Day Zero: Jimin
~~~
9:27 sáng
Thời gian bắt đầu tự tan biến vào dòng chảy, vô dạng như cơn mưa nhẹ rơi ngoài kia. Jimin có thể là học sinh ưu tú nhất, nhưng điều đó không đương nghĩa là cậu thích học. Jimin chán nản xoay chiếc bút quanh ngón tay, nhìn nó quay vòng vòng cho đến khi cậu vô tình mắc lỗi làm đứt đoạn.
'Làm ơn, bất cứ thứ gì có thể giúp mình ra khỏi lớp ngay lúc này sẽ thật hữu ích,' Jimin nghĩ thầm, vùi đầu xuống cánh tay, cách li bản thân khỏi bài giảng của giáo viên.
"chết tiệt, Chết tiệt, CHẾT TIỆT!"
Jimin nhổm dậy vểnh tai nghe ngóng, hướng sự chú ý đến người con trai tóc xanh đang căng thẳng phía cuối lớp, Kim Taehyung. Jimin lặng lẽ quan sát từ bên trên, Taehyung không dời mắt sợ hãi nhìn xuống màn hình điện thoại phát sáng, vẻ hoảng loạn hiện rõ qua hành động của cậu khi túm chiếc hoodie đen từ sau ghế rồi bước khỏi bàn, chạy ra cửa lớp, "Em... E-Em xin phép!"
Và cứ như thế, Taehyung lao đi, áo phông trắng mỏng manh bị gió phập phồng thổi khi chạy băng qua hành lang.
Jimin nhận ra cơ thể cậu hoàn toàn tự cử động, cậu đứng dậy, khiến người giáo viên đương còn tức giận kia chú ý. "Thưa cô, cho phép em theo-"
"Không sao đâu Jimin," Giáo viên trấn an, "Taehyung có thể đối mặt với hậu quả khi em ấy trở lại trường."
Thở dài vì bị từ chối, Jimin ngã lại xuống chiếc ghế để tiếp tục sự học.
Có gì đó không ổn ở đây, không hề.
Taehyung là một cái tên quen thuộc ở trung học Bighit. Chắc chắn bạn sẽ trở thành một kẻ ngốc nếu không biết cậu ấy là ai. Kim Taehyung là trùm băng đảng nơi này, cậu ta không thuộc tuýp người dễ gây sự và chính xác là kẻ chưa bao giờ phá bỏ sự thờ ơ của bản thân.
Nhưng tại sao lúc nãy trông Taehyung lại có vẻ sợ sệt đến vậy? Nếu cậu ấy chưa từng mất thế trong những trận đánh chém, điều gì lại có thể kích động cậu ta ghê gớm thế? Nói thật, chuyện đó khiến Jimin bất giác thấy lo sợ.
Chẳng mấy chốc, chuông tiết thứ hai reo lên. Jimin cầm mấy quyển vở vứt chổng chơ trên mặt bàn rồi ra khỏi phòng.
---
9:39 sáng
Đá chân phải lên trước cùng mũi chân đưa ra, cong cơ, người con trai tóc vàng xoay mình một cách chu chuyển, rõ ràng sắc sảo cùng vẻ phong nhã xác đáng. Cậu đón điệu nhạc vào sâu để rồi thở ra những dòng chảy của cơ thể. Jimin bắt đầu tiến bộ ở những động tác rõ nét tuyệt đối và điều khiển được mỗi bước nhảy đĩnh đạc của bản thân.
Hoàn hảo.
"Đẹp lắm Jimin!"
Jimin thực hiện nốt chuyển động cuối trước khi cậu quay ra phía người con gái nhỏ đang đứng chéo chân trong góc phòng tập, quan sát nét thanh nhã của cậu.
"Cám ơn Daisy." Jimin hiền lành mỉm cười, đưa tay ra. Daisy khúc khích nắm lấy, mái tóc nâu hạt dẻ nhẹ tung bay khi em nâng gót kiễng lên.
"Sẵn sàng cho bài nhảy cặp của chúng ta chưa?" Jimin hỏi, đã đưa tay đến eo đối phương.
Daisy chất phác mỉm cười, em tinh nghịch đặt hai tay lên vai cậu, "Chắc chắn rồi." và cứ như thế, cả hai bắt đầu di chuyển nhịp nhàng hoàn hảo theo nhạc. Lúc họ lả lướt qua sàn nhảy, Jimin nhận ra bản thân đang chìm đắm trước những nét đặc biệt của cô gái kia.
Em là tinh hoa của mùa hè, nữ thần mặt trời. Mái tóc nâu vàng óng dịu dàng buông thõng xuống lưng, xoăn nhẹ phần đuôi. Mỗi khi nhảy, nụ cười trên môi em chưa bao giờ biến mất. Tựa một mĩ nữ dẫn người ta đến với niềm hạnh phúc nhất thời. Vẻ đẹp chất chứa nơi đôi mắt đại dương và vệt tàn nhan nhỏ cong lên mỗi khi em cười.
Em hoàn mĩ...
Nhưng thật tiếc là Jimin không thích con gái.
Jimin mỉm cười khi cậu nâng tay, xoay người Daisy để bắt đầu những động tác cuối cùng, nhưng đột nhiên nhạc bị cắt vụn bởi tiếng thét đặc mùi máu kinh hãi.
Buông bàn tay đang nắm với Daisy, Jimin chạy ra mở tung cửa sổ, gió lùa rối mái tóc vàng nhạt mềm mại khi cậu ngó đầu ra khỏi tầng ba ngôi trường. Mở to mắt, Jimin trông thấy lối các thành viên đội bóng đang chạy.
Nhưng đâu phải luyện tập - hoàn toàn không.
Hầu hết là đang lao ra cổng trường.
"J-Jimin, có chuyện gì vậy?" Daisy sợ sệt lên tiếng, chậm rãi cất bước tới cánh cửa sổ mở toang, cạnh Jimin. Nhưng Jimin không để em nhìn ra ngoài, đưa cánh tay vững vàng cản đi tầm nhìn của em.
Jimin chẳng thể để đôi mắt tuyệt đẹp của Daisy chứng kiến cái cảnh tượng khủng khiếp này.
Cậu thấy buồn nôn khi quan sát từng học sinh một ngã xuống. Họ trông như vừa thoát khỏi trận hoả hoạn tột cùng, chẳng còn lớp da nào trên mặt, răng tẩm máu. Theo suy đoán của Jimin, có vẻ những thứ ấy đã bị bọn quái vật kia nhai nát từ trước. Mí mắt chẳng còn khiến nhãn cầu của chúng long xòng xọc trong hốc, tìm kiếm con mồi tiếp theo, lê từng bước tiến chậm chạp và đau đớn đến nỗi miệng còn gào lên rỉ rên.
Không thể ở lại đây nữa.
Chẳng do dự một khắc, Jimin nuốt xuống sợ hãi, nắm lấy cổ tay Daisy, lôi em ra khỏi phòng tập, băng qua hành lang. Bàn chân họ giẫm đạp lên chiếc thảm chạy dọc lối rồi tức tốc xuống cầu thang tầng một, sự thanh thoát của những bước nhảy đầu tiên phút trước vụt tắt.
Jimin cua bén khỏi góc để ra cửa chính, gió tạt ngang trường khiến Daisy lạnh sống lưng, xé xuyên bộ đồ ballet ôm. Jimin toan chạy tiếp thì khựng lại trước cảnh tượng kinh khủng tột độ phía trước.
Một đám xác sống đang tiến tới cổng chính, lối ra duy nhất của ngôi trường. "Chết tiệt!" Jimin rủa, đưa tay vò đầu bứt tóc, cậu quay gót chạy nước rút xuống tiền sảnh, với tốc độ nhanh nhất mà đôi chân có thể làm được.
Nhưng Daisy thì không.
"JIMIN!"
Quá muộn.
Tiền sảnh chật kín học sinh hoảng loạn, tuyệt vọng giằng kéo người khác xuống để mở đường cho bản thân thoát được khỏi cổng trường. Thật nực cười khi nhân loại luôn nói rằng sẽ giúp đỡ lẫn nhau, nhưng đến lúc phải đối mặt với những tình huống sinh tử thật sự, tất cả những gì họ làm là dẫm đạp lên nhau. Nắm tay giữ chặt cổ tay Daisy dần trượt đi cho đến khi cả hai hoàn toàn bị chia cắt.
Daisy đã lạc trong đám đông.
Jimin muốn tìm em, cậu thật sự sẽ tìm em. Nhưng quá nguy hiểm.
Lũ xác sống đang đến rất gần, tiếng la hét thất thanh từ hành lang như một sự chào đón chúng đặt chân xuống nền trường không mấy nồng nhiệt. Nên Jimin lại chuyển hướng chạy đến nơi khác, cổ họng khô rát giành lấy từng tấc khí, cậu lôi bản thân vào lớp học gần đó nhất. Lớp đã ngồi ở tiết 1.
"Thôi nào, Thôi nào, THÔI NÀO!" Jimin hoảng loạn, vò mái đầu bị gió làm rối, cố gắng tìm trong phòng một thứ có thể làm vũ khí. Mở tung toàn bộ hộc bàn và cửa tủ, Jimin đã lùng mọi ngóc ngách.
Thước kẻ, kéo cùn, bút...
"Bingo."
Cám ơn Kim Taehyung.
Cậu đã để quên cặp.
Cầm chắc chiếc cặp da trong tay, Jimin mở ngăn đầu tiên và chẳng hề ngạc nhiên khi kiếm được một con dao bỏ túi đủ các loại lưỡi trong vô số đống phế liệu khác. Taehyung luôn mang theo một hoặc hai vũ khí bên người, nên dĩ nhiên cặp sách của cậu ta thường xuyên được trang bị đầy đủ.
Định lục hết các ngăn còn lại thì công cuộc tìm kiếm của Jimin bị cắt ngang bởi tiếng đập cửa lớn vang lên bên phòng học khác cùng giọng gào rên từ lũ tang thi.
Quay con dao nhỏ quanh ngón tay một cách thành thạo, Jimin đeo cặp Taehyung lên vai.
Cậu kiên định đặt tay tới khung cửa,
"Bây giờ hoặc không bao giờ."
---
written by kxmtae__
vtrans by hibibana-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com