Chap 16: Mãi mãi chỉ là người thay thế sao?
Mọi người liệu có thể hiểu được cái cảm giác hạnh phúc khi người mình yêu, người mình đã chờ đợi bao lâu nay bỗng dang vòng tay ôm chặt lấy và nói yêu mình không?
Mọi người liệu có thể hiểu được cái cảm giác ấm áp khi được người ấy tận tay chăm sóc mình không?
Liệu mọi người có thể hiểu tất cả những thứ ấy?
Còn Jeonghan thì lại hiểu rất rõ...
Anh cứ mãi đắm chìm trong thứ tình yêu ngọt ngào đến sâu răng của Mingyu dành cho anh...
Anh luôn tự đánh và nhéo mình vài phát để xác thực rằng đây không phải là mơ...
Anh hi vọng rằng khi đôi mắt này có thể nhìn thấy ánh sáng...thứ anh muốn nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt của em ấy...là của Mingyu...
- Jeonghan hyung...em
Giọng nói này...là SeungCheol? Sao hắn lại gọi anh là hyung??
- SeungCheol phải không? Anh đến để thăm tôi sao?
- À...ờm...tôi có mang chút cháo cho anh.
- Không cần thế đâu! Mingyu đã nói là sẽ mua cho tôi rồi.- Jeonghan cười hì hì trong lòng vui sướng...mà đâu biết rằng...đó lại là nhát dao nhẫn tâm ghim vào tim mới chớm nở tình yêu của hắn...
Cũng phải thôi...Jeonghan đâu biết rằng...hắn yêu anh...
Mọi thứ Jeonghan đang có bây giờ...là hắn...chính hắn giúp anh..
Liệu Jeonghan có nhận ra mọi thứ hắn làm...không phải là vì tình bạn mà là vì yêu anh?
- Anh buồn à? Không sao...anh cứ để đó đi chút nữa tôi sẽ ăn mà..
- À ừm...cậu khỏe chứ?
Sự ngại ngùng này của SeungCheol thực sự khiến Jeonghan không hề quen chút nào. Cái con người ngạo mạn, tự tin kia bay đâu mất rồi...
- Tôi khoẻ... Cảm ơn anh vì đã cứu tôi! Nếu không có anh thì tôi không thể ở bên Mingyu được như thế này? Tôi nợ anh quá nhiều...đến một lúc nào đó tôi sẽ trả ơn hết cho anh.
- Không cần...thực sự không cần
" Tôi cứu em là vì...tôi không nỡ để em chết đi trước mắt tôi."
- Tôi là người không thích bị ràng buộc nên anh hãy đợi tôi nhìn thấy ánh sáng được...sẽ trả ơn cho anh mà.- Jeonghan mơ hồ với khoảng đen trước mắt....
Đôi mắt này mất đi thì anh lại được thứ khác. Ông trời đúng là không bạc đãi anh, ông ấy vẫn còn rất tốt. Nhưng...liệu có phải Mingyu đang thương hại anh không? Liệu có phải chỉ cần đôi mắt này sáng lại...Mingyu lại rời bỏ anh? Liệu Wonwoo vẫn ổn... Có phải anh làm vậy là quá ích kỷ?
" Cạch"- tiếng mở cửa nhè nhẹ vang lên...nó khiến Jeonghan chú ý đến ngay lập tức mở lời với sự mong ngóng...
- Mingyu về rồi sao?
Lại là Mingyu....Tại sao cứ phải là Mingyu? Anh chưa đủ tốt bằng cậu ta sao? Jeonghan...em có biết rằng cậu ta chưa một lần tới thăm em không...
- Là em...
- SoonYoung? Ha...không phải em đang đi làm sao?- vẻ mặt anh lại có chút thất vọng. Tại sao Mingyu lại chưa về...em ấy xảy ra chuyện gì rồi sao?
- Ming...SeungCheol...anh cũng ở đây à?- SoonYoung định mở lời theo kế hoạch nhưng lại thấy biểu hiện của hắn, bản thân mới nhanh nhạy đổi. SoonYoung cũng đang rất buồn phiền...nhưng em ấy chỉ là muốn tốt cho anh...em ấy không phải là muốn lừa dối anh...
- Tôi về trước đây. Cậu mau khỏe!- Jeonghan nghe thấy tiếng lục đục của bàn ghế, anh cũng gật đầu chào SeungCheol một cái rồi cười với hắn...Từ khi mất đi thị lực, thính giác Jeonghan lại rất tốt chỉ cần nghe tiếng động là có thể xác định được vị trí người đứng. Kể cả giọng nói của tất cả mọi người, anh đều biết rất rõ...Nhưng Jeonghan phải công nhận rằng...giọng của Mingyu và SeungCheol phải nói là rất giống nhau, rất may là Jeonghan có thể nhận ra một chút...SeungCheol có giọng nói trầm hơn Mingyu và cũng ấm hơn nữa.
- Hyung này!- âm thanh này của SoonYoung có một chút ngần ngại khiến anh đôi phần ngạc nhiên...anh vẫn thắc mắc rằng em ấy đang giấu chuyện gì và không thể nói cho anh biết được. Kể cả những lần trước...sau khi Jeonghan thoát khỏi cơn nguy kịch bởi lần tự tử ấy, em ấy có vẻ e dè với Jeonghan hơn. Có phải...em ấy đang lo sợ ? Nhưng là về điều gì chứ?
- Hyung đã thấy khá hơn chưa? Em cảm giác như anh đang rất hạnh phúc phải không?
- Đúng vậy, Mingyu về bên anh thì tất nhiên mọi thứ đều tuyệt vời cả.
- Anh vẫn còn yêu Mingyu ư?
- Phải!- Jeonghan lớn giọng chắc nịch mà đâu biết rằng đằng sau cái màn đêm trước mắt anh chính là khuôn mặt đau buồn, khuôn mặt ân hận mà cắn rứt và có những giọt lệ đang rơi vì thương tổn nơi lồng ngực nhói đau...
- Còn SeungCheol? Anh không có một chút cảm giác gì với anh ta sao?
- Sao em lại nhắc đến SeungCheol?- Jeonghan mơ hồ với mớ hỗn xộn trong suy nghĩ...anh muốn lảng tránh nó.
- Em đã ăn tối chưa?
- Anh hãy trả lời câu hỏi của em trước đi. Anh không thích SeungCheol dù chỉ một chút sao?
- Anh...anh...chỉ xem SeungCheol như một người bạn không hơn không kém...- câu trả lời này nó không khiến Jeonghan cảm thấy khá hơn và ngược lại nó càng khiến lòng anh nặng nề hơn. Đây không phải là những gì Jeonghan đã suy nghĩ sao? Cơ mà...khó chịu quá...hình như có gì không đúng với lương tâm của anh. Thực sự anh chỉ xem SeungCheo là bạn?
- À...em hiểu rồi. Em rất ghen tị với anh vì có một người bạn như SeungCheol đó.
- Haha...đúng vậy. Anh cũng cảm thấy SeungCheol đúng là người bạn tốt.
Một người bạn ư? Mọi thứ tôi làm vì em chỉ xứng đáng để gọi là một người bạn. Có một người bạn nào lại buông bỏ hết tất cả mọi thứ chỉ để nhìn thấy em? Có một người bạn nào lại có thể suốt ngày chỉ quan sát hình bóng của em đến điên loạn vì nhớ? Có một người bạn nào lại có thể chẳng màn đến tính mạng mà xông vào đám cháy để cứu em mặc kệ vết bỏng đã lan ra khắp tấm lưng hắn? Và có một người bạn nào lại có thể chịu đựng để trở thành người thay thế mà nghe những lời yêu thương em gửi gắm đến tên một người khác?
Đối với em, tôi là người bạn...
Nhưng đối với tôi, em chính là cuộc sống...
Cơ mà cuộc sống này hình như không dành cho tôi.
Em có biết rằng tôi rất yêu em không, Jeonghan?
Tôi từng ước rằng...những lời ngọt ngào em đã thốt ra đều mang tên Choi SeungCheol chứ không phải là Kim Mingyu ấy...
Liệu em có bao giờ đặt tôi ở trong tim chưa?
~~~~~~~~hết chap 16~~~~~~~
Ngược...ngược nữa ngược mãi :>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com