Chương 13
_ Yoongi mở danh bạ ra, liền thấy số đầu tiên - “Tiểu Yoon thân ái là ai nhỉ? Không phải số của mình sao? Anh Songwol sẽ không yêu mình chứ? Không đâu, tầm nhìn của anh Songwol rất cao, sẽ không nhìn đến mình đâu. Ông chủ Kim? Số này phải không? Chắc là số này rồi.”
Tút, tút, tút.
“Xin chào, chủ nhân số máy này đang tức giận, xin vui lòng gọi lại sau. Sorry.” - Đối phương tắt máy.
“Hình như là giọng chú Kim, tiêu rồi, anh Songwol đừng có tắm nhanh nha. Gọi lại lần nữa vậy.” - Yoongi cảm thấy kỳ quái, chú Kim mới nói gì? Đang tức giận? Vì sao?
“Songwol, tên chết tiệt! Không để tôi yên hả?” - Taehyung ở đầu dây bên kia còn rối rắm vụ ‘tắm rửa’, trong lòng khó bình tĩnh mà quát lên.
“…”
“Nói đi.”
“A… Chú Kim… là cháu.”
“Yoongi? Là bảo bối à?” - Viện trưởng Kim vốn nằm úp sấp trên giường, nghe thấy giọng nói đứa nhỏ, lập tức từ nhảy dựng lên.
“Dạ… là cháu ạ, không phải nói không được kêu là bảo bối rồi sao.” - Bạn nhỏ mất tự nhiên nói.
“Anh cũng đã nói anh vẫn cứ gọi là bảo bối mà. Bảo bối, bảo bối, bảo bối…” - Bác sĩ Song mà thấy biểu tình này của Taehyung, chắc sẽ ói hết cơm ngày hôm qua ra mất.
“Chú Kim… chú đừng như vậy… cháu… cháu…” - Mặt cậu bạn nhỏ đã đỏ bừng lên rồi, chui vào trong chăn, nghe điện thoại.
“Bảo bối, anh nhớ em, bây giờ rất nhớ em! Chân còn đau không? Mai anh qua thăm em nhé. Em có nhớ anh không?”
“Dạ.”
“Em mau nói em cũng nhớ anh đi! Nếu không hôm nay anh sẽ không cho em cúp máy đâu. Nói em nhớ anh đi.” - Giọng nói của viện trưởng Kim mềm nhão.
“Hứ! Chú bắt nạt người ta.”
“Bắt nạt em đấy, mau nói đi.” z Bộ dạng đầy lưu manh.
“Cháu… cháu nhớ chú.” - Yoongi nói nhỏ như muỗi kêu.
“Thật ngoan! Bảo bối à, sau này em đừng gọi anh là chú Kim được không? Gọi thế giống như anh già lắm ấy.”
“Vậy cháu gọi chú là gì?”
“Ông xã.”
“Không muốn.”
“Vậy mẹ Yoongi gọi ba Yoongi là gì?”
“Ba nó.”
“Cái này chờ khi chúng ta có con mới gọi thế được.” - Viện trưởng Kim đã nghĩ đến tương lai thật xa.
“Không được rồi! Hình như anh Songwol tắm xong rồi, cháu cúp điện thoại đây.” - Tiếng mở cửa phòng tắm vang lên, Songwol hình như tắm xong rồi, Yoongi khẩn trương nói.
“Vậy em hôn tạm biệt anh đi.”
“Không muốn, cúp máy đây.”
“Bảo bối… bảo… Ha hả, thật đáng yêu!” - Viện trưởng Kim nhìn chằm chằm vào điện thoại đã bị ngắt, trong mắt tràn đầy ái tình.
“Yoonie, sao lại chui trong chăn thế? Mau ra đây, gọi cho Hyuk Jae xong lỡ ngạt thở rồi sao?” - Songwol vừa lau tóc, vừa đi về phía Yoongi, kéo mông cậu ra khỏi chăn.
“Ha ha, em gọi xong rồi. Trả anh nè.” - Cậu bạn nhỏ ngượng ngùng cười.
Songwol nhận lấy điện thoại liền thấy: Hừ, anh biết là em gọi cho Taehyung mà, Yoongi, anh biết em đã nghĩ chu đáo rồi, nhưng cuối cùng lại không xóa cuộc gọi. Muốn yêu đương vụng trộm cũng không nên ngốc thế chứ. Songwol tắt máy, mất công nửa đêm viện trưởng Kim lại quấy rầy, bỏ điện thoại bên cạnh gối - “Yoonie, nằm vào trong chút đi, cẩn thận chân đấy.” - Bảo Yoongi nằm xích vào trong, Songwol liền nằm xuống.
“Anh~ Ôm em ngủ!” - Yoongi nghiêng người, nằm úp sấp lên ngực bác sĩ Song. Nếu nói Yoongi vô tâm, trí nhớ kém thì không hề oan chút nào! Lời mẹ Min nói với Songwol lúc nãy, cậu nhóc đều quên hết rồi.
“Em bao nhiêu tuổi rồi? Tự ngủ đi!” - Songwol có chút tức giận. Thật là, muốn anh ôm? Em muốn bị ăn hả?
“Mặc kệ, mặc kệ! Anh phải ôm em ngủ. Lâu rồi anh không ôm em ngủ! Từ lúc anh rời nhà, sau đó qua Mỹ du học, anh đều không có ôm em ngủ! Em muốn được ôm, phải ôm cơ.” - Yoongi cọ lên người Songwol, đầu chôn ở hõm vai y.
“Cẩn thận chân đó! Thật hết cách với em mà.” - Ôm cậu nhóc vào lòng, Songwol xoa lên mái tóc ngắn của Yoongi.
“Anh hát cho em nghe đi~ Em muốn nghe~” - Yoongi tiếp tục làm nũng.
“Cậu bạn nhỏ! Bây giờ em đang bệnh! Cần phải nghỉ ngơi, ngủ đi.”
“Không! Anh hát đi, hát rồi ngủ.” - Một đôi tay nhỏ quơ quơ thắt lưng của Songwol.
“Hay để anh gọi điện cho dì, bảo dì hát ru cho em ngủ nha?” - Songwol uy hiếp.
“A? Ứ… em ngủ đây.” - Để mẹ hát? Trừ phi không muốn ngủ thôi. Yoongi lập tức nhắm mắt lại, làm bộ như ngủ rồi.
Tuy ngoài miệng Songwol uy hiếp thế, nhưng vẫn vỗ nhẹ lên lưng cậu nhóc, dỗ nó vào giấc ngủ, một lát sau y cũng đi gặp chu công - “Haiz, nhóc Yoon ú, anh còn có thể ôm em ngủ mấy lần đây?”
Sáng hôm sau, lúc cậu bạn nhỏ Yoongi chưa thức dậy, bác sĩ Song đã nấu xong bữa sáng. Đeo tạp dề, bộ dáng mẹ tốt, vợ hiền.
“Yoon, dậy thôi! Con heo lười! Dậy đi~”
“Ưm… Ưm… không muốn…” - Yoongi trở mình một cái, tiếp tục ngủ.
“Dậy đi! Bữa sáng đều lạnh rồi. Yoon ngoan, mau dậy thôi.” - Lay lay thằng nhóc trên giường, nhưng thấy nó chẳng phản ứng gì cả.
“Yoon ú! Đúng là mình chiều quá sinh hư mà.” - Nói xong, Songwol xoay người đi ăn sáng trước.
Bỗng chuông cửa vang lên. Songwol đi tới cửa, nhìn mắt mèo trên cánh cửa “Hừ! Taehyung, sớm vậy đã đến báo danh hả?”
Cửa vừa mở ra, viện trưởng Kim liền cười hi hi ha ha, đi vào - “Song à~ Tôi đem bữa sáng đến cho cậu.”
“Hừ! Muốn gặp Yoonie nhà tôi thì nói thẳng đi, còn mang đồ đến.” Nhận gói to từ tay Taehyung, Songwol xách vào trong nhà.
“Bảo bối của chúng ta đâu?” - Nhìn khắp xung quanh vẫn không thấy bóng dáng ‘vợ đẹp’ đâu.
“Còn ngủ. Viện trưởng Kim, cậu không đi làm à? Bệnh viện đóng cửa, ai phát lương cho tôi?” Bác sĩ Song dựa vào cánh cửa phòng ngủ, khoanh tay nhìn ông chủ của mình.
“Tôi chỉ đến nhìn vật nhỏ một cái thôi, sau đó sẽ đi làm cùng cậu.”
“À, hôm nay cậu sắp xếp thế nào hả?”
“Hôm nay? Không… không có gì. Chỉ là đi làm bình thường, không có ca phẫu thuật nào đâu.” - Viện trưởng Kim bắt đầu khẩn trương. Lúc này cửa phòng ngủ đột nhiên mở, vật nhỏ nửa mê nửa tỉnh đi ra - “Anh Songwol, em muốn uống nước.” - Một bàn tay mũm mĩm dụi mắt, tay còn lại theo thói quen gãi đùi. Mái tóc trở nên lộn xộn sau một đêm ‘vật lộn’ với nhiều tư thế ngủ của cậu nhóc, chiếc áo ngủ kẻ sọc xanh truyền thống, nhưng vì hơi lớn, nên mặc trên người có cảm giác bộ dáng cậu nhóc lại càng nhỏ, hơn nữa quan trọng là cậu nhóc Yoongi không mặc quần ngủ. Chẳng qua chiếc áo vẫn vừa vặn che được cái mông nhỏ thôi, hai cái đùi trắng nõn bại lộ trong không khí, cái khớp chân thì hồng hồng, cái chân bị thương thì không đi dép. Cũng có thể dễ nhận ra Taehyung sẽ phản ứng thế nào. Thấy Yoongi đột nhiên chạy ra, Songwol cũng cả kinh.
“Anh, em muốn uống nước. Yoonie khát…” - Yoongi bước đến ôm lấy cổ Songwol làm nũng nói. Nhìn cằm Taehyung sắp rụng xuống đất, Songwol lại nổi ý xấu lên - “Nào! Lên đây, anh bế em đi uống nước.” - Hai tay Yoongi vòng lên cổ của Songwol, cặp đùi trơn nhẵn quấn lấy thắt lưng của y, bác sĩ Song cũng rất phối hợp nâng mông cậu nhóc lên, bế đi rót nước. Xem ra học sinh Yoongi vẫn chưa chú ý tới sự hiện diện của viện trưởng Kim, nếu không chắc cậu nhóc sẽ không làm chuyện này trước mặt hắn đâu.
Đặt vật nhỏ lên cái bàn trong phòng khách, cái lạnh của mặt bàn khiến vật nhỏ hơi tỉnh táo lại. Songwol cầm một ly sữa từ phòng bếp ra, đưa cho Yoongi - “Mới dậy không được uống đá, em uống sữa đi, không nóng đâu.”
“Này… Songwol… Khăn giấy nhà cậu để ở đâu?”- Lúc này viện trưởng Kim mới lấy lại tinh thần, lau mũi, có cái gì ướt ướt, xấu hổ hỏi.
Hai người nhìn nhau một hồi.
Bác sĩ Song: 'Trời ạ! Viện trưởng của tôi! Mới nhìn một cái mà đã không có tiền đồ rồi! Làm như mình là thiếu niên ngây thơ ấy. Còn chảy máu mũi. Ha ha'
Viện trưởng Kim: 'Cười cái gì? Mau lấy khăn giấy cho tôi.'
Bác sĩ Song: 'Taehyung! Không phải cậu đã nhìn thấy đùi của người khác đầy đấy à. So với lần này không phải còn dài hơn sao? Cậu Kim ngây thơ!'
Viện trưởng Kim: 'Sau này cậu gặp được người mình thích, để cho người đó lắc lư trước mặt mình một vòng xem có cảm giác gì. Đừng ở đó nói vớ vẩn nữa.'
Học sinh Yoongi đã tỉnh táo hoàn toàn, kinh ngạc quay đầu lại, bỗng phụt một cái - “Chú… chú… chú Kim… khụ khụ… khụ khụ…”
“Chúa ơi, thần ơi, thượng đế ơi! Kiếp trước tôi làm sai cái gì hả? Sao lại gặp phải hai cái người này?” - Songwol rút hai tờ khăn giấy, một cái nhấn vào cái mũi đang chảy máu của viện trường Kim, một cái lau miệng cho bạn nhỏ - “Đúng là một đại oan gia và một tiểu oan gia mà.”
“Taehyung! Hôm nay cậu không có việc gì à? Vậy ở đây chăm sóc tiểu oan gia này đi, tôi đi làm.” - Songwol liền đi đến cửa, đổi giày, cầm túi, chuẩn bị đi làm - “À, đúng rồi! Taehyung, nhớ dọn dẹp sạch sẽ đấy.” - Bác sĩ Song quay đầu ra lệnh.
Cậu bạn nhỏ ngồi trên bàn còn không kịp phản ứng là chuyện gì đang xảy ra, anh Songwol của cậu đã đi mất rồi.
“Bảo bối, anh bế em về phòng.” - Viện trưởng Kim đi đến trước mặt đứa nhỏ nhà hắn.
“Dạ?… Dạ… Vâng ạ… Ha ha.” - Vật nhỏ lắc tay, ngượng ngùng trả lời.
Taehyung ôm lấy Yoongi: Yoongi, từ nhỏ em đã là khắc tinh của anh phải không? Cái chân trắng trắng, toàn thịt, lại trơn trượt này. Em là bé gái à? Không đúng, bé gái cũng không có làn da trơn trượt như em đâu. Thật là làm khó cho viện trưởng mà, chỉ được nhìn chứ không dám ăn.
Đặt vật nhỏ lên giường, đắp chăn lên, hai tay chống hai bên cơ thể vật nhỏ, cứ như vậy ái muội nhìn bảo bối nhà hắn. Biết Taehyung đang nhìn mình, cậu nhóc ngại ngùng không dám ngẩng đầu lên.
“Bảo bối~ Hôm qua gọi điện, em còn chưa hôn anh đã cúp máy rồi. Em bồi thường anh thế nào đây?”
“Cháu… cháu… vì anh Songwol tắm xong rồi… Cháu sợ…” - Cậu bạn nhỏ lắp bắp giải thích.
“Vậy gọi cho anh có phải vì nhớ anh không?” - Taehyung lập tức tiến thêm một bước, khiêu khích.
“Không phải! Chỉ… chỉ là… vì…” - Cậu bạn nhỏ cố che giấu sự thật.
“Em còn dùng điện thoại của Songwol gọi cho anh. Tiểu bảo bối, em không thấy như vậy giống yêu đương vụng trộm sao?” - Taehyung liền phô bày lời thoại trong phim.
“Không… không có đâu. Cháu với chú… không có… yêu đương vụng trộm đâu… Chú Kim… chú…” - Mặt của viện trưởng Kim ngày càng đến gần, giọng nói của cậu nhóc thì ngày càng mất lực.
“Sao còn gọi anh là chú Kim? Không phải anh đã dạy em gọi thế nào rồi à? Gọi cho anh nghe đi~”
“Không muốn. Chú… cách… cháu xa một chút.” - Cậu nhóc vươn tay đẩy bả vai của Taehyung.
“Chỉ cần em gọi anh, anh sẽ đứng lên! Vật nhỏ, mau gọi đi.” - Viện trưởng để mặt sát đến cực điểm, bức cung.
“Ông… ông xã.” - Chẳng hiểu sao học sinh Min lại nhỏ giọng gọi.
“Anh không nghe thấy, em gọi lại đi.” - Viện trưởng Kim cố ý làm như không nghe được.
“Ông xã… Được chưa ạ? Xa… xa một chút…” - Cậu nhóc chu môi, oán giận.
Taehyung kéo vật nhỏ vào lồng ngực, ôm chặt, không cho cậu nhóc cơ hội chạy trốn - “Thật ngoan! Sau này Yoonie cứ gọi anh vậy đi, gọi như thế anh yêu muốn chết.”
“Không muốn, không kêu trước người khác đâu, ngại lắm.” - Cậu nhóc ở trong ngực viện trưởng Kim, nhát gan nói.
“Không cần kêu trước mặt người khác! Anh sẽ không để họ nghe đâu. Ưm, Yoonie của anh, mặt đỏ lên trông thật đáng yêu.”
“Hứ~ Kim Taehyung, chú lại bắt nạt người ta~~~” - Yoongi chu môi lên.
“Bảo bối, em có biết bây giờ bộ dáng của em khiến người khác rất muốn hôn không?”
“Ưm…” - Yoongi còn chưa kịp phản ứng, Taehyung đã bá đạo ngậm lấy cái miệng anh đào của cậu.
Chú… chú Kim hôn mình! Mình… mình phải xỉu ngay mới được. Ơ? Cái gì vậy? Mềm mềm. Đầu lưỡi? Lưỡi của chú Kim? Đừng tiến vào nữa, sao chú có thể làm vậy? Tim mình muốn nổ tung rồi!
Đây là nụ hôn đầu tiên của bảo bối nhỉ? Thật ngọt, là mùi của sữa.
Nụ hôn kinh thiên động địa này kéo dài đến khi cậu bạn nhỏ không ngừng đập tay vào ngực viện trưởng, viện trưởng Kim mới lưu luyến buông ra. Cuối cùng xem như bù lỗi, viện trưởng Kim liền liếm liếm khóe miệng cậu bạn nhỏ - “Bảo bối, em thật ngọt! Thật không muốn buông em ra mà.” Viện trưởng Kim nghĩ thầm: Yoonie, gặp được anh, mùa xuân của em đến rồi...
_____________
_ " Dạo này chắc mọi người bận nên ít ai qua chơi với tui!!!! Ở chỗ mọi người hết dịch chưa nè, Hà Nội đỡ ròi nhưng mà vẫn chưa được đi chơi🤧"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com