-Có người cùng tổ chức, là được rồi!

-Ừm tùy em!

Tôi rẽ xe vào trước cửa quán, chiếc xe dừng bánh trước quán mà tôi nhớ như in, bảng hiệu ghi một chữ Malathang to tướng.

  Bước xuống xe, tôi đưa chiếc ô cho nó và dặn dò.

-Em đi vào trong ngồi và gọi đồ ăn đi. Chú đi chút rồi quay lại!

Nói rồi tôi quay người bỏ đi chưa kịp để cho nó chút phản ứng. Được một lúc sau tôi quay về với dáng vẻ ướt sũng, trên tay ôm một hộp bánh mà cả quãng đường chỉ sợ nó đổ mất.

-Chú...

-Chú đem bánh cho em nè, sinh nhật phải có bánh kem chứ nhỉ?

-Hức hức

Nó sụt sùi rồi khóc lớn, dáng người nhỏ bé cuối gầm mặt xuống, đưa tay che mặt như che luôn cả những giọt nước mắt kia, trước mắt tôi là một con mèo nhỏ đã trải qua không biết bao nhiêu tổn thương, nhìn vào không thiếu sự chua xót như xé lòng.

-Từ nay chú sẽ bảo vệ em, đừng lo nhé mèo nhỏ!

Tôi tiến tới ôm chầm lấy nó, vuốt ve dáng lưng nhỏ gầy guộc trơ xương hỏi ai không xót đây.

Được một lúc rồi nó nhẹ đẩy tôi ra, cất giọng thều thào.

-Chúng ta... chúng ta cùng thỏi nến đi!

-Được, để chú lấy bánh cho em.

Tôi vớ tay lấy hộp bánh, nhẹ nhàng mở nó ra. Đúng là có lẽ nó không như tôi mong đợi, chiếc bánh bị bể hết một phần, dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật Mix Sahaphap" cũng bị nhòe đi.

-A, sao lại bể thế này. Chắc khi nãy chú chạy vội quá nên nó bị sốc cả lên, xin lỗi em!

-Cảm ơn, em cảm ơn chú!

Gương mặt cúi gầm chợt cất tiếng thều thào, giọng nói nó nghẹn lại như sắp khóc.

-Không, không có gì đâu mà. A...

Nó chợt đứng dậy ôm chầm lấy tôi, tiếng sụt xịt cảm động làm tôi cũng cảm thấy bớt lo phần nào. Ít ra thì cậu nhóc này cũng không quá khó hiểu.

Tôi vuốt e lưng nó như đang an ủi một đứa trẻ con, tiếng nất của nó ít dần cũng là lúc nó buông tôi ra.

-Em xin lỗi! Em không kiềm chế được cảm xúc của mình.

-Không sao, em vui là được!

Tôi mỉm cười với nó, nó cũng nhìn tôi hồi lâu rồi chợt nở nụ cười tươi rói. Đẹp, thật sự đẹp lắm! Nếu so sánh nụ cười của nó với ánh dương thì lại quá thiệt thòi rồi, nụ cười nhẹ nhàng nhưng tôi có thể thấy hết tất cả sức sống tuổi trẻ và thanh xuân trên khuôn mặt của nó.

-Chúng ta đốt nến thôi!

-Ừm!

Tôi bật chiếc hột quẹt sẵn trong túi. Ánh lửa bừng cháy sáng rực nơi chúng tôi ngồi, tôi đốt những cây nến cắm trên bánh kem. Sau khi tất cả đều cháy thì tôi cất giọng hát.

-Happy birthday to you, happy birthday to you...

Nó chấp tay lên ngang ngực, nhắm mắt lại và cầu nguyện trước những ngọn nến. Trông nó rất xinh đẹp, từng đường nét trên khuôn mặt đều thể hiện sự hoàn mỹ không tì vết.

-Phù-

Tiếng hát vừa dứt cũng là lúc nó thổi tắt những ngọn nến. Trông khuôn mặt nó có vẻ rất vui làm tôi tò mò hỏi nó.

-Em vừa ước gì mà trông mặt vui thế?

-Nếu em nói ra thì lời ước sẽ không thành sự thật đâu!

-Vậy sao.

Tôi bỉu môi tỏ ý giận dỗi nhưng cuối cùng cũng vui vẻ cắt bánh chia cho nó.

-Thật tiếc vì em lại sinh vào ngày thất tịch, chú muốn dẫn em đi thật nhiều nơi nữa cơ! Nhưng chú hứa năm nào cũng sẽ tổ chức sinh nhật cho em luôn nhé!

-Vâng!

Nó tít mắt cười, nụ cười của bình minh nhưng lại cất giấu hoàng hôn sâu trong tâm hồn.

---

-"Em ước mình có thể bên cạnh chú thế này, mãi mãi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com